Hắc Thị Thục Nữ

Chương 5




Một tiếng thét chói tai kìm lại trong yết hầu, Hạ Lan cực lực tự chế mới không kinh hãi hô lên, hai mắt gắt gao nhắm lại, cô nghĩ anh nhẫn tâm giết cô ngay tại đây.

Lưỡi kiếm sắc bén đảo qua, nhưng không hề mang đến đau đớn như dự kiến, trong tai chỉ nghe được tiếng chém vào gió, cô cố lấy dũng khí mở to mắt, thấy Thương Trất Phong cầm tây dương kiếm đang mị mắt cân nhắc. Không kịp mở miệng hỏi, kiếm trong tay anh lại quét xuống dưới.

Áo ngủ rộng thùng thình dưới thế công của anh từng chút từng chút bị xé rách, da thịt trắng nõn dần dần hiển lộ, lòng cô càng thêm kinh hoảng, mơ hồ biết anh đang có chủ ý quái quỷ gì.

“Đừng nhúc nhích, mèo con,em trăm ngàn lần đừng nhúc nhích.” Anh thì thào nói nhỏ, con ngươi đen lóe ra tia nguy hiểm cùng dục hỏa hừng hực. Anh lại ra tay lần nữa, kéo lìa hai ống tay áo của cô.

Hạ Lan cứng ngắc đứng ở chỗ cũ, không dám mảy may di động, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh dùng thanh kiếm kia bỏ quần áo che đậy thân thể cô. Tay kiếm thập phần cẩn thận, đao phong lợi hại tinh chuẩn xé vải dệt, không hề thương tổn đến cô. Xem thủ pháp kia, kiếm thuật của anh nói không chừng còn hơn cả Dacke, thì ra né tránh lúc trước, chỉ là chơi đùa với cô thôi, anh mới thật sự là cao thủ chân chính.

“Chết tiệt! Cái đồ gối thêu hoa này cũng biết kiếm thuật.” Cô bất bình lên tiếng, ban đầu hăng hái muốn bức anh rời đi, không ngờ bây giờ ngược lại bị anh quản chế.

“Anh chưa nói cho em biết sao? A! Anh nhất định là đã quên.” Thương Trất Phong thoải mái vung trường kiếm trên tay, khóe miệng nở nụ cười, hỏa diễm trong mắt từ lúc thân thể mềm mại dần dần trần trụi, càng trở nên mãnh liệt.“Cao thủ kiếm thuật chân chính, sẽ lấy đậu hủ cùng giấy trắng để huấn luyện, phải sử dụng kiếm cắt qua giấy trắng, nhưng không được làm thương tổn đậu hũ bên dưới nó.” Anh tiếp tục tung vài đường kiếm, sau đó hài lòng thối lui vài bước chờ đợi.

Mấy đường kiếm cuối cùng ấy làm cho quần áo của cô không đến hai giây đã biến thành tua sợ rồi rơi rụng trên đất.

“Anh cực kỳ thích loại huấn luyện này!” Anh cảm thán, nhìn chằm chằm dáng người yểu điệu của cô.Dưới ánh hoàng hôn, qoàn thân cô đắm chìm trong quang mang hoàn kim, xinh đẹp không ngờ được.

Cô kinh hô một tiếng, đảo mắt trên người chỉ còn lại quần áo lót. Đại bộ phận thân thể đều bại lộ trước tầm mắt nóng rực của anh, bởi vì con ngươi đen làm càn xâm lược kia khiến cô không tự chủ được run run, hai tay giơ lên bối rối muốn che chắn thân thể.

“Đủ, tôi thừa nhận anh thắng.” Cô run rẩy nói, đôi má do khẩn trương mà đỏ bừng, biết chuyện này mà còn tiếp diễn chắc chắn không thể ngăn lại. Tính tình cô tuy bướng bỉnh, nhưng cũng không ngốc đến mức không nhìn thấy nguy hiểm đang rình rập.

“Như vậy là đủ rồi sao? Mèo con, anh sợ em chưa thật sự chấp nhận, anh nên làm chút việc cho hoàn hảo a.” Anh tươi cười, biểu tình như mãnh thú nhe răng cười nhìn con mồi, còn cô trong mắt anh lại chính là con mồi xinh đẹp.

Hạ Lan nghe ra hàm ý trong lời anh nói, sắc mặt bỗng tái nhợt, không thể tin được anh hạ lưu đến trình độ này! Chẳng lẽ thái độ  tử tế cùng nụ cười ôn hòa lúc trước đều là giả, anh thật ra rất hạ lưu đáng sợ?

“Dừng tay!” Cô run run lên tiếng, kinh hoảng lùi ra sau, không quản trên người chỉ còn nội y đã có ý nghĩ trốn chạy khỏi phòng đấu kiếm.

Thương Trất Phong nheo mắt, ra tay không hề do dự, thân hình cao lớn di chuyển nhanh chóng bước tới gần cô.

Hạ Lan cảm thấy áp lực trên ngực biến mất, áo lót đã bị cắt từ đằng sau, nhẹ nhàng rung động trên người cô, cô sợ tới mức vội vàng xoay thân lại, hai tay che chắn bộ ngực lõ lồ nở nang. Đôi chân của cô bây giờ đã quá mức run rẩy, gần như không thể đứng thẳng, khí thế biến mất chỉ còn lại đáng thương hề hề nhìn anh.

Anh bước đến, dần dần tới gần, cuối cùng ép cô vào tường, một tay thong thả mà cẩn thận vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.

“Mèo con, trăm ngàn lần hãy nhớ rõ, đừng khinh địch, người nhìn có vẻ bình thường nhưng thực chất lại là người nguy hiểm nhất.” Anh cẩn thận dặn dò, ngữ khí ân cần dụ dỗ, thế nhưng bàn tay lại làm ra những hành động không liên quan.

Cô áp người vào vách tường lạnh như băng, đằng trước là thân thể nóng rực của anh, da thịt trần trụi ma sát vào lớp vải quần áo.

Cô trần trụi, anh chỉnh tề, hai người đã hình thành bức tranh hoàn toàn đối lập, cô đã sớm quên e lệ hoặc phẫn nộ, bởi vì khi anh chạm vào, trong cô chỉ có kinh hoảng cùng khẩn trương.

Tay anh nắm chặt bầu ngực đẫy đà, ôn nhu xoa nắn, thậm chí không cho phép cô lấy tay che đậy, anh muốn cô trần trụi, trực tiếp nắm giữ cái bánh bao tròn trịa ấy.

“Anh không thể……” Cô bất lực khẽ thở gấp, bắt đầu giãy dụa, muốn trốn thoát cái vuốt ve của anh.

“Anh có thể.” Anh cắt ngang lời cô, áp sát gương mặt cô, hôn cái trán trơn bóng, hôn đôi mắt run rẩy.“Là em nói, chỉ cần anh thắng em, là có muốn làm gì em cũng được.” Ngón cái của anh vân vê đỉnh núi tròn tròn, dụ hoặc nụ hoa màu hồng nở rộ.

Cô cắn mạnh môi, nhưng vẫn không ngắn được tiếng than nhẹ thoát ra từ cổ họng, từ khi bị anh xoa nắn, cô vô cùng khó nhịn chỉ có thể bất lực rên rỉ, tựa như từng giọt từng giọt bị anh làm tan chảy.“Không…… Đừng, anh dừng tay a…… Chết tiệt! Anh không thể làm như vậy…… » Lần đầu tiên trong đời, cô nghĩ mình sẽ khóc.

Hết lần này đến lần khác,cô chưa từng nghĩ sẽ gặp phải đối thủ, ỷ vào một phen tây dương kiếm đã muốn đuổi người ta đi, đến khi người ta lộ ra con người thật, cô lại không có chỗ để trốn, thân thể trần trụi bị người ta khinh bạc.

Môi anh dừng trên cần cổ non mịn, mút da thịt mẫn cảm, hai tay vẫn ôm chặt cô không buông, vẫn cứ đều đặn xoa nắn bộ ngực cô. Anh  thậm chí còn thong thả dời môi xuống dưới, một trận mưa hôn ào tới da thịt cô, dần dần hôn lên bộ ngực đẫy đà.

Cô run sợ nói không thành lời, lần này so với lần trước kề sát thân thiết trên xe máy còn mãnh liệt hơn, anh trực tiếp công kích toàn bộ cảm quan của cô, khiến cô bối rối không biết làm gì.

Thương Trất Phong bị thân thể xinh đẹp mê hoặc, một tay nâng bầu ngực tròn, đưa đầu lưỡi liếm nụ hoa màu phấn hồng, sau đó nhét nó vào trong miệng mút, tay kia âu yếm cái bụng nhỏ, chuẩn bị khám phá nơi mê người mềm mại. Cô tinh tế rên rỉ, tựa như một con mèo nhỏ,dưới sự dụ dỗ của anh,đôi chân dài của cô dần dần tách ra,anh để dục vọng đau đớn vùi vào giữa hai chân cô.

Anh nâng thân thể cô lên, áp sát vào thân mình, hai chân cô cách rời mặt đất, hoa hạch mềm mại nhất không có lựa chọn nào khác đặt vào dục vọng nóng rực.

Khi cô giãy dụa, hai người càng tiếp xúc thân mật hơn, hoa hạch mẫn cảm nhất chỉ cách một tầng vải lót mỏng manh, còn dục vọng của anh chỉ cách lớp quần áo, ma sát va chạm cô, mỗi lần đều nóng như lửa đốt, mang tới cho cả hai sự vui thích điên cuồng, ngay sau đó là niềm khao khát có nhiều hơn nữa.

Tay anh thò vào trong quần lót, lướt qua bộ lông mềm mại, xoa nhẹ đóa hoa giữa hai chân cô, thậm chí còn tiếp tục đi xuống tìm kiếm, ngón trỏ để ở nhuyễn hoa yếu ớt ẩm ướt, ngón cái xoa xoa hoa hạch.

Thân thể cô chấn động, thậm chí trong ánh mắt bắt đầu có hơi nước, không thể nói ra lời, chỉ có thể ghé vào vai anh thở dốc, không còn nhớ tới chuyện  phản kháng. Chưa bao giờ có người gần gũi cô như vậy, anh chỉ chỉ chậm rãi thâm nhập, ra vào liên tục, dụ hoặc mật hoa trơn bóng.

Hạ Lan rên rỉ, hai tay theo bản năng ôm chặt bả vai rộng lớn, thân mình mảnh mai theo động tác của anh mà run rẩy.

Quá nhiều khoái cảm,cô nhắm chặt mắt,khó chịu vặn vẹo thân mình.

Thương Trất Phong gần như mất đi lý trí, gầm nhẹ trong yết hầu, tao nhã cởi áo khoác, anh kỳ thật có dã tính rất nặng.

Thứ khiến anh miễn cưỡng duy trì khống chế, là phản ứng cô sợ hãi ngượng ngùng, điều này cho anh biết cô vẫn là xử nữ, anh hiểu nếu quá mức vội vàng sẽ dọa cô sợ chạy mất. Trong lòng anh dâng tràn niềm yêu thương, nguyên bản công kích mạnh mẽ nay trở thành ôn nhu, chuẩn bị bước một dụ hoặc cô.

Anh rút ngón tay dính đầy mật hoa ra, vỗ về hoa hạch non nớt của cô.

Cuối cùng lại hôn nụ hoa phấn hồng, Thương Trất Phong thong thả đứng thẳng dậy dọa cô thất kinh.

Cô mở to hai mắt nhìn, thầm nghĩ phải nhanh chút né ra.“Tôi đồng ý, cùng anh đi tìm con chip và bản kế hoạch chi tiết.” Cô lắp bắp,  chỉ muốn anh tin lời hứa hẹn của cô. Chỉ cần không bị xâm phạm, cô sẽ đồng ý tất cả.

“Tốt lắm.” Anh mỉm cười, nhẹ mổ lên môi cô, giọng nói tràn đầy dụ dỗ.“Không chỉ theo anh đi tìm chúng, từ nay về sau em còn phải ngoan ngoãn nghe lời anh.”

“Không được.” Chỉ nghĩ đến cuộc sống bị anh quản chế, cô liền sợ tới mức mặt trắng bệch. Trời mới biết anh khi nào lại phát thú tính, lại muốn xâm phạm cô? Bây giờ cô chỉ muốn tìm đồ nhanh nhanh rồi thoát khỏi anh.

“Mèo con, anh không phải người không phân rõ phải trái, anh cũng cho em cơ hội, em có thể tùy thời đánh lén anh, chỉ cần em thành công đánh bại anh, em sẽ không cần nghe lời anh nữa.” Anh đùa nghịch mái tóc dài của cô, lấy như vô ý lướt quá bộ ngực đẫy đà trần trụi, vừa lòng thấy cô vì khoái cảm mà run rẩy.

“Chết tiệt! Tôi không cần……” Cô mở miệng mắng chửi, bực tức với đề nghị vớ vẩn của anh. Nhưng mà lời mắng chửi chưa xong đã thấy quang mang nguy hiểm ánh lên trong mắt anh.

Anh nheo mắt nâng cằm buộc cô ngẩng đầu lên.“Mèo con, anh nói rồi, em không nên nói lời thô tục, nếu như em không nghe lời anh, xem ra anh sẽ phải tích cực một chút, rửa cái miệng nhỏ nhắn này đi mới được.”

Cô không kịp đáp lời, môi anh đã chặt chẽ che lại miệng mình, cái lưỡi nóng rực bò vào miệng cô, bắt đầu khuấy động, dây dưa với cái lưỡi thơm tho của cô. Cô kháng cứ đẩy anh ra, thậm chí vươn tay đấm vào bả vai rộng lớn, nhưng không có chút tác dụng nào, anh càng hôn càng sâu, căn bản không muốn buông cô ra.

Hạ Lan phát ra âm thanh rên rỉ mơ hồ, rốt cục ngay cả chống cự cũng trở nên yếu đuối, cô mềm mỏng trong lồng ngực anh, mặc anh hôn đến thần hồn điên đảo. Cô không còn đủ sức tự hỏi, cũng không thể phản kháng, chỉ có thể run nhẹ trong vòng tay ôm ấp của anh.

Cô không biết bản thân mình làm sao lại vậy, anh lừa gạt cô, lại bá đạo lột sạch quần áo, làm bậy với cô, đáng nhẽ cô phải tức giận mới đúng. Chẳng hiểu sao khi được anh hôn, sâu trong nội tâm cô lại có chút chờ mong?

Ngoài cửa sổ ánh chiều tà tịch dương xinh đẹp bao phủ hai con người đang ôm hôn nhau.

※     http://Bichsongcac.wordpress.com ※

Bên cạnh thành thị phồn hoa là tầng tầng dãy núi, hàng chục căn biệt thự tọa lạc trên đó, diện tích càng ngày càng mở rộng.

Hạ Lan đi theo Thương Trất Phong vào nơi này, trong lòng có vài phần kinh ngạc. Cô biết nơi này ẩn mật cỡ nào, thế nhưng anh dám mang một người như cô đến, như vậy chẳng phải là tín nhiệm cô hay sao.

Đây là chỗ ở của Tổng tài “ tập đoàn Thái Vĩ ” Đường Phách Vũ, tương đương tổng bộ bí mật tập đoàn quốc tế, chỉ có số ít vài vị cán bộ cao cấp mới vinh dự được vào đây.

Đường Phách Vũ là nhân vật nổi danh trong giới kinh doanh, nguyên nhân làm cho hắn có thể xưng bá một phương trong khoảng thời gian ngắn, trừ biết nhìn xa trông rộng, vận khí may mắn kinh người, ngoài ra   không thể không đề cập tới, là hắn có trong tay một vị cán bộ cao cấp có thực lực hơn người.

Cô lúc trước chỉ biết Thương Trất Phong làm ở “ tập đoàn Thái Vĩ ”, chứ căn bản không nghĩ tới anh chính là vị cán bộ cao cấp số một có tin đồn là thần thông quảng đại ấy.

Đám người hầu cung kính dẫn hai người đi vào thư phòng,đụng phải quản gia áo mũ chỉnh tề đứng ở cửa. Quản gia vẫy vẫy tay, ý bảo hạ nhân lui ra, tự hắn sẽ dẫn đường.

Quản gia tuổi chừng 50, hai bên tóc mai có vài sợi tóc bạc, xem ra là cái thập phần tao nhã thân sĩ.

Bất quá Hạ Lan đã muốn học ngoan, nàng trước mắt tối không thể tin được, chính là loại này nhìn như vô hại nam nhân. Nàng có trực tiếp kinh nghiệm, biết loại này nam nhân lộ ra chân diện mục khi, sẽ có cỡ nào dọa người.

“Thương tiên sinh, đã lâu không thấy, chủ nhân cùng phu nhân đang ở chờ ngài.” Mạc quản gia lễ phép nói, thân hình thoáng đi về phía trước, biểu hiện tôn kính nhìn Thương Trất Phong. Sau tầm mắt của hắn dừng ở Hạ Lan, trong mắt có chút hoang mang.

“Mèo con tới giúp tôi.” Thương Trất Phong đơn giản giải thích, không nói nhiều.

Mạc quản gia nhếch lông mi.“Là miêu tiểu thư sao? Thật sự là dòng họ đặc biệt.” Hắn tuy rằng làm vẻ mặt không thay đổi trêu chọc, nhưng trong lòng lại cảm thán: Vì sao người đàn ông này may mắn như vậy, làm chuyện gì trở về, đều kẹp nách một mỹ nhân?

Nghĩ nghĩ, hắn cơ hồ muốn vọt vào ôm lấy đùi Đường Bá Vũ, cầu xin chủ nhân phái hắn đi làm việc gì đó.

“Mọi người đến đông đủ?” Thương Trất Phong hỏi.

Mạc quản gia lắc đầu.“Lôi tiên sinh chưa đến, thân thể Mật Nhi phu nhân không khoẻ, hắn ở nhà chăm sóc cô ấy.”

Hắn quay đầu đi, ý bảo hai người đi theo hắn đi.

Mạc quản gia tao nhã chỉnh vạt áo, bưng khay điểm tâm lên, đẩy cửa  thư phòng. Ngay khi cánh cửa rộng mở, một con gấu bông bay lại, đập vào mặt quản gia. Vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh, làm như không quan tâm đến con gấu bông vừa rồi.

“May là tôi không phải người đầu tiên.” Thương Trất Phong cười nhẹ, dắt tay Hạ Lan đi vào trong.

Cô có chút khó chịu, muốn thử thoát khỏi tay anh, mà anh thì nhất quyết không buông tay cô. Cô không hiểu, vì sao anh muốn thân mật với cô trước con mắt của người nhà họ Đường?

“Buông tay.” Cô nói nhỏ, không muốn cho người ngoài có những suy nghĩ kỳ quái.

Thương Trất Phong lắc lắc ngón trỏ nhìn cô, vẫn không buông tay, vô cùng thân thiết dựa vào bên tai cô.“Mèo con, ngoan ngoãn nghe lời.” Anh lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, khẽ liếm tai cô.

Cô trừng mắt nhìn anh, đoán rằng nếu mình nếu phản kháng, anh sẽ làm ra chuyện còn quá đáng hơn. Dường như anh không sợ để người khác  thấy giữa bọn họ có chuyện mờ ám, chẳng những cầm tay cô, còn bày ra dáng điệu bảo vệ cô trong lòng. Có điều, với cô mà nói, thân mật bảo hộ như vậy, hơi khó thích ứng, nhất là anh lại dùng thủ đoạn này để khống chế cô, khiến cô càng thêm không thoải mái.

“Cậu đã tới, tôi ngồi ở đây sắp bị tiểu ác ma kia làm cho thương tích đầy mình.” Đỗ Phong Thần ngồi trên sô pha lười biếng nói, thời điểm nhìn thấy Hạ Lan, hai mắt bỗng sáng ngời.

Tuy rằng Đỗ Phong Thần đã cưới vợ đẹp, nhưng mà phụ nữ xinh đẹp trên đời luôn khiến người ta có cảnh đẹp ý vui, kinh diễm của hắn lúc này  chỉ thuần túy là thưởng thức, còn nữa, nhìn tay bạn tốt nắm chặt tay người ta không buông, trong lòng hắn âm thầm huýt sáo cũng hiểu được vài phần.

“Tiểu Ngoan, không thể không lễ phép như vậy.” Phương Khoản Khoản lắc đầu, níu mày nhìn đứa trẻ con mới đầy một tuổi.

Đứa bé phấn nộn mở to mắt, trong tay còn nắm một con búp bê vải khác, chuẩn bị quăng về phía lão quản gia. Mặt mũi mày rậm mắt to, ngũ quan thần thái đều cực kỳ giống ba nó – Đường Bá Vũ.

“Con đừng hư nữa, không có gì chơi lại quăng này quăng nọ.” Đường Phách Vũ nhanh tay lẹ mắt ôm đứa con bé bỏng, lặng lẽ tán thưởng ở bên tai con:“Làm tốt lắm! Lát nữa ba cho con ăn.”

Đường Tâm dời mắt khỏi quyển sách, trong đôi mắt xinh đẹp có một nửa là ý cười, một nửa là đùa cợt.

“Ba, đừng giáo dục xấu em trai con, được không? Nó quẳng búp bê vào quản gia, hoàn toàn là bắt chước ba trước đó không lâu sau khi ăn xong món điểm tâm ngọt, tức giận đến đối quăng quản gia nha.” Cặp mắt thông minh kia thực không nên là của đứa bé mới 9 tuổi.

Thời gian trôi thật nhanh, Đường Bá Vũ cưới Phương Khoản Khoản   được 2 năm, mà hai vị cán bộ cao cấp Đỗ Phong Thần cùng Lôi Đình cũng đều cưới hai cô vợ xinh đẹp, chỉ còn Thương Trất Phong là chưa.

Đường Tâm tuy nhỏ tuổi, nhưng trổ mã càng thêm xinh đẹp. Theo đó chỉ số thông minh của con bé cứ nâng lên, lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Lan, trong lòng nó đã có vài phần hiểu được.

Mạc quản gia hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn quỷ nhỏ Đường Tâm một cái.“Trừ phu nhân tâm địa nhân từ, cả cái nhà này tất cả đều là tám lạng nửa cân, đừng quên, cô cũng từng ném sách vào tôi.” Nói trắng ra, hành vi của  Đường Tâm cũng không thể khen ngợi.

“Thì ra quản gia phải chịu không ít oan ức.” Đỗ Phong Thần lắc đầu thở dài.

Thương Trất Phong dẫn Hạ Lan ngồi ở sô pha, một tay nắm chặt  bàn tay cô, trên mặt thủy chung mang theo nụ cười ôn hòa. Thái độ, nét mặt của hắn từ trước đến nay luôn không nóng không giận, rất ít người  nhìn thấu con ngươi đen có hỏa diễm khiến người ta khiếp đảm ấy.

“Đừng xen mồm, đừng vui sướng khi người gặp họa, cẩn thận trở thành mục tiêu kế tiếp của họ.” Thương Trất Phong thản nhiên cảnh cáo bạn tốt, đôi mắt lại lưu luyến dừng lại trên gương mặt của Hạ Lan, kia tia nhìn nóng rực làm mặt cô nóng hồng.

“Không hổ là đọc nhiều sách, biết bo bo giữ mình.” Đường Tâm tán thưởng, liếc mắt Đỗ Phong Thần một cái.

“Tiểu ác ma, cháu đang ám chỉ chú không đọc nhiều sách?” Đỗ Phong Thần nâng mày rậm, gào thét nhìn lão bản.“Chủ tịch, anh phải quản giáo nó thật tốt, tiểu ác ma này luôn lấy tôn nghiêm của chúng ta làm đệm đạp a!”

Đường Bá Vũ nhún nhún vai, không nói gì tỏ vẻ bất lực. Ánh mắt lợi hại của hắn quét về phía Hạ Lan, nhìn mỹ nữ xa lạ này từ trên xuống dưới, càng lưu ý đến hai bàn tay nắm chặt của họ.“Cậu không giới thiệu sao?” Hắn mở miệng nói.

“Cô ấy chính là hắc miêu, tôi từng đề cập lúc trước rồi, cô ấy có thể mang chúng ta tìm được thứ chúng ta muốn.” Thương Trất Phong thản nhiên đáp, không để ý tới tầm mắt người bên ngoài, cầm mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng kéo cô ngồi trên đùi anh, vươn tay từ sau vờn quanh thắt lưng mảnh khảnh.

“Xem ra cô ấy dắt chú đi tìm cô, không chỉ là con chip và bản đồ a.” Đường Tâm trào phúng mở miệng, đồng thời cẩn thận đánh giá Hạ Lan.

Trong số các chú, Thương Trất Phong là kỳ tài ẩn mình nhất, thái độ đối đãi với phụ nữ lại rất cẩn thận, nhưng chưa từng thấy chú ấy thể hiện rõ ràng như vậy. Bất quá loại người này, một khi nhận định mục tiêu, sẽ không thèm để ý tới ánh mắt người bên ngoài.

Xem chú ấy nhìn chằm chằm cô Hạ Lan, hình như đã hạ quyết tâm cả đời cũng không thả cô ấy đi.

Hạ Lan khó chịu, anh cư nhiên cứng rắn bắt cô ngồi trên đùi mình, cô từ chối vài cái, cánh tay anh lại ôm chặt cái eo nhỏ, cô tức giận quay  đầu, hai tay ra sức đẩy lồng ngực anh.

“Con mẹ nó, dừng tay cho tôi! Lúc trước nắm tay, nây giờ còn muốn   tôi ngồi trên đùi anh? Bổn cô nương không phải bán thân, sao phải ủy khuất làm kỹ nữ?” Cô mắng chửi anh.

Cô vô cùng chuyên tâm đấu sức với anh, cho nên không phát hiện mọi người sau khi nghe đều kinh ngạc nhếch lông mày.

Bất quá mọi người kinh ngạc không được bao lâu, cử chỉ kế tiếp của Thương Trất Phong làm cho bọn họ càng khiếp sợ mở to mồm.

Anh mỉm cười,sau đó đột nhiên che kín môi Hạ Lan,không coi ai ra gì hôn cô,chiếc lưỡi nóng bỏng thò vào miệng cô,dây dưa câu dẫn cái lưỡi nhỏ bé,hai tay còn không ngần ngại di chuyển trên thân thể mềm mại.

Đường Tâm nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, còn muốn tới gần một chút để  “Xem xét”.

“Đường Tâm, nhắm mắt lại!” Đường Bá Vũ cảnh cáo, bực mình nhìn cô con gái đang dần dần tới gần đôi nam nữ ôm hôn nồng nhiệt.

“Quan sát chính xác sẽ giúp con phát triển tốt hơn.” Đường Tâm lưu loát nói, căn bản không đặt cảnh cáo của ba vào trong mắt.

Mạc quản gia thì quá độ lễ phép hỏi:“Đây là nguyên nhân cô nhìn lén sách báo màu vàng sao? Thì ra tiểu thư vội vã phát triển nhân cách kiện toàn.”

Đường Tâm kinh ngạc, thật cẩn thận nhìn về phía ba ba.“Ách…… Con chỉ là tò mò……” Cô vội vàng quay đầu đi, chuyên chú nhìn người trên sô pha, hy vọng có thể dời đi lực chú ý của ba mình.

Mà đôi nam nữ kia vẫn đang nhiệt liệt hôn nhau, Thương Trất Phong hôn sâu, thẳng đến khi Hạ Lan không thể hít thở, anh mới từ từ buông lỏng cô.

“Mèo con, anh nói rồi không được nói lời thô tục.” Anh mỉm cười, làm như cái hôn vừa nãy rất thoải mái.

Cô bị anh hôn phải liên tiếp hít thở, không thể tin anh dám làm ra loại chuyện này,dám ôm hôn cô mãnh liệt trước mắt nhiều người thế này?

“Đáng chết……” Cô há mồm lại muốn mắng chửi người.

“Em có thể thử, nhìn xem anh sẽ làm gì em.” Anh mỉm cười, nói lời  uy hiếp. Anh liếm nhẹ lỗ tai cô, giọng nói tràn ngập tà khí.“Mèo con, anh  cũng không để ý có người đứng xem chúng ta đâu.”

Người đàn ông này nhìn thì tao nhã, sao lại có hành vi đáng sợ như vậy? Hạ Lan tin tưởng anh nói được làm được, nếu cô còn cậy mạnh đùa giỡn, nói không chừng thật sự sẽ bị anh đè trên sô pha mà xâm phạm. Cô  cắn môi, không tình nguyện mím chặt miệng, chỉ dám mắng thầm trong lòng, nhớ tới vừa rồi anh hôn nồng nhiệt,lòng cô lại kịch liệt nhảy lên.

Nhìn thấy hai người cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, mọi người xing quanh vốn đang xem diễn đột nhiên tỉnh táo lại, nhớ lại mục đích chủ yếu hội họp ở đây, chứ không phải nhìn nam nữ ôm hôn nhau.

Đường Bá Vũ đầu tiên thanh thanh yết hầu, mở miệng hỏi:“Cô có biết con chip đó hiện tại ở đâu không?” Hắn có khí chất lãnh đạo trời sinh, miệng gằn từng tiếng đều có thể làm mệnh lệnh.

“Chính tay tôi đã bán nó, tôi có tư liệu của người mua. Hắn là người  thuộc một đất nước nhỏ ở Đông Âu, trước mắt vẫn đang ở Đài Loan.” Hạ Lan hít sâu một hơi mới cẩn thận nói, ngồi ở trên đùi Thương Trất Phong, cô thật sự không muốn mở miệng.

“Quả nhiên, những người đó tính dùng con chip đó vào mục đích quân sự.” Đỗ Phong Thần trầm tư gật đầu.

Hạ Lan nhíu mày, cô cảm thấy chuyện này càng lúc càng phức tạp, cô vốn muốn giữ lại chúng, vì đây là thương phẩm kiểu mới, nhưng không ngờ chúng có liên quan tới quân sự!

“Nếu tôi đồng ý giúp đỡ, các anh không phải cũng nên nói cho tôi biết, bên trong hai con chip đó có huyền cơ gì?”

Cô nhìn mọi người hỏi.

“Tiểu ác ma, cháu giải thích.” Thương Trất Phong vừa nói, vừa ôm thân hình Hạ Lan, để cô hoàn toàn nằm trong lồng ngực anh, sau đó nhàn nhã vỗ về tay cô, ngón tay thô ráp lần lượt lướt qua mười ngón tay mảnh khảnh.

Hạ Lan cứng ngắc người vài giây, nhưng không thể phản kháng. Cô là bại tướng dưới tay anh, chỉ có thể nghe lệnh cái người ra vẻ quân tử, kỳ thật là tiểu nhân ti bỉ này.

Đường Tâm nhăn mặt nhíu này, im lặng một lúc.

Thương Trất Phong là người phụ trách mục phát triển, toàn bộ kế hoạch nghiên cứu là do anh lãnh đạo, cho nên sau khi hai con chip mất trộm, anh mới có thể tự mình ra mặt tìm kiếm, còn Đường Tâm bé nhỏ tuy rằng tham gia nghiên cứu, chỉ là giúp đỡ một bên thôi, hiểu biết không thể nhiều hơn anh. Bất quá nhìn ánh mắt mê muội của Thương Trất Phong, Đường Tâm nghi anh bây giờ không có tâm tư giải thích.

“Phòng thí nghiệm nghiên cứu phát triển, trong hai năm đã nghiên cứu ra một loại vũ khí mới công nghệ cao, tên là lãnh quang thương, có thể lợi dụng điện lưu để công kích kẻ địch, sử dụng tia tử ngoại để  bắn sẽ tạo thành một loại quang hạt, mà quang hạt đó sẽ tạo thành một đường không gian nhỏ  dẫn điện tốt, tầm bắn lên tới trăm mét……”

Hạ Lan chớp mắt, bắt đầu hoài nghi cô bé con xinh đẹp trước mắt này đang nói ngôn ngữ của nước ngoài. Từng chữ cô nghe vào cũng không hiểu con bé nói gì.

Trong phòng rất nhiều người đều có chung tâm trạng, Đỗ Phong Thần rên rỉ, hai tay ôm đầu ngửa lên trời, vẻ mặt thống khổ.

“Trọng tâm! Tiểu ác ma, xin cháu hãy nói trọng tâm, chúng ta không phải đến học chương trình điện tử học.” Hắn lớn tiếng thở dài.

Đường Tâm trừng mắt nhìn hắn, quay đầu chuyên tâm giải thích với Hạ Lan, cô thử dùng phương thức ngắn gọn kể rõ, biết người thường rất khó tưởng tượng sản phẩm như vậy.

“Đơn giản mà nói, khi ánh sáng của loại vũ khí này bắn vào ai, điện lưu sẽ dùng điện tích quấy nhiễu rồi khống chế cơ bắp, làm cho cơ bắp co rút lại, kẻ địch không thể động đậy, nhưng không làm nguy hại tính mạng của đối phương.”

“Đúng vậy, lễ Noel năm ngoái, khi con gà tây xổng chuồng trong nhà bếp, tiểu thư đã dùng loại vũ khí này làm con gà tây cứng ngắc không chạy nổi.” Mạc quản gia cung kính nói, báo cáo thành tích của Đường Tâm.

“Khó trách con gà tây hôm đó ăn rất cứng, cắn không nổi.” Đỗ Phong Thần bừng tỉnh đại ngộ.

Hạ Lan không dám tin lắc đầu.“Vậy hai con chip kia là kết cấu của loại vũ khí này?”

Cô rốt cục hiểu được, vì sao người Đông Âu ra giá trên trời chỉ để mua chúng, mà mua không được bản đồ. Vật như vậy nếu rơi vào hắc thị, sẽ tạo thành sự cạnh trnah kinh người, mà người có bản đồ kia, đang chờ đợi thời cơ tốt.

“Đúng vậy, chúng là kết cấu chủ yếu của vũ khí, còn bản đồ kia ghi lại toàn bộ quá trình chế tạo.” Thương Trất Phong nói, ánh mắt trở nên thâm trầm. Anh nghiên cứu lãnh quang thương, là muốn giao cho cảnh sát hoặc bộ đội chiến đấu vì hòa bình sử dụng, chứ không phải là dùng sai mục đích cho mấy tên thích chiến tranh.

“Hai con chip đã bán, còn bản đồ nằm trong tay người ủy thác.” Hạ Lan quay đầu nhìn anh, trong lòng có vài phần áy náy. Bán tang vật nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc món “Hàng ” thần kỳ.

“Như vậy phải phân công nhau tiến hành rồi.” Thương Trất Phong có chút đăm chiêu nói.“Em có biết người kia ở đâu không?”

“Không biết, nhưng tôi có cách liên lạc. Cái người Đông Âu kia vội vã muốn bản đồ, nếu tôi liên lạc với hắn, người ủy thác nguyện ý bán bản  đồ, muốn tìm hắn nói chuyện, hắn hẳn là sẽ mắc câu.” Hạ Lan đơn giản nói.

“Chủ ý này không tồi, lấy danh nghĩa hắc miêu, chắc chắn không bị cản trở.” Đỗ Phong Thần gật gật đầu.

Thân phận Hạ Lan hắn đã từng nghe thấy, lúc trước khi tìm thân phận chân chính của hắc miêu, hắn bỏ ra không ít công sức! Đương nhiên có vài phần hiểu biết đối với thân thể cùng sự tích của cô.

“Tốt, tốt! Chúng ta sẽ dụ người đó đến một nơi rồi bắt một mẻ lưới to. Trước đoạt lại hai con chip, sau đó đi tìm bản đồ.” Đường Tâm cao hứng phấn chấn đề kế hoạch, không phát hiện sắc mặt Đường Bá Vũ càng lúc càng khó coi.

“Cái gì mà ‘Chúng ta’? Con không được phép đi, ngoan ngoãn ở nhà!” Đường Phách Vũ bình tĩnh nói, cảm thấy đau đầu với cô con gái thích mạo hiểm. Cứ cách một đoạn thời gian,hắn lại phải lo lắng đề phòng, rất sợ con gái lại chạy tới tham dự hành động nguy hiểm.

“Nhưng ba à, con cũng có tham dự kế hoạch nghiên cứu này, kẻ trộm cầm thành phẩm của con đi, ba nói sao con có thể không đi báo thù?” Đường Tâm vẻ mặt vô tội kéo kéo ống quần ba nó, lúc này nhìn nó thật điềm đạm đáng yêu.

“Nghĩ cũng đừng nghĩ! Hiện tại lập tức trở về phòng cho ba.” Đường Bấ Vũ hừ lạnh, không để ý tới ánh mắt cầu xin của con gái.

Hắn rất hiểu biết con gái.

“Ô! Mẹ, ba hung dữ với con.” Đường Tâm nhìn Phương Khoản Khoản, nước mắt đang tung hoành trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô lao vào lòng mẹ kế làm nũng, một bên trộm ngắm biểu tình của ba.

“Tiểu thư, chiêu này vô dụng.” Mạc quản gia cung kính nói.

“Ông câm miệng, không mở miệng không ai bảo ông câm điếc.” Đường Tâm ngẩng đầu lên, hung ác trừng mắt quản gia. Mắt thấy không ai đồng ý ra tay giúp, cô đành phải tìm Hạ Lan.

Cô cầu xin nhìn Hạ Lan, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp.“Hắc miêu tỷ tỷ, thân thủ chị tốt như vậy, chăm sóc một đứa bé như em, hẳn là không phải chuyện khó đi? Van xin chị, mang em đi!”

Hạ Lan hé miệng, không biết nên trả lời như thế nào. Đi hành sự, thật sự không thích hợp mang Đường Tâm theo, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm cứ xin xỏ, khiến cô không đành lòng mở miệng cự tuyệt.

May là Thương Trất Phong ra mặt giải vây cho cô.

“Không được! Tiểu ác ma, mèo con là người của chú, cô ấy ứng phó chú cũng đủ mệt rồi, không dư thời gian chăm sóc cháu.” Thương Trất Phong lắc đầu, khóe miệng mỉm cười ôn hòa, thái độ lại thập phần kiên quyết, hai tay vờn quanh thắt lưng Hạ Lan.

Đường Tâm há hốc miệng, không thể phản bác lời Thương Trất Phong.

Thương thúc thúc đã nói, miêu tỷ tỷ xinh đẹp này là người của hắn, cô sao không biết xấu hổ quấn quít lấy bọn họ làm bóng đèn a?

Bất quá, Đường Tâm cô quyết định hành động, cho tới bây giờ chưa từng thất bại quá. Cho dù không ai đồng ý  cho cô đi theo, cô vẫn có cách khác.

Nhìn chằm chằm Hạ Lan cùng Thương thúc thúc ngồi trên sô pha, gương mặt nho nhỏ xảo trá của Đường Tâm xuất hiện một nụ cười xảo trá.