Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 43: Tri Chu kế




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Fin

Beta: Po

Một đám cao thủ Khai Phong Phủ cộng thêm Triệu gia quân cùng vây xung quanh đánh giá một tạp vụ bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa ở trước mắt.

Nhìn thế nào, cũng không thể đem đại thúc vô cùng bình thường này liên hệ với Huyết yêu đỉnh đỉnh đại danh thần thông quảng đại ở chung một chỗ được. Hắn có nhiều bản lĩnh như vậy sao, có thể làm cho người bị nguyền rủa mất mạng, lại có năng lực hạ chú khiến người khác bị sét đánh chết?

Vương Trường Phúc bị mang tới trước mặt Triệu Phổ, vẻ mặt cũng rất mờ mịt.

Triệu Phổ một tay nâng cằm, hỏi hắn, “Ngươi chính là hung thủ giả trang thành Huyết yêu hại chết nhiều người như vậy sao?”

Vương Trường Phúc một mực lắc đầu, “Nguyên soái đừng lấy ta ra làm trò cười a, làm sao ta có bản lĩnh này được!”

Triệu Phổ nhìn Công Tôn.

Mọi người cũng nhìn Công Tôn – Đúng vậy, tên này tự giải thích cùng những biểu hiện bên ngoài nhìn vào quả là làm cho người ta phải tin tưởng, hắn mới nhìn đúng là không có bản lĩnh kia, nhưng nếu Công Tôn nói chính là hắn, vậy phải nghe lời giải thích của Công Tôn một chút.

Công Tôn đưa tay, chỉ chỉ hai cái bình lưu ly ở trên bàn, hỏi Vương Trường Phúc, “Tang vật của ngươi ta cũng đã lấy được, còn muốn nói xạo sao? Bản thân khai báo không thật còn đòi xử lý nhẹ.”

Vương Trường Phúc cười khổ, “Tiên sinh hà cớ gì phải khó xử một lão đầu cái gì cũng không biết như ta.”

Công Tôn cười lạnh một tiếng, “Cái gì ngươi cũng không biết? Đừng có giả bộ! Phải nói là là cái gì ngươi cũng đều biết hết mới đúng!”

Vương Trường Phúc có vẻ còn muốn tranh luận đôi câu, nhưng Công Tôn đã khoát tay chặn lại, “Miệng nói không thì không có bằng chứng, chi bằng chúng ta biểu diễn một chút đi!”

Công Tôn vừa nói, vừa vẫy tay với Thanh Ảnh Xích Ảnh bên ngoài.

Xích Ảnh ra hiệu bảo người bên ngoài đi vào trong.

Mọi người tò mò nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy có bốn binh lính đang nâng một cái cáng tiến vào, trên cáng đặt con heo rừng.

Con heo rừng này mặc dù nằm yên không nhúc nhích, nhưng vẫn có thể nhìn ra được là còn sống, chắc là trúng các loại mông hãn dược linh tinh gì đó, đang ngủ say khụt khịt.

“Trước đi săn thú mới bắt được con heo này.” Trâu Lương nói.

“Phòng bếp vốn đang dự tính tối nay ăn heo nướng, nhưng đã bị ta mượn tới đây.” Công Tôn nói xong, cầm một cái bình lưu ly ở trên bàn lên, nói, “Con nhện trong cái bình này, gọi là nhện Hỏa Văn(72).”

(72) Nhện Hỏa Văn hay còn gọi là nhện lửa Mexico hay nhện Tarantulas, chúng thường có chiều dài cơ thể vào khoảng 2.5 tới 10cm, nếu tính luôn chân thì 8 tới 30cm.

nhen1_nqpg

Tất cả mọi người vuốt cằm quan sát con nhện trong bình, đúng vậy, tên rất có hình tượng! Trên thân con nhện đen có hoa văn màu đỏ, nhìn giống như Hỏa văn.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường – Thứ mà Giao Giao nhìn thấy vào đêm hôm đó, chính là đám nhện xếp thành một hàng ở trên nóc nhà này ư?

Bạch Ngọc Đường gật đầu, chính là những thứ này.

“Sau đó thì nhìn cái này.” Công Tôn đặt bình xuống, thật cẩn thận mà giơ lên một cái khác, cho mọi người thấy.

Chỉ thấy trong cái kia bình, cũng có mấy con nhện, cái đầu lớn hơn một chút so với nhện Hỏa Văn, màu xám đen, không có hoa văn, có điều cái bụng rất lớn, tròn vo vo.

“Loài nhện này tương đối hiếm thấy, chúng còn có một biệt danh khác là nhện Di Đà.” Công Tôn nói tiếp.

Mọi người sau khi nghe xong tiếp tục gật đầu – Cái bụng tròn vo vo đó đúng là như là Di Đà vậy.

“Mà hai con nhện này cũng không phải là loại nhện bình thường.” Công Tôn chỉ vào nhện Hỏa Văn nói, “Đầu tiên nói đến nhện Hỏa Văn, các ngươi không cần phải sợ, loại nhện này không có độc, hơn nữa chúng còn là cao thủ kết mạng nhện.”

Tất cả mọi người chuyên tâm nghe Công Tôn giảng giải về con nhện.

“Loài nhện có rất nhiều chủng loại, sự lớn nhỏ của từng loài cũng theo đó mà có sự bất đồng, loài nhỏ nhất so với thư trùng còn nhỏ hơn, mà loại lớn nhất so với bàn tay thì còn lớn hơn nữa, thậm chí chúng còn có thể bắt cả chim chóc ăn.”

Triển Chiêu nghe đến đó liền theo bản năng nhìn Bạch Ngọc Đường bên người một cái.

Quả nhiên, Ngũ gia lộ ra vẻ mặt không chịu nổi, cùng lộ ra biểu tình khó tiếp cận giống Bạch Ngọc Đường còn có vị tướng quân thiếu gia Hứa Kham kia.

“Thức ăn của con nhện cũng có nhiều loại nhiều dạng, khác với loài sâu, loài nhện và bọ ngựa rất giống nhau, chúng đều là loài thường xuyên ăn côn trùng đồng loại.” Công Tôn nói xong, chỉ nhện Hỏa Văn, lại chỉ nhện Di Đà trong một cái bình khác, “Nhện Hỏa Văn chuyên lấy nhện Di Đà làm thức ăn.”

“Vậy mấy con nhện nhỏ màu đen sẽ ăn mấy con nhện béo ú màu tro ạ?”

Tiểu Tứ Tử không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, hai tay nâng cằm nằm trên bụng Tiểu Ngũ nghe đến giờ, vẻ mặt tò mò.

Công Tôn gật đầu, “Mà con Di Đà này cũng không giống những con nhện khác.”

“Nó cũng ăn con nhện sao?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.

Công Tôn lắc lắc đầu, “Nó không ăn con nhện, chính xác mà nói, nó là một tên trộm.”

“Tên trộm?” Mọi người nghe xong đều cảm thấy mới mẻ, đầu năm nay mấy con nhện trong thành cũng đi làm ăn trộm á?

“Nhện Di Đà vốn không tự mình dệt mạng cho nên bình thường nó đều bò đi mạng nhện khác, tìm được con mồi bị vướng, sau đó trộm con mồi đi ăn luôn.” Công Tôn cười, “Bụng nó lớn như vậy, một phần là do chất độc được dấu ở bên trong dùng để làm say con mồi.”

Tất cả mọi người há miệng gật đầu – Có chuyện như vậy a…

“Vậy con Nhện Di Đà này là thức ăn của con Nhện Hỏa Văn?” Triệu Phổ tò mò, “Chúng nó ăn con nhện độc sao?”

Công Tôn lắc đầu, “Chúng nó ăn nhện nướng.”

“Hả?” Tất cả mọi người kinh ngạc – Nhện nướng á?

Công Tôn nói, “Chúng ta cứ đơn giản mà thử một chút là biết ngay.”

Nói xong, y lấy từ trong hầu bao ra một cái hộp nhỏ, dùng cái nhíp kẹp một thứ từ bên trong ra.

Tất cả mọi người híp mắt nhìn, Triển Chiêu hỏi, “Là bọ rùa à?”

“Sao lại không động đậy?” Triệu Phổ cách gần nhất, cảm thấy con bọ rùa này hình như chết rồi, nhưng mà hình như vẫn còn sống a, thấy không rõ lắm.

“Đây là con bọ chét.” Tiểu Tứ Tử hình như có biết.

Công Tôn gật đầu, nói, “Con bọ chét là loài vốn sinh sống trong bụi cỏ, chúng hút máu giống loài muỗi nhưng bình thường cũng chỉ cắn mèo chó chứ không cắn người, bọ chét chuyên núp trong lông hay da của chó mèo, đặc biệt vào lúc trời lạnh, chúng nó liền cắn chặt trên da, thuận tiện ở trong lông cho qua mùa đông.”

Mọi người nghe được tóc gáy cũng dựng thẳng, Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Ngũ ở trên giường, vừa nhìn Triển Chiêu – Sau này không được cho Tiểu Ngũ lên giường nữa!

Công Tôn khoát tay, “Bọn Tiểu Ngũ ta toàn dùng thảo dược để tắm qua, không có sâu đâu, trên người các ngươi ta cũng có cho túi hương đuổi côn trùng, yên tâm yên tâm.”

Ngũ gia thở phào nhẹ nhõm, Hứa Kham ở một bên dùng cánh tay chạm vào Bàng Dục, hỏi, “Túi hương gì mà thần kì như vậy? Còn nữa không? Ta đặt mười vạn cái, cho trong doanh ta mỗi người mang hai cái.”

Mọi người nhìn Hứa Kham một lát, đều theo bản năng mà nhìn Bạch Ngọc Đường – Hai ngươi có rảnh rỗi cùng nhau uống một chén không? Không chừng có thể tán gẫu được đó.

Bao Duyên cảm thấy Bạch Ngọc Đường, Hứa Kham, Bàng Dục hơn nữa Thiên Tôn, bốn người có thể thành một bàn bại gia mạt chược gì đó…

Công Tôn tiếp tục nói, “Nếu bị con bọ chét cắn cũng không thể tùy tiện đập chết được, bởi vì khi ta vừa chạm vào thì nó sẽ lập tức chui vào trong da người ngay, lại bám rất chặt, lúc đó chỉ có thể dùng tới lửa nóng mới đuổi nó đi được, còn lúc ta kéo mạnh nó xuống dưới hay lúc bị hoảng sợ thì nó sẽ phân bố chất độc, người bị nó ghim chặt sẽ trúng độc, nhưng mà chất dịch của loại độc này sẽ không hại chết người, phản ứng của mọi người cũng không giống nhau, nhẹ một chút thì chỉ ngứa vài ngày, nặng một chút thì khiến ngươi buồn nôn té xỉu. Mà độc tính của nhện Di Đà thì mạnh hơn nhiều, trúng độc sẽ bị tê dại rồi bỏ mạng, nhưng mà nhện Di Đà chỉ cắn sâu chứ không cắn người.”

Tất cả mọi người cau mày, dù sao cũng là loài sâu ghê tởm!

“Nhưng có một mùi hương mà con bọ chét rất nhạy cảm.” Công Tôn mỉm cười, “Chính là nước tiểu của động vật.”

Khóe miệng mọi người co giật.

Bạch Ngọc Đường cùng Hứa Kham nhìn mau muốn nôn mửa.

Lúc này, Đổng Thiên Dực chạy vào, cầm trong tay một cái chén nhỏ, bên trong có chất lỏng màu vàng.

Đặt cái chén lên trên án chủ soái của Triệu Phổ xong, Đổng Thiên Dực nói, “Tiên sinh! Ngươi muốn nước tiểu của chó, Câm vừa mới đi tiểu đấy, vẫn còn mới lắm.”

Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương đều mím môi nhìn Câm đang phe phẩy đuôi đi từ cửa vào.

Cánh tay Triệu Phổ chỉ vào án chủ run run, ý là – Ngươi muốn chết a, dám đặt trên án chủ soái?!

Đổng Thiên Dực nhướng mày với Triệu Phổ – Là tiên sinh nói muốn.

Cửu vương gia khóe miệng co giật kịch liệt, nhưng cuối cùng cũng chưa nói không cho để đó hay kêu đem đi gì, nhịn.

Công Tôn lấy ra một cây que vải nhỏ, cho dính một chút nước tiểu chó rồi thoa ở trên cổ sau của lợn rừng, sau đó đem con bọ chét ném vào trên người con lợn.

Mọi người cứ vậy mà khẩn trương nhìn chằm chằm con sâu nhỏ kia – Cứ ném loạn như vậy mà không có chút gấp gáp nào a?

Sau đó đám người liền trông thấy con sâu nhỏ kia nhanh chóng bò đến vị trí vừa thoa nước tiểu của lợn rừng, sau đó liền bất động.

Công Tôn dùng một tờ giấy Tuyên Thành phủi vài cái, nhưng con sâu kia vẫn “Dính” chặt ở trên cổ sau của con lợn, không có rớt xuống.

“Trên cổ của tất cả thi thể phụ cận đều có dấu vết này.” Công Tôn nói, “Vị trí này chính là chỗ mà con bọ chét đã cắn qua! Hung thủ cần nghĩ biện pháp thoa một chút nước tiểu của chó hay mèo lên cổ người mà mình muốn giết, rồi lại ném con bọ chét lên trên người nọ, thì không lâu sau con bọ chét kia sẽ đi đến vị trí cổ mà cắn. Sở dĩ phải chọn sau cổ, là vì chỗ này mình không nhìn thấy, mà người bình thường cũng sẽ không chú ý đến, hơn nữa lại không giống những chỗ khác có quần áo bao quanh, cổ là vùng có thể dễ dàng tiếp xúc được, lại cách chỗ mạch máu cổ rất gần, rất thuận lợi cho việc hành động.”

Mọi người gật đầu lại gật đầu, Công Tôn nói nghe rất có đạo lý, mặc dù không biết chuyện y nói với hung án giết người và Huyết yêu có quan hệ gì.

“Con bọ chét là mồi mà nhện Hỏa Văn thường dùng để ‘Câu’ nhện Di Đà.” Công Tôn vừa nói, vừa mở nắp bình lưu ly có nhện Hỏa Văn, đổ nhện Hỏa Văn rớt xuống bàn, ở phía trước bàn là một cục mà bọn họ mang về từ Thanh Liên Tự, chính là cục gạch bị đục cái lỗ thủng kia.

Chỉ thấy sau khi những con nhện đi ra, liền xếp thành một hàng, song song đi tới… Xuyên qua cái lỗ thủng kia, bắt đầu dệt mạng…

Nhện Hỏa Văn dệt mạng tương đối nhanh, chỉ trong chốc lát bọn chúng có thể phun ra tơ nhện có hình dáng như một cây cầu, nhả tơ không ngừng nghỉ ở chỗ bị thoa nước tiểu của con lợn rừng, sợi tơ khi ấy tạo thành một cái mạng nhện, đem con bọ chét vẫn còn bám trên cổ con heo hoàn toàn vây lại.

Chờ sau khi đã hoàn thành xong xuôi, mấy con nhện Hỏa Văn liền yên lặng mai phục chung quanh con bọ chét, không nhúc nhích chờ đợi.

Công Tôn lại thả một con nhện Di Đà ra.

Con nhện mập ú kia vừa vặn chen vào cái lỗ thủng, bò theo cái mạng mà nhện Hỏa Văn vừa dệt rất nhanh kia, bắt đầu bò về phía con bọ chét ở phía sau cổ của con lợn rừng.

Con nhện Di Đà rất nhanh đã bò đến bên cạnh con bọ chét, nó vây quanh con bọ chét quay một vòng cuối cùng nằm lên trên lưng con bọ chét, rồi mọi người thấy hình như nó đang cắn con bọ chét… Đúng lúc này, hai con nhện Hỏa Văn bò lên trên mạng nhện.

Mọi người ở đây đều tò mò không biết hai con nhện không độc muốn làm thế nào để giết chết và ăn hết một con nhện vừa to lớn hơn chúng lại vừa có độc…

Chỉ thấy hai nhện Hỏa Văn đột nhiên cọ xát lẫn nhau.

Tiếp sau đó, nhẹ nhàng “Phụt” một tiếng…

Theo hành động ma sát lẫn nhau của hai con nhện nhỏ, mọi người liền nhìn thấy một đốm lửa bùng lên…

Theo đốm lửa kia, cả tấm mạng nhện gần như bị đốt thành tro bụi trong nháy mắt.

Lúc này, chợt nghe tiếng Tiểu Tứ Tử kêu, “Nhìn nha! Con nhện béo ú bốc khói kìa…”

Tiểu Tứ Tử nói còn chưa dứt lời, lại nghe thêm một tiếng “Phụt”.

Con nhện Di Đà kia bốc cháy như pháo, nó đột nhiên nổ tung rồi bay lên giữa không trung, sau đó cứng ngắc rơi cái bịch bịch xuống mặt đất, mọi người liền ngửi được một mùi khét nhàn nhạt.

Lại nhìn sau cổ con heo rừng, chỗ vốn có con bọ chét cũng đã bị nổ cho bay! Nhưng thứ nổi bật hơn là làn da phía dưới cổ của con heo rừng bỗng có một thứ nho nhỏ đang nhô ra, trông giống như bọt nước, vết bọt nước kia chuyển động về chỗ mạch máu phía gáy, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu nữa…

Không bao lâu, con heo rừng kia đột nhiên run lên một cái, sau đó không nhúc nhích nữa, vừa rồi lúc nó ngủ vùng ngực bụng vẫn còn phập phồng nhẹ nhàng, nhưng lúc này ở ngực và bụng đã không còn phập phồng nữa.

Nhìn lại sau cổ lợn rừng, chỗ mà con bọ chét vừa bám ban nãy bỗng xuất hiện một vết màu nâu nhỏ trông rất giống vết bỏng hay ban… Bị mạng nhện xuyên qua chính là lỗ thủng trên gạch, lại thêm dấu vết bị đốt trọi một vòng.

Mấy con nhện Hỏa Văn bò đến bên cạnh nhện Di Đà.

Sau khi nhện Di Đà bị bắn ra từ con heo rừng liền rơi xuống trên mặt đất, nó giống như bị lửa nướng qua, có mùi khét, hơn nữa bụng đã nổ tung.

Mấy con nhện Hỏa Văn nhỏ đến bên cạnh nó, chia nhau ra ăn nó… Thật đúng là ứng với câu nói kia của Công Tôn, là ăn “Nhện nướng”!

Sau khi ăn no mấy con nhện Hỏa Văn lại xếp thành một hàng quay về trong bình lưu ly.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hết thảy xảy ra trước mắt.

Hồi lâu sau, Âu Dương Thiếu Chinh vươn tay đi chọt con heo rừng kia một chút, mới phát hiện con heo đã cứng ngắc, không còn hô hấp nữa… Nó chết rồi!

Công Tôn mỉm cười, giải thích cặn kẽ cho mọi người hiểu, “Thành phần bên trong tơ nhện mà nhện Hỏa Văn phun ra có chứa một loại tương tự như hỏa tiêu, rất dễ đốt cháy, mà chất độc của nhện Di Đà cũng rất dễ đốt! Lúc nhện Di Đà cắn con bọ chét thì chất độc từ miệng nó liền được đưa vào trong cơ thể bọ chét, làm con bọ chét bị tê liệt. Lúc này, chỉ cần nhện Hỏa Văn đốt mạng nhện thì sẽ nổ chẳng khác gì oanh thiên lôi cả, nên nhện Di Đà mới bị nổ tung! Nó không những đốt cháy mạng nhện mà còn đốt luôn cả dịch độc, chất độc mà nhện Di Đà trang bị trong bụng chẳng khác gì như được trang bị bình dầu hỏa, nổ cái BÙM! Mà càng thú vị hơn là chất độc nhện Di Đà đâm vào trong thân con bọ chét cũng bị đốt nhưng lại không hề bị cháy, là bởi vì đốt không tới chất độc trong con bọ chét! Bọ chét vốn sợ nóng, lúc nhện Di Đà trên lưng bị nổ nó cũng đã bị dọa cho hoảng sợ mà bỏ chạy! Lúc bỏ chạy, con bọ chét mới theo bản năng đem dịch độc ở toàn thân để lại trong thân con heo rừng, chất độc này còn lôi kéo chất độc mà vừa rồi nhện Di Đà đưa vào trong cơ thể nó… Hai loại dịch độc liền theo máu hướng về buồng tim. Độc trong con bọ chét đã bị máu pha loãng mất đi nên giờ chỉ còn lại độc của nhện Di Đà. Loại kịch độc trí mạng này khiến cho trái tim của con heo rừng bị tê liệt trong nháy mắt, đó cũng là lí do tại sao lúc nghiệm thi, tim của người chết do độc tính và tim người chết bình thường lại khác nhau đến vậy! Tất cả những người ‘Thọ chung chính tẩm’ đều là do trái tim ngừng đập mà chết, quá trình trải qua chính là như thế. Sau khi nhện Di Đà và con bọ chét giết người, nhện Hỏa Văn đã xóa sổ toàn bộ ‘Chứng cứ phạm tội’! Vết ban hay bỏng ở cổ thi thể là do lúc nhện Di Đà bị nổ nên đã lưu lại… Cũng chính là vết bị sét đánh trúng khi nhìn từ bên ngoài.”

Mọi người ở đây không biết phải lộ ra biểu tình gì, thì ra hung khí chính là ba loại sâu này!

Hồi lâu sau, tất cả mọi người phục hồi lại tinh thần quay sang nhìn tên Vương Trường Phúc có dáng vẻ bình thường không có gì lạ kia.

Lúc này, sắc mặt Vương Trường Phúc cũng không phải quá tốt, hắn có vẻ còn muốn nói mình cái gì cũng đều không hiểu, mới vừa bày ra vẻ mặt cầu xin, chỉ thấy Công Tôn vẫy tay với Đổng Thiên Dực, hỏi, “Ngươi tra được sao?”

Đổng Thiên Dực gật đầu, lấy ra một phần tư liệu, nói, “Vương Trường Phúc nguyên quán ở Thiệu Hưng, người nhà sống trên núi, tổ tiên là ‘Người nuôi sâu’, sau đó đổi thành bán dược liệu.”

“Người nuôi sâu…” Triển Chiêu cau mày, ngẩng đầu, “Giống với Thiên Huỳnh Vương sao?”

Mọi người Triệu gia quân cũng không biết Thiên Huỳnh Vương là người nào, nhưng mấy người bọn Bạch Ngọc Đường đi Ma Cung đều biết người này!

Kỳ nhân ở Ma Cung kỳ vốn đông đảo, trong đó có một người gọi là tiểu lão đầu Thiên Huỳnh Vương, nhìn không có đặc điểm gì, nhưng mà Thiên Tôn đã từng nhắc nhở Bạch Ngọc Đường, nhìn thấy lão đầu này thì mau nhanh chóng chạy đi… Sau đó Bạch Ngọc Đường mới biết chính xác câu này.

Thiên Huỳnh Vương là “Người nuôi sâu” thần bí, hắn nuôi rất nhiều sâu, không giống với Công Tôn nuôi cổ, Thiên Huỳnh Vương chỉ nuôi sâu bình thường, hắn nuôi nhiều nhất là sâu Huỳnh Hỏa, những con sâu đó hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của hắn. Có một lần hắn tìm một đám sâu róm béo ú đến hù dọa Bạch Ngọc Đường, Ngũ gia tức giận đến mức suýt nữa đốt sạch phòng ở của hắn, may mà Triển Chiêu kịp thời chạy tới, đi cứu Chuột nhà mình bị dọa hoảng sợ.

“Người nuôi sâu là một nghề rất thần bí.” Ân Hậu nói, “Những năm gần đây gần như đã thất truyền.”

(Không hiểu sao Ân Hậu lại ở đây trong khi ở chương trước Nhĩ Nhã đã cho ổng và Thiên Tôn đi ngủ?!)

“Có bản lĩnh lớn như vậy?” Triệu Phổ nhìn Vương Trường Phúc.

“Nội lực của hắn không đủ cao cho nên không có khả năng có thể lập tức gọi ra cả một núi sâu giống Thiên Huỳnh Vương, hắn chỉ có thể thông qua tập tính của loài sâu rồi khống chế một ít sâu đơn giản mà thôi.” Công Tôn lắc đầu, “Không chỉ người hạ Huyết chú bởi vì sâu mà chết, mà ngay cả những người bị nguyền rủa kia cũng là bởi vì bị sâu tấn công không kịp chớp mắt, mà phát sinh các loại ‘Ngoài ý muốn’ mà bỏ mạng!”

Lúc này, Hắc Ảnh và Bạch Ảnh từ bên ngoài tiến vào, bọn họ đã điều tra nhà Vương Trường Phúc, dưới tầng hầm ngầm và trong hậu viện đều tìm được các loại sâu mà hắn nuôi, còn có một phong thư có vẽ đồ án Tiêu Yêu Lâu.

Suy nghĩ của Triển Chiêu đột nhiên minh bạch, hỏi Công Tôn, “Ngươi để Ân đại trù làm những mạng nhện có thể đốt cháy kia là vì muốn dẫn hắn ra?”

“Công Tôn gật đầu, “Trước đó chúng ta đã hoài nghi hung thủ ở ngay trong quân doanh, lần này mang Trần lão gia tử vào ở đây, vì thanh tiếng của ‘Huyết yêu’ nên hung thủ nhất định sẽ có ý nghĩ phải giết luôn Trần lão gia tử. Nhưng mà những chỗ khác không thể so với quân doanh được, thứ nhất là thủ vệ sâm nghiêm, thứ hai là lều trại cũng không thể đào thành động, cho nên trước đó hắn phải đi thăm dò đường và cả chuyện phải đem con bọ chét thả lên trên người Trần lão gia tử. Ta bảo nhóm Ảnh vệ âm thầm đặt những sợi đường kéo thành mạng nhện ở các nơi trong quân doanh. Loại mạng nhện này vào mùa đông vốn rất hiếm thấy, người trong quân doanh vốn quê mùa, ai cũng sẽ không rảnh hơi quan tâm mấy cái mạng nhện trên mặt đất. Nhưng hung thủ thì lại không giống vậy, cái gọi là có tật giật mình, nếu hung thủ nhìn thấy mạng nhện các ngươi đoán xem hắn sẽ làm gì?”

“Tiêu hủy…” Mọi người gần như là trăm miệng một lời.

Công Tôn gật đầu, “Mỗi chỗ có mạng nhện giả, ta đều an bài Ảnh vệ âm thầm mai phục, chỉ cần có người lén lút tiêu hủy thì nhất định phải canh chừng thật chặt… Mà Vương Trường Phúc làm một chút, so với chuyện tiêu hủy mạng nhện thì hắn càng sợ bại lộ chuyện mình chính là hung thủ hơn!”

Công Tôn nói đến đây, tất cả mọi người đều hiểu, Triệu Phổ cười một tiếng, “Hắn lấy hộp quẹt châm đúng không?”

Công Tôn gật đầu, “Ta muốn khiến hắn tự hoài nghi nhện Hỏa Văn mà hắn nuôi đã bò ra ngoài, hắn phát hiện thấy một ít mạng nhện liền đốt, nhất định sẽ cảm thấy mình đã không đóng chặt nắp bình có nhện Hỏa Văn, sau đó chắc chắn sẽ vội vã trở về tìm bình có nhện để kiểm tra, kết quả…”

Mọi người hiểu rõ gật đầu – Cái này không phải là tang vật cũng lấy được sao!

Tiểu Tứ Tử vỗ bàn tay nhỏ bé bốp bốp, “Phụ thân thật thông minh!”

Triệu Phổ ưỡn ngực vừa lòng mà gật đầu lại gật đầu – Đúng a! Sách hay đồ vật có liên quan đến sâu hay thảo dược đều chạy không khỏi mắt thần Thư ngốc của ta!

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, đều cảm thấy “Hóa ra là vậy”! Khó trách nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được cách thức hung thủ gây án, thủ pháp này rất phức tạp lại không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải Công Tôn hay đọc sách lại học rộng hiểu nhiều, có thể bọn họ vĩnh viễn cũng không bắt được tên hung thủ giảo hoạt này!

Nhưng rốt cục sau khi đã hiểu rõ được thủ pháp giết người của hung thủ, có một thứ nghi ngờ lớn hơn dần dâng lên trong lòng mọi người, chính là – Động cơ!

Vị ở trước mắt này chỉ là một đại thúc bình thường mộc mạc, mặc dù có bối cảnh không tốt lại còn nuôi sâu… Nhưng mà vì sao chứ? Hắn vì sao lại phải hao tổn tâm cơ đi giết nhiều không thù không oán với hắn như vậy chứ? Nếu như chẳng qua là trừng trị ác nhân thì ngược lại còn có thể hiểu được, nhưng vấn đề là, bất kể là người tốt hay là kẻ ác hắn đều phải giết! Làm như vậy đến tột cùng là vì cái gì?.