Hạc Tiên Vân Tán, Tử Lí Đào Sinh

Chương 2: Vân Điềm- Tĩnh lại để xám hôi




Tam giới vạn thu

Bốn bề non xanh nước biếc

Sơn thủy hữu tình vì thế mà vạn vật không ngừng sinh sôi nảy nở.

Lại nói, Thiên giới nhờ có vị Thiên Quân pháp lực vô địch, công tư phân minh lại có tầm nhìn xa trông rộng cùng Bát tiên quy tụ mà quanh năm, Tam giới luôn trong trạng thái phồn hoa, yên bình. Đời sống chúng sinh dưới hạ giới đầy đủ, ấm no. Không vì sự cố trên thiên giới mà ảnh hưởng.

Lược qua về tình hình từ phía Tam giới là như vậy, còn bây giờ ta lại quay về vùng đất quanh năm một màu xanh mơn mởn...

Mộc nha ba vạn năm...

Nơi vùng đất của loài Sếu Vàng ngự trị, nơi nổi tiếng với non nước hữu tình, giữa bốn ngọn núi đá vôi bọc quanh Kim Tuyến hồ, cứ hễ mặt trời lên cao, nắng vàng rọi xuống mặt nước, lập tức ánh lên một màu hoàng kim, nhìn vào tựa bát diện linh lung. Chưa nói đến cây cối quanh năm xanh um tùm, muôn hoa đua nhau nở rộ, sắc khoe. Đây là nơi chim hót vui tai, hoa thở thơm ngát, được chúng tiên coi là vùng đất " Điểu ngữ hoa hương".

Khoan hãy đàm về cảnh. Các hạ có thấy, một con sẻ nhỏ đang vội vã, bay nhanh đến nỗi không để ý mà va đầu vào vách đá trên động không?

Động Bạch Hạc...

"Tiểu điện hạ...người về rồi.... người đã về rồi...."

Sẻ nâu sau màn choáng váng vì va đầu vào thành động, "chíu", tức thì một tia bạc kim chói mắt xuất hiện, đằng sau tia sáng đó là thiếu niên đầu tóc rối bù, mắt to mày nhỏ, môi hơi cong lên, trên người hắn, y phục rách tả tơi, để lộ bộ ngực gầy trơ xương. Hắn lao nhanh như chớp đến trước cánh cửa bằng đá, khép kín, quỳ rạp gối xuống dập đầu một cách điên cuồng.

" Nô tài nhớ người lắm!"

Rầm..ầm..ầm...

Cửa động từ từ mở, hai chữ bạch hạc tức khắc tách ra, từ bên trong, một cánh tay trắng muốt tựa men sứ đưa ra đỡ thiếu niên kia đứng dậy.

" Ta chẳng qua là đi lãnh thập bát hình dưới U Minh phủ thôi!"

"Điện hạ...."

Gió ngoài động khẽ lùa vào mang theo hương sen thơm, làm chuông gió phát ra tiếng kêu leng keng.

"Ba trăm năm rồi mà nơi này vẫn không thay đổi."

Nàng đưa tay vuốt nhẹ lên tấm rèm lụa đang tung bay trước cửa phòng.

"A Lộc! Ta mệt rồi, muốn ngủ một giấc. Không được cho ai vào, kể cả phụ thân ta."

"A Lộc đã rõ! "

Vừa hành lễ xong, hắn vừa lùi về sau ba bước rồi nhanh nhẹn khép cửa động lại, nhìn một hồi lâu mới rầu rĩ rời đi.

" Tiểu điện hạ, rốt cục người đã phải chịu đựng những gì?"

"Ta đáng bị trừng phạt. So với việc Gia Gia bỏ mạng vì ta, nhiêu đây chưa hề gì."

Nàng bưng mặt lên thút thít khóc, lệ rơi tí tách hóa thành những hạt sáng li ti,rồi biến mất.

A Lộc sau khi rời khỏi động Bạch Hạc bèn xách giỏ ra chợ mua thức ăn làm cơm chiều cho tiểu điện hạ. Chợ Mộc Nha từ sáng tới chiều chưa bao giờ hết náo nhiệt. Kẻ mua người bán vô cùng tấp nập. Con dân nơi đây dưới sự che chở và cai quản của Hạc đế, luôn luôn sống trong yên bình.

A Lộc tìm đến sạp bán chanh trà, mua lấy chục trái về ăn dần. Hắn vừa lượm, vừa hỏi:

"Bá thúc! Làm ăn có thuận lợi không?"

Ông cụ được hỏi, bèn đan hai tay vào nhau, dơ lên cao, cách người 15 thước, ngữ khí đầy mùi tôn sùng:

" Nhờ có Hạc đế mà lão cây ta mới sống yên ổn qua ngày. Hạc đế anh minh."

A Lộc gật đầu cười xuề xòa, sau đó đem giỏ chanh trà rời đi. Để lại đằng sau là lời hỏi thăm của mọi người:

"Chúa cô ngao du tam giới đã về chưa?"

"Tôi nhớ người quá!"

" Ây da! Sẻ nhi nhà tôi cứ đòi tìm người để chơi."

A Lộc mệt mỏi rời khỏi chợ Mộc Nha, băng qua rừng Sáo Ngữ, tiến về điện Bạch Hạc. Điện Bạch Hạc của tiểu điện hạ nhà hắn cũng thật đặc biệt. Bất kể ngày hay đêm, đều mang ánh sáng lạ thường. Luôn luôn được hương sen trong thung lũng tỏa ra, bao bọc. Phàm, ngay cả bản thân người cũng vô cùng đặc biệt. Từ khi sinh ra, nguyên hình đã là một Hạc tử mình mẩy, lông cánh trắng như tuyết, mịn như bông, đôi chân đen tuyền mang đậm phong thái của sự huyền bí. Khác hẳn với gia tộc, mang bộ lông vàng óng ánh, chân đỏ như huyết cầu.

Cũng chính bởi điều đó mà người được gia gia và cô phụ hết lòng nuông chiều.

Trong khi A Lộc còn đang ngầm tán thưởng vẻ đẹp của Điện Bạch Hạc thì một tia sáng mập mờ từ rừng si già bay vụt tới trước mặt hắn, hóa thành một tiểu cô nương yêu kiều, mắt xanh như rừng cây bên cạnh.

"Mộc Xuyến, ngươi không ở trong cốc canh giữ tiên thụ, lại chạy ra đây làm gì?"

" Ta muốn ra ngoài cho khuây khỏa đầu óc!"

Cô nương ấy đáp lại, như thể muốn lảng tránh điều gì đó. Rồi quay ngoắt mặt lại nhìn về phía Điện Bạch Hạc:

" Chúa cô, người có ở trong động không?"

A Lộc đeo giỏ thức ăn trên lưng đi tới cạnh Mộc Xuyến, cào cào mớ tốc rối xù của mình, trong lòng dấy lên sự cảnh giác cao độ:

" Ngươi hỏi việc ấy làm gì!"

Mộc Xuyến vuốt ve lọn tóc dài trước ngực trả lời:

" Ta muốn thăm chúa cô, chẳng nhẽ lại không được?"

Xoẹt!!!

Một tia sáng vụt lóe lên, thanh trường kiếm của A Lộc lập tức chia vào họng Mộc Xuyến, hắn đanh mặt nhìn ả:

" Ngươi là ai? "

Mộc Xuyến run rẩy nhìn thanh trường kiếm, rồi nhìn A Lộc đầy thành khẩn:

" Ngươi... ngươi làm gì vậy? Ta là Mộc Xuyến mà!"

Thanh trường kiếm dưới sức của A Lộc lại càng nhấm sâu vào cổ nữ nhân trước mặt, tạo lên vết hằn, như muốn rách ra:

" Mộc Xuyến trước nay đều tự mình đi thăm điện hạ. Có bao giờ tìm ta để hỏi đâu!"

Lúc bấy giờ người mang gương mặt của Mộc Xuyến khẽ nhếch mép cười nhạt, phẩy vạt áo, lập tức một làn khói đen bao phủ quanh người A Lộc, khiến hắn chao đảo, thanh trường kiếm tuột khỏi tay. Cả người đổ rạp xuống đất, chìm vào mê mạn.

" Hay cho con hạc trắng ấy có một tên đầy tớ thông minh!"

Người đó chẳng buồn nhìn A Lộc lấy một cái, phẩy ống tay áo, dậm chân bật lên không trung bay thẳng tới điện bạch hạc.