Hắc Phong Thần Đạo

Chương 70: Đề mục Lục phương




Từ sáng sớm Triệu Thiên Bình đã đến nơi thi đấu, một lát sau cũng lần lượt tụ họp với mấy vị sư huynh. Đến khi gặp Phiên Vũ Đạo Nhân thì Triệu Thiên Bình có được một món quà:

- Lão Cửu à, đây là phi kiếm được luyện chế từ Tuyên Văn Thiết cấp ba đấy, tài liệu chủ yếu là do lão Đại và mấy sư đệ khác đóng góp, ta chỉ biết chút thuật luyện khí nên không thể luyện chế ra phi kiếm tốt hơn được nên đệ hãy thông cảm nhận lấy nhé, coi như là tình cảm của mọi người.

Trước mặt gã xuất hiện một thanh kiếm màu lam, trên thân kiếm lại lập lòe những quang tuyến màu bạc trông thật bắt mắt. Kiếm ba xích, không quá dài, thân kiếm thon gọn chỉ bằng hai ngón tay.

Triệu Thiên Bình trân trọng nhận lấy. Thân kiếm toát ra hàn khí, lưỡi kiếm mang đến cảm giác bén thấu đến xương, chưa chạm vào lưỡi đã cảm thấy da thịt co cứng.

- Kiếm này rất nhanh và sắc, thích hợp với những pháp quyết công kích tốc độ. Có thể xếp vào tam cấp trung phẩm phi kiếm. Thanh kiếm này còn chưa có tên, phải để ngươi tự quyết định vậy.

Triệu Thiên Bình vuốt ve thanh kiếm một lúc rồi cảm động nói:

- Cảm ơn Nhị sư huynh. Vậy gọi nó là kiếm Bạch Gia Chi Tử đi.

Phiên Vũ Đạo Nhân nghe thấy thì gật gù:

- Không tệ, vậy tên nó là Bạch Gia Chi Tử, đệ nên giữ cẩn thận đợi đến Trúc cơ hãy luyện hóa.

Triệu Thiên Bình gật đầu thu kiếm vào túi trữ vật rồi quay lại trò chuyện phím đợi mấy vị sư huynh tụ họp đông đủ.

Hôm nay là ngày thi đấu đầu tiên, Triệu Thiên Bình ra quân trước, sau đó lão Đại và lạo Tứ ở lượt thứ hai, lão Nhị và lão Thất lượt thứ ba, lão Bát lượt thứ tư, lão Ngũ và lão Lục lượt thứ năm, lão Tam Chu Đại Lực không tham gia hạng mục này nên chẳng thấy đến. Lão Bát Vũ Thanh Hà không thấy Chu Đại Lực đến cổ vũ thì nhíu mày hỏi:

- Lão Tam đi đâu vậy, ngày ra quân mà lại biệt tăm không đến tăng sĩ khí giúp chúng ta, thật không nghĩa khí mà.

Phiên Vũ Đạo Nhân thở dài:

- Không nên trách hắn, dạo này tâm tình hắn không tốt, hay nhớ cố sự nên từ sớm đã đi uống rượu rồi.

Vũ Thanh Hà bĩu môi:

- Ai rảnh rỗi đi bán rượu cho lão vào cái ngày nhộn nhịp như vậy chứ.

Phiên Vũ nhún vai:

- Chẳng biết, thôi kệ hắn đi, giải tỏa chút tâm sự cũng tốt, sau này khỏi phải ảnh hưởng đến chiến trận.

Vũ Thanh Hà gật đầu:

- Chỉ hy vọng như thế. Cái lão này thật là muốn tẩn lão một trận, là sư huynh đệ với nhau, tại sao lại ôm tâm sự một mình kia chứ.

Linh Vân Đạo Nhân lên tiếng:

- Cảm xúc của hắn chúng ta khó mà hiểu được, rất khó chia sẻ, nhưng thù hận của hắn thì chúng ta không bỏ mặc được. Nếu có cơ hội sẽ tận lực giúp lão Tam giải hận.

- Lão đại nói đúng, nếu gặp Tuyết Thần Cốc, chúng ta sẽ giúp hắn trả thù.

Mọi người đều tỏ thái độ đồng ý, chỉ có mỗi Triệu Thiên Bình khẽ thở dài trong lòng.

Có nên kể với mọi người ở đây chuyện sắp tới hay không?

Tình cảm giữa mọi người chẳng khác nào ruột thịt, nếu bản thân giấu chuyện không nói thì cảm thấy thật sự có lỗi với mọi người. Nhưng nói ra…lại không hợp với ý nguyện của nó lắm, dù sao Triệu Thiên Bình vẫn mong mọi người tìm ra cách giải quyết tốt hơn là cứ trả thù bằng cách giết chóc, hơn nữa có khi còn ảnh hưởng đến một chuỗi kế hoạch lâu dài của tông môn sau này.

Có lẽ bản thân nó nên tranh thủ một chút thì mọi chuyện sẽ tốt hơn, đợi sau buổi hôm nay sẽ đi tìm Tam sư huynh thử vậy.

- Lão Cửu có tâm sự gì à.

Linh Vân Đạo Nhân nhìn thấy Triệu Thiên Bình có vẻ thất thần nên quan tâm hỏi, nó chỉ cười gượng đáp:

- Đệ chỉ lo lắng tí nữa có làm tốt không thôi ấy mà.

Linh Vân gật đầu an ủi:

- Không sao đâu, đừng quá áp lực, đệ chỉ lần thể hiện hết mình là được rồi.

Vì chẳng ai biết rõ thực lực về trận pháp của Triệu Thiên Bình nên mọi người đều gật đầu an ủi nó, Triệu Thiên Bình cũng theo đó mà tập trung lại chuyện thi đấu trước mắt.

Sơ loại sẽ đánh giá thành tích qua điểm, cao nhất là Thập nhị tinh với giải đề lục tinh và ra đề lục tinh.

Ở hạng mục giải đề, muốn dành điểm cao phải đảm bảo hai yếu tố là thời gian và tài nguyên giải trận, tiêu tốn càng ít thì càng cao điểm, ngược lại tiêu tốn càng nhiều thì càng ít điểm, nếu có yếu tố nào vượt quá giới hạn sẽ bị đánh loại trực tiếp. Giới hạn thời gian là nửa canh giờ, mà giới hạn tài nguyên là ba đơn vị linh ngọc hạ phẩm, tức là tất cả các thủ đoạn sử dụng từ công kích cho đến tài liệu phá giải đều nằm trong phạm vi tiêu hao hết ba viên hạ phẩm linh ngọc.

Nếu tiêu hao tổng thể chỉ đến năm thành thì đạt điểm lục tinh, sáu thành thì ngũ tinh, cho đến thập thành chỉ còn nhất tinh điểm mà thôi.

Tính ra đề bài còn hà khắc hơn khi thi đấu, vì thi đấu ba đơn vị hạ phẩm linh ngọc sẽ tương ứng với một canh giờ, nhưng lúc này chỉ là một nửa mà thôi.

Trước khi thi đấu phải nộp lên trận bàn đã chuẩn bị trước làm bài thi cho phần ra đề. Ngoại trừ ngọc bàn ra thì các loại tài liệu khác đều phải khống chế ở mức ba đơn vị hạ phẩm linh ngọc. Giám khảo nhận đề sẽ tiến hành suy xét theo các phương diện khác nhau để đánh giá cho điểm trong quá trình các thí sinh tiến hành giải đề, như vậy sau khi giải đề xong cũng sẽ hoàn tất chấm điểm để kịp thời công bố kết quả.

Sau khi công bố kết quả, nếu xuất hiện đồng điểm ở hạng mười sáu thì cho tiến hành đấu trận trực tiếp để chọn ra người vào vòng loại, như thế là xong ngày thứ nhất.

Triệu Thiên Bình lấy ra trận bàn của mình, nó tất nhiên sẽ sử dụng thứ mà nó am hiểu nhất vào trong này, mộ trận thuần huyễn thuật, tuy không có kết cấu phức tạp nhưng bù lại sẽ là sự tinh chuẩn và đầy đủ biến hóa để thuyết phục các vị giám khảo. Dù không biết các thí sinh khác ra sao nhưng Triệu Thiên Bình rất có lòng tin với trận pháp của mình mặc dù đã hạn chế rất nhiều, thậm chí là không hề sử dụng bất kì tri thức nào bên ngoài Lưu Vân Thư Viện cả. Lí do Triệu Thiên Bình làm vậy thứ nhất là để người khác không phát hiện ra sự khác thường, thứ hai là để ẩn giấu thực lực vì trận bàn sau khi chấm điểm sẽ công khai cho mọi người cùng xem xét.

Cùng mấy sư huynh nộp trận bàn xong Triệu Thiên Bình liền tiến vào sân thi đấu. Bốn hướng đông tây nam bắc mỗi hướng bố trí gần trăm đài quan sát với hình dáng đình đài sang trọng, khi có người ngồi lên sẽ kích hoạt trận pháp lăng không để bay lên quan sát toàn cảnh đầu trường. Còn sân thi đấu thi được xây dựng khá đặc biệt với hai khu vực nội ngoại khác nhau. Khu vực ngoại là một vành đai rộng khoảng mười trượng dùng để thi đấu trận pháp và cờ thuật, còn khu vực trung tâm với đường kính mười lăm trượng lại là một khu vực hư hư thực thực có bố trí Mộc trận thế giới dùng để thi đấu Tổ hợp luận, có điều lúc này trận pháp chưa kích hoạt nên nhìn vào chỉ là một khoảng tối tăm như vực sâu không đấy mà thôi.

Triệu Thiên Bình nhanh chóng tìm đến khu vực đánh thứ tự số mười tám để chuẩn bị. Nó tranh thủ quan sát đề mục trước mặt, có điều nó chẳng nhìn ra gì vì khu vực đó chỉ là một khu đất năm trượng vuông bị sương mù che phủ chẳng nhìn ra cái gì, muốn biết thì phải dấng thân vào, mặc dù nôn nóng nhưng vẫn phải chờ đợi hiệu lệnh. Nó chờ đợi, người khác cũng chẳng khác gì. Triệu Thiên Bình âm thầm đánh giá thần sắc của những đối thủ xung quanh, hai mươi mốt người, kẻ thì tự tin ương ngực, kẻ thì thấp thỏm lo lắng, kẻ thì nhắm mắt tĩnh thần,…Trong số đối thủ Triệu Thiên Bình nhận ra vài gương mặt, không ngờ còn có Tô Lan, lúc Triệu Thiên Bình nhìn tới thì cũng đúng lúc nàng nhìn về phía bên này, thế là đành mỉm cười lịch sự chào hỏi rồi nó nhanh chóng quay đi nhìn ngó xung quanh.

Trên đầu thì có ba vị trưởng lão đóng vai trò trọng tài cưỡi Vân tọa bay xung quanh sân đấu để giám sát, trong đó có một vị xuất thân ở Hoàng phong nhưng Triệu Thiên Bình chẳng biết tên gì, điều này thật xấu hổ, thật sự nó không phải là người có khả năng giao tiếp giỏi cho lắm.

Khi đưa mắt đến chỗ mấy vị sư huynh ở mấy đài quan sát phía tây thì liền nghe họ hò reo rõ to tên của mình để cỗ vũ, nhất là Vũ Thanh Hà, giọng gã như muốn cả đấu trường đều nghe thấy:

- Lão cửu, đệ nhất, lão cửu, đệ nhất!

Hầu như mọi người đều đưa đánh mắt ngạc nhiên lẫn tò mò như nhìn thấy sinh vật lạ nhìn hắn nhưng miệng hắn vẫn cứ oang oang.

Thật mất mặt.

Triệu Thiên Bình bó tay chỉ đành ngậm miệng cuối đầu giả cờ không quen biết gã mà thôi.

Sau một tràng diễn thuyết giới thiệu của một vị trưởng lão với giọng đều đều muốn buồn ngủ kết thúc thì một giọng nói khác chẳng khác chuông đồng như đánh thức mọi người:

- Trận pháp đề mục sơ loại, lượt thứ nhất, bắt đầu!

Khi nghe thông báo, hai mươi hai người ai cũng lấy lại tinh thần phấn chấn bước vào trận pháp đề mục.

Lần đầu tiên thi đấu, Triệu Thiên Bình trong lòng có chút hồi hộp, nhưng chân vẫn không chút do dự tiến vào màn sương trắng.

Quang cảnh dần dần thay đổi, Triệu Thiên Bình bỗng chốc bước vào một cái lồng linh lực vuông vức. Nó cẩn thận dừng bước bắt đầu đánh giá cái lồng này.

Có thể khẳng định lồng này được bố trí từ một loại trận pháp có tên là Lục phương phong tận, một loại phong ấn vô cùng kiến cố lấy thổ làm trụ, kim mộc thủy hỏa sinh sinh bất túc khiến phong ấn vô cùng kiên cố. Muốn phá thuật này yêu cầu phải có sự hiểu biết và nắm giữ khả năng vận dụng ngũ hành trận văn một cách sâu sắc mới có thể phá trận được, cũng may là Triệu Thiên Bình đã từng nghiên cứu qua, vì ngoài huyễn trận, phong ấn trận cũng là thứ nó cực kì yêu thích.

Tuy nhiên Triệu Thiên Bình không nghĩ đề mục lại chỉ có mỗi Lục phương phong tận này, vì trong cảm nhận của Triệu Thiên Bình, uy lực của trận này chỉ nằm ở mức một đơn vị rưỡi hạ phẩm linh ngọc mà thôi, hơn nữa trận pháp tuy không khác gì trong thư tịch diễn giải nhưng nếu chú ý cảm nhận sẽ thấy ngũ hành lưu chuyển có khác một chút, một chút của thủy hệ linh lực.

Người bày ra trận này rất không khéo tận dùng sự tương khắc của ngũ hành để thổ hệ linh lực che giấu đi biến hóa khác thường của thủy hệ, nhưng với sự quen thuộc trận pháp lẫn sự tinh tế trong cảm nhận quan sát Triệu Thiên Bình có thể chú ý ngay đến những thay đổi dù chỉ nhỏ nhất.

Triệu Thiên Bình hít sâu một hơi rồi dùng lục giác chú tâm cảm nhận trân pháp này, nhất là biến hóa của thủy hệ linh lực.

Không ngờ tuy chỉ là biến hóa nhỏ nhưng thủy hệ linh lực lại đóng vai trò vô cùng quan trọng. Những tia thủy linh lực tuy vô cùng nhỏ bé nhưng số lượng lại cực nhiều, chúng len lỏi vào từng ngóc ngách của Lục phương phong tận để tăng cường sự dẻo dai của phong ấn và hấp thụ lực tấn công, một bố trí vô cùng tỉ mỉ, nếu một người muốn dựa vào cường công thì khả năng phá được trận pháp này là rất cao, nhưng dù dùng võ thuật hay đạo thuật thì mức độ năng lượng công phá phải cao hơn ba đơn vị ít nhất một thành. Nếu là thế, đồng nghĩa với giải đề thất bại, thật là một trận pháp đầy mưu mô.

Không những vậy, thủy linh lực còn tụ tập thành những ảo trận nhỏ nhưng vô cùng tinh tế bố trí lên các cơ quan mắt trận, đây là bố trí nhằm vào những kẻ muốn dùng kĩ xảo phá trận, nếu thao tác phá trận sai lầm thì không những không phá được trận lại còn phí công sức cung cấp cho trận pháp thêm một chút năng lượng nữa.

Người bày trận này phải nói là tính toán rất kĩ càng và đề phòng mọi trường hợp, muốn phá trận này đòi hỏi việc que thuộc với trận pháp và khả năng quan sát cảm nhận cực kì kĩ lưỡng, hơn nữa phải có tư duy trận pháp cao mới tìm ra phương hướng phá giải được.

Triệu Thiên Bình nghĩ đến việc phá giải trận pháp bằng cách phá hủy từ kết cấu phù trận của nó. Trận này lấy thổ làm chính, lấy thủy làm phụ, vậy thích hợp nhất là dùng phương pháp mộc hành để mượn lực phá lực, thấy thủy hành của chính trận pháp thúc đẩy mộc hành phá thổ hành, như vậy trận pháp tất phá.

Nhưng đầu tiên phải hiểu rõ kết cấu trận pháp này đã, Triệu Thiên Bình rất vui lòng thực hiện điều này.

Với sự thông tuệ của mình, sau một khắc, Triệu Thiên Bình đã tìm ra năm điểm mấu chốt trên phong ấn, nếu động thủ lúc này nó tin chắc mình sẽ thành công phá trận, hơn nữa đạt lục tinh là điều không cần bàn cãi.

Tuy thời gian không nhiều nhưng với Diễn thiên thần thuật, Triệu Thiên Bình đã gom góp được một lượng tri thức về trận pháp vô cùng đáng kể, có thể nói so về kiến thức thì Triệu Thiên Bình chẳng sợ thua ai, thậm chí là so với những trưởng lão lâu năm. Nhưng một nhược điểm cực lớn đó chính là thời gia của nó quá ngắn, tất cả những tri thức đều là học trên lý thuyết và suy diễn trong thế giới ảo, nên kinh nghiệm thực tế chẳng có gì, thiếu đi kinh nghiệm sẽ thiếu đi phương hướng vận dụng, những lí thuyết kia chỉ giúp nó dễ phá giải mà thôi, còn khả năng bố trận của nó thì cực kì hạn chế. Do vậy, thi đấu là một cơ hội cực tốt để Triệu Thiên Bình trao dồi thực nghiệm và học hỏi những người có kinh nghiệm.

Một cơ hội như vậy, lại trong hoàn cảnh môn phái cấp bách này khiến nó như hạn hán gặp mưa vậy, không ngừng tham lam hấp thụ, không bỏ xót bất kỳ thứ gì. Tham vọng của nó không chỉ là phá giải được trận pháp này, mà là sau khi ra ngoài có thể mô phỏng bố trí lại một cách hoàn toàn.

Lại một khắc đi qua, Triệu Thiên Bình vẫn còn chìm đắm trong nghiên cứu.

Trong lúc đó, bên ngoài lục tục xuất hiện những người thoát khỏi trận pháp, có người vui vẻ khi đạt được thành tích tốt, có người điềm tĩnh vì kết quả đã dự tính trước, có kẻ lại sầu khổ tức giậ vì phá vỡi giới hạn tài nguyên.

Người xuất hiện đầu tiên chính là Tô Lan, chỉ qua một khắc nàng đã phá giải trận pháp thành công, tuy không quá vui mừng nhưng nụ cười thanh thuần trên mặt tỏ rõ sự hài lòng. Thành tích của nàng rất tốt, ba thành thời gia cộng sáu thành đơn vị linh ngọc, tổng cộng không quá nửa thành tài nguyên nên đương nhiên đạt điểm lục tinh tối ưu.

Trên đài liên lục vang lên tiếng vỗ tay chúc mừng, nhất là các sư huynh đệ võ tu ngoại môn lại càng phấn chấn rêu hò cổ vũ, Tô Lan là niềm kiêu hãnh của bọn họ.

Ngược lại, những sư huynh đệ của Triệu Thiên Bình thì hơi lo lắng, vì đã quá một nửa thời gian mà chỗ của nó vẫn chưa thấy động tĩnh gì.