Hạc Tiên Vân Tán, Tử Lí Đào Sinh

Chương 17: Vân Điềm- Trần gian mùa lễ hội




Ngày hôm sau, khi tiếng kẻng gõ leng keng ngoài cổng trời, Vân Điềm mới chịu tỉnh mộng. Nàng vén tấm rèm lên, ngó đầu ra nhìn trời. Bữa nay, sương mù dày đặc hơn mọi ngày, tràn vào nền đất trong phòng. Nàng từ tốn bước tới  bàn trà, rót lấy một ít để súc miệng. Vừa được hai chén, bên ngoài có tiếng gõ cửa:

" Vân Điềm, tỉ có trong đó không?"

Vân Điềm cài cào mái tóc dài chưa kịp búi gọn, tạm cài thược dược trâm gần mang tai rồi vội ra mở cửa. 

Một đồng tử tóc cột đuôi ngựa, mình mặc áo vải nâu, có đôi chỗ chắp vá, chân đất chạy vào thút thít khóc:

" Vân Điềm tỉ tỉ, tỉ giúp đệ với! "

Vân Điềm còn chưa hiểu chuyện gì, tiểu đồng tử đã tuôn một tràng cầu xin:

" Sáng nay, đệ mới ngủ quên có nửa canh giờ mà con súc sinh Hoa Mao đã lẻn trốn khỏi phủ. Đệ tìm quanh khu vực ngoài Cửu Trùng Thiên mà vẫn không thấy nó. Đệ phải làm sao đây. Thân phận đệ thấp kém không thể vào trong Cửu Trùng Thiên?"

" Hoa Mao? Là con gì thế?"

Cái tên này nàng chưa nghe bao giờ:

" Là sủng vật của Đế Quân. Con súc sinh ấy được ngài cứu từ Địa giới sau trận chiến với Vực tộc. Bản tính tuy không hung hãn, nhưng nó rất nghịch và phá phách, Hoa Mao chỉ cần đi lạc, nó sẽ kêu. Tiếng kêu của nó ắt  làm ảnh hưởng đến Ngọc Linh Đài. Nếu không bắt về đệ sẽ bị phạt mất...oa...oa.."

Nói đến đây, tiểu đồng tử chợt òa khóc, mà quyền năng của  nó chính là khóc ra biển nước. Chỉ trong một thoáng, nước đã ngập đến mắt cá chân. Thấy vậy, Vân Điềm vội dỗ dành:

" Thôi nín đi! Nín đi nào."

" Cứ để như vậy, có ngày  bổn chúa cô ta sẽ chết trôi trong biển nước mất thôi! Không được!" Vân Điềm không dám mường tượng tới thảm cảnh chết tức tưởi của mình, bèn quả quyết rằng:

" Nín đi! Ta sẽ tìm cho đệ!"

" Có thật không ạ?"

Tiểu đồng tử ngước đôi mắt long lanh nước lên nhìn nàng. Vân Điềm nhất thời bị vẻ đáng yêu này làm cho lu mờ con mắt, để rồi về sau này, nàng hối hận cũng chẳng kịp.

Thiên Giới không phải là nơi muốn vào thì vào, muốn ra thì ra. Những tiểu hoa đào trên Cửu Trùng Thiên muốn đi bất cứ đâu cũng phải được phép của Tây Vương Mẫu. Mà thân nàng đang trong vai một tiểu đồng tử, chỉ e không tiện đi tìm con Hoa Mao cho lắm. Suy đi tính lại một hồi, nàng quyết định dùng phép trở về với thân phận là một Đại Tiên.

Hôm nay, Cửu Trùng Thiên nhộn nhịp đến lạ thường, nghe binh lính đi tuần thì thào với nhau rằng, Tây Vương Mẫu lệnh cho các tiểu Hoa Đào đi dăng đèn lồng, dây lụa, quét dọn khắp đường đi lối vào để tổ chức đại tiệc Bàn Đào. 

Lúc bấy giờ có Vị Đại Tiên dạo ngang qua, khí chất và phong thái của nàng ta khiến đám quân binh dừng việc đang cườl, liếc đôi mắt nhìn sang. Một tên mạnh bạo hỏi rằng:

" Xin hỏi quý tánh của tiên cô là gì? Tại sao chúng thuộc hạ chưa từng gặp qua?"

Vị tiên cô ấy mỉm cười, tao nhã đáp lại:

" Ta ở Mộc Nha!"

Rồi từ tối duỗi tay áo đi về phía trước. Đám quân binh rủ tai nhau thì thầm:

" Ta nghe nói, ở Mộc nha có vị chúa cô dung mạo tuyệt trần, cầm kì thư họa còn thạo hơn cả Thượng Thần Nữ Công."

Một kẻ khác lên tiếng:

" Ta còn nghe vị chúa cô này có tài thao lược, bày binh bố trận có thể sánh ngang với Đông Thiên Đế quân!"

Rồi con mắt của đám binh sĩ ấy chợt sáng trưng lên như đèn lồng:

" Ra là Mộc Nha Vân Điềm! Chúng ta vừa mới gặp!"

Vân Điềm nhấc cao vạt áo, bước chân thoăn thoắt in dấu khắp ngõ nghách trong Cửu Trùng Thiên, nàng vừa đi vừa lắc chuông đồng gọi Hoa Mao, thế nhưng, vẫn không thấy con súc sinh ấy chạy ra.

Hơn ba canh giờ trôi qua, ngay cả Cung của Tây Vương Mẫu nàng cũng mạo phép đột nhập vào tìm, ấy vậy cũng không thấy đến một cọng lông của nó. Vân Điềm thở hồng hộc, ngả lưng vào cây liễu bên hồ trăng nghỉ ngơi. Thiết nghĩ Hoa Mao không có trên Cửu Trùng Thiên, có khi nào nó hạ phàm tác oai tác quái dưới đó chăng? 

Rồi ánh mắt nàng nhìn về nơi có chóp tía màu đỏ son, cao nhất trên Thiên Giới, chỉ còn nơi này là nàng chưa tìm.

" Hoa Mao! Hoa Mao!"

Ring! Ring! Ring!

Nơi Vân Điềm đang đứng là cổng vào của Ngọc Linh Đài, trước mắt nàng là ổ khóa bằng vàng và kết giới bao trùm như cái niêu đựng cơm, vô cùng kiên cố và vững chắc. E là có đến mười mươi con Hoa Mao cũng chẳng đủ sức phá vỡ để chạy vào bên trong.

" Meo....Meo......"

Con mắt Vân Điềm sang rực lên. Nàng nghe thấy tiếng mèo kêu từ sau cánh cổng lớn. Nàng thấy có bàn tay mèo thò ra từ khe cổng, nàng vội chạy tới, nhìn vào. Nàng bắt gặp một con mèo trắng có cái đuôi dài, giữa đầu có vết bớt nhìn na ná đóa bỉ ngạn đỏ. Con mèo ngước đôi mắt lên nhìn, lúc này Vân Điềm hoàn toàn bất ngờ bởi đôi mắt đỏ đang nhìn mình. Nàng chợt nhớ tới Ngạn Mao trong truyền thuyết. Vân Điềm ngồi xuống cạnh cửa, nắm lấy cái chân trắng muốt đang cào cào, nàng nói khẽ:

" Chúng ta từng gặp nhau rồi ư?"

Hoa Mao chỉ kêu ư ử. Vân Điềm, nàng cảm nhận được hắc khí ở Ngọc Linh Đài vô cùng nặng. Lan Nhạn từng nói rằng:

" Linh vật ở Vực tộc có thể thích nghi được môi trường mới rất nhanh. Hấp thụ tiên khí nhiều thì sẽ nhanh tu thành chính quả. Nếu đang trong quá trình tu tiên mà gặp phải hắc khí thì rất dễ tàu hỏa nhập ma!"

Nghĩ vậy Vân Điềm liền phủi mông đứng dậy, dậm chân xuyên qua màn kết giới. Nhưng chưa kịp chạm tới, toàn thân đã bị đẩy văng ra xa, cả người đụng vào cái am nghỉ chân, khiến gạch ngói dập, vỡ. Vân Điềm ôm lưng lọm khọm mò dậy, nàng ngồi xuống cánh cửa đỏ kêu than:

" Chai ôi! Cái lưng của ta, đau quá!"

Nàng thở dài thườn thượt:

" Ta già rồi sao?"

Chỉ thấy Hoa Mao đáp trả một tiếng "meo".

Nàng nhìn con mèo rồi bật cười:

" Chẳng hiểu sao ta phải cứu mi nữa!"

" Ngươi không cứu ta, ta cào rách tiên phục của ngươi!"

" Ối!"

Vân Điềm suýt chút nữa cắn răng vào lưỡi, nàng thất kinh nhìn con mèo trước mặt:

" Súc sinh! Ngươi vừa nói chuyện ư?"

" Ai là súc sinh?"

Hoa Mao trừng đôi mắt đỏ lên nhìn nàng:

" Cẩn thận cái miệng ngươi đấy!"

Vân Điềm ôm lấy tim, nhìn Hoa Mao bằng con mắt kì lạ:

" Ngươi...ngươi...biết nói?"

" Lão dĩ nhiên là nói được! "

Hoa Mao ngồi nhổm xuống, lười nhác liếm tay. Con súc sinh này thật quá đáng sợ.