Hắc Tình Âm Thầm Ôm Lấy Em

Chương 13: Muốn Cưới Cô






Lưu Ly đứng đơ người như khúc gỗ, phải mất một lúc lâu sau mới định hình lại được.

Cô giơ tay vẫy vẫy trước mặt người đàn ông, nghi hoặc hỏi:
- Này, anh...!có đang mê sảng không vậy?
Sở Linh Lung đứng ở bên kia kìa, người anh phải đưa bó hoa này là cô ta mới đúng, không phải cô.

Not me, ok??
Hơn nữa, anh đừng có nói nhảm quá, dọa tôi sợ đấy, đại ca à!
Bác Trác Huân rút trong túi áo ra một chiếc khăn tay, chậm rãi lau những vệt nước trên mặt mình, cười gượng đáp:
- Lần đầu gặp, có vẻ tôi đã quá vội vàng rồi.

Nhưng tôi thật sự rất thích cô.
Lưu Ly cười ha hả, cứng nhắc cắn thêm một miếng dưa nữa, chậm rãi trả lời:
- Cảm ơn, tôi cũng thích bản thân mình lắm.
Nghe vậy, nét mặt người đàn ông mới tốt hơn được một chút, cười đến gò má cũng cao hẳn:
- Vậy...!cô đồng ý lấy tôi không?
"Phụt" - Thêm một tràng nước nữa phun lên khuôn mặt điển trai của Bác Trác Huân, anh bất giác nhắm tịt mắt, thân thể cứng đờ bất động.
"Khụ khụ khụ" - Lưu Ly ho sặc sụa, cả hai tai đều đỏ cả lên, nhưng cô vẫn nhìn người đàn ông với anh mắt rất khó tin, lớn tiếng hỏi:
- Anh nói cái gì?
Người đi đằng sau thấy Bác Trác Huân bị hai lần làm bẽ mặt, ngay lập tức bước đến, lấy khăn lau giúp anh:
- Nhị thiếu gia, cậu có sao không?
Vừa hỏi, hắn vừa quay sang quát Lưu Ly:
- Cô làm cái gì vậy hả? Có biết đây là ai....?
Lời còn chưa dứt, Bác Trác Huân đã vung tay ngăn hắn ta lại:
- Tôi không sao, lui xuống đi.
Người đàn ông kia liền cúi đầu lùi về sau, Bác Trác Huân bình tĩnh nở nụ cười, lại nhìn Lưu Ly nói tiếp:
- Nếu như cô không nghe rõ, tôi có thể lặp lại một lần nữa.
Thế nhưng anh chỉ vừa mới nói đến đây đã vội bị cô cắt lời:
- Ấy khoan, tôi cảnh cáo anh, anh thích tôi thì có thể được, nhưng kết hôn thì không thể.

"..."
Bác Trác Huân ngây ra mặt, theo bản năng hỏi:
- Tại sao?
Tại sao cái đầu anh, tôi không thể lấy chồng ngay lúc này được có hiểu không?
Lưu Ly suýt chút là chửi ra khỏi miệng, nhưng may mắn cô vẫn giữ bình tĩnh, kiên nhẫn trả lời:
- Không thể là không thể, tại sao cái gì chứ? Anh thích tôi là chuyện không thể kiểm soát, có thể hiểu, nhưng kết hôn không phải chuyện đùa, nhất định là không được.
Bà đây còn rất nhiều việc phải làm, ai rảnh cưới anh chứ?
Nét mặt Bác Trác Huân vẫn mờ mịt, ngơ ngác lên tiếng:
- Tại sao lại không được?
"...."
Lưu Ly như muốn nổi điên, sức nhẫn nhịn đối với anh ta đã gần cạn kiệt, vậy mà sắp bị làm tức chết.
Cô đã nói không được, tại sao anh ta vẫn hỏi lí do thế? Tai bị điếc hay não có vấn đề à?
Có tin một lần nữa thôi là bà đây đánh chết anh không?
- Tóm lại, người cần kết hôn với anh ở đằng kia kìa, không phải tôi.

- Vừa nói, Lưu Ly vừa chỉ tay về hướng Sở Linh Lung, với hi vọng Bác Trác Huân sẽ nhận ra cô ta.
Thế nhưng người đàn ông vẫn như cũ không hiểu, thậm chí ấn đường càng thêm nhíu chặt:
- Tại sao tôi lại phải cưới cô ta?
"..."
Mẹ kiếp, cái tên này!
Ngay lúc Lưu Ly muốn phát hỏa với Bác Trác Huân thì Sở Thiên Minh lao đến, ông ta đứng chắn trước mặt cô, nhìn anh lên tiếng:
- Bác thiếu gia, cậu đến đây là vì cô con gái này của tôi đúng không?
Anh gật đầu, chắc nịch đáp:
- Đúng vậy.

Lần trước không phải ngài nói muốn giới thiệu hai vị tiểu thư với tôi sao?
Lưu Ly sững sờ khi nghe những lời của hắn, cô vô thức gọi Sở Thiên Minh:
- Ba?
Là ông ấy giới thiệu cô với anh ta sao? Không thể nào, ngày hôm đó rõ ràng cô đã nép mình rất kĩ, căn bản không thể lọt vào tầm mắt của ông, tại sao Bác Trác Huân có thể biết cô được chứ?
Sở Linh Lung chói lóa như vậy, tại sao không chú ý đến cô ta? Tại sao lại là cô?
Sở Thiên Minh cố tình phớt lờ tiếng kêu của Lưu Ly, cười nói tiếp:
- Đúng đúng, Bác thiếu gia, đây là một trong số hai người con gái tôi nhắc đến, cũng là trưởng nữ của Sở gia.
- Hóa ra đây là Đại tiểu thư, quả nhiên phong thái đặc biệt.

Vậy Sở lão gia, mối hôn sự này...!- Người đàn ông mỉm cười đầy ẩn ý.
Sở Thiên Minh ngay lập tức hiểu, rất vui vẻ trả lời:
- Đương nhiên tôi không có ý kiến, mọi sự nghe theo sắp xếp của cậu.
Dứt lời, cả hai đều tỏ ra vô cùng hài lòng.

Nhưng lúc đó, một giọng nói bỗng vang lên:
- Khoan đã!
Lưu Ly đứng bên cạnh đã không thể im lặng được nữa, liền bước ra lên tiếng:
- Hai người đang nói cái gì vậy? Tự ý quyết định không cần hỏi cảm nhận của con sao?
Nói đoạn, cô quay sang nhìn người đàn ông hỏi:
- Bác thiếu gia đúng chứ? Anh biết tôi là ai không?
Bác Trác Huân cười gượng, giọng ngập ngừng:
- Cô...!cô là Đại tiểu thư của Sở gia..
- Đến tên tôi anh còn không biết mà muốn kết hôn sao? Thần kinh anh có vấn đề gì hả? Hay là lúc loài người đang tiến hóa, anh trốn vào trong hang đá mất rồi? - Lưu Ly bực dọc ngắt lời, còn quát cho hắn một trận.
Sở Thiên Minh nghe thấy vội ngăn cô lại:
- Lưu Ly, con nói cái gì vậy? Im lặng đi.
Thế nhưng dường như điều này không làm Bác Trác Huân phản cảm, mà ngược lại khiến anh thích thú nhiều hơn:
- Cô mắng người cũng hay thật đấy.
"..."
Ha, cái tên điên này!!
Cơn tức đã lên đến đỉnh đầu, Lưu Ly hùng hổ xông tới:
- Là ai cho anh cái ngông cuồng đó thế? Hả? Lại đây, tôi cho anh nếm mùi còn điên rồ hơn.

Mau Lại Đây!!

Thấy cô đã không kiềm chế được nữa, Sở Thiên Minh ngay lập tức đứng ra chặn lại, đồng thời hướng Bác Trác Huân thúc giục:
- Bác thiếu gia, Lưu Ly lần đầu nghe tin nên có chút bất ngờ, hành xử không phải phép.

Cậu hãy trở về trước đi, chúng tôi sẽ sớm cho cậu câu trả lời.
Nghe vậy, người đàn ông cũng không nói gì thêm nữa, để lại bó hoa rồi quay lưng bước đi.

Lưu Ly đương nhiên không thể đứng yên, cô nhấc chân muốn chạy theo nhưng liền bị Sở Thiên Minh ngăn cản:
- Lưu Ly, con bình tĩnh một chút, ba sẽ giải thích mọi chuyện.
Cô không để ý đến ông, nóng lòng từ chối:
- Ba bỏ con ra.
- Lưu Ly!! - Sở Thiên Minh vẫn nắm chặt tay cô, vừa gọi vừa lắc đầu.
Nhưng Lưu Ly làm gì còn bình tĩnh, cô trực tiếp hất văng tay ông, lực mạnh đến mức khiến Sở Thiên Minh ngã văng ra sau vài bước.
- Con nói ba bỏ tay con ra!
Dứt lời, cô chạy ngay về phía trước.

Vụt Lưu Ly khỏi tầm tay, Sở Thiên Minh hoảng hốt hô lên:
- Người đâu, mau chặn nó lại!
Đám người hầu đứng xung quanh nghe thấy liền lao vào giữ lấy Lưu Ly, nhưng cô không nói nhiều lời hạ knock - out từng tên một.

Đến khi chân sắp đặt ra khỏi cửa thì Lan Bách Tinh từ đâu xuất hiện ôm lấy tay cô, gấp gáp hỏi:
- Lưu Ly, con muốn làm gì?
Lưu Ly không thể đánh bà ấy, chỉ kiên nhẫn nói:
- Mẹ, bỏ tay con ra đi.
Nhưng Lan Bách Tinh vẫn kiên quyết giữ chặt, dù Lưu Ly có nói thế nào cũng không chịu buông ra.
- Mau bỏ tay con ra.
- Mẹ!!!
Cuối cùng, cô không thể đuổi kịp Bác Trác Huân, chỉ đành trơ mắt nhìn anh ta rời đi cùng đoàn xe của mình.
Lan Bách Tinh lúc này mới thả lỏng tay cô, khẽ lên tiếng:
- Lưu Ly, con không thể đi được đâu.
Quay sang nhìn bà ta, Lưu Ly tức đến không nói nên lời.

Cô thở dốc vò đầu, nếu không phải tại bà thì cô đã đuổi kịp rồi.
Ngoái lại nhìn đám người nằm la liệt dưới sàn, Lưu Ly dời ánh mắt về phía xa, Sở Thiên Minh cũng đang nhìn cô, hai chiều tỏa ra luồng điện trái ngược nhau....
======================================
Một lúc sau, dưới đại sảnh người hầu đang thu dọn hiện trường, Tử Liên ngồi trên ghế không ngừng an ủi Sở Linh Lung.

Gương mặt cô ta vì căm tức mà méo mó đến kì dị.
Lan Bách Tinh ngồi một bên, hai tay đan vào nhau, liên tục cắn môi.

Bà ngước lên nhìn đến một căn phòng, nét mặt đầy lo sợ.
Mà lúc này, Lưu Ly đang ở cùng Sở Thiên Minh trong một căn phòng, ông tức giận quát:
- Con đúng là ngày càng ngông cuồng Sở Lưu Ly!
Trước lời trách cứ đó, cô chỉ dửng dưng đón nhận, còn lạnh nhạt hỏi:
- Tại sao lúc nãy ba lại cản con?
- Không ngăn cản thì để con làm loạn cả cái nhà này lên à? - Người đàn ông trừng mắt hỏi ngược lại.
Lưu Ly hừ một tiếng, liếc mắt nói:
- Làm loạn? Là con làm loạn hay là ba đang làm loạn đây? Nếu không phải ba tìm đủ mọi cách ngăn cản thì con đã có thể xử lý Bác Trác Huân và yêu cầu vô lý của anh ta rồi.
Sở Thiên Minh mím môi, bình tĩnh lại tâm trạng của mình rồi ngồi xuống ghế, chậm rãi lên tiếng:
- Xử lý cái gì chứ, con đừng ăn nói bậy bạ.

Mối hôn sự này rất môn đăng hộ đối với Sở gia chúng ta.
Lưu Ly thở hắt ra một hơi, chợt nhếch môi khinh bỉ:
- Có phải ba đã tính toán hết rồi đúng không? Cố ý giấu để khiến con không kịp trở tay?
- Chính ta cũng không biết Bác gia lựa chọn ai, nhưng ta đã nhắc nhở cả con và Linh Lung rồi.

Là do con không chuẩn bị tốt tâm lý mà thôi.

- Sở Thiên Minh phũ phàng gạt bỏ trách nhiệm.
Điều này khiến Lưu Ly cứng họng, nhất thời không thể phản bác lại.

Đúng vậy, là cô đã quá chủ quan rồi, chủ quan khi cho rằng Sở Linh Lung đủ sức hút để gánh lấy thứ này.

Chủ quan trước sự hiếu thắng của Sở Thiên Minh, cô đáng lẽ nên ngờ trước ông ta sẽ không bỏ qua cô mới phải.
Đúng là gừng càng già càng cay mà, lão cáo già!
Lưu Ly nghiến răng, cô hít vào một hơi sâu, chậm rãi lên tiếng:
- Nếu như con biết trước thì nhất định sẽ giải quyết Bác Trác Huân trước khi hắn kịp đến đây rồi.

Nhưng dù sao thì...!con cũng sẽ không đồng ý chuyện kết hôn đâu.
Người đàn ông nghe vậy, mắt liền nheo lại, giọng trầm hẳn đi:
- Liên hôn với nhà họ Bác đối với Sở gia chúng ta đều tốt về mặt danh tiếng lẫn quyền lực, con không thể không đồng ý.
- Thực ra thì con nghĩ con có thể, bởi vì...!chuyện con có muốn kết hôn hay không không hề liên quan đến danh tiếng hay quyền lực của Bác gia và Sở gia, ba à.- Lưu Ly không một chút sợ hãi đối chất với Sở Thiên Minh, mặc mọi lời đe dọa cảnh cáo đến từ ông ta.
- Mối hôn sự này liên quan đến cả gia tộc ta, con thân là trưởng nữ, phải làm gương cho mọi người.

Con không có quyền quyết định.
Lưu Ly nghe đến lòng cũng sôi máu, ông ấy một câu gọi Sở gia chúng ta, hai câu gọi gia tộc ta...!Ai là người cùng Sở gia với ông ta chứ?
Cô cũng không phải Sở Lưu Ly thật, trách nhiệm cái con khỉ!
Điều bí mật đó đương nhiên cô không thể nói, chỉ lẳng lặng thầm oán trong lòng.

Nhưng Lưu Ly cũng không bỏ cuộc, cô tiến tới trước mặt Sở Thiên Minh, cúi đầu chống tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt ông nói rành rọt:
- Nếu như ba và cả Sở gia này đã thích Bác gia đến như vậy, thế thì các người gả đi.

Con chắc chắn sẽ không lấy anh ta.
- Sở Lưu Ly! - Người đàn ông trừng mắt quát lớn.
- Ba!!! - Lưu Ly cũng không thua kém, ngay lập tức gầm một tiếng nặng nề.
- Con trân trọng nhắc lại một lần nữa, chuyện kết hôn là do bản thân con quyết định.

Nếu như ba muốn một hôn lễ không có cô dâu thì cứ việc tổ chức.
- Con dám? Sở Lưu Ly, đừng quên con là Đại tiểu thư của Sở gia.

- Sở Thiên Minh cương cổ đến nghiến răng nghiến lợi.
Lưu Ly không hề sợ hãi, chỉ nhướn mày trả lời:
- Đúng, con là Đại tiểu thư của Sở gia, nhưng mà cuộc đời của con không phải do Sở gia quyết định.

Con tuyệt đối...!sẽ không vì bất cứ ai mà làm chuyện có lỗi với bản thân mình.
Nói xong, cô đứng thẳng người lên, nhìn Sở Thiên Minh thêm một giây rồi quay phắt người đi ra khỏi phòng.
Mắt thấy Lưu Ly xuống tầng, Lan Bách Tinh liền chạy đến hỏi:
- Con không sao chứ? Ba có mắng con nhiều không?
Cô liếc mắt nhìn bà, không trả lời câu hỏi đó, chỉ dặn một câu:
- Mẹ nghỉ ngơi sớm đi.
Dứt lời, cô nhấc chân bước về phía cổng lớn.

Lan Bách Tinh đằng sau lo lắng nhìn theo, không ngừng gọi:
- Lưu Ly, trời tối rồi, con muốn đi đâu?
- Lưu Ly!!
Mặc tiếng kêu của bà ta, Lưu Ly dứt khoát bước ra khỏi cửa.

Nhìn đám người hầu đang chuẩn bị mang xe vào bãi đậu, cô đi tới giật lấy chìa khóa trên tay họ, không nói thêm lời thừa thãi nào ngồi vào xe phóng đi.