Ngay tại lúc Long Kinh Thiên động thủ, bốn nguyên tố chiến đội kia cũng thúc dục công kích của mình.
Không giống như đấu pháp tụ hội nội lực của võ giả, đấu pháp của tu sĩ có phần nhẹ nhàng hơn. Vô Ưu Chân Nhân linh kiếm huy động dựa theo khí cơ chiến đội mà dẫn dắt những luồng kiếm quang tụ hội thành cự đại thanh mang kiếm khí một đường chém xuống.
Năm chiến đội, năm đạo công kích bá đạo tuyệt luân lấy thế sét vang chớp giật đâm thẳng vào phòng trận. Lập tức xoẹt xoẹt xé ra năm lỗ hổng trên bức tường kiếm khí dày đặc.
Cường đại công kích đầy uy lực, nhưng màng kiếm khí không phải dễ dàng xuyên thấu như vậy. Dù bị khơi ra năm lỗ hổng nhưng tiểu hình kiếm khí không hề tán loạn mà như hằng hà sa số đầu ác lang không ngừng tấn công xâu xé khiến năm đạo quang mang như bị khóa chặt trên tường thành không thể tiến lên một bước.
Chính lúc này, Ngũ hành nghịch loạn trận phía trên liền bắn ra một quang cầu huyết sắc cực lớn nhắm thẳng đỉnh phòng trận lấy thế thái sơn áp đỉnh mà tới.
Ầm ầm ầm…ngay lập tức quang cầu liền mạnh mẽ đập vào đỉnh trận khiến không gian như nổ tan thành từng mảnh.
Phòng hộ kiếm khí đại trận như bị một chùy kinh thiên giáng xuống có chút biến dạng, dần dần có dấu hiệu dẹp xuống. Mà quang cầu phía trên càng không ngừng thúc ép lực lượng từ chiến trận bổ sung, mỗi lúc một cường, tình cảnh là không ép dẹp phòng trận phía dưới thì không chịu bỏ qua.
Không chỉ có vậy, qua một thời gian, dưới sự công kích của huyết sắc quang cầu, tiểu hình kiếm khí trong đại trận phòng hộ dường như bị kìm hãm, tốc độ lưu chuyển cũng bị cưỡng ép trì trệ, hào quang năm màu vốn hòa trộn một cách cuồng loạn cũng có dấu hiệu tách rời thành năm dải màu khác nhau.
Mà dễ dàng nhận ra, năm dải hào quang kiếm khí theo ngũ hành Thổ Thủy Hỏa Kim Mộc lại bị khắc chế bởi năm quang đoàn công kích của phe chính phái.
Tiếng ken két không ngừng vang vọng. Phòng trận kiếm khí sắp có dấu hiệu tan vỡ.
Nhưng người có vẻ đang ở thế bất lợi, Minh Dương Chân Nhân quan sát thế trận vẫn chưa mất đi sự bình tĩnh của mình, hắn thu hết vào mắt mọi sự biến hóa. Chỉ là trong lòng hắn cũng thầm rủa mấy gia hỏa trên kia quá cẩn thận rồi, không một tên nào dám áp sát vào mà chỉ dừng bên ngoài hộ sơn đại trận đã bị phá kia thôi. Thực chất bên ngoài cái kiếm khí phòng ngự trận này chẳng có bố trí gì cả, vốn dĩ hắn cũng định làm một bố trí lớn nhưng tiếc nỗi người chủ trận tu vi chẳng có bao nhiêu nên mọi thứ đành phải thu nhỏ lại. Trong lòng Minh Dương Chân Nhân thầm cười nhạo những kẻ xâm chiếm kia, muốn chiếm tiện nghi lại lo sợ đủ điều, càng sống lâu lại càng sợ chết.
- Đã như thế phải cho bọn chúng thêm chút hương vị.
Nghĩ nghĩ, hắn liền triển khai ấn quyết điều động khí cơ trận phòng hộ. Lần điều động trước là mượn ý thức của mấy trăm môn nhân đệ tử dẫn động linh khí, mà lần này là mượn thêm Lưu Vân Sơn thiên địa chi thế dẫn nhập vào kiếm trận. Nhưng cũng chỉ một phần thôi, nếu đầu nhập vào phòng trận này quá mức thì không đúng với kế hoạch đã đưa ra.
Thực chất địa thế Lưu Vân Sơn nếu dẫn động vào phòng trận thì cực kì kinh người. Thứ nhất tòa đại sơn này cực kì đồ sộ, cao đến hàng vạn trượng, lại qua Diệu Vân Tổ Sư luyện chế một thần khiến địa mạch của nó trải dài hàng ngàn dặm. Hơn nữa sơn thể này trải qua năm dài tháng rộng đằng đẵng tích lũy đã sinh ra nội tại lực lượng không gì sánh nổi, thậm chí ẩn ước có thể sánh bằng với nhất kích cường đại của Ngũ linh thiên thạch. Nếu thực tâm cao tầng của Lưu Vân Tông muốn diệt sát tất cả địch nhân thì chỉ cần dẫn địa mạch vào sát trận là đủ ăn tươi nuốt sống bất kì kẻ nào. Có điều địa mạch chi khí tích lũy không dễ, xài một lần là hao một phần, mà hao đi sẽ có ảnh hưởng nhất định đến sơn thể, thậm chí là suy kiệt sinh thái nên nếu không vạn bất đắc dĩ Lưu Vân Tông sẽ không dùng đến cách tuyệt sát này. Do đó Minh Dương Chân Nhân mới tìm một phương hướng khác.
Sở dĩ kế hoạch của Triệu Thiên Bình được chọn vì nó khả dụng, nếu thành công sẽ thắng lợi mà không gây thù kết oán quá nhiều, lại còn giành lấy được nhiều lợi thế khiến việc mở rộng phát triển của Lưu Vân Tông sau này bớt đi thật nhiều chướng ngại. Minh Dương Chân Nhân dã tâm không nhỏ, gã mặc dù tôn trọng nhưng lại không đồng ý với tư tưởng quá an nhàn của tiên tổ, khiến Lưu Vân Tông dù có thực lực cường đại lại chẳng phô bày ra thế gian khiến kẻ khác khinh thường, bằng chứng là lần này bốn đại môn phái lại dám liên kết khi dễ lên đầu Lưu Vân Tông. Vốn dĩ dã tâm của Minh Dương Chân Nhân gặp phải sự phản đối từ năm vị Thái thượng trưởng lão, trong đó có cả sư phụ của gã, nhưng mượn chuyện lần này lại nước chảy thành sông, cao tầng Lưu Vân Tông bỗng nhiên một lòng nhất trí hướng ngoại cường thế.
Mà bản thân nhân vật chính lần này, Triệu Thiên Bình, lại chẳng hề hay biết gì về chuyện đó, thậm chí đến sự cường đại của địa mạch sơn thế cũng chỉ nằm trong sự khống chế của vài người chưởng môn và thái thượng trưởng lão mà thôi. Dù biết các sư trưởng còn có đối sách khác, nhưng trong suy đoán chẳng mấy thành thục của Triệu Thiên Bình thì dù có đối sách gì nữa cũng chẳng thể tránh khỏi hy sinh, mà đó là điều nó không mong muốn nhất.
Tính ra địa mạch chi thế của Lưu Vân Thiên Sơn nếu toàn lực dẫn động phòng ngự cực mạnh của Thủy mạc thì thậm chí dù bị Vẫn tinh va vào vẫn có thể chống đỡ hoàn hảo. Nhưng như vậy ngoài Lưu Vân Thiên Sơn ra thì toàn bộ địa diện Lưu Thiên Tinh sẽ bị hủy diệt, sinh linh đồ thán, không bao lâu sau Lưu Thiên Tinh sẽ biến thành một khỏa hành tinh chết. Như thế Lưu Vân Tông còn tồn tại lại có ý nghĩa gì.
Trường hợp phá đi Vẫn tinh, dù hy sinh là tương đối lớn, thứ nhất là siêu cấp cường đại bảo khí Ngũ linh thiên thạch thành không, thứ hai là hy sinh năm vị phong chủ, nhưng đổi lại được rất nhiều điều kiện thuận lợi.
Ngũ linh thiên thạch mang tiếng là thủ hộ giả của Lưu Vân Tông, nó quá cường đại khiến những tông phái khác luôn cảm thấy e dè, cũng vì thế mà mang đến cảm giác ý lại cực lớn của môn nhân đệ tử Lưu Vân Tông đối với nó. Cảm giác an toàn thái quá kia thậm chí mang lại sự cản trở trên con đường phát triển của chúng nhân Lưu Vân Tông vì con đường tu đạo nếu không có áp lực thì chẳng thể nào kích thích được bản năng cầu tiến mãnh liệt cả. Bằng chứng là trình độ môn nhân đệ tử của Lưu Vân Tông không quá kém, nhưng so với mặt bằng chung của Lưu Thiên Tinh lại không được, thậm chí ở cao tầng thì mười người tu vi cường đại nhất cũng chẳng đến lượt Lưu Vân Tông. Nực cười ở chỗ tài nguyên phân phối của Lưu Vân Tông lại nhiều gấp mười lần các môn phái khác. Ngũ linh thiên thạch là sự cường thế bên ngoài, nhưng nếu trình độ bên trong của chúng nhân đệ tử không thể chống đỡ thì sớm muộn Lưu Vân Tông cũng bị hủy diệt. Không có sự cạnh tranh sẽ chỉ có thụt lùi, do vậy Ngũ linh thiên thạch hủy đi sẽ là tốt hơn.
Ngũ linh thiên thạch bị hủy, sự đề phòng của những tông môn kia sẽ giảm bớt một phần, Lưu Vân Tông chúng nhân sẽ được tăng một phần không gian phát triển. Dù sao, mất đi Ngũ linh thiên thạch nhưng còn đó Lưu Vân Thiên Sơn sừng sững, Lưu Vân Tông nếu còn người tất còn khả năng tồn tại.
Lưu Vân Sơn hùng vĩ bỗng rung lên một chút khiến chim thú bất an, nhưng chỉ một chút như vậy không ảnh hưởng quá nhiều. Địa mạch dẫn động, từ sơn thể toát lên những lực lượng vô hình khó thể cảm nhận, thẩm thấu vào Lưu Vân Điện. Đó là thiên địa chi thế.
Bỗng chốc phòng ngự kiếm trận đang có dấu hiệu trì trệ liền phủ lên một tầng tử sắc quang mang rực rỡ, những tiểu hình kiếm khí vốn bị cường thế kìm hãm liền kịch liệt chấn động, đột nhiên tầm đó một phân thành hai, hai phân thành bốn, số lượng tiểu hình kiếm khí vốn đã nhiều không kể xiết liền tăng lên hàng chục lần, quang mang kiếm khí cũng dày lên mấy lớp. Liền đó kiếm khí lấy uy thế kinh thiên thoát khỏi trì trệ rồi không chút do dự xoắn nát những luồng công kích, những lỗ thủng bị đục ra nhìn bằng mắt thường cũng thấy chúng nhanh chóng co rút lại, quang mạc kiếm khí vốn có dấu hiệu bị ép dẹt xuống cũng có dấu hiệu bùng lên đẩy thẳng huyết sắc quang cầu phía trên từng chút từng chút một.
Âm thanh đì đùng không ngớt, từng trận bắn phá không ngưng nghỉ.
Mấy vị đầu lĩnh tầm đó sắc mặt đại biến, không ngờ công kích cực kì uy lực của bọn họ một lần nữa sắp nhận lấy thất bại, cái Lưu Vân Tông này cũng quá ư là cường ngạnh đi.
Tử Minh Tôn Giả quan sát thấy tình huống không ổn bèn quyết đoán quát to:
- Xuất động linh phù của các ngươi đi.
Vừa nói, tay lão vừa phất, đột nhiên tầm đó trước mặt lão liền xuất hiện bảy bảy bốn mươi chín đạo phù chú dưới bàn tay lưu chuyển không ngừng của lão dần kết thành một trận huyết phù cực lớn phát ra từng trận ông ông linh động. Lão không chút chần chờ đánh thẳng trận phù vào huyết quang cầu bên dưới.
Trận phù nhập vào quang cầu liền phát ra trận trận cộng minh, quang cầu tầm đó như được tiếp thêm thật nhiều năng lượng liền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bành trướng lên bội phần.
Những đầu lĩnh khác nhìn thấy Tử Minh Tôn Giả như vậy cũng đành cắn răng lấy ra từng đạo từng đạo ấn phù bắn vào công kích của mình khiến lực lượng lập tức bành trướng. Phù chú hiệu quả là cực kì mạnh mẽ, nhưng cũng là vô cùng quý giá. Phù chú không những yêu cầu phù văn mạch lạc lại còn đòi hỏi tài liệu, phù chú càng uy lực càng cần tài liệu quý giá để làm mực làm giấy, mà những phù chú thiên về lực lượng như các loại mà những đầu lĩnh kia đánh ra là linh phù mang lực lượng cường đại còn phải phong tồn vào rất nhiều linh lực. Mỗi một lá phù bạo toái tương đương với hàng đống hàng đống linh ngọc cũng tiêu tan, mà đó lại là hao phí trong thoáng chốc thôi đấy. Muốn duy trì uy lực là phải không ngừng đánh vào linh phù. Một lần linh phù nổ tung là trong lòng họ rỉ máu một lần.
Nhưng uy năng phòng ngự của kiếm khí đại trận dường như đã lột xác, dù đánh ra vô số linh phù nhưng kết quả chỉ là khiến công kích không bị đẩy lùi nữa mà thôi, thế giằng co lập tức diễn ra. Tình trạng này nếu kéo dài, không biết Lưu Vân Tông có chịu nổi không nhưng bọn họ là chịu không nổi a, thật sự là buồn bực muốn thổ huyết.
Minh Dương Chân Nhân một đường quan sát một đường nhếch miệng cười:
- Những kẻ này thực sự dám trả giá, nhưng các ngươi đến đây vì tài a, ta không tin các ngươi thật có kiên nhẫn đổ máu như vậy.
Minh Dương Chân Nhân nói không lầm, một lát sau Long Kinh Thiên liền hướng tới Tử Minh Tôn Giả quát to:
- Lão già kia, mau nghĩ đối sách, nếu không chẳng ai chịu nổi đâu.
Tử Minh Tôn Giả bị gọi như vậy sắc mặt liền âm trầm tức tối, nhưng sống lâu đời nên tâm tính của lão không đến nỗi vì thế mà bạo phát, nhưng lão cũng chẳng cho thái độ tốt, chỉ thấy lão hừ lạnh:
- Nếu ngươi có bản lãnh thì đưa ra biện pháp thử xem.
Long Kinh Thiên khịt mũi xem thường:
- Vốn tưởng lão đa mưu túc kế, hóa ra cũng chỉ như vậy.
Bị xem thường, sắc mặt Tử Minh Tôn Giả càng u tối, ánh mắt lão liếc về Long Kinh Thiên không chút che giấu sát khí lạnh lẽo thấu xương đủ làm gã rùng mình, nhưng thân là bang chủ của bang phái lớn nhất, Long Kinh Thiên cũng chẳng lấy làm sợ hãi mà hừ lạnh:
- Ta thấy trước tiên nên thu hồi tấn công. Viễn trình công kích ở khoảng cách quá xa như vậy khiến uy lực suy giảm quá nhiều. Chi bằng áp sát đại trận, bạo nổ linh phù vào một kích mạnh nhất phá vỡ cái kiếm trận này. Ta không tin Lưu Vân Tông này còn có phòng ngự trận nào có thể ngăn cản được mấy nghìn người chúng ta công phá.
Tử Minh Tôn Giả nhìn vào làn mây dưới chân mà nhíu mày. Thật sự lão không cảm nhận được nguy hiểm nào từ làn mây này cả, nhưng vì thế lại khiến lão đâm lo. Lưu Vân Tông tuy chỉ truyền thừa hai nghìn năm, so với những tông môn bản địa quả thật là kém xa, nhưng tổ sư của họ lại là một vị thiên không tu sĩ cao cao tại thượng, thủ đoạn phi thường. Dù Ngũ linh thiên thạch đã bị hủy diệt nhưng lão không cho rằng vị tổ sư kia chỉ truyền lại chút thủ đoạn đó. Trong lúc lão trầm tư, Long Kinh Thiên cũng không kiên nhẫn:
- Nhanh chóng quyết định đi, ta thấy lão càng sống càng thụt lùi, cầu phú quý trong hung hiểm, lão nếu sợ chết có thể cái ổ của lão mà trốn chứ đừng đứng đó chau mày ủ mặt làm lãng phí tài nguyên của ta.
- Ngươi… câm miệng. Hừ!
Dù Tử Minh Tôn Giả tâm tình có chai lì đến mấy vẫn bị Long Kinh Thiên chọc cho tức khí, âm thầm quyết định nếu bắt được gã trong tay sẽ khiến sống không bằng chết. Lão hừ lạnh rồi nói:
- Đã thế dừng lại công kích, bổn tọa cần một chút thời gian để suy tính.
Long Kinh Thiên nghe vậy liền khinh thường:
- Nãy giờ coi như là công cốc.
Gã định bồi thêm vài câu khó chịu để giải tỏa bực tức nhưng nhìn thấy sắc mặt muốn nhỏ máu của Tử Minh Tôn Giả thì lời muốn ra lại nuốt vào. Dù là đối địch nhưng trước mắt vẫn là tạm thời nhịn xuống để cộng đồng chiến đấu cái đã, cái liên minh chính tà này dù là tạm thời nhưng có vẫn là hơn.
Công kích thu hồi, hào quang kiếm trận cũng liền suy giảm như đang chờ đợi.
Tử Minh Tôn Giả lại lấy ra mai rùa rồi liên tục kết ấn điểm chỉ, mai rùa triện văn liên tục thay đổi mà mắt lão cũng là liên tục biến ảo quang hoa. Các loại suy tính không ngừng chảy qua não, từ công kích, từ trận pháp rồi cả địa thế lão đều suy đi tính lại không dưới trăm phương án, mà mỗi cái lại tính đi tính lại hàng trăm lần. Trong đó cái khó nhất chính là địa mạch chi thế của Lưu Vân Tông này, nó cũng giống như sơn thể bị bao phủ bởi một tầng mây mù khiến lão dù căng sức suy tính vẫn khó mà nắm bắt được điểm mấu chốt. Điều này cũng là dễ hiểu vì bản thân Lưu Vân Sơn này chính là được Diệu Vân Tổ Sư một tay luyện thành, mà trình độ thiên cơ toán thuật của Diệu Vân Tổ Sư đã đạt cảnh giới thông thần tính đến cả vận mệnh của vũ trụ, thủ đoạn của ngài dù chỉ là che giấu một chút thì cũng không phải là một kẻ đến vũ trụ còn không dám bước ra như Tử Minh Tôn Giả có thể tính toán được.
Cũng hiểu được phần nào trong đó, Tử Minh Tôn Giả liền thay đổi cách tính toán. Thay vì chọc phá những thứ mình không có khả năng, lão bèn tính toán lên chính mình.
Lấy ra chín chín tám mươi mốt đạo huyết phù, Tử Minh Tôn Giả liền bày ra thiên cơ đại trận. Huyết phù này mỗi đạo đều là phong ấn lấy vô số máu huyết sinh linh, lão dùng tám mươi mốt huyết phù để trả giá thay bản thân mình nhằm lén trộm lấy một chút thiên cơ.
Thiên cơ đại trận nhanh chóng phiêu phù quanh mai rùa, những cổ ngữ khó hiểu cũng được liên tục tụng niệm. Qua một lúc lâu, đột nhiên mặt lão hồng lên rồi phun ra một ngụm máu lớn. Nhưng trên gương mặt uể oải lại mang chút kích động, ánh mắt lão rực sáng.