Hắc Phong Thần Đạo

Chương 69: Chuẩn bị Tam luận hội




- Yo, đây chẳng phải là Linh Vân sư huynh sao, trông mọi người thật vui vẻ a, rất tự tin thì phải?

Đang lúc cả nhóm trò chuyện vui vẻ thì đằng sau có một giọng nói ồm ồm vang lên chào hỏi mà nghe chẳng có chút hảo cảm gì cả. Quay sang thì mới nhận ra một nhóm người đang tiến về phía họ, Linh Vân Đạo Nhân thản nhiên đáp:

- Tự tin nhất định là phải có.

- A, nói như vậy các vị đã chắc chắn nắm được đệ nhất trong lòng bàn tay rồi? Thật sự là cung hỉ a. Haha.

Tiền Vạn Kim nghe vậy liền búng tay tách tách rồi làm như bấm đốt tính toán mà nói:

- Cũng chưa biết được, nhưng vượt qua hạng vô danh tiểu tốt thì đúng là rất có tự tin.

Nhóm người đi tới có mười một người, khi nghe Tiền Vạn Kim ám chỉ thì có vài kẻ trông rất là tức giận. Triệu Thiên Bình khi nhóm người vừa xuất hiện liền để ý thấy một kẻ tuổi trạc hai lăm, gương mặt thô mà sắc, đầu đội Lục ngọc quán, lí do là ánh mắt kẻ này nhìn nó rất hằn học khó chịu như kẻ thù mấy kiếp rồi vậy. Triệu Thiên Bình nhận ra những kẻ này đều là người của Hoàng Phong, đã từng ở nhà ăn gặp qua vài người, thậm chí lần điển lễ kia cũng gặp qua hết nhưng không quá chú ý, thật chẳng hiểu đã kết thù gì với gã kia để gã phải nhìn mình khó chịu như vậy. Triệu Thiên Bình nhíu mày một chút rồi không để ý đến nữa.

Đội ngũ đối phương được dẫn dắt bởi một thanh niên tuổi chừng hai mươi hai, Triệu Thiên Bình biết gã có hiệu là Tinh Vũ Đạo Nhân, nhưng cũng chỉ có chút hiểu biết đó mà thôi, những người kia nó chẳng biết ai vào ai cả. Tinh Vũ Đạo Nhân tướng mạo khá tuấn tú, chỉ là đôi mắt tuy dài nhưng hẹp để lại cho người ta cảm giác vừa gian tà vừa nguy hiểm. Gã nghe Tiền Vạn Kim nói nhưng nụ cười nhếch môi không biến mất mà càng nồng đượm như chẳng hề phật ý, tay thì phất phất cái quạt có họa hình sơn thủy cười nheo mắt nói:

- A ha ha. Vô danh tiểu tốt sao? À đúng rồi, vị sư đệ này hình như chưa được gặp qua thì phải. Ta là Mạc Tinh Vũ, không biết sư đệ xưng hô ra sao?

Tinh Vũ hướng về Triệu Thiên Bình mỉm cười tưởng như làm quen nhưng ngụ ý lại chỉ rõ Triệu Thiên Bình mới là vô danh tiểu tốt. Vũ Thanh Hà đứng một bên thấy đối phương vô lễ định xông ra trước nhưng Triệu Thiên Bình khẽ kếu y lại đằng sau, tuy bị người khác khiêu khích nhưng nó cũng không rảnh rỗi để chấp nhặt. Dù vậy nó cũng chẳng thèm bán mạt mũi nên chẳng muốn dông dài:

- Triệu Thiên Bình.

Một câu giới thiệu ngắn ngủi, khỏi giải thích kĩ cũng hiểu nó chẳng muốn nói thêm gì với kẻ này, có điều Tinh Vũ Đạo Nhân chẳng chịu buông tha:

- Ồ, Triệu Thiên Bình, quả thực chưa từng nghe qua bao giờ.

Tinh Vũ Đạo Nhân càng nghe càng giả vờ không biết, mà lúc này cái gã luôn nhìn hằn học “mở lòng tốt” nhắc nhở:

- Đây là Triệu sư đệ được Phong chủ sư bá thu lưu năm trước.

Tinh Vũ Đạo Nhân lúc này mới làm như tỉnh ngộ khoa trương:

- Hóa ra là Triệu sư đệ đại danh đỉnh đỉnh đây sao, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu nha. Thật không ngờ được gặp sư đệ ở đây, thật là hạnh ngộ, hạnh ngộ mà.

Rồi gã làm ra vẻ muốn vỗ vai, có điều Triệu Thiên Bình chỉ đơn giản né nhẹ rồi cười trả lời:

- Ngưỡng mộ là phải.

Tinh Vũ ngẩn người rồi nhanh chóng lấy lại nụ cười lúc này đã có chút gượng gạo, bên cạnh, cái gã luôn tỏ ra hằn học với Triệu Thiên Bình từ đầu liền lên tiếng với giọng nói nhưng răng dính vào nhau:

- Có vẻ Triệu sư đệ rất có bản lĩnh thì phải.

Triệu Thiên Bình nhìn qua gã rồi hỏi:

- Ngươi là ai?

Kẻ đội lục ngọc quán lúc này mới ưỡng ngực khoanh tay đứng ra:

- Ta là Vương Hạo.

Họ Vương sao? Triệu Thiên Bình nhìn kĩ lại kẻ đối diện, lúc nãy thấy có điểm quen thuộc, hóa ra là người họ Vương. Nhưng Triệu Thiên Bình cũng chẳng quan tâm mấy, hơn nữa đối phương cứ thích nhắm vào mình thì nó cũng chẳng thiết phải hòa nhã làm gì, bản thân nó tuy đối xử với người bên cạnh rất hiền hòa nhưng phải xem đó là ai, đối với kẻ gây sự thì nó dù không muốn dính líu nhưng đã dây vào thì chẳng phải nhường nhịn làm gì:

- Chưa từng để ý.

Vương Hạo gương mặt âm trầm nhưng không phát tác, Tinh Vũ Đạo Nhân thì nhìn Triệu Thiên Bình hơi lâu một chút rồi bật cười như chẳng có chuyện gì:

- Vị sư đệ này thật là có cá tính a. Thi đấu nếu có gặp mặt thì xin được chân thành chỉ giáo.

Triệu Thiên Bình thản nhiên gật đầu, Tinh Vũ Đạo Nhân lại mỉm cười như hoa thu quạt lại chắp tay:

- Không quấy rầy mấy vị nữa, chúng ta đi trước, hẹn gặp lại trên đấu trường.

Mấy người Triệu Thiên Bình tuy không chào đón đối phương nhưng cũng theo lễ nghĩa gật đầu cáo từ.

Nhóm Tinh Vũ đi đến một nơi khuất bóng thì Tinh Vũ Đạo Nhân nhìn Vương Hạo cười cười:

- Vương sư đệ có vẻ không thoải mái.

Vương Hạo cười lạnh khinh thường:

- Hừ, chỉ là một tiểu tử quê mùa cũng dám kiêu ngạo như vậy.

Tinh Vũ Đạo Nhân liền khuyên:

- Đừng xem thường tiểu tử đó, từ trước đến nay những người vượt qua được Vân chướng không một ai đơn giản cả.

Vương Hạo có vẻ không phục:

- Thì sao chứ, nó mới nhập môn bao lâu, dù có thiên phú tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng cần thời gian để mà phát triển. Đệ tử nhập môn chỉ việc học tập công pháp đã tốn kha khá thời gian rồi, tinh lực đâu mà đi nghiên cứu tam luận, thật không thể hiểu nổi…

Nói đến đây Vương Hạo chỉ còn nghiến răng nghiến lợi căm tức, Tinh Vũ Đạo Nhân đứng một bên gật đầu nghĩ cũng đúng nhưng vẫn cẩn thận khuyên răng những người khác:

- Dù sao cũng phải cẩn thận, lần này có sự gia nhập của Vương sư đệ, chúng ta nhất định phải vượt qua chi chủ, không thể để bọn chúng đè đầu cưỡi cổ mãi được.

Ánh mắt hắn lóe lên sự tự tin mãnh liệt, những người khác trong nhóm cũng tràn đầy quyết tâm.


- Tại sao kẻ họ Vương kia lại như có thù với đệ vậy chứ?

Nhóm Tinh Vũ vừa đi, Triệu Thiên Bình liền nói ra thắc mắc không hiểu được. Tiền Vạn Kim đến vỗ vai nó rồi giải thích:

- Trước khi đệ xuất hiện, vị trí thứ chín trong nhóm là thuộc là thuộc về hắn đấy. Đệ nghĩ xem cảm giác của hắn như thế nào.

Triệu Thiên Bình sửng sốt rồi cười khổ, cái nguyên nhân này thật sự nó chẳng biết phải nói ra làm sao, đành nhún vai:

- Chịu thôi, số phận mà. Nếu hắn là nhân tuyển trước đây vậy chắc cũng khá là lợi hại.

Tiền Vạn Kim gật đầu:

- Thiên phú bản lĩnh không tồi, có điều lòng kiêu ngạo quá cao nên tính cách chưa trưởng thành ấy mà, đệ không cần để ý.

Triệu Thiên Bình nghe lời gật đầu, Khổng Thương Vũ lúc này lại thêm vào một câu:

- Chi thứ lấy được họ Vương chắc là tự tin bành trướng lắm đây, có điều thật là đáng tiếc. Haha…

Vũ Thanh Hà nghe vậy cũng hiểu ý tiếp lời:

- Đúng vậy, tiếc cho bọn chúng là chúng ta có hắc mã tiểu sư đệ đây.

Triệu Thiên Bình thì bĩu môi không ý kiến, mấy người này thích tâng bốc thái quá. Đúng lúc này lại một giọng nói bất thình lình vang lên bên cạnh:

- Triệu sư đệ quả nhiên được coi trọng.

Mọi người đều giật mình quay đầu lại thì thấy Hoàng Gia Bảo đã đứng ngay bên cạnh từ bao giờ. Triệu Thiên Bình trợn mắt:

- Huynh là âm hồn hả?

Mọi người cười cười thay nhau chào hỏi. Triệu Thiên Bình lúc này mới chú ý bên cạnh Hoàng Gia Bảo có một mỹ nữ tầm mười tám mười chín, da trắng như tuyết, mắt phượng mi dài, khí chất thanh xuân cao quý cộng thêm một chút lạnh lùng kiêu ngạo, một thân bạch y bình thường lại mang đến cảm giác như tiên tử giáng trần khiến người ta có càm giác gần mà như xa, không dễ tiếp cận.

- Thật lâu mới gặp Kinh Vân sư huynh cùng Kim Liên sư muội.

Linh Vân Đạo Nhân lên tiếng chào hỏi, mấy người ai cũng hùa theo, Hoàng Gia Bảo thì cười ha hả tiếp lời còn vị Kim Liên Tiên Tử kia chỉ khẽ gật đầu chào lại. Triệu Thiên Bình không ngờ đối thủ đáng gờm trong hạng mục Trận luận lại là vị sư tỉ xinh đẹp lạnh lùng này, nhưng không vì thế mà nó dám khinh thường. Đó là chân truyền đệ tử của chưởng môn nhân, được hưởng rất nhiều đãi ngộ đặc thù, đều là thiên tài bản lĩnh không hề tầm thường.

Sự tự tin trong phù trận của Triệu Thiên Bình đến từ những thứ vừa nghiên cứu trong Tàng Thư Các, song chẳng thể chắc rằng vị sư tỉ này có hay chưa nghiên cứu qua, nếu là đệ tử của chưởng môn không chừng đã từng nghiên cứu qua, nếu vậy lợi thế của nó sẽ không còn. Mặc dù lợi thế của nó về mặt huyễn trận là vô cùng lớn, nhưng huyễn trận chỉ là một loại trong nhiều loại trận pháp mà thôi. Có thể dùng nó làm lợi thế trong việc ra đề, nhưng giải đề thì cần phải có sự lí giải tổng hợp tất cả các loại trận pháp.

Còn chưa tham gia thi đấu chính thức nhưng Triệu Thiên Bình đã cảm thấy áp lực không nhỏ, nó khẽ cau mày hướng mấy vị sư huynh hỏi:

- Nếu Vương Hạo trước đây từng trong nhóm thì hẳn hắn đã khá là hiểu cách chiến đấu của mọi người đấy.

Tiền Vạn Kim cười mỉa mai:

- Hiểu thì làm được gì, cũng chẳng phải mình hắn. Có đôi khi địch thủ so với đồng minh càng thêm hiểu chúng ta.

Triệu Thiên Bình nghe có lí nên gật gù bỏ bớt đi một nỗi bận tâm rồi quay sang trò chuyện với Hoàng Gia Bảo:

- Hoàng sư huynh định đến đây do thám tình hình sao?

Hoàng Gia Bảo trịnh trọng gật đầu:

- Điều đó còn phải hỏi, năm nay tự nhiên lại xuất hiện một đối thủ mạnh mẽ, nếu ta không tìm hiểu kỹ thì có khi thua còn chẳng hiểu lí do ấy chứ.

Triệu Thiên Bình nhìn Hoàng Gia Bảo khinh khỉnh, gã này là phần tử chuyên giả heo ăn thịt cọp, nếu không có việc gì xảy ra có khi đến lúc này bản thân nó vẫn cho rằng gã chỉ là một tên đệ tử phụ việc kiếm điểm cống hiến bình thường ấy chứ.

Nhờ cầu nối là Triệu Thiên Bình mà mấy người trò chuyện với nhau khá vui vẻ, chỉ có Kim Liên Tiên Tử là kiệm lời, chỉ tỏ thái độ bằng mấy cái gật đầu mà thôi. Triệu Thiên Bình thi thoảng lại liếc sang ngắm nhìn nữ tử này, quả thật là một người có khí chất xinh đẹp và cao quý nhất mà nó từng gặp. So với Tô Lan nhu mì mộc mạc dễ gần thì một Kim Liên đoan trang quý phái càng thu hút ánh nhìn hơn. Đối với Triệu Thiên Bình đang tuổi lớn thì vẻ đẹp này tuy không gợi lên tình cảm gì nhưng cũng rất kích thích ánh nhìn khiến nó không nhịn được thỉnh thoảng để ý.

Quan hệ giữa hai sư huynh muội chi chưởng môn này có vẻ rất tốt, Hoàng Gia Bảo tuy nhìn có vẻ luôn đùa cợt và hơi vô sỉ kiểu con buôn một chút nhưng ánh mắt nhìn về sư muội mình có vẻ rất quan tâm chiều chuộng, còn nàng ta thì luông lạnh lùng, duy chỉ ánh mắt thi thoảng hướng về sư huynh của mình mới mang chút nhu hòa, lại có chút ỷ lại. Kinh nghiệm không nhiều, Triệu Thiên Bình chỉ đoán hai người này rất quan tâm đến nhau mà thôi.

Thời gian đến giờ Tỵ thì lễ khai mạc và rút thăm cũng bắt đầu.

Kỳ luận và Tổ hợp luận rút thăm số thứ tự, còn Trận luận bốc thăm đề mục sơ loại, sau khi định ra mười sáu người tốt nhất mới rút thăm số thứ tự.

Trong chín sư huynh đệ, ngoài Triệu Thiên Bình ra thì ai cũng tham gia đánh cờ cả, trong đó người hy vọng đạt được giải cao là Tiền Vạn Kim cùng Linh Vân, Kỳ luận lần trước Tiền Vạn Kim xếp thứ tư còn Linh Vân xếp thứ sáu, lần này rất được kỳ vọng. Theo số thứ tự bốc thăm của họ thì may mắn là trong năm vòng sơ loại sẽ không gặp nhau, như vậy nếu vận khí tốt có lẽ được gặp nhau ở trận chung kết không chừng. Nhưng đó chỉ là tưởng tượng thôi vì còn rất nhiều đối thủ đáng gờm.

Ở hạng mục Tổ hợp thì chiến đội Lưu Vân của Hoàng Gia bảo nằm ở Long bảng, chiến đội Tân Phong của Tinh Vũ Đạo Nhân thì nằm ở Quy Bảng còn chiến đội Hoàng Phong của Triệu Thiên Bình nằm ở Phượng bảng, như vậy nếu đều lọt vào vòng sau thì khả năng đến tứ kết hoặc bán kết sẽ đụng độ Tinh Vũ Đạo Nhân, còn Hoàng Gia Bảo thì phải là trận chung kết, chỉ là suy tính như vậy thôi nhưng mỗi vòng trực tiếp đều sẽ bốc thăm chia trận nên chẳng thể biết trước điều gì.

Đối đầu với chiến đội mạnh nhất trong trận chung kết quả là một điều đáng mong đợi, Triệu Thiên Bình cùng các sư huynh đều như gà chọi hăng tiết đầy quyết tâm chiến thắng.

Về hạng mục Trận luận, sơ loại sẽ có tổng cộng một trăm lẻ bảy đề mục nhỏ khác nhau do các giám khảo ban hành chi ra năm đợt khảo thí. Các thí sinh chọn ra đề mục rồi phá giải, thành tích có được sẽ chiếm một nữa điểm đánh giá, nữa còn lại phải dựa vào đề mục thí sinh trả lại cho giám khảo có tốt hay không mà đề mục gửi lại cũng phải là tiểu trận pháp bố trí dưới ba linh ngọc hạ phẩm.

Triệu Thiên Bình chọn được đề mục số mười tám, tức là nằm trong lần khảo thí sớm nhất vào sáng ngày mai.

Sau một buổi tụ họp rôm rả, mọi người liền chia tay, kẻ quay về chỗ ở, người tranh thủ đi tu luyện, còn Triệu Thiên Bình thì vác xác đến Bảo khố để mua sắm tài liệu để chuẩn bị thi đấu. Thường thì việc này hầu hết mọi người đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ có nó do mãi chìm đắm vào thế giới tri thức trong Tàng thư các mà quên mất.

Linh ngọc của nó chỉ còn vài khỏa, muốn mua sắm gì cũng không đủ nên Triệu Thiên Bình quyết định cắt ra một ít Văn cương thạch đem ra bán. Hai khối, một khối ba trăm cân, một khối hai trăm cân, tổng cộng năm trăm cân, nó đổi được hai trăm năm mươi hạ phẩm linh ngọc với hơn một nghìn điểm cống hiến sơ cấp chiết khấu được. Trong phút chốc tài nguyên đầy tui khiến Triệu Thiên Bình cười ngoát miệng đến mang tai:

- Cảm giác giàu có thật là tốt, hê hê.

Đột nhiên nó nhíu mày, có phải mình vừa cười quá đê tiện hay không, chẳng lẽ mình là kẻ tham lợi vậy sao, hây dà, không ngờ mình là kẻ như vậy, nhưng không sao, có tiền là tốt rồi.

Nếu tính đến số Văn cương thạch thì lúc này Triệu Thiên Bình quả thật là giàu có vô cùng, nó cũng định chia sẻ với mọi người nhưng nghĩ lại đột nhiên lòi ra lại mang tới nhiều nghi ngờ, mặc dù các sư huynh hẳn không gặng hỏi nhưng không giải thích được vẫn mang đến cảm giác không thoải mái, thôi thì chờ hết lần Tam luận hội này mang giải thưởng ra chia sẻ vậy.

Các loại tài liệu Triệu Thiên Bình chuẩn bị có rất nhiều chủng loại, giấy vẽ phù và đào mộc chế trận kỳ tất nhiên là không thêt thiếu, ngọc bàn phong ấn trận pháp cũng rất quan trọng, nhưng Triệu Thiên Bình còn sắm thêm các loại tài liệu ngũ hành khác, thậm chí còn sang Y Dược Đường mua sắm vài loại linh thảo. Không những là tài liệu có giá trị, Triệu Thiên Bình còn tranh thủ dạo một vòng Lưu Vân Sơn để thu thập những tài liệu phổ thông như đá, cây khô, nước suối, thậm chí còn thu một ít dã hoa dã thảo. Tài liệu mỗi loại tuy không nhiều nhưng chủng loại lại không ít nên Triệu Thiên Bình tốn đến năm cái túi trữ vật mới mang hết được, cũng may nó đã chuẩn bị sẵn.