Vèo vèo vèo… Oanh… rầm rầm rầm rầm…
Từng đạo trường hồng không ngừng xuất hiện, lại không ngừng va chạm vào nhau tạo ra những chấn động kịch liệt. Hào quang từng đạo không ngừng bắn phá giữa tầng không, thường xuyên hiện lên những hư ảnh bạch lang, hắc hổ, thanh xà các loại liên tục bùng nổ, đôi khi lại đầy trời hoa lá phiêu miểu vô tận.
Một đoàn mấy ngàn người nối đuôi nhau phá không mà vào, lại liên tiếp đánh nhau loạn xạ khiến bầu trời Lưu Vân Tông cũng bị vặn vẹo không ngừng. Thỉnh thoảng lại có hào quang vụt tắt bay ra mấy đạo thân ảnh không còn lành lặn, huyết t*ng trùng thiên. Có điều dư âm mạnh mẽ va phải Thủy mạc lại như đá chìm đáy biển, vài gợn sóng lăn tăn liền im bặt.
Hỗn chiến kéo dài đến gần kết giới Thủy mạc thì đột nhiên tách ra làm hai đoàn chia ra đông tây mà dừng lại. Phía đông nhân số chừng ba ngàn, mà phía tây chỉ khoảng một nửa, vì bất lợi nhân số như vậy mà tình hình đoàn đội phía tây chật vật hơn nhiều.
Kì lạ là trong mấy ngàn người này lại không thiếu dị nhân, tỉ như mình người đầu sói, thân người vuốt hổ, hoặc lưng mọc cánh chim cánh dơi, lại có bàn tay thay bằng hoa lá, chân hóa rễ cội, càng không thiếu kẻ mọc nhiều hơn một đôi tay, dài ra thêm nhiều đôi chân, tỉ như kẻ cầm đầu nhóm người đông hơn thân trên là người, mà thân dưới lại dài ra như rết, chân là nhiều đến khó mà đếm hết.
Trong số này, Triệu Thiên Bình chỉ nhận ra có một người, đó là một nữ nhân có dung mạo yêu kiều mà vóc dáng đúng là ngạo nhân, một thân trang phục đỏ như máu đầy phong vận thành thục quyến rũ, chính là Cung chủ Thiên Yêu Cung Hồng Lăng Ba mà nó đã từng một lần thấy mặt qua. Cũng mang danh Hồng Lăng nhưng Hồng Lăng Ba so với Hồng Lăng Nương Nương thì xinh đẹp hơn một bậc, mà dáng vẻ còn đầy sức sống hơn, trẻ trung hơn, chí ít nhìn bề ngoài là như thế. Chỉ là lúc này sắc mặt nàng ta có chút tái nhợt, trên mình không thiếu vết thương, bộ dáng hồng nhan chật vật khiến lòng người không khỏi sinh ra thương tiếc. Xem tình thế thì nàng ta chính là người đứng đầu phe yếu thế hơn. Mà cũng chẳng hiểu lại sao hai nhóm yêu tu này lại đánh nhau đáng đến trên đầu Lưu Vân Tông thế này.
Hồng Lăng Ba ánh mắt đầy căm giận nhìn kẻ nửa người nửa rết kia, nàng cực kì phẫn nộ hận không thể chém đối phương thành vạn đoạn nhưng nhân số thua thiệt, mà kẻ kia thực lực lại không dưới nàng khiến nàng có lòng mà không có lực, phải hao hết hơn hai thành nhân mã mới đến được nơi này. Hồng Lăng Ba nhìn đại trận mây mù phía dưới chớp lóe đầy lôi điện không nhịn được cau mày, một lát sau nàng hướng trận nói:
- Minh Dương Chưởng Môn, xin giúp bản cung một tay.
Giọng nói trong trẻo thông suốt cả đỉnh núi, ai cũng có thể nghe thấy được. Thực chất khi đoàn nửa người nửa yêu kia tiến vào thì chiến đấu bên dưới cũng tạm hoãn, ít nhất mấy vị có tu vi cao nhất cũng tạm thời dừng tay, còn mấy người thấp hơn do lôi điện bắn phá vẫn có chút chật vật, dù vậy thiếu đi xung kích, lôi điện liền có dấu hiệu tán dật suy yếu.
Minh Dương Chân Nhân đăm chiêu một lát, hắn định mở lời thì kẻ nửa người nửa rết bên ngoài đã cười lạnh:
- Bọn chúng ốc còn không mang nổi mình ốc, ngươi còn vọng tưởng bọn chúng giúp ngươi. Ây, thật ngu xuẩn.
Hồng Lăng Ba mặt ngọc căm hận quát:
- Câm miệng, thân là phó cung chủ lại cấu kết ngoại nhân âm mưu ám toán cung chủ, sát hại đồng môn, một kẻ phản bội như ngươi có tư cách gì lên tiếng ở đây.
Kẻ nửa người nửa rết kia chính là phó cung chủ của Thiên yêu cung, thường gọi Thiên Túc Vương, hắn nghe Hồng Lăng Ba quát tháo liền cười khặc khặc:
- Ngươi thân là thủ lĩnh yêu tộc, lại mềm yếu nhút nhát không dám tranh thủ lợi ích cho yêu tộc, tâm tính đàn bà há có thể làm được cung chủ. Ngươi nói ta phản bội yêu cung lại không nhìn xem nhân số bên ta áp đảo, đây là chứng tỏ điều gì, khà khà, chẳng phải nói bọn họ đều bất mãn ngươi hay sao. Ta chẳng qua là đại diện cho ý chí chúng nhân mà thôi.
Hồng Lăng Ba sắc mặt trắng bệch:
- Nói láo, đừng tưởng ta không rõ ràng những kẻ kia đều là do ngươi dàn xếp. Bản cung trước đó vốn thắc mắc tại sao là hành động nhất thời lại có thể điều động nhân số đến năm ngàn, nhưng một khắc bị ngươi chĩa kiếm vào ta liền hiểu ra. Ngươi thật thâm độc, không chỉ muốn mạng của ta mà còn muốn tận diệt hết những kẻ ủng hộ ta.
Nàng nói vậy cũng vì trong hai ngàn người kia có đến bảy phần là những người hết sức ủng hộ nàng. Chỉ là càng nói sự căm hận lại dần thay thế bằng phiền muộn. Không thể không nói, đối phương lại có thể triệu tập được nhiều nhân thủ như vậy, là do đối phương tài ba, hay do nàng chưởng khống bất lực, nàng bỗng có chút chán nản. Nhưng nàng không thể để những người đi theo mình hôm nay toàn bộ lại bỏ mạng ở đây được, nghĩ vậy nàng lại hướng vân trận phía dưới nói to:
- Kính mong các đạo hữu Lưu Vân Tông trợ giúp một tay.
Mà bên Thiên Túc Vương cũng là chỉnh trang đội hình một chút liền áp sát tiến công, hai phe nhân mã lại lao vào hỗn chiến.
Minh Dương Chân Nhân lúc này liền đáp:
- Bổn tông cũng đang bị hãm vào khốn cảnh, muốn giúp đỡ cung chủ cũng là lực bất tòng tâm.
Trên thiên không thỉnh thoảng lại có yêu tu rơi rụng, Hồng Lăng Ba càng thêm lo lắng:
- Bản cung nhận được ân huệ từ Thái Thiên Tiên trưởng, liền nghĩ muốn báo đáp một hai, nhưng tiên môn quá xa, mà cơ hội cũng là nhờ quý tông mang lại, vì thế khi biết tin quý tông bị vây khốn liền một đường không nghỉ cấp tốc muốn đến cứu viện. Nhưng hận thay giữa đường lại bị kẻ gian ám toán, mà kẻ trung tâm lại vẫn lạc không ngừng, nghĩ đến cũng là kiếp nạn của Thiên Yêu Cung khó mà tránh khỏi. Chỉ mong quý tông mở ra đại trận để nhân thủ của bản cung tạm thời nghỉ ngơi trị liệu thương thế, sau đó lại giúp quý tông san sẻ áp lực chống địch, mong cùng Lưu Vân hợp sức vượt qua kiếp nạn này.
Minh Dương Chân Nhân nghe vậy liền khó nghĩ. Nên hay không nên đón nhận tiếp viện này. Quân số thật không ít, nhưng kẻ địch cũng nhiều lên gần gấp đôi, hơn nữa nhiều người như thế nhập trận e rằng việc khống chế đại trận sẽ vô cùng khó khăn, dù sao người chủ trận chỉ là một tiểu tu sĩ.
Nhưng Hồng Lăng Ba có tâm đến tiếp viện, nếu bỏ mặc sống chết của họ cũng không hay, Lưu Vân Tông dù không phải danh môn chính phái nhưng cũng không thể bỏ đi nhân nghĩa cơ bản. Một vấn đề khác là có nên tin tưởng hay không, dù sao Hồng Lăng Ba một đường thiện ý, hơn nữa lại đêm danh hào Thái Thiên Tiên Môn ra trên miệng. Tiên môn tuy xa, nhưng họ toàn những bậc vũ trụ thần thông, tông môn uy danh đã mang ra thì đồng nghĩa với việc động vào thiên địa ước thệ, nếu làm trái tất bị Thái Thiên Tiên Môn trừng phạt, đây là họa diệt môn, dù cho thêm mười lá gan thì Hồng Lăng Ba cũng chẳng dám xằng bậy. Nhưng tin được nàng, còn người khác thì sao, Minh Dương Chân Nhân trầm mặc cân nhắc, chỉ có điều rất nhanh chiến loạn lại tiếp diễn, Vô Nhai chẳng để hắn có cơ hội suy nghĩ lâu.
Triệu Thiên Bình cũng nghe thấy, cũng đang tỉ mỉ suy nghĩ. Thêm mấy ngàn người nhập trận, nó không phải là không thể chống đỡ được, chỉ là việc vận hành sẽ phải nới lỏng ra, dù sao nó vẫn bị hạn chế bởi tu vi thấp, linh thức cũng không quá mạnh mẽ, do vậy phải mượn tới năng lực và linh niệm của Ngũ hành Thiên tinh kiếm bộc phát, còn việc trận pháp có sụp đổ hay không thì nó không ngại. Lực lượng chính thức của trận pháp xuất phát từ thiên địa, bản thân nó chỉ đóng vai trò điều khiển thông qua ý thức, mà năng lượng của thiên địa thì vô cùng vô tận, trừ khi có đại trận to lớn cố ý chặt đứt mối liên hệ giữa Lưu Vân Sơn và thiên địa.
Trước khi Minh Dương Chân Nhân đưa ra mệnh lệnh, Triệu Thiên Bình liền dùng Vân nhãn đi quan sát tình huống. Dù thị lực của nó không bị trận pháp giới hạn, nhưng quan sát từ xa, hơn nữa lại phiến diện nên thông tin nắm được cũng không quá rõ ràng. Thông qua Vân nhãn, Triệu Thiên Bình như được khai Thiên địa chi nhãn, từ mọi góc độ đều có thể lấy ánh mắt đến đánh giá.
Chiến đấu bên ngoài so với trông vân trận thật sự tàn khốc hơn nhiều. Yêu tu liên tục vẫn lạc, mà chủ yếu là nhân mã bên phía Hồng Lăng Ba, dù sao cũng trung bình cũng là một đánh hai, bản thân Hồng Lăng Ba muốn cứu viện nhưng lại bị Thiên Túc Vương kiềm chế gắt gao.
Tràng cảnh máu tanh khiến Triệu Thiên Bình vô cùng khó chịu, bản thân nó xưa nay vẫn luôn căm ghét việc chém chém giết giết, dù bản thân nó tiềm ẩn ham muốn chiến đấu, nhưng đó chỉ là trao dồi võ học đơn thuần mà thôi. Dù chỉ là trong mộng, nó chưa từng sát nhân.
Một thân ảnh rơi rụng, nhìn lại chỉ là hình dáng một bé gái mười một mười hai tuổi, chỉ khác một chút với người bình thường là trên lưng nó mọc ra một đôi cánh chim trắng muốt. Có điều, một bên cánh đã bị chém đứt, mà mặt mũi vốn bụ bẫm đáng yêu lúc này lại lan tràn huyết hoa, đứa trẻ một đường rơi rụng không kìm được hoảng sợ mà khóc thét lên.
Triệu Thiên Bình có chút hoảng hốt, dù biết đó là yêu tộc, nhưng dáng vẻ trẻ con không giả, thật khiến nó không nhịn được mà liên tưởng đến Tiểu Màn Thầu ở quê nhà. Hơn nữa, dù sao đó vẫn là một sinh linh xinh đẹp. Nhưng nếu rơi xuống như vậy chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
Cứu.
Nhất định phải cứu!
Nghĩ vậy, Triệu Thiên Bình liền mượn Thao thiên bí pháp hội tụ sương mù trên núi nhanh chóng ngưng hóa một tảng mây nhỏ, nhưng dày đặc. Mây nhỏ liền như một tấm nệm bông nhẹ nhàng hiện lên phía dưới đứa trẻ rồi một đường dìu nó xuống mặt đất, tránh khỏi thảm trạng nát tương. Đổi lại tinh thần nó nhiều hơn một tia suy kiệt.
Không chỉ có nó, phàm là kẻ nào bị đánh rơi đều được một đám mây nâng đỡ từ từ hạ xuống, nhưng dù vậy, vẫn có vài kẻ vì thương nặng mà chết đi, hoặc giả trước khi rơi xuống chỉ còn là một cái xác.
Triệu Thiên Bình nghiến răng nghiến lợi, dù là trải qua chiến đấu mấy ngày liền nó vẫn không cảm thấy mệt mỏi như bây giờ, cảm giác mệt mỏi đến từ sự bất lực, muốn cứu mà cứu không được. Nhưng Triệu Thiên Bình chưa kịp buồn bã liền đột nhiên kinh hoàng.
Trên một tảng mây đáp xuống, Triệu Thiên Bình lại tình cờ thông qua Vân nhãn thấy được một việc, đó là lát đát trên mặt đất, dưới sự che chắn của rừng rậm lại có hàng loạt hắc y nhân đang di chuyển. Tốc độ cực nhanh, thân pháp linh động, lại yên ắng dị thường. Số lượng hắc y nhân không ít, dưới sự yểm hộ của núi rừng liền một đường hướng đỉnh Lưu Vân Sơn đi tới.
Một trăm, hai trăm, năm trăm, một ngàn,…
Dưới Vân nhãn chăm chú quan sát, Triệu Thiên Bình rốt cục đếm được có hai ngàn hắc y nhân. Nhân số không ít, lực lượng cũng không nhỏ, chẳng lẽ bọn họ muốn tham chiến hay sao?
Triệu Thiên Bình đang bần thần thì nhận được truyền âm của chưởng môn:
- Ta sẽ tạm đình chỉ Thủy mạc, ngươi hãy mở ra một khoảng trống để yêu tộc tiến vào. Nhưng ngươi phải cẩn thận, trong bọn họ khó không rõ có gian tế hay không.
Triệu Thiên Bình nghe vậy liền mượn vân trận truyền âm lại đáp:
- Đệ tử tuân lệnh, nhưng vừa rồi đệ tử phát hiện ở sườn núi phía đông có một đội nhân mã khoảng hai ngàn người đang tiến lên đỉnh núi, nhưng toàn thân bọn họ vận hắc y, rất khó phân biệt là nhân mã phe nào.
Minh Dương Chân Nhân sửng sốt, tiếp đó linh thức liền tỏa ra tìm kiếm quả nhiên phát hiện. Lấy quan sát của hắn liền nhanh chóng phân định là ai, liền đó âm trầm:
- Lại còn có hậu thủ, một bên đã vậy, bên khác còn có thể hay không?
Triệu Thiên Bình thắc mắc:
- Ý của chưởng môn là thế nào?
Minh Dương Chân Nhân nói:
- Đây là nhân mã của Võ Thần Đảo, hẳn là tiếp viện bí mật của chúng. Hừ, quả nhiên tính toán kỹ, không chỉ muốn ăn chúng ta, lại còn muốn nhất cử tiêu diệt ma giáo. Nhưng chưa chắc bọn Huyết lão quỷ đã không có chuẩn bị. Chỉ là nhân số bọn chúng càng đông, chúng ta càng bất lợi.
Triệu Thiên Bình thầm tính toán, nếu Tuyết vực cũng có hậu chiêu thì ngoài bảy người bọn họ, trên đỉnh Lưu Vân Sơn này sẽ quy tụ đại khái hơn mười hai ngàn người, nếu tất cả tiến nhập vân trận tiến hành loạn đả thì sao?
Diệu Vân bí thuật tinh diệu cực kỳ, mà thiên địa đại thế có lực lượng cũng là vô cùng vô tận. Nếu muốn làm liều, Triệu Thiên Bình chỉ cần mượn lấy uy năng của Ngũ hành kiếm kích phát tinh thần lực, tụ lại vô tận vân thế rồi bạo kích dẫn ra liên hoàn vô tận kinh lôi hủy diệt thì đừng nói một vạn, thậm chí là gấp đôi gấp ba Triệu Thiên Bình cũng có tự tin đối đầu. Bí pháp tuyệt thế của bậc đại năng thông thiên để lại không ai có thể xem thường, huống hồ chỉ là một mớ tu sĩ của một tiểu tinh cầu. Nhưng nếu kích phát uy năng như vậy thì ngoại trừ việc mở đầu bạo phát ra, tất cả sẽ đều nhờ vào liên hoàn bạo kích mà tự hành, dần dần mạnh mẽ dẫn ra lực lượng hủy diệt cho đến khi xung quanh mấy trăm dặm, thậm chí mấy ngàn dặm không còn một gợn mây. Có điều lực lượng đó đã nằm ngoài tầm kiểm soát của Triệu Thiên Bình, cũng là sát cục tuyệt đối, không một kẻ địch nào có thể sống sót.
Lưu Vân Sơn đã được trọng luyện, dù trong lôi đình hủy diệt như thế Triệu Thiên Bình vẫn tự tin có khả năng tồn tại.
Chẳng qua như vậy vô số người sẽ sinh sinh chôn vùi.
Nhưng Lưu Vân Tông trong lòng nó thật sự là vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể bị diệt.
Triệu Thiên Bình cắn chặt răng, trong lòng nó thật phân vân vô cùng.
Liệu có cách nào tốt hơn không? Cùng với câu hỏi đó, Diễn thiên thần thuật cũng cấp tốc vận chuyển tính toán, trải qua thời gian không ngừng rèn luyện, đặc biệt là đoạn thời gian này không ngừng hấp thu kiến thức, có thể nói là điên cuồng, nhất là về mặt trận pháp, diễn thiên thế giới của nó cũng đã hoàn thiện bước đầu, khả năng tính toán diễn hóa cũng tăng lên đáng kể. Triệu Thiên Bình muốn thật nhanh thật nhanh tìm ra biện pháp.
Vốn dĩ bản thân Lưu Vân Tông có địa mạch chi thế nằm ở thế bất bại, nhưng không ngờ Tổ ấn lại đột nhiên xảy ra biến cố khiến chỗ dựa vào mạnh nhất bỗng chốc sụp đổ. Lúc này, muốn thắng, Triệu Thiên Bình không còn cách nào khác là phải dựa vào kình lôi mà thôi.
Lưu Vân Tông có tâm huyết của sư phụ, có tình nghĩa sư huynh đệ, đó là gia đình của nó, là nơi mở ra thế giới của nó, không thể buông bỏ.
Sau khi suy tính cân nhắc thật kĩ, Triệu Thiên Bình cắn răng hạ quyết tâm.