Hắc Tình Âm Thầm Ôm Lấy Em

Chương 32: Chiến Đấu Quyết Liệt






"Pằng pằng pằng pằng" - Một loạt những tiếng súng vang lên, đạn bắn xuyên qua tấm kính cửa sổ tan nát, khiến vô số những mảnh vỡ rơi đầy xuống đất.

Lưu Ly ôm đầu ngồi sụp trên sàn, cố gắng cúi thấp nhất có thể, băng đạn dày đặc làm cô không cách nào di chuyển được
Cố Thiên Vương nằm chôn thây giữa phòng, hoảng loạn hét lên:
- Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Phi Điểu mặt nhăn mày nhó, gằn giọng quát ngược lại:
- Anh không thấy hay sao mà còn hỏi? Chúng ta đang bị tập kích đấy!
"Loảng xoảng loảng xoảng" - Lại thêm nhiều mảnh vỡ thủy tinh rơi xuống, xẹt ngang qua cơ thể Lưu Ly rớm máu.

Cô cắn răng, nhìn về phía hai người kia la to:
- Phi Điểu, cậu đưa anh ta ra ngoài trước đi.
Cô gái nghiêng đầu nhìn tình hình phía ngoài, lo lắng nói::
- Còn cậu thì sao?
- Tôi tự thoát được, mau đi đi!- Lưu Ly vung tay, kiên quyết trả lời cô.
Thấy vậy, Phi Điểu cũng không cố chấp nữa, mau chóng kéo thân thể của Cố Thiên Vương về hướng của mình, rồi nép theo dãy ghế sô pha đưa anh chạy ra ngoài.
Một đám vệ sĩ xông vào bên trong, Phi Điểu liền đẩy anh ta qua cho bọn họ:
- Bảo vệ chủ nhân của các người cho tốt.
Dứt lời, cô quay đầu chạy lên tầng, lao vào phòng của mình lôi ra hàng loạt vũ khí.

Thời gian cấp bách, cô chỉ dắt vài khẩu súng ngắn cùng băng đạn lên mình, sau đó cầm theo hai quả lựu đạn nhỏ đi xuống lầu.
Lưu Ly ép người mỏng dính vào bức tường dưới cửa sổ, bên ngoài đạn bắn vẫn dày đặc không ngớt, âm thanh quá lớn đã khiến cô có chút ù tai.

Nghiến chặt hàm răng, Lưu Ly quan sát xung quanh, phát hiện bên cạnh còn một khoảng trống, cô không nghĩ nhiều liền dùng sức lộn một vòng lớn sang đó.


Đúng lúc này, Phi Điểu đã chạy tới, cô đứng nép cạnh cửa ra vào, há miệng gọi:
- Lưu Ly, bắt lấy!
Nói rồi, liền ném một quả lựu đạn nhỏ về hướng của cô.

Lưu Ly phản ứng nhanh nhẹn ngay lập tức bắt được, khi nhận ra thứ trên tay là gì, cô nở một nụ cười khoái khẩu.
Quả nhiên là chị em tốt, hoạn nạn bỏ bồ cũng không bỏ nhau!
Lưu Ly nuốt một ngụm nước bọt, hít vào một hơi thật sâu rồi nín thở, tay rút kíp nổ ra, thả nó lăn tự do xuống dưới chân mình.

Một giây sau, làn khói trắng bốc lên nghi ngút, trong phút chốc đã lan ra khắp căn phòng.

Tiếng súng dần giảm bớt, Lưu Ly biết tầm nhìn của bọn chúng đã bị ngăn cản không ít, liền di chuyển thân thể thật nhanh, ẩn vào làn khói chạy thoát ra ngoài.
Đóng chặt cửa lại, Phi Điểu rút một khẩu súng đưa cho cô, bấy giờ đám sát thủ từ đâu xông vào, hai người tức khắc giương súng lên bắn những phát đầu tiên.
"Pằng pằng pằng"
- Bảo vệ thiếu gia! - Những tên vệ sĩ vây xung quanh Cố Thiên Vương cũng rút súng chống trả lại quyết liệt, phút chốc cả không gian bao trùm bởi gam màu hỗn loạn chết chóc.
Phi Điểu nhìn tứ phía, nhăn mày lên tiếng:
- Không ổn, chúng vào từ các lối ra, không có cửa thoát ở dưới này nữa rồi.
Lưu Ly bắn tiếp một phát súng, đảo mắt suy nghĩ vài giây thì trả lời:
- Không xuống được thì lên trên, đi mau!
Vừa nói, cô vừa tóm lấy cổ áo Cố Thiên Vương chạy lên tầng, ba người nấp vào trong phòng Lưu Ly, khóa trái và chặn cửa lại.

Cô tranh thủ lắp thêm một băng đạn, rồi lấy từ đâu đó ra hai chiếc áo nhỏ màu đen và một sợi dây thừng.

Người đàn ông thở dốc nhìn theo đôi bàn tay thoăn thoắt của cô, nghi hoặc hỏi:
- Đây là cái gì?
Phi Điểu không nghĩ nhiều cầm lấy một chiếc mang vào, hất cằm đáp:
- Áo chống đạn, chưa từng thấy à?
Nét mặt ngơ ngác của anh ta đã cho Lưu Ly biết câu trả lời, cô im lặng tiến đến giúp anh mang vào chiếc áo còn lại.

Cố Thiên Vương rất bất ngờ, theo bản năng thốt lên:
- Cô không cần sao?
- Trước khi lo lắng cho người khác thì hãy tự bảo vệ bản thân mình đi.

Đừng có chết trước mặt tôi! - Lưu Ly lạnh lùng nói, cô thực hiện một loạt động tác mà không cần sự cho phép của người đàn ông, dáng vẻ kiên quyết này vô tình khiến Cố Thiên Vương nghẹn họng, không biết phải nói gì.
Bên ngoài truyền đến bước chân, Phi Điểu liền rút thêm một khẩu súng ra, cất giọng:
- Cậu đưa anh ta chạy trước đi, tôi ở lại cầm chân bọn chúng.
Lưu Ly liếc nhìn cô, mím môi đáp:
- Cẩn thận đấy!
Phi Điểu mỉm cười ngoài lại cô, khẳng khái gật đầu:
- Yên tâm, tôi luôn ở phía sau cậu mà.
Bước chân ngày càng nhiều hơn, tiếng súng cũng bắt đầu xuất hiện, Lưu Ly không chần chừ nữa, quay người hướng về phía lối thoát duy nhất.

Cô mở cửa sổ cúi đầu nhìn xuống bên dưới, sau khi chắc chắn không có ai mới quăng dây thừng ra, đầu còn lại cột quanh thân thể của Cố Thiên Vương.
- Nhảy xuống đi, mau!
Nghe Lưu Ly thúc giục ra lệnh, Cố Thiên Vương hoang mang ló đầu nhìn thử, liền méo mặt trả lời:
- Cô đùa tôi à? Đây là tầng hai đấy!
Ấn đường Lưu Ly cau gắt, miệng nhanh hơn não phun ra một câu:

- Có là tầng hai mươi cũng phải nhảy, anh muốn chết ở đây à?
Cố Thiên Vương lắc đầu ngoe nguẩy, nét mặt đã trở nên tái xanh:
- Không được đâu, nhảy từ trên này xuống dù không chết cũng có thể bị què đó.
"..."
Sủa cái méo gì vậy ba? Đã giờ phút nào rồi còn sợ gãy tay gãy chân chứ?
Lời của người đàn ông có một sức mạnh vô cùng đặc biệt, chính là khiến Lưu Ly dễ máu dồn lên não.

Cô trực tiếp dí súng vào đầu anh ta, lên tiếng:
- Không thích què thì để tôi tiễn anh một đoạn xuống gặp Diêm Vương luôn.

Có nhảy hay không?
Cố Thiên Vương co rụt người lại, lần đầu tiên hiện ra vẻ mặt khổ não.

Ở phía sau, Phi Điểu đã cảm nhận được người bên ngoài đang muốn phá cửa xông vào, cô ngay lập tức hét:
- Đi nhanh lên!
- Nhưng mà...!- Cố Thiên Vương vốn định nói thêm gì đó nhưng Lưu Ly đã lạnh lùng lên cò, cắt ngang lời của anh:
- Còn mở miệng thêm một chữ nữa thì tôi bắn thật đấy, nhảy xuống!
"..."
Không còn cách nào khác, người đàn ông đành phải ngậm miệng trèo lên cửa sổ, run rẩy đưa chân ra bên ngoài.

Lưu Ly nhìn không nổi động tác chậm chạp của anh ta, trực tiếp đứng lên bờ thành, đạp thân thể anh tụt xuống dưới.

Sau đó dùng kĩ năng của mình đáp đất nhẹ nhàng.

Thậm chí, Lưu Ly còn xuống dưới nhanh hơn Cố Thiên Vương một giây, dùng thân mình đỡ lấy trọng lượng người anh ta.
Cả hai bò lăn ngồi dậy, vội cắt đứt sợi dây thừng và chạy đi.

Cùng lúc đó, phía trên cánh cửa vừa bật mở, hai tay cầm hai súng của Phi Điểu đã không ngừng nã đạn vào đám sát thủ.

Diệt gọn một vài tên, cô tháo kíp quả bom khói cuối cùng quăng ra đằng trước, sau đó bám vào sợi dây thừng đu người nhảy qua cửa sổ.
Lưu Ly và Cố Thiên Vương chưa chạy được mười bước thì Rin đã dẫn theo một đám khác đuổi tới, cô vừa kéo theo người đàn ông tẩu thoát vừa bắn trả lại vài phát.

Được nửa chừng thì súng cũng hết đạn, may mắn Phi Điểu kịp thời xuất hiện, giúp cô cầm chân bọn chúng thêm một ít thời gian.
Thế nhưng Rin đã bỏ qua đồng đội của mình, cố chấp đuổi theo Lưu Ly, cuối cùng cô đành phải buông tay người đàn ông, nói:
- Anh chạy trước đi!
Nói xong, cô dừng lại đánh tay đôi với người phụ nữ kia.
- Đội trưởng, xem ra lần trước tha mạng cho cô là một quyết định sai lầm nhỉ? - Lưu Ly nhướn mày chế giễu.
Sự nhục nhã này đối với Rin là không có thứ gì sánh bằng, cô ta nghiến răng phản bác:
- Đúng vậy, cô đáng lẽ ra nên siết chết tôi nếu không muốn bây giờ bị giết ngược lại.
Lưu Ly nhếch môi khát máu, vô cùng nực cười đáp:
- Ngông cuồng quá sẽ phải trả giá đấy.

Kẻ thoát chết từ tay tôi chưa bao giờ có cơ hội lần thứ hai đâu!
Dứt lời, hai người lao vào chiến đấu, Rin chỉ vừa tung ra một chiêu, Lưu Ly đã đáp trả mười đòn, rất rõ ràng sức lực của cả hai quá chênh lệch, rất nhanh Rin đã bị đánh đến nỗi thân thể đầy thương tích, máu miệng trào ra cả bên ngoài.

Cô ta lùi ra sau vài bước, đưa tay lên lau khóe mép, mắt nhìn Lưu Ly long sòng sọc.

Lãnh Hàn Thiên Lâm nhận định không sai, trong trận đấu cá nhân, Black luôn là nhà vô địch, cô ấy sẽ không thua bất kì ai.

Đấu tay đôi với cô ta chẳng khác nào lấy kiến chọi với voi.

Nhưng Rin giờ phút này đã chẳng còn lí trí để quan tâm tới chuyện đó, cô ta siết chặt nắm đấm xông lên, Lưu Ly thân thể không một vết trầy cười khẩy, chưa đầy ba chiêu đã hạ cô ta một cách dễ dàng.
"Rắc" - Đạp gãy bên chân phải của người phụ nữ, tiếng xương vỡ vụn giòn tan vang lên, hòa cùng với tiếng hét thất thanh:
- Aaaaaaa!
Lưu Ly vòng một tay ép lấy cổ cô ta, dùng cách thức giống lần trước muốn hạ đo ván Rin nhưng bỗng lúc này thân ảnh người đàn ông lại lọt vào mắt cô.
- Sao anh còn ở đây? Tôi bảo anh chạy đi mà? - Lưu Ly hét lớn khi nhìn thấy Cố Thiên Vương đứng cách đó không xa.
Hóa ra từ nãy đến giờ anh ta vẫn chưa chạy thoát, dù cổng lớn đã ở ngay trước mắt nhưng anh lại không thể bỏ Lưu Ly lại một mình được.
Cố Thiên Vương cắn môi, bối rối đáp:
- Có đi thì cùng đi, tôi không để cô ở đây đâu.
"..."
Lưu Ly tức muốn văng cái lồng ngực ra ngoài, tên vô dụng này sao cứ vào tình thế cấp bách là nổi chứng vậy? Máu anh hùng trỗi dậy à? Sao không để cho nó chìm luôn đi, lôi lên để chi???
- Anh ở lại chỉ tổ cản đường tôi thôi, chạy mau đi!
Mặc kệ sự thúc giục của cô, Cố Thiên Vương vẫn nhất quyết lắc đầu:
- Không được, chúng ta phải cùng nhau rời khỏi đây!
Lưu Ly vì quá để tâm đến người đàn ông mà không biết bản thân vẫn còn giữ Rin trong tay, cô ta nhân lúc sơ hở ngay lập tức trả đòn, dùng cùi chỏ của mình đâm vào lồng ngực của Lưu Ly, cô không phòng thủ liền bị chiêu thức ấy đánh văng ra xa, đau đớn đến mức cả khuôn mặt đều nhăn nhó.
Rin thoát khỏi sự khống chế của Lưu Ly, một đám sát thủ khác lại chạy đến từ phía sau.

Tình hình bất lợi, cô đành phải một lần nữa giữ lại cái mạng chó của cô ta, quay người kéo Cố Thiên Vương chạy trốn.

Nhưng Rin nào dễ dàng bỏ qua như thế, cô ta khập khiễng đứng dậy, rút từ trong người ra hai đoạn dao găm, phóng một cái về phía trước.
Bản năng nhạy bén của một sát thủ khiến Lưu Ly cảm nhận được nguy hiểm, cô ngoái đầu nhìn lại thì phát hiện một vật sắc bén đang lao về phía mình, liền dịch người né tránh, đồng thời hành động này đã khiến cô và Cố Thiên Vương tách ra hai bên.
- Trúng kế rồi! - Rin khẽ lẩm bẩm một câu, ngay sau đó phóng đi đoạn dao găm còn lại.

Mà mục tiêu của cô ta lần này không phải Lưu Ly...!mà là Cố Thiên Vương.
Hướng di chuyển của nó đã thay đổi, Lưu Ly sao có thể không nhìn ra, nhưng giây phút cô đoán được cũng lúc đoạn dao găm bay với tốc độ như tia sét về phía người đàn ông.

Cố Thiên Vương hoàn toàn không biết phải làm gì, nỗi sợ hãi trấn áp cả tâm hồn anh, chặn đứng đôi tay chân không thể nhúc nhích, anh chỉ biết đứng đó đón nhận cái chết đang dần tiến gần.
Vào khoảnh khắc tưởng chừng như thứ vũ khí sắc lẹm ấy sẽ đâm sâu vào da thịt thì Cố Thiên Vương bỗng bị một sức mạnh nào đó đẩy ra, khiến anh ngã xuống đất.

Khi nhìn lại, chỉ thấy một thân thể mảnh mai che chắn trước mặt, mà người đó không ai khác chính là Lưu Ly! Cô ấy đã cứu được người đàn ông, nhưng lại không kịp tránh được cho bản thân mình.
"Két" - Tiếng phanh xe gấp vang lên, Mặc khiết Thần bấy giờ mới trở về, anh vừa mở cửa bước xuống, đập vào mắt là hình ảnh cô gái đứng bất động ngay trước lối ra vào.

Nét mặt Lưu Ly có chút cứng nhắc, cô từ từ cúi đầu nhìn xuống, ngay chính giữa khoang ngực, máu tươi trào ra, thấm nhuộm cả chiếc áo sáng màu.
"Phịch" - Tiếp ngay sau đó, thân thể nặng nề ngã khụy xuống, toàn bộ thính giác, khứu giác, thị giác của cô lúc này chỉ còn nhìn thấy người đàn ông quen thuộc đối diện với giọng nói vang vọng cực lớn:
- Sở Lưu Ly!