Hắc Thị Thục Nữ

Chương 6




Trong căn phòng cổ cũ nát lại xuất hiện một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng mỏng manh lay động trên mỗi tấm cửa sổ, không khí lúc này thập phần quỷ dị.

Hạ Lan cầm chiếc đèn pin nhỏ, chậm rãi đi trong bóng đêm, đèn pin chỉ có thể chiếu sáng trong một phạm vi nhất định, cho nên đồ vật dưới những ngọn đèn mỏng manh ấy trở nên vô cùng ma quái. Cô vốn rất quen thuộc với hoàn cảnh này nhưng tình huống hôm nay lại khác với những lần trước.

Có Thương Trất Phong đi theo ở phía sau làm cô trở nên khẩn trương, cô vẫn luôn cảm giác anh ở sát ngay sau thân mình,hơi thở nóng rực phả lên cần cổ và tấm lưng mềm mại, thân hình cao lớn của anh tản ra nhiệt độ ấm áp.

Chuyện này khiến cô phân tâm, phải dùng sức cắn môi, lợi dụng đau đớn nho nhỏ ấy để khôi phục sự tập trung của mình.

Người đàn ông này thật đáng sợ, bề ngoài anh xem như ôn hòa vô hại, khi thì ôn nhu khi thì cường ngạnh thủ đoạn, hoàn toàn nắm giữ cô trong lòng bàn tay.

Cô suy nghĩ đến xuất thần, dưới chân không cẩn thận dẫm lên vật cứng nào đó, cô kêu nhỏ một tiếng, trước khi ngã sấp xuống, phía sau liền có một cánh tay cường tráng vươn tới ôm chặt eo cô.

“Cẩn thận, mèo con, dưới chân em có cái bàn đổ.” Anh kéo cô vào lòng, thừa cơ làm cho thân hình mềm mại kề sát lồng ngực rắn chắc. Anh cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, thuận tiện liếm liếm vành tai nhỏ xinh.

Thân thể cô không tự chủ run rẩy, hai tay chống ở ngực anh. Tình huống trước mắt nguy hiểm như vậy, không ngờ anh còn có tâm tình đi trêu chọc cô, nghe khẩu khí này của anh thập phần trấn định, một chút cũng không đem nguy hiểm cận kề để vào mắt.

“Anh vẫn nhìn rõ cả trong bóng đêm ư?” Cô kinh ngạc hỏi.

Nơi này là nơi cô dùng để giao hàng, tuy đã tới mấy lần nhưng cô vẫn chưa quen địa hình dưới bóng tối, tại sao anh đến lần đầu tiên lại có thể thấy rõ tất cả, thành thạo giúp cô thoát khỏi vận mệnh ngã e mông.

“Thị lực của anh rất tốt đấy.” Thương Trất Phong nhẹ nhàng bâng quơ đáp, cánh môi lưu luyến trên mái tóc của Hạ Lan, thái độ thập phần nhàn nhã hít hương khí tỏa ra từ người cô.

Đỗ Phong Thần đi đằng sau bọn họ, do ánh sáng không đủ nên bị vấp ngã. Hắn phát ra tiếng rên rỉ thật lớn, mắt long lanh nước nhìn bạn tốt nhiều năm chỉ lo đùa giỡn mỹ nữ, hoàn toàn quên rằng có hắn ở bên cạnh.

“Thương Trất Phong, cậu là đố gặp sắc quên bạn, có mỹ nữ liền quên bạn tốt.” Hắn chật vật bò lên, trên người dính đầy tro bụi.“Tôi nói hắc miêu a, cô chọn chỗ nào không chọn, lại chọn nơi tối như mực thế này? Nói không chừng chưa tìm lại được mấy con chip đã ngã chết ở đây rồi.” Đỗ Phong Thần lớn tiếng oán giận.

“Đây là nơi an toàn nhất, bình thường không ai đến gần nơi này.” Hạ Lan nhẹ nhàng đẩy Thương Trất Phong ra, hít sâu một hơi tiếp tục đi về phía trước.

Thân thể của cô thật kỳ lạ, lúc bị Thương Trất Phong ôm vào lồng  ngực liền cảm thấy toàn thân nóng bừng, tay chân mềm nhũn, có loại  cảm xúc muốn ghé vào trong lòng anh. Cô không biết bản thân vì cái gì mà như vậy, rõ ràng phải tìm cơ hội đánh lén gối thêu hoa này, không nghĩ anh dường như có ma lực kỳ quái, có thể làm cho tim cô đập gia tốc, quên mất cả việc giữ bình tĩnh.

“Hẳn là không ai dám đến gần đi? Nơi này vừa tối vừa bẩn, xem ra  rất thích hợp đi bắt quỷ.” Đỗ Phong Thần oán giận, nhưng vẫn đi theo bọn họ vào bên trong.

“Tôi phát hiện chỗ này từ vài năm trước, mượn nó làm nơi giao dịch hàng, có thể nói ở đây còn ẩn mật hơn cả chợ đen nha.” Hạ Lan  vừa nói vừa tìm nến.

Cánh tay vờn quanh lưng bỗng căng thẳng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, không biết anh lại có chủ ý gì. Không gian trước mắt u tối được tăng thêm vài phần thân mật, hô hấp cùng hơi thở nam tính của anh có mặt khắp nơi khiến cô bất an.

“Ngồi xuống đi, dẫn chúng ta đi cả một đêm, em nhất định sẽ mệt mỏi.” Thương Trất Phong ôn nhu dụ dỗ, nhẹ nhàng thổi khí thôi miên, tựa vào bên tai cô nói nhỏ. Cánh tay trên eo lưng lại vô cùng kiên cố, thừa lúc cô không để ý liền kéo cô vào lòng.

Hạ Lan bắt đầu thấy may mắn bốn phía đều là bóng tối, nếu không Thương Trất Phong nhất định sẽ thấy được gương mặt nóng hồng của cô. Sở thích của anh thật kỳ quái, luôn muốn cô ngồi trên đùi, động tác như vậy quá mức thân mật, cách vài lớp vải dệt, dục vọng kiên đĩnh tổng vừa  cố ý vừa vô tình để ở nơi mềm mại của cô, có đôi khi quay đầu cô tiếp xúc với tầm mắt của anh, cặp con ngươi đen kia nóng rực dục hỏa, cảm giác như hai người lúc này đều trần trụi.

Đỗ Phong Thần bị xem nhẹ đành phải cố gắng tự cứu mình, sờ soạng trong bóng đêm,cuối cùng tìm được cái bàn liền đặt mông ngồi xuống.

“Hắc miêu, cô xác định cái tên cầm con chip sẽ mắc câu ư?” Hắn  nghi ngờ hỏi, đồng tử dần dần thích ứng với bóng tối.

“Nếu hắn muốn bản đồ chi tiết, chắc chắn sẽ đến.” Thương Trất Phong trả lời thay, một bàn tay thong thả chạy lên trên cái eo nhỏ của Hạ Lan, nắm bầu ngực đẫy đà nhẹ nhàng xoa nắn.

Cô âm thầm hít mạnh, không thể ngờ được anh cư nhiên cả gan làm loạn như vậy, tuy xung quanh tối om, nhưng Đỗ Phong Thần chỉ cách bọn họ có 1 m thôi, thế mà anh vẫn dám giở trò với cô?

“Dừng tay.” Cô nhẹ thở gấp, muốn giãy khỏi vòng ôm của anh. Nhưng khi ngón tay anh niết nụ hoa trên ngực, cô lại phải cắn chặt bờ bai ấy mới không phát ra tiếng rên rỉ.

Thương Trất Phong cười nhẹ vài tiếng, vẫn không dừng lại động tác trên, ngược lại càng làm mạnh thêm, tay kia thò vào trong vạt áo đẩy cái áo lót ren bao phủ ngực cô lên, trực tiếp nắm giữ bầu ngực đẫy đà mềm mại.“Hư! Nhỏ giọng chút, em không hy vọng để Đỗ Phong Thần biết chúng ta đang làm cái gì chứ?” Môi anh ma sát trên mái tóc và da thịt cô, cảm nhận được thân thể cô run nhẹ.“Anh thích nghe em rên rỉ, nhưng mà âm thanh tuyệt vời này chỉ có anh được nghe mà thôi.” Anh bá đạo nói, môi mỏng tiến vào sát bên tai, anh đưa lưỡi liếm vành tai nhỏ.

Hạ Lan đỏ bừng mặt, thân hình càng không ngừng run rẩy, cô bị anh liếm sinh ra cảm giác thẹn thùng. Cô cố gắng kìm chế không để phát ra âm thanh ái muội nào, chịu sự tra tấn ngọt ngào từ anh.

Anh thật sự quá mức tàn nhẫn, dám chọn thời điểm này trêu chọc cô, nếu Đỗ Phong Thần nghe thấy, cô còn mặt mũi gặp người chắc?

Đỗ Phong Thần ngồi cách đó không xa,quan sát bốn phía, không hề  phát hiện màn ảnh hương diễm kích tình này. Nửa ngày không nghe thấy tiếng gì, chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ,hắn cho là Hạ Lan do quá mệt mỏi nên mới thở nhanh như vậy.

“Hắc miêu, cô có bao nhiêu hiểu biết về đối tượng này?” Hắn hỏi.

Hạ Lan đang chịu đựng cơn gió lốc Thương Trất Phong căn bản không có nghe thấy Đỗ Phong Thần nói gì, hai tay thậm chí vô thức ôm chặt bả vai rộng lớn, coi anh là chỗ dựa để tựa người vào. Là Thương Trất Phong lặp lại câu hỏi của Đỗ Phong Thần bên tai, cô mới dần dần tỉnh táo lại.

Cô thanh thanh yết hầu, che giấu sự mất tự nhiên trong giọng nói.“Người kia tên Rawson, là người Đông Âu, lúc trước chưa từng tới chợ đen mua hàng, nhìn dáng vẻ của hắn rất muốn lấy con chip, lúc trước khi giao dịch, hắn còn phát hỏa vì không mua được bản đồ.”

“Tôi biết người này, hắn có danh gián điệp vũ khí, chuyên môn trộm vũ khí kỹ thuật công nghệ cao đang nghiên cứu ở Đài Loan, Nhật Bản, sau đó đem bán làm náo động các quốc gia.” Thương Trất Phong thản nhiên nói, cuối cùng hôn cô một cái, rút hai tay ra khỏi người cô.

Hạ Lan thở hổn hển, trong lòng có chút hụt hẫng, cảm thấy thân thể có một loại  xúc cảm quái dị hư không chưa được thỏa mãn tựa như đói khát cái gì đó,cảm xúc ấy càng ngày càng mãnh liệt. Cô ngẩng đầu hoang mang nhìn Thương Trất Phong, lại thấy anh mỉm cười, nụ cười ấy không hiểu sao khiến cô tức giận.

“Con chip không thành vấn đề, Rawson chỉ là gián điệp vũ khí, không phải nhân vật gì to lớn, cái tôi lo lắng là bản đồ chi tiết cơ.Lúc trước người trộm bản đồ đi ra từ “tập đoàn Thái Vĩ” bị người của ta tìm được, có điều khi đó hắn chỉ còn là một thi thể, từ đó suy ra đối phương  vô cùng ngoan độc, sau khi lấy được bản đồ liền giết người diệt khẩu.“Đỗ Phong Thần sờ cằm, đăm chiêu nói, quang mang trong con ngươi đen trở nên nguy hiểm.

Thân thể Hạ Lan bây giờ run rẩy là hàng thật giá thật, người cô cứng ngắc, theo trực giác nép vào lồng ngực Thương Trất Phong, cảm nhận nhịp tim thình thịch của anh.“Người có được bản đồ là Lục Thần Long, hắn rất có tiếng tăm trong giới hắc đạo, hàng năm hàng hóa qua tay hắn khá nhiều; lần đầu tiên tôi nhận ủy thác của hắn, nếu không phải cần thiết, tôi đây không thèm có bất kỳ quan hệ gì với hắn.” Cô đã nghe qua rất nhiều thủ đoạn tàn ác mà Lục Thần Long đối phó với kẻ thù,nhưng mà cô nhi viện cần 1 số tiền lớn, cô không còn sự lựa chọn nào khác.

“Quả nhiên là hắn.” Thương Trất Phong nheo mắt.

Lục Thần Long chuyên kinh doanh hàng hóa trộm được, lúc trước  đã từng đánh cắp sản phẩm của “tập đoàn Thái Vĩ”, trời sinh hắn có tính giảo hoạt đa nghi, trong tình huống không có chứng cớ buộc tội thuyết phục thì không thể làm gì hắn.

Thương Trất Phong cảm giác rất rõ ràng, khi nhắc tới Lục Thần Long, người Hạ Lan bắt đầu run run, sự run rẩy này không giống lúc trước, bây giờ cô đang vô cùng sợ hãi.“Em nhận ủy thác của hắn, còn từng tiếp xúc với hắn?” Hắn nâng cằm cô lên rồi hỏi, nhìn ra trong chôn sâu mắt cô là sự sợ hãi, khoảnh khắc đó, lồng ngực anh như bị phẫn nộ thiêu đốt.

Hạ Lan tránh né ánh mắt anh, lại che giấu không nổi toàn thân run rẩy.“Đúng vậy, hắn phái người dẫn tôi tới chỗ ở của hắn, ủy thác cho tôi bán con chip thay hắn.”

Kỳ thật không chỉ có vậy, ánh mắt Lục Thần Long nhìn cô lúc đó có thể nói vô cùng dâm uế, thậm chí còn ám chỉ với cô rằng, chỉ cần cô ở lại làm người phụ nữ của hắn, từ nay về sau sẽ không phải mạo hiểm vào sinh ra tử để kiếm tiền nữa. Sau đó cô hoài nghi, nếu không phải hắn còn muốn dựa vào cô để bàn bạc với người mua, có lẽ cô đã không còn sống sót đi ra khỏi đó rồi.

“Tên chết tiệt!” Thương Trất Phong chắc đã đoán ra cô sợ hãi cái gì,  anh tức giận chửi mắng.

Hạ Lan kinh ngạc ngẩng đầu lên, thật không ngờ một người nho nhã như anh cũng biết nói như vậy.

“Anh nói lời thô tục!” Cô như bắt được thóp người khác, mở to hai mắt nhìn. Anh không ngừng chỉ trích cô, không để cô nói tục, thế mà bây giờ anh lại nói tục làm gương! Như vậy khác nào quan được dùng lửa,  dân chúng không được đốt đèn chứ, quá bất công đúng không?

Thương Trất Phong nở nụ cười vô lại, vuốt ve đôi môi đỏ mọng như đóa hoa.“Đúng vậy, anh nói thô tục, hoan nghênh em trừng phạt anh.” Anh vui sướng đáp, lại còn chu miệng về phía cô, chấp nhận “chịu phạt”.

“Đủ! Các người tạm tha cho kẻ đáng thương không có vợ yêu bên cạnh này đi, đừng có kích thích ta nữa mà.” Đỗ Phong Thần rên rỉ, càng thêm nhớ nhung cô vợ đang ở Nhật Bản.

Hạ Lan thẹn quá thành giận, vươn tay muốn đẩy mặt anh ra, nhưng mà bàn tay vừa mới chạm vào gương mặt tuấn mỹ ấy  liền cảm thấy lòng bàn tay có xúc cảm nong nóng ẩm ướt.

Cô hô nhỏ một tiếng, vội vàng thu tay lại, thấy ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của anh. Không ngờ anh lại hạ lưu đến thế, dám vươn lưỡi liếm lòng bàn tay cô! Để cho cái xúc cảm ấy khiến cô phân tâm……

“Con mẹ nó! Anh là quỷ xấu xa……” Cô mắng anh, rồi khi nhìn thấy tia sáng lạ thường trong đôi mắt ấy, cô đành phải nuốt lời nói vào trong. Toàn thân dựng tóc gáy trước cái nhìn không có ý tốt từ anh.

“Mèo con, em nói lời thô tục.” Thương Trất Phong lên tiếng, nhanh chóng vươn tay ôm thắt lưng mảnh khảnh, kéo cô vào lòng.

Cô bất lực rên rỉ, quá rõ ràng rằng anh sẽ dùng cách gì để chặn miệng cô Cô thấy nghi ngờ rằng anh chỉ lấy lý do nói lời thô tục để chiếm tiện nghi của cô thôi.

Đỗ Phong Thần khổ sở quay đầu đi,thì thầm nho nhỏ:“Vợ à, anh rất nhớ em a!” Giọng điệu của hắn như sắp khóc, cảm thấy chính mình bi thảm đến cực điểm, chẳng những không có vợ bên cạnh, khi làm nhiệm vụ lại còn bị bắt chứng kiến cảnh ôm hôn của hai con người chết tiệt kia.

Từ xa truyền đến âm thanh nho nhỏ, hai người đàn ông lập tức cảnh giác, không khí thoải mái ban đầu biến mất không còn bóng dáng, hai người trao đổi một ánh mắt với nhau. Vẻ mặt của anh lúc này vô cùng chuyên chú và nguy hiểm, Hạ Lan nhìn rồi tự trách mình, tại sao hồi trước lại xem anh là đồ ngốc mềm nhũn như con tôm!

“Xem ra khách của chúng ta đến rồi.” Thương Trất Phong chậm rãi đứng dậy, ý bảo bạn tốt trốn trong bóng đêm, còn anh ngồi trên sô pha không động đậy, cánh tay vẫn vòng quanh thắt lưng Hạ Lan.

Vài giây sau, Rawson dẫn vài tên bảo tiêu đi vào phòng, sắc mặt vừa khẩn trương vừa hưng phấn, một đôi mắt hắn chuyển động quan sát bốn phía xung quanh. Về phần bọn bảo tiêu kia, lần trước từng bị Hạ Lan cho nếm mùi đau đớn, cho nên lần này ai nấy đều đề phòng cô.

“Hắc miêu, bản đồ đâu?” Rawson khẩn cấp hỏi, hai tay ngoan ngoãn đặt mấy cặp va li lớn đựng toàn đồng đô la.

Khi hắn thấy Thương Trất Phong ôm Hạ Lan trên sô pha,sau một vài giây hoang mang liền cười.

“Vị này chính là Lục tiên sinh sao? Đã sớm nghe nói hắc miêu là  người của ngài, chỉ là không ngờ ngài lại thích cô ta đến vậy, còn tự mình đến đây, thật khiến tôi thụ sủng nhược kinh a!”

Lục Thần Long sau khi diện kiến mỹ mạo của Hạ Lan liền nhớ mãi không quên, hắn bèn tung tin đồn hắc miêu sắp là người của hắn, cho nên  cái lần lấy đi châu báu ngọc ngà trong chợ đen, đám người ở đó một phần ngại quyền thế của Lục Thần Long nên không dám là gì cô. Cũng bởi vậy mà Rawson nghĩ, Lục Thần Long yêu thích hắc miêu, đến mức bằng lòng ra mặt đi cùng cô bán hàng hóa.

Thương Trất Phong cười lạnh một tiếng,nói một câu đủ để Hạ Lan nghe thấy  :“Lại thêm một lý do để anh giết hắn.”

Ngữ khí nghe thì bình thản nhưng thức chất bắt đầu có tia nguy hiểm.

Hạ Lan nhíu chặt mày, thong thả đứng lên rời khỏi đùi Thương Trất Phong, dáng người yểu điệu đứng dưới ngọn đèn mỏng manh.

Cô cảm thấy có gì đó không thích hợp, thân phận người ủy thác tuyệt đối được giữ bí mật, Rawson sao có thể biết người ủy thác của cô là Lục Thần Long?

Rawson không biết tai họa sắp ập xuống đầu, vẫn hưng phấn nói chuyện, nghĩ rằng bản thân cuối cùng cũng gặp nhân vật nổi tiếng trong giới hắc đạo.“Tôi nghe phong phanh rằng, Lục tiên sinh sắp mở cuộc đấu giá, công khai bán bản đồ chi tiết của con chip này, trong lòng còn tưởng rằng không có cơ hội. Sau lại nhận được tin tức từ hắc miêu, biết ngài  đồng ý bán nó cho tôi, chắc cuộc đấu giá kia là ngụy trang đi?” Hắn khoái trá nói, ý đồ tiến lên vài bước để nhìn rõ dung mạo người đàn ông ngồi trên sô pha.

“Con chip đâu?” Giọng nói lạnh lùng vang lên trong bóng tối khiến người ta run sợ.

Hạ Lan không rời tầm mắt khỏi Thương Trất Phong, ngay khi anh cất giọng cô đã cảm nhận được sự nguy hiểm toát ra từ cô. Vẻ mặt và ánh mắt ấy vô cùng sắc bén khí thế, khó trách Rawson cho rằng anh chính là Lục Thần Long.

Rawson chưa từng gặp Lục Thần Long, mà giờ phút này Thương Trất Phong tỏa ra khí thế như một nhân vật to lớn 1 tay che trời nào đó.

Rawson vội vàng cười, thật cẩn thận rút một cái hộp nhỏ trong túi ra, cung kính dâng lên cho anh.

Tuy rằng nói là mua hàng của đối phương, hắn là người mua, nhưng là đối phương quyền thế kinh người, nếu hắn tạo được mối quan hệ với Lục Thần Long, còn sợ không mang hàng về châu Âu được sao?

Rawson vốn đang hoang mang, nếu muốn bán bản đồ cho hắn vì sao còn đòi lại con chip? Nhưng không sao, sau 1 thời gian nghiên cứu, người của hắn cũng hiểu được kết cấu của hai con chip này, hiện tại chỉ cần có bản đồ, hắn sẽ cho ra đời hàng loạt vũ khí nguy hiểm tối tân nhất thế giới. Thế là hắn mang người tới đây trao đổi.

Thương Trất Phong ngạo nghễ cầm cái hộp nhỏ, nhẹ nhàng mở ra,  lật đi lật lại để xem xét.

“Đúng nó rồi, dưới đáy còn đánh số này.” Anh thản nhiên nói, sau đó cất cái hộp vào túi quần.

“Ngài thật sự tinh mắt a!” Rawson vuốt mông ngựa, nở nụ  cười.“Như vậy, bản đồ có thể giao cho tôi không?”

“Tôi đương nhiên biết, bởi vì … chúng là do tôi giám sát chế tạo thành.” Thương Trất Phong chậm rãi đáp, mỉm cười nhìn sắc mặt Rawson trở nên tái mét.“Còn có, bản đồ không ở trong tay tôi, cho nên  … để ông thất vọng rồi.”

“Mày không phải Lục Thần Long!” Rawson kinh hãi kêu, đột nhiên muốn lui về phía sau, không ngờ lại đạp lên mấy thân thể mềm nhũn. Hắn quay đầu lại nhìn, sắc mặt trắng bệch phát hiện ra bọn bảo tiêu mang theo   đang bất tỉnh nằm trên mặt đất.

Đỗ Phong Thần nhảy ra khỏi bóng tối, đánh gục mấy tên bảo tiêu với tốc độ quỷ dị, khi Rawson quay đầu, hắn vừa vặn hứng trọn một quyền cuối cùng.

“Hắc miêu, cô dám bán đứng tôi! Nguyên tắc nghề nghiệp của cô ở đâu rồi hả? Sao cô bán đứng khách hàng của mình?” Rawson hoảng hốt, không dám tin nhìn Hạ Lan.

Thanh danh Hắc miêu cực kỳ vang dội, hắn nào có nghĩ đến,  cô lại bắt tay với “tập đoàn Thái Vĩ”.

“Cô ấy bây giờ đang làm thuê cho tôi.” Thương Trất Phong đứng dậy, nhìn xuống Rawson gần như té xỉu.“Còn nữa, tiếp xúc với mấy người như ông, nói tới nguyên tắc đạo đức làm cái gì.” Anh cười mỉa.

Rawson định đào tẩu, bỗng một ngân quang hiện lên, tây dương kiếm lợi hại lạnh như băng để trước ngực hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn Hạ Lan.

“Hắc miêu, tôi có thể đưa cô tiền, bao nhiêu tiền tôi cũng đưa, xin hãy tha cho tôi!” Hắn cầu xin.

“Trước khi tôi biết công dụng của chúng thì không vấn đề gì, nhưng sau khi biết rồi, tôi không thể tha thứ cho mục đích xấu xa của ông.” Nghĩ  đến những loại người này vì tiền mà tạo ra chiến tranh khiến trẻ em mồ côi xuất hiện ngày càng nhiều, Hạ Lan lại tức giận.

“Mèo con, giao hắn cho anh.” Thương Trất Phong ôn hòa nói, đi đến  đằng sau nắm cánh tay đang cầm kiếm của cô. Không phải là anh thương hại Rawson, anh chỉ không muốn hai tay Hạ Lan dính máu a.

Cô buông lỏng tay nhắm mắt lại không nhìn Rawson nữa.

Khi Thương Trất Phong chuẩn bị giải quyết Rawson,bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập và tiếng giãy dụa của 1 đứa bé gái. Người anh cứng đờ, con ngươi đen lợi hại quét về phía cửa, Đường Tâm dưới sự khống chế của tên bảo tiêu xuất hiện, cho thấy suy đoán tệ nhất của anh thành hiện thực.

“Dừng tay! Con bé này đi theo chúng mày phải không? Nếu ra tay một lần nữa, tao sẽ bắn tan đầu nó.” Bảo tiêu nắm cổ Đường Tâm dọa dẫm.

Đường Tâm vặn vẹo thân hình nho nhỏ, quần áo màu đen bó sát người, trên lưng thậm chí còn buộc một thanh kiếm, giống Hạ Lan như đúc. Đến lúc con bé nhìn thấy người quen liền ngừng giãy dụa, xấu hổ nhìn bọn họ.

“Tiểu ác ma, sao cháu lại ở đây?” Đỗ Phong Thần tức giận nói, ném người đàn ông bất tỉnh trong tay vào góc tường như ném rác  rưởi.

“Cháu thấy chị mèo xinh đẹp rất có khí thế nên muốn học theo thôi mà! Vì vậy mới vụng trộm đi theo mọi người, không ngờ chưa tìm được các chú đã bị bắt rồi.” Nó khó chịu giãy giãy, bất an nhìn khẩu súng đang để cạnh đầu.

“Chú phải đề nghị ba cháu lấy xích sắt khóa cháu lại mất.” Thương Trất Phong nheo mắt nói, vẫn không buông Rawson ra.

“Cháu chỉ muốn làm tiểu hắc miêu thôi mà! Chú thương chị mèo con như vậy thì cũng nên thương cháu một chút chứ. Chị mèo à, xin chị thương xót, cầu tình giúp em nha!” Đường Tâm vẻ mặt đáng thương hề hề còn giả gào thét tiếng mèo.“Ngao ngao……”

“Buông tao ra, bằng không con bé sẽ chết.” Rawson nhìn bọn thuộc hạ đã nắm giữ ưu thế liền lớn tiếng, hắn muốn giãy dụa, bắt đầu lo lắng nếu tây dương kiếm bén nhọn sẽ thấu trái tim hắn.

Hạ Lan lo lắng nhìn Đường Tâm, tuy rằng chỉ gặp qua một lần, nhưng cô đã rất yêu thích cô bé đó, cô không thể đứng nhìn Đường Tâm bị thương được, như vậy cô sẽ không thể tha thứ cho bản thân. Cô đẩy mạnh Thương Trất Phong ra, đánh về phía bọn bảo tiêu trước cửa.

Bảo tiêu không dự đoán được cô sẽ ra chiêu này, bị cô đánh ngã trên mặt đất, Đường Tâm ngã sấp bên cạnh. Bảo tiêu phẫn nộ giơ khẩu súng lục, nhắm vào đầu Hạ Lan, muốn dồn cô vào chỗ chết.

“Đồ tiện nữ, dám……” Hắn chưa nói xong, một trận lam quang phát   sáng đằng sau lưng hắn, sau đó hắn không nhúc nhích, đứng tại chỗ như tượng đá.

Hạ Lan ngẩn người ngồi yên, trong khoảng thời gian ngắn không hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Đường Tâm đi ra từ phía sau bảo tiêu, trên tay con bé cầm một cái đèn pin gì đó.

“Chậc chậc, lãnh quang thương kiểu mới, tuy rằng thể tích rút nhỏ, nhưng hiệu quả vẫn y nguyên.” Con bé tung chân đá đá vào người đàn ông cứng ngắc bất động.“Tiểu hắc miêu ta đây còn chưa muốn dùng tới loại vũ khí phát triển mới này đâu, dùng ông làm vật thí nghiệm đầu tiên như vậy quá vinh hạnh đi.”

“Tiểu ác ma, thứ này ở đâu ra?” Đỗ Phong Thần nhíu mày, không ngờ Đường Tâm cũng biết mang vũ khí bảo vệ bản thân.

Đường Tâm hừ một tiếng, toát ra ánh mắt kiêu ngạo của cô gái thiên tài.“Đương nhiên là cháu lấy trong phòng thí nghiệm rồi, dùng kỹ thuật mới nhất để thay đổi, cho nên rất nhẹ, sản phẩm đời trước nặng như cái vali xách tay a!”

“Đây là lãnh quang thương?” Hạ Lan mãi mới tìm được giọng nói của mình, mở miệng hỏi. Bỗng dưng một đôi tay từ sau vòng tới ôm cô thật chặt vào lồng ngực, chặt đến nối cô gần như nghẹn thở.

“Làn sau đừng bao giờ hành động thiếu suy nghĩ như vậy, nghe chưa!” Thương Trất Phong cau mày quát, hai mắt anh tỏa ra quang mang kịch liệt, nhìn chằm chằm vào Hạ Lan, muốn kiểm tra xem cô có bị thương ở đâu không. Lúc cô lao về phía tên bảo tiêu, tim anh như ngừng đập.

Hạ Lan nhìn anh, không thể chịu được cái tính bá đạo của anh. Nhưng cô lại cảm nhận được sự quan tâm, săn sóc của anh, trái tim tựa như được bao phủ bởi một tầng ấm áp.

“Không có lần sau nữa đâu.” Cô nhẹ giọng đáp, vòng hai tay lên cổ , vùi đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim bình ổn vứng vàng, lần đầu tiên cô cho phép bản thân được ỷ lại vào anh. Anh luôn có cách khiến cô cảm nhận được mình chung quy vẫn chỉ là một cô gái nhỏ yếu ớt.

Đỗ Phong Thần nhanh mắt thấy Rawson chuẩn bị chạy trốn, hắn  nhíu mày không chút hoang mang kêu một tiếng:“Tiểu ác ma.” Sau đó đưa hai tay khoanh trước ngực, chờ xem kịch hay.

Đường Tâm phản ứng rất nhanh, còn đùa giỡn bày ra tư thế oái phong lẫm liệt, ấn vào lãnh quang thương, một đạo ánh sáng màu xanh  bắn ra bao phủ Rawson.

Vậy là trong căn phòng rách nát lại có thêm một người bị đông cứng không thể động đậy.

Đỗ Phong Thần sờ cằm.“Loại vũ khí này thật tiện lợi, lần sau khi chủ thuê nhà tới đòi tiền,mình sẽ dùng nó để đối phó lại.” Hắn vui vẻ suy nghĩ.

“Con mẹ nó! Trộm bản đồ của người ta, lại còn dám tổ chức bán đấu giá, người này không xấu hổ ư?” Đường Tâm mắng, cất lãnh quang thương vào bên hông. Năng lực học hỏi người khác của con bé thật kinh người, hâm mộ giọng giang hồ của Hạ Lan lập tức học theo luôn, hơn nữa  dù đứng trước  mặt người lớn nhưng lời nói của con bé còn khí thế hơn cả Hạ Lan.

Thương Trất Phong nhăn mặt, ôm Hạ Lan đi ra ngoài, anh phải ôm cô,phải xác định cô vẫn bình yên vô sự anh mới vình tĩnh được, anh không muốn mất cô. Trong khoảnh khắc thấy cô lao vào nguy hiểm, anh mới biết cô quan trọng đến nhường nào trong trái tim anh, bởi vậy, anh đã có một quyết định quan trọng — cho dù có lấy lại được bản đồ hay không, cả đời này cô đừng mong anh buông tha cô, nàng mèo con xinh đẹp này chỉ có thể là của anh!

“Tiểu ác ma, đừng nói năng thô tục như thế.” Anh nhàn nhạt liếc Đường Tâm một cái.

Đường Tâm nở nụ cười mỉm ngọt ngào.“Chú Thương, chú muốn dùng phương pháp xử phạt chị Hạ Lan với cháu ư?” Cô bé  nghiêng đầu nhìn Hạ Lan, đầu tiên là chỉ chỉ lên đôi môi nho nhỏ đỏ mọng, sau đó giơ ngón trỏ lắc lắc nhìn Thương Trất Phong.

“Đừng quên, cháu vẫn chưa trưởng thành nha! Chú dám động vào cháu thì chuẩn bị vào tù nha.” Cô bé cười tà ác.

Thương Trất Phong nheo mắt, trừng trừng nhìn Đường Tâm một lúc lâu.“Rồi sẽ có người trị được cháu.” Anh nói, không thèm so đo với con bé to gan làm liều lại quá mức thông minh này.

“Hừ! Trị được Đường Tâm cháu ư? Đừng mong ngóng nữa, người này không phải vùi mình dưới 3 tấc đất thì chắc chắn là chưa sinh ra trên đời này.” Cô bé kiêu ngạo đáp, ngụ ý là trên thế giới không ai là khắc tinh của mình.

Đỗ Phong Thần ôm khóe miệng cười lạnh đi ra ngoài, vừa đi vừa   thì thào tự nói:“Thật thú vị, trước khi gặp vợ yêu, mình cũng từng nói câu nói này với con bé. Tiểu ác ma a, cuối cùng sẽ có người trị được cháu thôi, đến lúc đó chú nhất định đi hôn chân hắn, cảm tạ hắn đã trừ hại cho nước cho dân.”

Đoàn người đi ra khỏi căn phòng cũ nát, hoàn toàn quên béng mấy người đàn ông hôn mê bất tỉnh bên trong.