Hắc Phong Thần Đạo

Chương 68: Ngũ nguyên




Ngày hội tam luận càng đến gần, mọi người cũng trở nên bận rộn. Năm nay tông phái bỗng dưng gia tăng phần thưởng gấp đôi khiến không khí có chút vắng lặng trong tông môn bỗng chốc bùng nổ.

Như giải thưởng cá nhân ở hạng mục Kỳ luận và Trận luận nếu được đệ nhất sẽ nhận thưởng lên tới ba vạn điểm cống hiến cao cấp, nếu quy đổi thì tương đương với một trăm trung phẩm linh ngọc hoặc cơ hội được trưởng bối chế tạo cho hai kiện pháp bảo, đệ nhị được một vạn điểm, đệ tam năm ngàn còn năm thứ hạng từ bốn đến tám đều được phát thưởng một ngàn điểm cống hiến cao cấp, cũng là một khoản tài phú không hề nhỏ chút nào.

Còn hạng mục Tổ hợp luận bàn thì phần thưởng càng thêm thâm hậu. Nếu đội nào đứng đệ nhất thì mỗi cá nhân trong đó được thưởng một pháp bảo đặc chế cộng thêm ba trăm điểm cống hiến cấp trưởng lão. Nếu quy đổi thì ba trăm điểm cống hiến cấp trưởng lão chỉ bằng ba vạn điểm cao cấp, nhưng diệu dụng của nó không phải ba vạn điểm cao cấp có thể so sánh được. Đội đứng nhì thì mỗi cá nhân được thưởng hai trăm điểm cống hiến cấp trưởng lão, đệ tam thì một vạn điểm cao cấp cho mỗi người, không có giải thấp hơn.

Phần thưởng gấp đôi, hào hứng càng lớn bội phần, các sư huynh đệ Triệu Thiên Bình cũng ra sức luyện tập. Bản thân nó cũng rất cố gắng, ngoài một phần thời gian diễn luyện thực chiến mộc nhân với các sư huynh, còn lại hầu như nó đều ăn ngủ tại Tàng thư các.

Tàng thư các là nơi cất giấu những điển tịch và đạo thuật cao cấp khiến Triệu Thiên Bình si mê không thôi. Tiếc là thời gian trước mắt quá gấp rút nên nó chỉ đành nghiên cứu mỗi Lôi thuật và phù trận.

Tàng thư các không phụ lòng Triệu Thiên Bình, mặc dù không có đạo thuật sử dụng lôi điện nhưng có điển tịch lí giải về lực liện lôi điện khá rõ ràng. Không những thế, Triệu Thiên Bình còn tìm được niềm vui bất ngờ khi điển tịch đó còn nói về Phong, thứ mà bản thân nó khao khát tìm hiểu.

Ngũ hành diễn hóa tự nhiên, biểu hiện ra ngũ đại nguyên tố của thế giới gồm địa thủy viêm phong lôi.

Nói sơ lược thì ngũ hành tích tụ lấy cương làm tính thành địa,ngũ hành hòa trộn lấy nhu làm tính thành thủy, ngũ hành nhiệt hóa sinh viêm, ngũ hành phân tán lấy động làm tính là phong, ngũ hành phân âm dương chuyển hóa sinh lôi.

Ngũ đại nguyên tố còn được phân tích trên các khía cạnh khác. Tỉ như tính hư thực, địa với thủy là thực, mà viêm với lôi là hư, còn phong lại hư thực giao hòa, coi như là nguyên tố trung gian. Hoặc là trạng thái khác như địa và thủy tính tĩnh, mà viêm và lôi lại tính động, phong chuyển hóa mạnh mẽ, tụ phong như cương nhận, tán phong hóa hư vô.

Chỉ là trạng thái thì suy xét ngũ nguyên có vẻ tương đồng, nhưng nếu hiểu sâu về bản chất thì sẽ xuất hiện rất nhiều lí giải khác, từ cơ sở trạng thái mà diễn hóa, có tương đồng, cũng có biến hóa rõ rệt.

Phức tạp nhất phải kể đến khả năng định sinh tử. Phong tụ tán bất định, hư thực bất minh, vô sinh vô tử. Thủy thì đại diện cho sinh, là nơi bắt nguồn của sự sống, còn địa đại diện cho tử, nơi kết thúc của sự sống. Viêm và lôi diễn biến sinh tử, với viêm sinh tử được tinh lọc, với lôi sinh tử được thăng hoa.

Những hiểu biết trên là qua vô số thế hệ đúc kết, từ tự nhiên tìm hiểu tri thức rồi lại áp dụng vào việc tu luyện, đó không chỉ là con đường tồn tại mà còn là con đường tu luyện giả luôn luôn phải đi. Tỉ như một câu viêm tinh lọc sinh tử có thể giải thích được vì sao luyện khí luyện đan lại chuyên dùng lửa để luyện lấy tinh hoa của tài liệu.

Kẻ đi xa nhất là kẻ không chỉ hiểu được nhiều mà còn phải làm được nhiều.

Đạo và bản ngã không thể tách rời.

Sự giảng giải về học thuyết ngũ đại nguyên tố có nét tương đồng rất lớn với diễn giải Thiên Phạt bí pháp, điều này khiến Triệu Thiên Bình được lợi không nhỏ. Mặc dù chỉ là đại cương, nhưng so với trước đây không phương không hướng thì đã là tốt lắm, chỉ cần có phương hướng chính xác, cộng thêm sự diễn hóa của Diễn thiên thần thuật, Triệu Thiên Bình có tự tin sẽ có một ngày lí giải chính xác những lực lượng này.

Thậm chí nó còn có suy nghĩ lớn mật, viêm tinh lọc sinh tử dùng để luyện đan luyện khí, vậy lôi thăng hoa sinh tử có thể dùng luyện đang luyện khí hay không. Tất nhiên do tính chất khác nhau nên kết quả sẽ khác, nhưng thế nào thì nó cần phải tìm tòi thêm. Có điều chuyện này phải để sau, hiện giờ nó chẳng hơi đâu mà ôm thêm việc khám phá luyện khí vào người.

Ngoài những ghi chép có lợi cho lôi thuật, Triệu Thiên Bình dành phần lớn thời gian cho việc tìm hiểu phù trận, đặc biệt là các kiểu bày bố trận pháp, một nửa tinh lực nghiên cứu nó dành cho huyễn trận, còn một nữa dành cho các loại trận pháp khác. Mặc dù phù trận Mộng Cảnh Đạo Thuật của bà lão vô danh lưu lại đã bị xóa mất nhưng Triệu Thiên Bình đã kịp lạc ấn nó lại trong Diễn thiên thế giới để từ từ tìm hiểu. Tuy không phải nguyên bản nhưng không khác bao nhiêu, hơn nữa Triệu Thiên Bình không định đi theo nguyên bản Mộng Cảnh của bà lão mà nó muốn định hướng con đường Mộng Cảnh của riêng mình, một tham vọng thực sự khá lớn.

Thời gian không phải quá nhiều nên khi đăng kí các hạng mục tham dự Triệu Thiên Bình quả quyết bỏ đi Kỳ trận, đây là thứ tốn rất nhiều thời gian so với hai hạng mục kia, mà bản thân nó lại ít nghiên cứu cho dù có lợi thế là Diễn Thiên Thuật.

Ở hạng mục Tổ hợp luận bàn chỉ có mười hai đội, Ngũ phong mười đội, Lưu Vân Điện kết hợp với ngoại môn Vân đài xây dựng hai đội. Mười hai đội chia làm bốn tổ, mỗi tổ đấu ba trận loại một chọn hai, từ đó tiến hành tiếp tục tám trận đấu loại trực tiếp tranh thứ hạng, tổng cộng hai mươi trận đấu, ngoài chung kết diễn ra vào ngày cuối cùng thì chỉ tốn năm ngày thi đấu mà thôi.

Trận luận cũng chẳng phức tạp, từ hơn một trăm trận thủ đăng kí sẽ tiến hành hai bài kiểm tra của ban giám khảo, từ đó chọn ra mười sáu người xuất sắc nhất để tiến hành đối kháng trực tiếp, mười sáu trận đấu trừ trận chung kết tiến hành vào ngày cuối cùng thì tốn chín ngày để thi đấu. Nếu tính một tuyển thủ thì mỗi ngày chỉ đấu một trận khoảng ba canh giờ mà thôi, thời gian khá dư giả nên Triệu Thiên Bình mới lựa chọn tham gia.

Còn Kỳ luận thì luôn phải tiến hành đấu loại trực tiếp, một trận đấu nhanh thì một khắc mà lâu thì một ngày. Thời gian bất định khiến Triệu Thiên Bình chẳng có hứng thú mà tham gia. Có lẽ thứ đó cũng không hợp với Triệu Thiên Bình, bảo nó nghĩ ra một kế sách còn được, nhưng tỉ mỉ thực hiện chiến thuật lại chẳng phải sở trường của nó, dù sao con người không phải toàn năng. Đầu tư vào hai hạng mục kia là đủ, thời gian còn lại nó còn phải không ngừng nghiên cứu và bố trí nhiều thứ.

Sau một thời gian dài, rốt cuộc Triệu Thiên Bình cũng chờ được đến ngày Tam Luận Hội tổ chức. Địa điểm chẳng phải đâu khác mà chính là Tam Luận Hội Đường ngay dưới chân Chu Sơn.

Tam Luận Đường nó đã từng đến vài lần để diễn luyện Mộc trận, nhưng chưa bao giờ không khí lại nhộn nhịp như lúc này. Có lẽ đây là lần tụ hội đông đảo nhất mà Triệu Thiên Bình từng thấy, so với điển lễ Khai Thiên lần trước cũng hơn đến bốn năm thành. Nghĩ ra cũng dễ hiểu, tuy lần trước có chỗ tốt song không quá hấp dẫn, còn lúc này vì đại hội mà cũng vì một lí do đặc biệt khác mà tất cả môn nhân đệ tử đều bị triệu tập trở về môn phái để tham gia. Đây cũng là cái cớ chính đáng.

Triệu Thiên Bình tráng quấn một cái hắc bố cân màu đen, đây cũng là do mấy ngày qua vận dụng linh thức quá độ cho việc học tập và suy diễn khiến linh thức của nó có chút chịu không nổi, nhưng với Triệu Thiên Bình bây giờ nghỉ ngơi lại là xa xỉ nên nó mới nghĩ ra một biện pháp bổ cấp tạm thời. Trên hắc bố cân tẩm vào chút tinh hoa thảo mộc, lại vẽ thêm ít phù trận tĩnh tâm ngưng thần giúp nó tạm đối phó với cơn đau khó chịu, vành mắt hơi u ám, thỉnh thoảng lại bóp nhẹ huyệt thái dương để cảm thấy dễ chịu, ngoài ra thì Triệu Thiên Bình không có dấu hiệu nào bất thường cả. Mấy sư huynh quan tâm có hỏi thì nó chỉ đáp qua loa là do hồi hộp và lo lắng mới mất ngủ mà thôi, không có vấn đề. Có điều để giảm bớt áp lực cho linh thức cũng như đánh giá thực lực bản thân thì Triệu Thiên Bình hạ quyết tâm không sử dụng Diễn thiên thần thuật trong thi đấu, đó coi như là công bằng với mọi người, mặc dù không ai biết nhưng không sao, chỉ cần bản thân nó biết, vậy là đủ.

Theo sau mấy tám vị sư huynh trò chuyện rôm rả, Triệu Thiên Bình cũng dần tiến nhập vào Hội đường. Hội đường vì chuyên dùng cho thi đấu nên kết cấu không giống với loại kiến trúc như binh phường, nơi này chỉ có một đại sảnh nhỏ, giữa đái sảnh dựng một tấm bảng lớn ghi lại nhưng thông tin cần biết cho Tam Luận Hôi là luật lệ, thể thức cùng thời gian thi đấu, rồi danh sách đối thủ và quan trọng nhất là giải thưởng.

Mọi người chỉ biết hôm nay là ngày khai mạc và tiến hành rút thăm để chia danh sách ba hạng mục, còn nhưng thứ khác phải tự xem nên tất cả mọi người, bao gồm nhóm chín người Triệu Thiên Bình khi vào đây thì hầu hết mục tiêu đều là bảng thông báo.

Tuy đại sảnh không lớn nhưng số lượng người chưa được hai trăm cũng chẳng phải nhiều nên cũng khá trống trải, Triệu Thiên Bình chỉ cần đưa mắt từ xa cũng có thể rõ ràng nội dung.

Đầu tiên là hạng mục Kỳ luận có số lượng người đăng kí tham gia đông đảo nhất là một trăm năm mươi ba người, trừ trận chung kết ra thì phải tiến hành đến một trăm năm mươi ba trận đấu sơ loại để chọn ra được tám người giỏi nhất, sau đó là bảy trận tiêu điểm để định ra thứ tự từ ba đến tám. Tổng cộng một trăm sáu mươi ván cờ, do số lượng lớn như vậy nên năm vòng sơ loại đều phải diễn ra ít nhất mười ván một lượt, mỗi ngày phải đánh xong từ mười đến hai mươi ván tùy theo thời gian của một ván đấu tiêu tốn bao nhiêu.

Hạng mục Trận luận thì ít người hơn, chỉ có một trăm lẻ bảy người đăng kí, sau đợt thi loại sẽ chỉ còn mười sáu người mà thôi. Mười sáu người sẽ thi đấu mười lăm trận để tìm ra vị trí từ ba đến tám, mỗi ngày hai trận đấu, mỗi trận trên dưới bốn canh giờ.

Trận luận sẽ thi đấu xen kẽ với Kỳ luận, tức là mỗi ngày một thứ, cách một ngày thì lặp lại cho đến ngày đại hội thứ bảy thì Tổ hợp luận mới xen vào. Tổ hợp luận có mười hai đội đăng kí tham dự, trong đó Hoàng Huyền Chu mỗi phong hai đội, Vân đài kết hợp Lưu Vân Điện là hai đội, Bạch phong chỉ một đội mà Thanh phong lại đến ba đội. Nhân số mỗi đội cũng không đều, ít nhất là đội của Triệu Thiên Bình với chín người coi như tối thiểu, còn tối đa cho phép là mười hai người thì có một đội của Thanh phong, một đội của Huyền Phong, một đội của Bạch Phong và đội còn lại của Hoàng Phong.

Thực ra khi thi đấu thì chỉ có chín người tham gia mà thôi, những đội có số lượng nhiều hơn là làm ra dự bị phòng cho những trường hợp có biến cố hoặc cần thay đổi lớn về chiến thuật. Mỗi thành viên một ưu thế, càng nhiều thành viên thì ứng biến càng linh hoạt, có thể thấy ở mặt này thì đội của Triệu Thiên Bình có chút bất lợi nhưng ai nấy vẫn rất tự tin.

Xem xong thông báo thì cả nhóm tụ lại một góc đại sảnh để thảo luận.

- So với hai năm trước thì số lượng người tham gia tăng khá nhiều. Sự cạnh tranh cũng càng thêm khốc liệt, muốn chiếm lấy thành tích tốt không phải dễ dàng, mọi người phải hết sức tập trung, không có đối thủ nào là yếu cả.

Linh Vân Đạo Nhân thấy Triệu Thiên Bình vài người có vẻ quá háo hức nên lên tiếng cảnh tỉnh, chỉ sợ một phú bất cẩn lại thua thiệt người ta. Phiên Vũ Đạo Nhân cũng cẩn thận lên tiếng:

- Có rất nhiều đối thủ mạnh, thi đấu bên mục Kỳ trận phải chú ý đến mấy người như Trịnh Thiên Hải, Thiên Nhai Đạo Nhân của Bạch Phong, Lục Thiếu Hồng của Huyền Phong, Nguyệt Hoa Tiên Tử của Thanh Phong và đặc biệt là Kinh Vân Đạo Nhân của chi chưởng môn.

Hắn quay sang Triệu Thiên Bình:

- Kinh Vân Đạo Nhân chính là Hoàng Gia Bảo đấy, hắn là đệ nhất Kỳ thủ của hai năm trước.

Triệu Thiên Bình hơi bất ngờ nhưng nghĩ lại cũng bình thường, là chân truyền chưởng môn đệ tử thì có bản lĩnh như thế cũng là bình thường.

- Không những đệ nhất Kỳ thủ mà cũng là đệ nhất chiến đội, lần này muốn vượt qua hắn ta thật không dễ dàng, mọi người nhất định phải quyết tâm cố gắng hết sức.

Ai cũng sáng rực chiến ý gật đầu.

Độc Cô Truy Dương lúc này lên tiếng:

- Lão cửu lần đầu tham gia Trận luận nên ta cũng nói về mấy đối thủ mạnh.

Bản thân Độc Cô Truy Dương tuy nhận nhiệm vụ chỉ điểm trận pháp cho Triệu Thiên Bình song nó chỉ học một ít lúc đầu rồi sau đó mất biệt nên Độc Cô Truy Dương cũng chẳng có cơ sở đâu mà đánh giá thực lực chính xác của Triệu Thiên Bình, chẳng biết nó có rèn luyện không nhưng thời gian ngắn như vậy, lại bị một tai nạn hôn mê hơn tháng thì tiến bộ chắc không nhiều, mặc dù không quá hy vọng nhưng hắn vẫn đảm bảo được trách nhiệm chỉ dẫn của mình:

- Đệ nhất lần trước là Kim Liên Tiên Tử, nàng chính cũng là sư muội của Kinh Vân sư huynh, một thân kiến thức và lý giải trận pháp vô cùng uyên bác. Đây là đối thủ mạnh nhất, cũng là ứng viên sáng giá nhất cho chức vô địch hạng mục Trận luận lần này.

Triệu Thiên Bình gật gù lắng nghe rồi hỏi:

- Nàng ta so với huynh thì sao.

Độc Cô Truy Dương ngẫm nghĩ chút rồi đáp:

- Lần trước không có cơ hội đối đầu trực tiếp với nàng ta nhưng có thể đánh giá sơ bộ là trình độ lần đó ta thua một thành thực lực, có điều lần này thì chưa biết được.

Ánh mắt hắn sáng rực chiến ý.

Triệu Thiên Bình lại hiếu kỳ:

- Thế lần trước huynh bại dưới tay ai?

- À, cái này…

Độc Cô Truy Dương đang ngập ngừng thì Khổng Thương Vũ đã cướp lời:

- Có cái gọi là anh hùng nan độ mỹ nhân quan.

Nói xong liền cười ha hả, mấy sư huynh khác cũng bật cười thích thú, chỉ có Độc Cô Truy Dương thì mặt lúc xanh lúc đỏ.

Triệu Thiên Bình cũng hiểu ra mỹ nhân đó là ai, không biết sư huynh là thua do thực lực hay là do tâm lý, nhưng dù sao đối thủ lần này đều rất mạnh. Bản thân Triệu Thiên Bình cũng rất tự tin với những gì đã học, chỉ là kinh nghiệm bố trận và giải trận của nó ít đến đáng thương, không thể so sánh với những thiên tài kia được. Nếu tận dụng Diễn thiên thần thuật thì Triệu Thiên Bình có đến tám chín phần tự tin chiến thắng tất cả nhưng nếu chỉ dùng khả năng căn bản của linh thức thì chỉ còn bốn năm thành tự tin mà thôi, dù vậy cũng đã là rất cao rồi.

Sự tự tin của nó không chỉ bắt nguồn từ những gì nó học được trong thời gian qua mà còn dựa vào một biện pháp mà nó vẫn hay dùng, đó là học tập ngay lúc chiến đấu, tận dụng mọi thứ trong lúc đối đầu để nâng cao cả kiến thức lẫn kinh nghiệm của bản thân.