Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 98: Tông tổ thôn




Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trở về Hắc Phong Thành thì đụng phải danh tướng Hồng Tề Thiên của Triệu gia quân được xưng tụng là Hồng Vận Tướng quân.

“Vận may” của Hồng Tề Thiên khiến cho cả hai người bị ấn tượng nặng, bất quá nói thật vị này thay vì nói là “Hồng Vận” thì không bằng gọi là Ôn thần mới đúng hơn.

Âu Dương Thiếu Chinh bị Hồng Tề Thiên dọa chạy, Phong Khiếu Thiên lộ mông lóp ngóp bò dậy từ giữa sông, càng nghĩ càng tức, đứng giữa sông chỉ lên sườn dốc mà mắng, “Hồng Tề Thiên! Có phải ngươi cố ý không?”

Trên sườn dốc, Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường đều không dám nhìn xuống.

Trùng hợp như thế, bên bờ sông, Lỗ Nghiêm lão gia tử và một nhóm học sinh trường Thái Học ăn cơm xong đi ra bên ngoài sưởi nắng.

Lỗ lão gia tử giậm chân chỉ vào Phong Khiếu Thiên đang đứng khoe mông giữa sông mà gào to: “Khiếu Thiên! Ngươi mau mặc quần vào cho ta!”

Bọn Bao Duyên đều bị chọc cười, Tiểu Hầu gia cười lăn cười lộn trong khi mấy nữ học sinh trường Thái Học thì vội vàng che mặt trốn sang một bên.

Phong Khiếu Thiên ngẩng đầu, ưỡn ngực, chống hông. “Sợ gì?! Anh hùng phải phóng khoáng… ái da!”

Nói còn chưa dứt lời thì liền bị một chiếc giày của Lỗ Nghiêm lão gia tử chọi trúng đầu.

“Phóng cái đầu ngươi! Ngươi… ngươi đường đường là một Tướng quân lại ở giữa đường giở trò lưu manh thì còn ra thể thống gì?!” Lão gia tử bị Phong Khiếu Thiên chọc tức đến thở không ra hơi.

Tướng quân ngốc lúc này đang trèo lên bờ, gỡ cái quần vướng trên cây mặc vào, miệng thì làu bàu. “Có phải tại ta đâu, đều tại Tề Thiên không tốt!”

Lỗ Nghiêm sửng sốt, quay đầu lại nhìn lên phía trên sườn dốc thì thấy mấy người đang đứng trên đó.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều tỏ ra xấu hổ.

Hồng Tề Thiên bế Tiểu Tứ Tử tựa như không có gì, cười gật đầu với lão gia tử.

Lỗ Nghiêm xem như đã hiểu ra, vẫy tay với ba người ý bảo họ đi xuống nói chuyện.

Hồng Tề Thiên đi theo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xuống sườn dốc, đi chưa được mấy bước thì đột nhiên ngửa mặt lên trời. “Hắt xì…”

Cùng lúc với cái nhảy mũi này thì chợt nghe gần đấy vang lên một tiếng “rầm”…

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường giật mình, xoay qua thì thấy… Một bên sườn dốc có một nhà đang dựng thêm gian nhà cỏ phía trước cổng, đột nhiên sụp hết.

Mấy công tượng chui ra từ giữa đống cỏ, phủi đi rơm rạ bám trên người mà không ngừng bảo nhau thật kỳ lạ —— tại sao nhà lại sụp?

Hồng Tề Thiên quẹt mũi tiếp tục đi xuống sườn dốc.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lặng lẽ liếc nhìn nhau —— quả nhiên Triệu gia quân ngọa hổ tàng long.

Mọi người xuống phía dưới, Phong Khiếu Thiên trốn sau lưng Lỗ Nghiêm trừng Hồng Tề Thiên.

Lỗ Nghiêm hỏi Hồng Tề Thiên, “Tề Thiên, sao ngươi lại đến đây?”

Hồng Tề Thiên cười cười, “À, ta nghe Nguyên soái nói mấy vị ở phủ Khai Phong đều đã trở lại, lại đang rảnh rỗi nên có một số việc muốn nhờ họ hỗ trợ.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có chút ngoài ý muốn nhìn Hồng Tề Thiên —— người này cố tình đợi họ sao?

Bao Duyên tò mò. “Hồng Tướng quân muốn nhờ phủ Khai Phong hỗ trợ? Lẽ nào là định tra án?”

“Ừm… coi như là vậy, nói không chừng lại là một vụ án.” Hồng Tề Thiên cười tủm tỉm quay sang hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. “Hai vị có rảnh thì cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu đồng ý, hai người bọn họ quyết định về phủ Chủ soái thu dọn một chút, thay đổi y phục rồi đi đến chỗ hẹn với Hồng Tề Thiên.

Hồng Tề Thiên một tay bế Tiểu Tứ Tử, một tay kéo Phong Khiếu Thiên bảo là đến nhã gian ở Thái Bạch Cư chờ mọi người.

Bọn Bao Duyên tuy vừa mới ăn cơm xong nhưng vì rất rảnh rỗi nên đi theo Hồng Tề Thiên.

Lỗ Nghiêm đi cùng Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường về phủ Chủ soái, trên đường đi liền tán gẫu về vị danh tướng Hồng Tề Thiên này.

Triển Chiêu có chút tò mò hỏi Lỗ Nghiêm. “Lão gia tử, “vận may” của Hồng Vận Tướng quân này là thật hay chỉ là trùng hợp?”

Lỗ Nghiêm bị chọc cười, đáp: “Việc này cùng với lượng cơm mà Bát Thải ăn, phản ứng của Tiểu Duyệt đều là những bí ẩn chưa được giải đáp của Triệu gia quân, cũng có chút liên quan với quá khứ đặc biệt của Tề Thiên.”

“Quá khứ?” Bạch Ngọc Đường hiếm khi nổi lòng hiếu kỳ.

“À... kiến thức của Ngũ gia rất rộng rãi, đã từng nghe qua thôn Tông Tổ chưa?”

Bạch Ngọc Đường bị Lỗ Nghiêm hỏi thì sửng sốt, ngẫm nghĩ, gật đầu. “Từng nghe.”

Triển Chiêu tò mò, “Thôn Tông Tổ? Là ở đâu?”

“Đây không phải là địa danh cụ thể mà chỉ là một cách gọi.” Bạch Ngọc Đường nói.

“Việc này nếu chỉ dùng đôi ba câu quả thật không thể nói cho rõ.” Lỗ Nghiêm giải thích cho Triển Chiêu. “Loại thôn này ở Trung Nguyên, đặc biệt là vùng giàu có sung túc như Giang Nam thì rất hiếm thấy, ở vùng này thì lại thường thấy hơn một chút, đương nhiên... bây giờ rất ít, trước kia mới nhiều. Nói đơn giản thì ở một thôn làng nào đó bùng phát ôn dịch, hơn nửa người trong thôn đều nhiễm bệnh tật, những người trẻ tuổi thân thể khỏe mạnh cường tráng đều bỏ đi, để lại người già yếu tự sinh tự diệt, thôn làng dần dần tiêu vong.”

Triển Chiêu tạm hiểu được. “Vậy thì có gì khác so với những thôn làng bị bỏ hoang hay thôn bị bệnh dịch? Vì sao lại gọi là thôn Tông Tổ?”

“Loại thôn này còn được gọi là thôn bị thần linh vứt bỏ, nghĩa đúng như tên, chính là thôn trang bị thần linh vứt bỏ.” Bạch Ngọc Đường nói. “Mà Tông Tổ, là những người cứu được loại thôn trang này.”

Triển Chiêu kinh ngạc, “Cứu thế nào? Tông Tổ cũng là Thần y như Công Tôn sao?”

Lỗ Nghiêm cười “ha ha” hai tiếng. “Tông Tổ chẳng qua chỉ là lũ lừa đảo, có tài đức gì mà được ví là Thần y như Công Tôn?”

Triển Chiêu khó hiểu mà nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường giải thích, “Từ xưa Tông Tổ đã được thuật lại trong truyền thuyết dân gian, bọn họ xuất hiện tại thôn làng gặp dịch bệnh, máu của Tông Tổ có thể trị bách bệnh, chỉ cần Tông Tổ rót vào trong giếng nước một chén máu của mình thì thôn dân uống nước đó có thể sống... nhưng họ phải trả một cái giá.”

“Giá gì?” Triển Chiêu hỏi.

“Phải giao cho chúng những đứa trẻ dưới mười tuổi trong thôn.” Bạch Ngọc Đường nói. “Hơn nữa từ đó về sau, mỗi năm người trong thôn trang phải giao ra phân nửa thu nhập của mình kính dâng cho Tông Tổ.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Vậy không phải là mượn gió bẻ măng sao?”

“Không chỉ như vậy.” Bạch Ngọc Đường nói tiếp. “Mỗi lần Tông Tổ đều xuất hiện vào lúc thôn trang bùng phát ôn dịch, mà có một số thôn còn là những thôn làng ở vùng núi hẻo lánh, căn bản không có người mang mầm bệnh đi vào thì tại sao đang yên đang lành lại bùng phát bệnh dịch?!”

“Tức là… bệnh dịch bùng phát bị nghi ngờ là có liên quan đến Tông Tổ.” Lỗ Nghiêm lão gia tử tiếp lời. “Còn một cách nói đáng tin hơn là, cái gọi là dịch bệnh căn bản chính là do Tông Tổ hạ độc, máu của chúng bất quá chỉ dùng để ngụy trang, đơn giản đó là thuốc giải mà thôi.”

“Vì vậy chúng chính là bọn lừa đảo?!” Triển Chiêu tức giận.

Bạch Ngọc Đường liền hỏi. “Thôn Tông Tổ kia thì có liên quan gì với Hồng Tề Thiên?”

“Tề Thiên cũng là thôn Tông Tổ.” Lỗ Nghiêm nói, “Khi còn bé Tề Thiên sống ở một sơn thôn cách Hắc Phong Thành không xa, gọi là thôn Hồng gia.”

“Thôn Hồng gia bây giờ vẫn còn.” Triển Chiêu bảo. “Là một thôn trang rất lớn.”

“Phải.” Lỗ Nghiêm gật đầu. “Chuyện cần phải quay lại hơn mười năm trước, Thôn Hồng gia nằm trong sơn cốc, thảo dược trong núi rất nhiều, thổ dưỡng phì nhiêu, con mồi rất đa dạng, thôn dân không cần phải lo lắng đến chuyện cơm áo, lúc đó Tây Vực cũng đang thái bình, ngày ngày trôi qua rất bình yên. Khi Tề Thiên lên chín tuổi, đột nhiên trong thôn bùng phát bệnh dịch, thôn dân bắt đầu chết vì bệnh. Thôn dân bắt đầu dọn ra khỏi thôn Hồng gia để đến những thôn trấn khác mà tị nạn. Nhưng lúc đó các thôn trang và thị trấn khác không dám thu nhận người của thôn Hồng gia vì sợ dịch bệnh lan tràn… Thôn dân của thôn Hồng gia rơi vào đường cùng, đúng lúc đó thì Tông Tổ xuất hiện.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày.

“Phụ thân của Tề Thiên là phu tử trong thôn, người đọc sách mà, nhanh chóng nhận ra điều kỳ lạ trong chuyện này... Lúc ấy Tông Tổ mang theo không ít người đến, đều là cao thủ khiến cho mọi thứ tốt đẹp hơn, nhưng thực tế là chúng dần dần khống chế cả thôn.” Lỗ Nghiêm nói, “Phụ thân của Tề Thiên để cho hắn cõng theo muội muội sáu tuổi trốn theo con đường nhỏ trong sơn cốc đến quân doanh Hắc Phong Thành tìm Bùi giáo đầu cầu cứu.”

“Bùi giáo đầu, chính là Bùi Xán lão Tướng quân sao?” Triển Chiêu hỏi.

Lỗ Nghiêm gật đầu, “Bùi lão gia tử chinh chiến quanh năm mắc bệnh phong thấp, luôn phải dùng rượu thuốc, mà rượu thuốc của thôn Hồng gia rất nổi tiếng, phụ thân của Tề Thiên biết làm rượu thuốc, vì thế nên có chút giao tình với Bùi Tướng quân.”

“Lúc ấy Hồng Tề Thiên cũng đang mắc bệnh phải không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Lỗ Nghiêm gật đầu, “Năm đó Tề Thiên cõng muội muội trốn thoát, một đường chạy đến Hắc Phong Thành... Lúc ấy quân doanh còn đang trong giai đoạn xây dựng, Tề Thiên mới đến cổng quân doanh đã đi không nổi, trời thì lại đổ mưa to, hai huynh muội liền ngã xuống hôn mê bất tỉnh trước cổng quân doanh, được Kiều Quảng đi ra ngoài chơi phát hiện cứu về, cũng tìm lang trung trong quân doanh trị liệu.”

“Lúc ấy cũng khéo, mấy vị lang trung tốt nhất trong quân doanh đều có mặt, khám cho cả hai huynh muội thì phát hiện ra không phải là bệnh dịch mà là trúng phải một loại thi độc rất hiếm thấy.”

(*) Thi độc: độc từ xác chết

Triển Chiêu nhíu mày, “Quả nhiên Tông Tổ đúng là đồ lừa đảo.”

Lỗ Nghiêm gật đầu, “Muội muội của Tề Thiên trúng độc không nặng lắm nên khỏe lại rất nhanh, tiểu nha đầu thông minh lanh lợi kể lại mọi chuyện trong thôn. Bùi Tướng quân lập tức mang người đuổi đến thôn nhưng đám người Tông Tổ đã sớm nghe phong phanh mà bỏ chạy mất dạng, bắt theo hai mươi tiểu hài nhi trong thôn, cướp đi hơn phân nửa tài sản. Sau đó lang trung liền chế thuốc cứu được đại đa số thôn dân, nhưng kiếp nạn này đã hại chết mấy chục mạng người, khiến cho rất nhiều người nhà tan cửa nát, thôn Hồng gia có thể nói là tổn thất nặng nề. Bây giờ mà đến hỏi thăm thì người trong thôn chỉ cần nghe nhắc đến tên Tông Tổ đều phải nghiến răng nghiến lợi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, cảm thấy Tông Tổ kia cực kỳ đáng giận.

“Tề Thiên bởi vì trúng độc lại lặn lội đường xa, bị thương rất nặng, bệnh nặng không khỏi.” Lỗ Nghiêm lắc đầu, “Lúc ấy lang trung trong quân doanh đều bảo là đã hết thuốc chữa, thế mà sau đó lại được Hữu Tướng quân chữa khỏi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong đều cảm thấy ngạc nhiên —— Long Kiều Quảng ngoại trừ nói nhiều ra còn biết cả chữa bệnh nữa sao?

Lỗ Nghiêm dở khóc dở cười, “Nói đến rất buồn cười, lúc đó Hữu Tướng quân cũng chỉ mới mười tuổi, người được hắn nhặt về, nghe nói không cứu nổi thì hắn rất không cam tâm. Có một ngày hắn ở trước cửa chuồng ngựa nghe mấy người chăn ngựa nói có con ngựa cứ uể oải giống như bị bệnh. Kiều Quảng quan sát hai con ngựa bị bệnh kia thì phát hiện biểu hiện bệnh không khác mấy so với Tề Thiên, đều là toàn thân không có sức lực, không nuốt nổi thứ gì, vì thế liền chạy đi hỏi lang trung chuyên chăm sóc cho động vật trong quân doanh phải làm thế nào. Lang trung cứ tưởng là ngựa nhà hắn bị bệnh, liền đưa thuốc cho hắn bảo pha vào nước cho ngựa uống, cứ một bao thuốc một thùng nước, không được trộn quá nhiều.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hiểu sao tự dưng cảm thấy mình có thể đoán được kết quả...

Lỗ Nghiêm lắc đầu, “Kiều Quảng thật sự lấy thùng gỗ chuyên dùng cho ngựa uống nước đổ vào một bao thuốc, xách cổ Tề Thiên đang ốm liệt giường dậy rồi cho Tề Thiên uống hết cả thùng nước thuốc đó.”

Triển Chiêu há hốc miệng, “Nhiều nước như vậy?”

Lỗ Nghiêm phá lên cười, “Tề Thiên kia phải gọi là cực thảm, bị đổ đầy một bụng nước thuốc, ói đến mật xanh mật vàng. Sau khi Bùi Xán biết được liền cầm roi quất ngựa đuổi theo Kiều Quảng định đánh nát mông hắn... Thế nhưng kỳ lạ chính là Tề Thiên ói ra như vậy, vài ngày sau độc từ từ được giải. Đúng là chó ngáp phải ruồi, nửa tháng sau Tề Thiên khỏi hẳn.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu cảm khái —— cũng là kỳ duyên.

“Không biết có phải là vì đại nạn không chết tất có hạnh phúc về sau.” Lỗ Nghiêm lão gia tử cười lắc đầu. “Từ nhỏ đến lớn Tề Thiên cứ như vậy, giống hệt như Ôn Thần, đi đến đâu thì chỗ đó xui xẻo đến đấy, bất quá bản thân hắn thì lại cực kỳ may mắn.”

“Với ai cũng công hiệu sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Ừm... đa số đều hữu hiệu.” Lỗ Nghiêm lão đầu nhi vuốt râu nói. “Cũng có liên quan đến ý muốn của Tề Thiên, ta cảm thấy nếu hắn muốn ai xui xẻo thì người đó liền gặp xui xẻo... vì mỗi lần xuất chiến thì phe ta không hề có ai gặp chuyện gì trong khi quân địch thì liên tiếp gặp xui.”

“Linh như vậy sao?” Triển Chiêu tò mò.

“Há! Còn không phải sao?!” Lão gia tử gật đầu chắc nịch. “Hắn đánh hơn mười trận cả lớn cả nhỏ, vậy mà chưa trận nào phải dùng đến binh khí, thậm chí còn chưa từng chết bất kỳ thuộc hạ nào, tà môn đến không thể tin nổi! Kỳ diệu nhất là có một lần đánh phục kích trong rừng, kết quả là đột nhiên trong rừng xuất hiện sương mù dày đặc khiến cho quân địch lạc đường, cuối cùng thì rơi cả vào trong sơn cốc. Còn có một lần hai quân giao chiến, Kiều Quảng phái Tề Thiên xuất chiến, hắn vừa mới tiến lên phía trước thì quân kỳ của quân địch phía bên kia bỗng nhiên bị đổ khiến cho chiến mã của chủ tướng phe địch bị kinh hoảng, con ngựa kia lồng lên, chủ tướng địch bị ngựa quăng xuống đất, vừa vặn té ngay trước ngựa của Tề Thiên, bị hắn một gậy đập cho hôn mê rồi bắt sống…”

Trên đường Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường về phủ Chủ soái, suốt một đường lão gia tử kể đủ loại sự tích “hồng vận” của Hồng Tề Thiên, hai người cảm thấy người này quả thật rất kỳ diệu, rảnh rỗi phải tìm Công Tôn phân tích mới được.

Đến phủ Chủ soái tắm rửa một chút, hai người liền ra ngoài đến chỗ hẹn.

Đến trước cổng thì đụng phải Công Tôn và Triệu Phổ đang ra ngoài tìm nhi tử, bốn người liền kết bạn đồng hành.

Trên đường tới Thái Bạch Cư, mọi người tán gẫu về Hồng Tề Thiên, hiển nhiên Triệu Phổ biết Tề Thiên tìm bọn Triển Chiêu để làm gì, Công Tôn thì rất hứng thú với thể chất “ôn thần” của Hồng Tề Thiên.

Đến Thái Bạch Cư, Tiểu Lục Tử hớn hở chạy ra nghênh đón, vừa dẫn mọi người lên lầu vừa nói. “Hôm nay thật là kỳ quái, tiểu nhị bưng thức ăn bị trượt chân đến mấy lần, đồ ăn đổ hết lên người khách, mà lại còn đổ canh nóng trúng mấy tên ác bá thường hay đến quấy phá… mấy tên ác bá kia đứng lên định gây chuyện, ai ngờ lại giẫm trúng phải thức ăn rơi vung vãi mà trượt chân té rất thảm, đã mang đến y quán rồi.”

Mọi người cẩn thận đi lên lầu, vừa đi vừa liếc mắt nhìn nhau —— linh quá! Thật quá linh!

...

Ngoài dự liệu của mọi người, nhã gian trên lầu ba có rất đông người, hầu như toàn bộ học sinh của trường Thái Học đều có mặt, còn có thêm một nha đầu xinh đẹp đang ngồi nói chuyện phiếm với Triệu Lan và Y Y, cô nương kia chỉ cần liếc mắt nhìn qua thì biết ngay đây là muội tử của Hồng Tề Thiên bởi cô có một đôi mắt hẹp di truyền của gia tộc.

Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương cũng đến, Âu Dương mới vừa bị dọa chạy cũng có mặt, đang đùa giỡn với Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử.

Thấy mọi người đều đến đông đủ, lúc này mới gọi món ăn.

Học sinh trường Thái Học đã ăn rồi, đang ngồi một bên uống trà nói chuyện phiếm… Hiển nhiên Hồng Tề Thiên đã nói qua chuyện Tông Tổ với chúng học sinh Thái Học, cho nên đề tài nói chuyện của mọi người đều đang xoay quanh Tông Tổ.

Triển Chiêu sau khi ăn một chút thì tinh thần đã tỉnh táo, liền hỏi Hồng Tề Thiên muốn họ hỗ trợ việc gì.

Hồng Tề Thiên nói. “Mấy năm nay ta vẫn luôn điều tra chuyện về Tông Tổ, một mặt là có chuyện cần phải tính sổ với chúng, còn mặt khác... mọi người biết Tông Tổ đã lừa được tổng cộng bao nhiêu tiền không?”

“Hẳn là tích lũy được không ít của cải rồi?!” Công Tôn nhận xét.

Hồng Tề Thiên rút mấy cuốn sách ra. “Ghi chép sớm nhất về Tông Tổ cư nhiên đã xuất hiện từ ba trăm năm trước!”

“Lâu như thế? Vậy chẳng phải là đời đời tương truyền sao?” Công Tôn kinh ngạc. “Vậy của cải mà chúng lừa được giấu ở đâu?”

“Điều này vẫn còn là một bí ẩn.” Hồng Tề Thiên nói. “Tương truyền Tông Tổ đem tất cả của cải đổi thành vàng bạc tài bảo cất giấu sâu trong Huyết Quật, số lượng kinh người.”

“Thiên Dực điều tra được, gần đây có một số kẻ có thân phận không rõ đang điều tra chuyện của Tông Tổ.” Triệu Phổ chậm rãi nói.

“Lẽ nào là bọn Ác Đế Thành?” Lâm Dạ Hỏa hỏi, “Chiến tranh cần phải có tiền, thực lực của Đại Tống triều hùng hậu, một Ác Đế Thành nho nhỏ muốn đối nghịch với Hắc Phong Thành lại còn muốn khuếch trương lãnh thổ, không có tiền khẳng định chơi không nổi.”

Triệu Phổ gật đầu, “Ta và lão Hạ đều nghĩ như vậy.”

“Vì vậy nên chúng ta phải đi trước Ác Đế Thành một bước, tìm được Tông Tổ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triệu Phổ cùng Hồng Tề Thiên đều gật đầu.

Triển Chiêu hỏi, “Vậy thì có manh mối nào không?”

“Có!” Hồng Tề Thiên nói xong, mở một quyển sách khác ra. “Tông Tổ rất thần bí, tổ chức nghiêm mật hơn nữa võ nghệ lại rất cao cường, mỗi lần bị phát hiện đều có thể thuận lợi đào thoát không để lại bóng dáng. Nhưng mà có một lần duy nhất Tông Tổ gặp thất bại nặng nề, trong sách về Tây Vực có ghi lại.”

Mọi người tò mò dịch qua, xem trang giấy được Hồng Tề Thiên dùng bút đỏ đánh dấu…

“Chuyện xảy ra vào sáu mươi năm trước, có một thôn Lâm gia cách Hắc Phong Thành không xa bị ôn dịch hoành hành, Tông Tổ xuất hiện.” Hồng Tề Thiên nói. “Khi Tông Tổ đang định dẫn đi mấy hài tử trong thôn thì có một quý công tử tóc xám áo xám, dung mạo tuấn mỹ xuất hiện, đông lạnh toàn bộ cả trăm cao thủ của Tông Tổ thành cột băng…

Nghe đến đây, tất cả mọi người sửng sốt, ngẩng đầu nhìn trời ngẫm nghĩ, sau đó đồng loạt quay sang nhìn Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu vuốt cằm lẩm bẩm. “Áo xám tóc xám, quý công tử dung mạo tuấn mỹ… còn đông lạnh người khác thành cột băng…”

Ngũ gia gật đầu. “Nghe giống như ngoại công của ta vậy...”