Hắc Sắc Dục Niệm

Chương 8




Vào một buổi sáng, Trương Hạo đang xử lý công việc của Cảnh Các, bỗng nhiên nhận được điện thoại từ Giang Tiếu Vãn.

Giang Tiếu Vãn ở đầu dây bên kia tuy mang ý cười, nhưng nghe ra vài phần dị dạng, “Trương Hạo, xảy ra vấn đề rồi.”

Trương Hạo vừa nghe ngữ điệu này của cậu cũng biết sự tình không ổn, “Xảy ra chuyện gì?”

“Tôi mới vừa nghe được lão già đó bảo muốn đối phó chú.”

Trương Hạo suy nghĩ một chút rồi nói, “Cậu ở nơi đó nói chuyện có thuận tiện không? Tối nay muốn gặp ở chỗ nào?”

Giang Tiếu Vãn lặng yên một lúc nói, “Tới nhà của tôi không tiện lắm, chỗ chú cũng vậy. Tốt nhất tìm một chỗ không người, tôi sợ quan hệ của giữa tôi và chú bị ông ta phát hiện.”

Trương Hạo bỗng nhiên thốt lên, “Vậy đi xuống nghĩa trang đi, ngày hôm nay vừa vặn tôi muốn đến nơi đó.”

“Được.”

Năm giờ chiều, hai người gặp nhau tại cửa của nghĩa trang.

Cuối mùa thu trời tối nhanh hơn, toàn bộ nghĩa trang bị bao phủ trong sắc xám.

Giang Tiếu Vãn dựa vào ghế dài đặt gần cửa lớn chờ Trương Hạo, cậu mặc áo gió màu đen, quần bó, nhìn trông dị thường gầy gò, ngồi trong nghĩa trang đầy lá rụng, khiến người ta cảm thấy mờ ảo, có thể biến mất bất cứ lúc nào. (Quần bó hả?)

Trương Hạo đi tới, cười nói, “Tới thật sớm a.”

Giang Tiếu Vãn cũng cười cười đáp, “Kỳ thực mới mới đến hơn mười phút thôi, nơi này hàng năm đều phải đến mấy lần.”

Trương Hạo cùng Giang Tiếu Vãn vừa đi vừa nói, “Có người thân ở đây?”

Giang Tiếu Vãn cúi đầu, âm thanh nhẹ nhàng, “Mẹ tôi.”

Trương Hạo không nói.

Giang Tiếu Vãn cười khẽ, “Đừng làm cho chúng ta giống như hẹn hò tại nghĩa trang, nói chuyện chính đi.”

Trương Hạo gật đầu, “Cậu nói thật sao?”

Giang Tiếu Vãn lấy bật lửa trong túi, đốt lên điếu thuốc, nhàn nhạt nói, “Sáng sớm hôm nay tôi tình cờ thấy Ngô Tiếu tới tìm ông ta, ông ta và Ngô Tiếu bảo tôi đi ra ngoài. Khi tôi mơ hồ đứng bên ngoài còn chưa đi liền nghe thấy Ngô Tiếu hỏi ông ta chuyện xử lý Cảnh. Đến nước này, ta nghĩ bọn họ muốn hành động.”

Lá rụng khắp nơi trên con đường, đạp phải sẽ phát ra tiếng vang sàn sạt. Trương Hạo nhìn phía trước một khu mộ, “Hôm qua cậu cùng Hoàng Hưng Á ở đâu?”

Giang Tiếu Vãn liếc Trương Hạo, đột nhiên nở nụ cười, “Đừng nói là chú đang ghen đó nha. Nhưng tôi không nói cho chú cái này được đâu.”

Trương Hạo nhàn nhạt nói, “Cậu cần gì phải như vậy?”

Giang Tiếu Vãn hít một hơi thuốc lá, “Tôi theo ông ta hai năm rồi.”

Trương Hạo xoay người nhìn Giang Tiếu Vãn, giật điếu thuốc trong tay Giang Tiếu Vãn, cau mày, “Sao cậu hút thuốc?”

Giang Tiếu Vãn cười như không cười nhìn Trương Hạo, “Tình cờ đi.”

Trương Hạo cúi đầu, chậm rãi kề sát Giang Tiếu Vãn, hôn lên đôi môi.

Giang Tiếu Vãn không phản kháng, cứ mặc kệ Trương Hạo khư khư ôm cậu, trong nghĩa trang không ai, hiện nay cũng không phải tiết thanh mình người đi tảo mộ, thực tế xung quanh yên tĩnh chỉ có hai người bọn họ.

Tay Trương Hạo siết chặt lấy Giang Tiếu Vãn, nụ hôn càng lúc càng sâu. Trong nụ hôn hàm chứa ý tứ cấu xé, nụ hôn rất cuồng bạo, khiến Giang Tiếu Vãn choáng váng.

Thời điểm tách ra, Giang Tiếu Vãn có chút mê man, hơi híp mắt lại nhìn Trương Hạo.

Trương Hạo cầm lấy điếu thuốc còn chưa cháy hết, ngậm vào miệng, hút một hơi, “Tiểu Vãn như vậy tôi khó chịu.”

Giang Tiếu Vãn khóe môi mân lên, “Tôi chính là muốn chú khó chịu. Được rồi Trương Hạo, đừng nhiệt tình chuyển chủ đề thế, trước tiên nói xem chú định ứng phó Hoàng Hưng Á thế nào.”

Trương Hạo đem điếu thuốc ném vào khác thùng rác, nhàn nhạt nói, “Chuyện này tôi sẽ xử lý.”

Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu nhìn Trương Hạo, “Tôi chính là hỏi chú sẽ xử lý thế nào, đối sách cụ thể là gì?”

Khuôn mặt Trương Hạo xuất hiện một vệt cười nhàn nhạt, “Không cần lo lắng, tôi tự có biện pháp.”

Giang Tiếu Vãn đã muốn mất kiên nhẫn, “Chú đừng có quanh co lòng vòng, tôi cái gì cũng không lo lắng, Trương Hạo chú muốn làm gì? Chúng ta hợp tác nhưng chú cái gì cũng không cho tôi biết. Lỡ như chú bị Hoàng Hưng Á trừ khử, tôi cũng bị vạ lây thì làm sao?”

Trương Hạo liếc Giang Tiếu Vãn nói, “Xem như tôi có xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ bảo vệ cậu.”

Giang Tiếu Vãn cười gằn, “Chỉ bằng chú? Tuy rằng tôi biết Trương tiên sinh thông minh giỏi nhất là lợi dụng người khác, thế nhưng đây cũng không phải đấu võ. Vạn nhất các người sống mái với nhau chú nghĩ có người tới giúp sao? Chú làm ăn cái gì chú cho là tôi không rõ ràng sao? Chú rốt cuộc có bao nhiêu chuyện lừa gạt tôi, đừng cho là tôi không biết.”

Trương Hạo một phát bắt được tay Giang Tiếu Vãn, một đôi mắt như nhìn người chết chòng chọc vào Giang Tiếu Vãn, “Cậu biết cái gì?”

Giang Tiếu Vãn mơ hồ nở nụ cười, “Chú giấu tôi chuyện gì?”

Trương Hạo buông tay Giang Tiếu Vãn nhíu mày, “Rất nhiều chuyện tôi không muốn để cho cậu mạo hiểm.”

Giang Tiếu Vãn lạnh nhạt, “Chúng ta là quan hệ hợp tác, không cần chú hi sinh vì tôi. Chú có phải là cán bộ Tứ Hải?” Giang Tiếu Vãn thản nhiên như đang trần thuật một sự thực.

Trương Hạo mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Giang Tiếu Vãn, trong lòng loạn thành một đoàn, “Xem ra cậu điều tra rất rõ ràng.”

Giang Tiếu Vãn nhún nhún vai, làm bộ không sao cả, “Cho nên tôi căn bản không đơn thuần như chú nghĩ. Trương Hạo, nói cho tôi biết ý định của chú?”

Trương Hạo thở dài, nhìn lá rụng trên mặt đất, “Tôi tự biết cân nhắc, đến lúc đó tôi sẽ nói cho cậu.”

“Chú là đang sợ tôi biết quá nhiều, bán đứng chú?” Giang Tiếu Vãn bất ngờ nói.

Trương Hạo ngẩng đầu nhìn Giang Tiếu Vãn, đôi mắt một mảnh âm trầm, khiến người khác nhìn không tới, “Cậu biết tôi sẽ không.”

Giang Tiếu Vãn cười gằn, “Có phhay không trong lòng chú tự rõ ràng.” Giang Tiếu Vãn ngoẹo cổ nhìn Trương Hạo, “Tôi đến chỉ để cho chú biết, tiếp theo tôi sẽ bắt đầu chậm rãi đem phần tài liệu về chuyện làm ăn của Tứ Hải hôm trước chú đưa tôi phân tích, khi đó có phát hiện điểm gì bất thường sẽ báo cho chú.

“Chú muốn gọi cảnh sát hay tự mình động thủ tôi mặc kệ, nhưng có một chuyện tôi nhất định phải nói rõ ── tôi muốn Hoàng Hưng Á chết. Mặc kệ chú có giúp hay không, tôi sẽ hành động. Đến lúc đó mong đừng ngăn cản.”

Trương Hạo yên lặng, chốc lát lại nói, “Cậu đừng nóng vội.”

Giang Tiếu Vãn cười khẽ, “Tôi sẽ giữ chừng mực, chỉ không biết chú còn có thể hay không sống đến lúc này.”

Trương Hạo nói, “Trước khi chưa đảm bảo cậu an toàn, tôi sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.”

“Đây cũng không phải là việc do chú định đoạt. Trương Hạo, chú bây giờ là muốn bảo vệ tôi hay là muốn giúp tôi diệt trừ Hoàng Hưng Á?” Nói thật, Giang Tiếu Vãn cũng không chắc chắn.

Trương Hạo không chút suy nghĩ đáp, “Bảo vệ cậu.”

Giang Tiếu Vãn tiêu sái bật cười, “Nên từ bỏ tôi mới đúng.”

Trương Hạo nói, “Cậu biết tôi không thể.”

Giang Tiếu Vãn đáp, “Giúp tôi diệt trừ ông ta. Tôi muốn cái gì chú cũng rõ ràng.”

Trương Hạo nhíu mày, “Nếu như kia là nguyện vọng của cậu, với điều kiện tiên quyết là cậu an toàn, tôi sẽ giúp cậu.”

Giang Tiếu Vãn đột nhiên đưa tay kéo tay Trương Hạo thân mật “Nhớ a, đây chính là chú nói.”

Khí tức gần bên tai, dường như mang theo ý câu dẫn.

Trương Hạo nói, “Ừ, tôi chắc chắn.”

Nói xong chuyện nên nói, liền chuẩn bị ly khai. Giang Tiếu Vãn nhìn đồng hồ đeo tay, hơn sáu giờ. Sáu giờ, nghĩa trang có chút âm u.

“Về nhà sao?”

Trương Hạo lắc đầu, “Tôi muốn đi gặp vài người bạn.”

Giang Tiếu Vãn chuyển động con ngươi, “Khi tới tôi đón taxi, chỗ này hoang vu không có xe để gọi, tôi đi cùng chú, xong chuyện thì chú đưa tôi về nhà.”

Sắc mặt Trương Hạo lập tức có chút không được tự nhiên, thế nhưng nói đi nói lại, cũng không tiện cự tuyệt, hắn suy nghĩ một chút đồng ý, “Vậy cũng được.”

Hai người đi một đoạn, tới trước một bia mộ. Là một người đàn ông trẻ tuổi cười thực rạng rỡ.

Giang Tiếu Vãn ngó qua tên trên tấm bia, lập tức hiểu rõ.

Người đàn ông này, chính là nguyên nhân dẫn đến chuyện về sau.

Khi vừa bước chân vào Tứ Hải, cậu dùng thế lực của mình đầu tiên chính là điều tra quá khứ của Trương Hạo. Căn cứ vào tư liệu, Trương Hạo đã từng có một người bạn tốt gọi là Tiêu Vũ, là một cảnh sát. Thế nhưng không biết tại sao mấy năm trước vào một ngày đột nhiên nhảy lầu tự sát.

Giang Tiếu Vãn lờ mờ đoán được chuyện xảy ra.

“Đúng vậy, đây là người khi chú uống say luôn miệng kêu tên.” Giang Tiếu Vãn đứng sau Trương Hạo thốt lên.

Trương Hạo nguyên bản thần sắc lạnh nhạt hơi sững sờ, “Cậu đã điều tra được cái gì?”

Giang Tiếu Vãn nhàn nhạt nở nụ cười, “Chỉ tra được chú và anh ta quan hệ rất tốt, anh ta là cảnh sát, mà chú là ông chủ công ty, mấy năm trước anh ta đột nhiên chết rồi. Thế nhưng tôi biết, trong đó nhất định có ẩn tình.”

Trương Hạo thở dài, tiếp lời.

“Đoán không sai, hết thảy chuyện về sau đều là vì cậu ấy. Cậu ấy là cảnh sát điều tra án tử của mẹ cậu, cậu ấy biết vụ án của mẹ cậu cùng xã hội đen có liên quan, liền đi làm nằm vùng. Cậu ấy à, chính là xem vụ án so với mấy thứ khác đều quan trọng hơn, cũng không để ý sự phản đối của tôi liền gạt người nhà một mình đi, nhưng không được vài tháng thì trở lại, không có đem bất cứ thứ gì trở về.”

“Sau khi trở về cả người cậu ấy có điểm khác lạ, nhưng mà hai ngày trước cậu ấy còn rất tốt… hai ngày sau, cậu ấy chết. Khi tôi chuẩn bị về nhà giúp cậu ấy nấu cơm, nhìn thấy cậu ấy nhảy lầu tự sát.”

Nói đến đây, sắc mặt Trương Hạo tái nhợt.

Giang Tiếu Vãn nhìn Trương Hạo, mặt không thay đổi đứng bên người hắn, không chút cảm xúc mở miệng, “Cho nên chú vì anh ấy đóng cửa công ty mở trung tâm giải trí, bắt đầu lăn lộn trong giới điều tra cái chết của anh ấy?”

Trương Hạo nhìn chằm chằm bức ảnh trên bia mộ, “Không sai.”

Giang Tiếu Vãn cười khẽ, ngữ khí có điểm lạ, “Gút mắc như thế, chẳng trách được, chẳng trách được chú có thể làm ra chuyện này… Nguyên lai tất cả đều vì yêu.”

Trương Hạo vừa nghe được ngữ khí kỳ lạ của Giang Tiếu Vãn, vội vàng quay đầu lại nhìn cậu, bất đắc dĩ cau mày, “Tiểu Vãn… Khi đó lợi dụng cậu là tôi không đúng. Nhưng mà cha cậu…”

Giang Tiếu Vãn xua tay, “Đừng nói nữa. Không cần nói tôi cũng biết, đơn giản là cha tôi hại chết anh ấy, chú chẳng qua là giúp anh ấy báo thù, đúng hay không?”

Trương Hạo gật đầu.

Giang Tiếu Vãn cười khanh khách trong đêm tối có chút đáng sợ, “Chính là như thế a, cho nên tôi không thể trách chú được, đều do cha tôi tạo nghiệt, tôi có thể làm gì, tôi còn có thể làm gì được đây?”

Trương Hạo nhìn Giang Tiếu Vãn hơi mất khống chế, trong khoảnh khắc không biết nên nói cái gì, “Tiểu Vãn… Xin lỗi.”

Giang Tiếu Vãn theo bản năng lui một bước, “Chú ngoại trừ lời xin lỗi còn cái gì có thể cho tôi đâu.”

Trương Hạo tiến lên một bước, “Tôi nghĩ tôi nhất định phải nói cho em biết, lý do tôi trả thù lúc trước chính là vì Tiêu Vũ. Nhưng em biết không, cha em tìm người cường bạo cậu ấy, còn ghi lại băng hình. Tôi không cách nào tha thứ cho ông ta, xin lỗi Tiểu Vãn, thù kia tôi không thể không báo.”

Giang Tiếu Vãn nhắm mắt lại, từng khoảnh khắc người trước mắt đã đối xử thế nào với cậu, nhớ lại.

Mở mắt nhìn Trương Hạo, cười, “Thật khéo, tôi cũng vậy. Tôi cũng không cách nào tha thứ cho chú, tôi cũng không thể không báo thù.”

Trương Hạo nguội lạnh, từ thân thể đến đáy lòng.

Chỉ là hắn sao có thể đòi hỏi sự tha thứ từ người trước mắt?

Nói xong câu nói kia, Giang Tiếu Vãn chạy, lui lại mấy bước xoay người bỏ chạy.

Trương Hạo một mình đứng mộ Tiêu Vũ, đốt một điếu thuốc đặt ở trước mộ.

“Xin lỗi Tiêu Vũ, xin lỗi…”

Vạn sự cẩn thận, ít gặp mặt cũng ít liên hệ.

Mặc dù nói như vậy, nhưng lá gan Giang Tiếu Vãn đúng là rất lớn.

Một tối thứ sáu, Giang Tiếu Vãn mang theo hơn mười người nam có nữ có đi vào Cảnh Các. Cảnh Các mặc dù là hộp đêm, nhưng dù sao cũng không so được với những hộp đêm khác, phải quen biết mới có thể đi vào.

Giang Tiếu Vãn vừa vào Cảnh Các liền chìa ra một tấm thẻ đưa cho quản lý, “Đưa tôi đến hai lô ghế VIP riêng lớn nhất.”

Quản lý nghi hoặc nhìn Giang Tiếu Vãn, “Giang tiên sinh đây là muốn làm gì a?”

Giang Tiếu Vãn cười lạnh một tiếng, “Tôi muốn làm gì mắc mớ gì tới cậu, a, hoá ra đến Cảnh Các chơi, còn muốn chúng ta đem từng trò chơi viết ra?”

Quản lý lập tức bị nghẹn không nói được, cúi đầu đi mướn phòng.

Mấy người nam nam nữ nữ đứng sau Giang Tiếu Vãn thấy vậy liền thổi gió huýt sáo ồn ào, “Thật lợi hại nha!”

Giang Tiếu Vãn xoay người liếc đám người kia, những người này đều là cậu từ trong quán rượu lừa gạt tới, cậu nói muốn mở party, bang xã hội sâu mọt này lập tức hưng phấn đòi đến cùng.

Giang Tiếu Vãn cười, nụ cười mang vài phần tà, nhưng cực kỳ mê người, “Tí nữa tự ghép thành đôi đi a.” Cuối cùng còn nói thêm, “Nam nữ tùy tiện.”

Đám người kia lập tức hưng phấn như sói đói.

Trương Hạo đang ở phòng làm việc trên lầu xem văn kiện, một cuộc gọi nội tuyến truyền đến.

Là quản lý dưới lầu gọi đến, hắn nhàn nhạt hỏi, “Chuyện gì?”

Người bên kia nhìn nhóm nam nữ loạn thành một đoàn còn đứng ngoài quầy hàng, “Trương tiên sinh, Giang tiên sinh lại tới nữa rồi. Lần này dẫn theo hơn mười nam nữ, nói muốn mở hai gian VIP riêng… Ông chủ xem cái này…”

Hai gian? Gian VIP của Cảnh Các có thể chứa khoảng hai mươi người đi.

Trương Hạo lập tức nói với quản lý, “Mở thì mở đi, chỉ cần không làm khó, cứ để mặc cậu ấy nháo. Tốt xấu gì cậu cũng là người của Hoàng Hưng Á.”

Quản lý tuân lệnh, lập tức “vâng” vài tiếng, cúp điện thoại.

Giang Tiếu Vãn nhìn quản lý bên kia sợ hãi rụt rè, nhếch miệng thành một vệt cười.

Hơn mười người đến gian ghế riêng mở cửa vào.

Giang Tiếu Vãn dựa trên ghế sa lon ngạo mạn cười, “Muốn gì thì gọi.”

Nhóm người hoan hô hò hét như đám điên. Lô ghế riêng rất lớn, chỉ chốc lát sau đã tràn đầy tiếng rên rỉ ám muội. Một người phụ nữ đảo qua đảo lại trước mặt cậu, quần áo xốc xếch.

Giang Tiếu Vãn liếc mắt, đẩy người phụ nữ ra, “Tìm người khác chơi.”

Người phụ nữ kia tự biết mất mặt liền dựa vào trên người một người khác.

Giương mắt nhìn, thực hỗn loạn, nam nam nữ nữ, nam nữ giao hợp, hai người phụ nữ hôn môi nhau, còn có mấy nam nhân như dã thú suy nghĩ mê ly.

Thật sự là một bữa thịnh yến đây. Giang Tiếu Vãn nhìn cuộc thịnh yến trước mắt nở nụ cười.

Hơn mười phút sau, có người liền đến thử.

Một người phụ nữ rất xinh đẹp ngồi trên đùi Giang Tiếu Vãn cúi người hôn cậu.

Giang Tiếu Vãn ngược lại không từ chối, tiếp nhận nụ hôn của nữ nhân.

Đương nhiên đây tuyệt đối không phải là một nụ hôn thuần khiết, người phụ nữ bắt đầu dây dưa vào sâu bên trong cậu.

Giang Tiếu Vãn kéo tóc người phụ nữ, bắt đầu cởi quần áo của cô ta.

Cho nên khi Trương Hạo đến, chính là cái cảnh tượng này đập thẳng vào mắt.

Hơn mười người lộn xộn quấn lấy một chỗ, nương theo âm nhạc ngã trái ngã phải, tiếng rên rỉ ngân vang. Giang Tiếu Vãn dựa vào một góc, lúc sáng lúc tối nhìn không rõ ràng, một tay cầm tàn thuốc một tay đặt trên người phụ nữ loạn động, động tác phi thường thuần thục.

Trương Hạo mặc áo sơ mi đẩy cửa mà vào, bắt lấy tay cầm điếu thuốc của Giang Tiếu Vãn. Có hơn mười người loạn thất bát tao không bao nhiêu người chú ý, chỉ để ý chính mình thoải mái, chỉ người phụ nữ kia ngây ngẩn cả người.

Trương Hạo cái gì cũng chưa nói, cười cười, “Thật không tiện, cho tôi mượn người này một lúc.”

Cứ như vậy, Giang Tiếu Vãn bị lôi ra ngoài. Tàn thuốc rơi trên mặt đất bị giẫm tắt.

Giang Tiếu Vãn chính là đi đến một gian khác.

Trương Hạo híp mắt nhìn Giang Tiếu Vãn, ánh mắt phía sau gọng kính nhìn không rõ ràng.

“Cậu chơi cái gì đây?” Trương Hạo không cảm xúc nói, âm thanh điều đều không chút biến hóa.

Giang Tiếu Vãn kéo kéo quần áo của mình, cởi nút hừ một tiếng cười rộ lên, “Tôi nhớ chú a.” Xong liền đem Trương Hạo đẩy lên ghế salon.

Ghế sofa ở Cảnh Các chất lượng cũng xem như là tốt, lại đặc biệt mềm mại, Giang Tiếu Vãn sở dĩ làm loạn như vậy, tám phần mười chính là vì thuận tiện cho thời khắc này. Giang Tiếu Vãn cưỡi trên người Trương Hạo, tay lấy xuống kính mắt của Trương Hạo, bất chấp tất cả mãnh liệt hôn hắn.

Trương Hạo cũng không đáp lời, nhìn Giang Tiếu Vãn.

Giang Tiếu Vãn xem phản ứng này của Trương Hạo, mở mắt nhìn Trương Hạo, vốn con ngươi tràn đầy ý cười lập tức tan rã.

“Có người cùng chú đến khi hôn môi mở to mắt hả?”

Trương Hạo cười khẽ, “Lúc trước là cậu tôi đã dạy hôn đấy.”

Hai người ngồi trên ghế sa lon, bầu không khí lúng túng.

Trương Hạo nhìn đá hoa cương trên mặt bàn, “Đến cùng là có chuyện gì?”

Giang Tiếu Vãn từ túi quần bên trong lấy ra một cái đĩa đưa cho Trương Hạo, “Sổ kế toán.” (Cái quái gì vậy)

Trương Hạo tiếp nhận, “Không phải nói gửi qua hòm thư cho tôi sao?”

Giang Tiếu Vãn nói, “Không quá an toàn, tự mình đưa tốt hơn.”

Trương Hạo còn nói, “Còn có chuyện gì sao?”

Giang Tiếu Vãn nhìn TV đang đóng trước mắt, “Tìm người làm tình.”

Trương Hạo cười khẽ, “Đang cùng tôi nói đùa sao?”

Giang Tiếu Vãn xoay đầu nụ cười mơ hồ như có như không nhìn Trương Hạo, “Tôi là nhàm chán vậy sao?”

Trương Hạo nhíu mày, “Trong hồ lô của em rốt cuộc là bán thuốc gì thế?”

Giang Tiếu Vãn bĩu môi, “Cùng đàn ông già làm quá lâu, tìm người trẻ tuổi thay đổi khẩu vị.”

Trương Hạo bật cười, “Sát vách, người trẻ tuổi không phải càng nhiều?”

Giang Tiếu Vãn cười gằn, “Bọn họ nào có như chú thân kinh bách chiến a. Ít nói nhảm, còn chưa làm?” (ặc)

Giang Tiếu Vãn vừa dứt lời, đã bị Trương Hạo ngẩng đầu hôn lên môi.

Trương Hạo quả thật là một người cẩn thận ôn nhu a, một nụ hôn thôi đều ôn nhu như muốn tan thành nước.

Quả thật là có kỹ xảo, cũng là do quen thuộc.

Giang Tiếu Vãn một thân công phu lúc bắt đầu đều là Trương Hạo một tay dạy dỗ, khắp toàn thân cậu có chỗ nào mà Trương Hạo không biết?

Trương Hạo đem Giang Tiếu Vãn đặt dưới thân, nhưng trên mặt vẫn là một nụ cười khẽ.

“Em đó nha… Muốn tôi bắt em làm thế nào mới tốt…” Hắn cười khổ.

Giang Tiếu Vãn cười cười không đáp.

Cởi quần áo Giang Tiếu Vãn, da thịt nhất thời lộ ra bên ngoài, cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Giang Tiếu Vãn theo bản năng run lên, một cái run rẩy này khiến cậu trông như một đứa nhỏ.

Trương Hạo tỉ mỉ ngắm cậu, da Giang Tiếu Vãn rất trắng, màu trắng đó, cùng Giang Tiếu Vãn năm đó giống nhau, mang theo mấy phần bệnh trạng, khi cười rộ lên liền sẽ khá hơn một chút.

Nhưng bây giờ Giang Tiếu Vãn không cười, cậu nhẹ nhàng cau mày, bởi vì Trương Hạo nắm lấy hai điểm trước ngực cậu chơi đùa nhào nặn.

Ngón tay xẹt qua nơi nào cảm tưởng chính là lửa cháy lan ra nơi đồng cỏ, Giang Tiếu Vãn vừa khó chịu cũng đồng thời hưng phấn, sắc mặt cũng không trắng bệch giống như trước.

Trương Hạo cúi đầu, chôn trong ngực Giang Tiếu Vãn, Giang Tiếu Vãn híp mắt nhìn trần nhà hoa lệ dị thường, đầu óc có chút mịt mờ.

Nhếch miệng trầm thấp thở dốc, âm thanh càng lúc mơ hồ.

“Ừm…”

Trương Hạo ngẩng đầu nhìn Giang Tiếu Vãn, Giang Tiếu Vãn mặc quần áo cúi ở trên người Trương Hạo, hai gò má ửng đỏ.

Thân thể thon dài, không giống xúc cảm ngây ngô năm đó, còn mang theo một điểm mê hoặc không nói nên lời.

Trương Hạo muốn Giang Tiếu Vãn đại khái cũng hiểu. Bằng không cũng sẽ không co chân mở rộng, động tác như thế nhìn qua thực ma mị.

Nói như vậy có lẽ là hơi cường điệu, thế nhưng Trương Hạo lúc này là thật sự cho rằng như vậy.

Cả người Giang Tiếu Vãn đều mang theo mùi vị lôi kéo người ta phạm tội, không phải là vì quá tốt đẹp hoặc là thứ gì khác, mà là bởi vì cảm giác từ nội tâm dụ hoặc, tà ác.

Vừa hưởng thụ thân thể, vừa áy náy. Trương Hạo một tay đặt lên dục vọng của Giang Tiếu Vãn, cúi đầu.

Giang Tiếu Vãn cả kinh, nỗ lực đứng dậy, lại bị Trương Hạo đè xuống.

Giang Tiếu Vãn dùng thanh âm khàn khàn, “Đừng… Đừng như vậy…”

Trương Hạo ngẩng lên, “Không sao…” lau khóe miệng.

Giang Tiếu Vãn cuối cùng vẫn bị dục hỏa dưới thân bắt buộc thỏa hiệp, nằm ở nơi đó hưởng thụ kỹ xảo của Trương Hạo.

Trong nháy mắt đạt cao trào ấy, trong đầu Giang Tiếu Vãn hoàn toàn trống rỗng, sau đó còn lưu lại dư vị mê người, cậu hư thoát dựa trên ghế sa lon, bàn tay dài nhỏ rũ xuống mặt đất.

Trương Hạo cúi người hôn cậu, trong khoang miệng tràn ngập mùi vị của cậu.

Trương Hạo nhìn Giang Tiếu Vãn ôn nhu nói, “Ngày hôm nay hay là thôi đi, không chuẩn bị cái kia.”

Giang Tiếu Vãn lơ đãng nhìn không khí một điểm hư vô trông như thần trí còn chưa quay lại, mặt không thay đổi nói, “Không mang cũng không sao.”

Trương Hạo đùa bỡn tóc cậu, “Em ngày mai còn phải đi làm đấy.”

Giang Tiếu Vãn bật cười.

Nâng cái tay vốn ủ rũ đặt trên đất, chọc chọc vào giữa hai chân Trương Hạo, nơi đó nổi lên phản ứng rất rõ ràng.

“Đến như vậy còn giả làm quân tử?” Giang Tiếu Vãn trào phúng.

Trương Hạo kéo tay cậu ra, nhàn nhạt nói, “Đừng tiếp tục chọc tôi.”

Giang Tiếu Vãn ngồi xuống, “Tôi cứ chọc giận đấy, thì sao nào?”

Nói cả xong cả người như rắn quấn lấy thân Trương Hạo.

Dùng cả tay chân quấn lên theo, Trương Hạo dĩ nhiên giãy không ra mấy cái “xúc tu” mềm nhũn của Giang Tiếu Vãn.

Giang Tiếu Vãn ngồi lên trên ngườiTrương Hạo, cả người giống như yêu tinh bước ra từ thần thoại mị hoặc vô tận.

Cậu đưa tay ra, một ngón tay thon dài.

Cậu nói, “Chú xem nè.”

Cậu đem ngón tay đặt bên mép, bắt đầu ngậm, lè lưỡi liếm.

Trương Hạo nhìn nhất cử nhất động của cậu, lông mày nhướng lên, “Tiểu Vãn…” Trong thanh âm cũng mang theo ẩn nhẫn.

Trương Hạo ngẩng đầu nhìn cậu, trong ánh mắt ngoại trừ khiêu khích cũng chỉ có khiêu khích.

Ngón tay từ một biến thành hai, cậu liếm xong, liếc Trương Hạo lộ nụ cười ngây thơ. Đem một chân đặt trên vai Trương Hạo, nằm xuống, đem ngón tay chính mình cắm vào. (ặc, ngất xỉu)

Đây quả thực là quang minh chính đại sờ sờ câu dẫn!

Trương Hạo đưa tay ra, muốn bắt được Giang Tiếu Vãn, nhưng Giang Tiếu Vãn chỉ cười.

Mới vừa  vào thì có chút khó chịu, thậm chí có cảm giác đau, thế nhưng rất nhanh nơi đó liền thích ứng với ngón tay, từ từ khuếch trương, nơi đó rất nhanh liền nới lỏng mềm nhũn ra. Sắc mặt Giang Tiếu Vãn càng lúc càng không bình thường, mang theo một điểm kiều mỹ cùng bóng đêm.

Cuối cùng, cậu cho Trương Hạo một câu, “Vào đi.”

Đã sớm không thể nhịn được nữa. Một phát bắt được Giang Tiếu Vãn tay, dùng lực. (nhịn được mới thần)

“Tiểu Vãn…” Thanh âm hô lên, lại có chút bất đắc dĩ.

Giang Tiếu Vãn liền cười khanh khách, bị Trương Hạo ôm vào ngực.

Trương Hạo đem Giang Tiếu Vãn đè ở phía dưới, đặt mình trước nơi đó của Giang Tiếu Vãn, từ từ đẩy vào.

Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu lên, híp mắt lơ đãng trong không trung, ánh nhìn dần dần tan rã.

Thân thể chầm chậm di động, theo Trương Hạo di đ.

Ngoại trừ tiếng thở dốc, không có thanh âm nào khác.

Trong phòng quanh đi quẩn lại chỉ có tiếng thở của hai người, còn có thanh âm rất nhỏ nơi giao hợp. (phụt)

Cậu chăm chú tuột trên lưng Trương Hạo, sợ mình như vậy buông thả đến không còn nhớ chính mình là ai.

Thậm chí một khi nhắm mắt cũng không dám mở, cậu sợ vừa mở mắt ra thì người trước mắt không phải là Trương Hạo, cậu sợ vừa mở mắt cái gì cũng đều là giả.

Giang Tiếu Vãn quấn quít lấy Trương Hạo, dùng thân thể dùng ngôn ngữ, dùng hết tất cả biện pháp.

Giang Tiếu Vãn khi Trương Hạo không thấy được, nở nụ cười.

Cười rất đẹp.