Lúc Dư Viễn Sơn bị dẫn vào nhà giam, Tôn Thanh Hạ chỉ nói một câu: “Ở lại đây cho tốt, hoặc cũng đừng sống nữa”.
Nhìn theo bóng lưng dần xa của Dư Viễn Sơn, trong lòng hắn thoáng hoảng hốt, như quay trở về quãng thời gian mười mấy năm về trước, sau khi tan học về nhà, bọn họ cùng nhau đùa giỡn dưới ánh hoàng hôn, bóng lưng có lẽ cũng dần trở thành vệt đen mờ ảo như thế.
Dòng hồi tưởng lại trở về một ngày trước, không biết Tôn lão gia tử nghe tiếng gió từ đâu liền gọi điện cho hắn, vừa nhận máy, chưa chờ ông lên tiếng hắn đã cướp lời: “Ông nội, cháu biết ông muốn nói gì, nhưng cháu không thể đồng ý. Nếu lần này cháu tiếp tục tha cho cậu ta, chưa chắc cậu ta đã tha cho cháu?”
Tình cảm là thế, đã vô tình thì phải dứt khoát.
Đi qua bao con đường, đấu trí biết bao trận, tất cả gút mắc dây dưa đã hoàn toàn kết thúc theo bóng lưng kia. Trái tim hủ bại thì sao, rơi vào lao ngục tối tăm không lối thoát thì thế nào, hết thảy chẳng còn quan hệ gì với hắn.
Đầu dây bên kia qua nhiên Tôn lão gia tử không nói gì thêm, chỉ thở dài một tiếng rồi cúp máy.
Vết thương của Diệp Tân không quá mức nghiêm trọng, chẳng qua mất máu nhiều quá nên cậu cần phải từ từ điều dưỡng. Cậu nằm bệnh viện nửa tháng, ngày nào Tôn Thanh Hạ cũng có mặt. Mẹ Diệp ở bên cạnh thấy hắn tới chỉ gật đầu coi như chào hỏi, không định mở miệng nói chuyện. Phần lớn thời gian bà đều mượn cớ ra ngoài một lúc, để lại cho hai người không gian riêng tư.
Ngày ấy cha mẹ Diệp vừa nghe tin con trai bị thương liền vội vàng chạy tới bệnh viện, thấy người vốn khỏe mạnh lại mê man trên giường, sau lưng bọc mấy tầng vải xô trắng, bên trên còn thấm máu, mẹ Diệp lập tức che miệng khóc.
Cha Diệp ôm đỡ lấy, ôm bà vào lòng, nhìn về phía Tôn Thanh Hạ, trong mắt lộ rõ vẻ trách cứ cùng chất vấn.
Tôn Thanh Hạ gật đầu chào, mời hai người ra ngoài, sau đó kể toàn bộ sự tình câu chuyện, nửa điểm cũng không giấu giếm. Hắn thành thật giải thích, giọng nói chất chứa hối hận nặng nề cùng áy náy vô hạn, ngay chính bản thân hắn cũng cảm thấy cứng nhắc, thiếu sinh khí.
Mẹ Diệp nghe xong vẫn không ngừng rơi lệ, khóc nức nở nói không thành lời. Cha Diệp nhíu mày trầm tư một lúc, dĩ nhiên cũng chẳng biết phải mắng hắn thế nào, chỉ trầm giọng buông một câu: “Chờ Diệp Tân tỉnh rồi nói sau”.
Sau hôm đó, ngày nào Tôn Thanh Hạ cũng mang canh bổ do dì giúp việc trong nhà hầm tới bệnh viện, ban đầu mẹ Diệp còn trầm mặc, cuối cùng cũng đồng ý để hai người ở riêng, điều này làm hắn vô cùng cảm kích.
Hắn đặt túi giữ ấm lên bàn, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.
Diệp Tân tựa lưng vào đầu giường, thân thể cố nhích tránh xa hắn, bất đắc dĩ nói: “Em đã ổn rồi, sau này….. không cần tới thăm nữa đâu”.
Tôn Thanh Hạ đến viện mỗi ngày thực sự khiến cậu gánh không nổi. Thậm chí cậu còn không dám suy nghĩ xa vời. Nếu Tôn Thanh Hạ biết cậu đã nghe những chuyện kia từ Dư Viễn Sơn liệu có thể tức giận hay không, có thể trách cậu lắm chuyện hay không, liệu sẽ vứt bỏ lớp áo dịu dàng, trực tiếp bảo cậu cút thật xa.
Diễn biến nếu xảy ra như vậy, chẳng thà chính bản thân cậu cút xa một chút, để hắn tiết kiệm được tâm sức, mà vừa lúc cũng cho cậu thời gian tỉnh táo lại.
Tôn Thanh Hạ gõ nhẹ trán Diệp Tân: “Ừ, chờ em xuất viện, anh sẽ không phải đến đây mỗi ngày nữa”.
Ngày mai sẽ xuất viện.
Diệp Tân nghe hắn nói vậy, tâm tình rối bời khó chịu, đầu cúi thấp trầm mặc không đáp.
Tôn Thanh hạ nhìn gương mặt gầy gò, thiếu sức sống của cậu, không biết vì sao lại muốn dùng tay xoa xoa một cái, nhưng khi ngón tay sắp chạm đến nơi lại bị Diệp Tân cố ý tránh đi.
Tay Tôn Thanh Hạ nhất thời cứng ngắc giữa không trung. Hắn nhìn chòng chọc đầu ngón tay của mình, trái tim dường như cũng run rẩy theo chúng. Áp lực đè nặng trong lòng mười mấy ngày nay khiến lục phủ ngũ tạng phát sốt, lẽ nào hắn vẫn không thể thoát được điều mà hắn sợ hãi nhất sao?
“Đừng đối xử với anh như vậy, Diệp Tân!” Hắn run run nói.
Thân thể Diệp Tân cứng ngắc, hai tay giấu dưới chăn siết chặt, xoắn lấy nhau, trong lòng ảm đạm: “Có ý gì?”
Tôn Thanh Hạ nhìn người trước mắt, nghĩ tới cảnh gặp mặt lần đầu tiên, lúc ấy tuy Diệp Tân cũng cẩn thận từng li từng tí một, nhưng ánh mắt lại tựa nước chảy mùa xuân, tràn đầy chờ mong, so với thanh niên mười bảy mười tám tuổi còn tràn trề nhựa sống hơn nhiều. Mà hiện tại, Diệp Tân vẫn không dám nhìn thẳng vào hắn như trước, làm gì cũng chỉ dám liếc mắt lén nhìn, chẳng qua làn nước trong vắt thuở ban đầu đã biến mất.
Diệp Tân biến thành như vậy là vì ai?
____Vì hắn sao?
Lúc này Tôn Thanh Hạ như rơi vào ốc đảo biệt lập khô cằn, cực độ khát vọng có người kéo hắn ra khỏi tuyệt cảnh.
Không còn bình tĩnh như thường ngày, giọng nói của hắn nhẹ đến mức gần như chìm trong đại dương sâu thẳm, lại tràn ngập bi thương bất lực:
“Hoặc có lẽ nên nói, em đừng tự hành hạ bản thân như thế!”