Hắc Phong Thần Đạo

Chương 62: Đối thoại ngầm




Ảo trận đã được giải quyết, nhưng vấn đề còn chưa xong.

Ảo trận thường dùng để vay khốn hoặc là che dấu, trong trường hợp này tất nhiên là đối phương muốn che dấu cái gì đó. Mà sự hao phí tinh thần và tài nguyên đến mức đó chỉ với ảo trận thì thứ mà nó che dấu không hề đơn giản chút nào.

Triệu Thiên Bình cẩn thận quan sát một chút rồi niệm Vạn Tượng Ấn quyết. Những phù văn màu vàng dần dần phủ lên khắp cơ thể, lần này Triệu Thiên Bình muốn Vạn Tượng Ấn phủ đều trên người để tăng cường lực lượng một cách tối đa chứ không phải là ấn chú cục bộ như mọi khi. Điều này đòi hỏi sự tinh thông pháp quyết khá cao, nhưng không làm khó được Triệu Thiên Bình thì trong năm loại đạo thuật thì Vạn Tượng Ấn là thứ nó tinh thông nhất, chỉ kém một bước là đến cảnh giới đại thành.

Hoàng quang phủ đầy, lực lượng tăng vọt. Triệu Thiên Bình lập tức hạ tấn rồi dùng tay bắt vào tảng đá rồi dùng hết sức lực mà nâng lên.

- Hự…hừ…hừ…haaaaaaaaaaa…

Triệu Thiên Bình phát huy đến hơn mười thành lực lượng mà tảng đá vẫn không hề lay chuyển dù chỉ một chút. Quả nhiên là cực nặng. Nhưng Triệu Thiên Bình không thất vọng mà ngược lại còn mừng như điên.

Quả nhiên là Văn Cương Thạch… Phát tài rồi.

Triệu Thiên Bình mừng rỡ trong lòng, thậm chí nó muốn hét lên thật to cho thỏa phấn khích nhưng cuối cùng vẫn là kìm được sự thất thố.

Thật sự là phát tài.

Nó thu hồi tâm trạng đặt tay lên khối Văn Cương Thạch rồi kích hoạt Phong thiên ấn chú. Trong chớp mắt tảng đá liền biến mất.

Đây là diệu dụng của Phong thiên ấn chú trên tay nó, với những vật không có linh hồn thì chỉ cần kích thước vừa đủ thì có thể dễ dàng thu vào, chỉ tốn một chút linh lực mà thôi. Mặc dù vậy, tay nó không nhịn được mà trầm xuống. Quả nhiên là nặng, mặc dù Phong thiên không gian có thể giảm trọng lượng của vật thu được đi chỉ còn một phần vạn nhưng Triệu Thiên Bình vẫn cảm thấy nặng tay, chẳng bù với những thứ khác như vũ khí hay dược thảo, khi thu vào chẳng có chút cảm giác.

Bên dưới khối Văn Cương Thạch lộ ra một phù trận như cái mâm. Trên trận có sáu điểm khảm linh ngọc, đó là những viên linh ngọc có hình dạng lăng trụ kết tinh đặc trưng của linh ngọc trung phẩm, tiếc là màu trắng ngọc đã không còn ánh sáng chứng tỏ những khối linh ngọc này đã tiêu hao rất nhiều linh khí. Triệu Thiên Bình chú ý đến những đường văn có màu sắc khác nhau liên kết giữa những khối linh ngọc, đây là một trận pháp không quá phức tạp có tên là Ẩn Linh Trận, tác dụng cũng đơn giản như tên gọi đó là ẩn giấu những rung động linh lực.

Một ảo trận quy mô, một ẩn linh trận khảm linh ngọc trung phẩm, không cần nghĩ cũng biết là có thứ gì đó bị che dấu ở dưới mặt đất.

Triệu Thiên Bình cẩn thận quan sát Ẩn linh trận rồi phân tích kĩ lưỡng thì nhận ra trận này được bố trí khá là lâu, chí ít cũng trên chục năm rồi, nhưng linh ngọc thì được khảm vào thời gian gần đây, hẳn là vào cái ngày xảy ra chiến đấu ấy, mà lượng linh khí còn lại trong linh ngọc chỉ duy trì thêm tầm hai tháng nữa.

Vài suy đoán được đưa ra trong đầu Triệu Thiên Bình, nhưng không có cái nào chắc chắn cả. Sự tồn tại lâu đời của linh trận chỉ ra rằng đây là một hành động, hoặc giả một âm mưu đã chuẩn bị từ rất lâu. Mà linh ngọc thì được thường xuyện bổ sung thay thế để duy trì linh trận, như vậy hoặc là trong vòng hai tháng sẽ có đại sự xảy ra, hoặc đến lúc đó sẽ có người đến bổ xung linh ngọc. Trong lòng Triệu Thiên Bình thì thiên về phương án đầu nhưng lại hy vọng phương án sau xảy ra.

Bố trí kĩ lưỡng như vậy là che dấu cái gì, Triệu Thiên Bình rất tò mò. Nó không nhìn được bèn gỡ lấy những linh ngọc trong trận. Đây là trung phẩm linh ngọc đấy, dù đã hao mòn quang hoa nhưng dù sao lượng linh khí tích trữ cũng còn khá dồi dào như vài chục viên hạ linh ngọc chứ chẳng chơi.

Linh ngọc rời trận, tức thì Triệu Thiên Bình liền cảm nhận được những linh lực dao động mẽ dưới chân.

Phốc…

Chỗ đất trước mặt lập tức trồi lên một đạo linh tiễn lấy tốc độ cực nhanh bắn về phía Triệu Thiên Bình. Triệu Thiên Bình vừa đinh đưa kiếm ra đỡ thì phốc, phốc, phốc, phốc,… liên tục hơn hai mươi đạo linh tĩnh từ bốn phương tám hướng đồng thời từ mặt đất lao ra bắn thẳng về phía nó.

- Chết tiệt, có cạm bẫy.

Triệu Thiên Bình chẳng còn thời gian đâu mà hối hận vì đã quá bất cẩn. Khui ra tầng tầng che dấu lại ẩn chứa một lớp sát trận chớp nhoáng.

Mỗi mũi linh tiễn lấy tốc độ cực nhanh bay đến, uy lực cũng không phải vừa. Nếu chúng đồng loạt cắm vào thì mười thành chắc chắn thân thể Triệu Thiên Bình sẽ bị đục lỗ như cái tổ ong.

Thiên la địa võng không có chỗ để tránh né.

Nguy nhưng không loạn, trải qua nhiều khoảnh khắc sinh tử, dù là thực tại hay mộng cảnh cũng đã trui rèn cho Triệu Thiên Bình một sự bình tĩnh đáng sợ. Bây giờ nó chỉ có thể hy vọng vào một thủ đoạn.

Ngay lập tức Triệu Thiên Bình tập trung tinh thần rồi dùng hết sức bình sinh vũ động ấn quyết. Hai tay lưu ảnh, liên tục những thủ ấn lấy một tốc độ chưa từng có mà hoàn thành, dưới sự uy hiếp của tử vong, tốc độ kết ấn của Triệu Thiên Bình nhanh hơn bình thường gấp bội. Chỉ trong khoảnh khắc, một đạo thuật nhanh chóng hoàn thành.

Địa lao!

Pháp thuật phòng thủ mạnh mẽ nhất mà Triệu Thiên Bình biết.

Một quang cầu vàng đất bao trọn cả người nó lại. Địa lao là thuật dùng để phong ấn là chủ yếu, nhưng nếu dùng làm thuật phòng thủ thì có tác dụng bao bọc mạnh hơn loại thuật chuyên về phòng thủ như Nhưng sơn bích, nếu có thể phát huy uy lực đến mức độ cao thì có thể xem như phòng thủ tuyệt đối.

Triệu Thiên Bình tất nhiên vẫn chưa đạt được đến trình độ đó cho dù đã thôi động toàn bộ linh lực, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thế này nó không dám giữ lại chút nào. Nhưng uy lực của thuật này trong mắt Triệu Thiên Bình vẫn chưa đủ, một phần là vì tu vi quá thấp, một phần là thuật này nó cũng chưa lĩnh ngộ bao nhiêu. Trong lòng nó thầm tiếc nuối vì mình thật sự thiếu thiên phú tu hành cũng như không chuyên tâm tu luyện đạo thuật cho tốt.

Hối hận cũng không còn kịp, thời khắc này nó phải đảm bảo được tính mạng cái đã.

Nếu uy lực không đủ thì phải tăng cường uy lực, Triệu Thiên Bình đột nhiên nghĩ đến thủ đoạn của Thiên tinh phá, dẫn bạo linh lực.

Nếu dẫn bạo linh lực thì uy lực phòng thủ sẽ mạnh hơn, có hy vọng đánh bật những mũi tên kia. Có điều phải canh ke thời gian cực kì tinh chuẩn, hơn nữa bản thân nằm ngay giữa vụ nổ thì khó mà nói có bị nổ chết hay không.

Nhưng chẳng kịp tính toán nữa rồi. Nói thì chậm nhưng chỉ trong sát na những mũi tên đã tiếp cận linh tráo. Triệu Thiên Bình tập trung tinh thần ở mức độ cao nhất, tinh thần lẫn cơ thể đều căng cứng ở mức độ cao nhất.

Chính là lúc này!

- Bạo!

Oành….

Linh tráo dẫn bạo. Một vụ nổ kinh thiên động địa bộc phát khiến cả khu rừng như nghiêng ngả. Thiên địa run rẩy, quang mang hỗn thiên, cuồng phong loạn khởi.

Sức ép từ bốn phương tám hướng đập vào Triệu Thiên Bình như trời giáng, da thịt bung toác, xương cốt bị dồn nén vang lên những tiếng ken két.

Nó không kịp kêu lên một tiếng thì đã mất đi tri giác. Tối tăm lan tràn.

Cùng lúc đó, cách Lưu Vân Sơn vài ngàn dặm, trong một động sâu âm trầm tử khí bỗng vang lên tiếng ghiến răng ken két:

- Vậy mà thất bại, sắp đế thời khắc cuối cùng vậy mà thất bại!

Trong đem tối một đôi mắt dần dần mở ra, tròng mắt phủ đầy huyết quang u ám như hai đốm quỷ hỏa lập lòe chớp động, quỷ hỏa không rực rỡ mà âm trầm tà ác như muốn cắn nút mọi sinh hồn trong thiên địa. Nơi này ánh sáng mờ ảo như có như không, phải chú ý thật kĩ mới thấy dưới đôi mắt khủng bố kia là một thân hình khô gầy mục nát như xác chết. Không cử động, không hô hấp, đến cả giọng nói phát ra cũng không từ miệng mà như từ hư vô truyền đến, nếu không phải ánh mắt lóe lên thì chẳng ai cho rằng đó là người sống cả.

Trong bóng đêm lâm vào im lặng. Thật lâu thật lâu sau mới vang lên tiếng thở dài:

- Trăm năm bố trí phí không ít tâm cơ thật không ngờ lại xảy ra biến cố ngay lúc này, đây phải chăng là điềm gở…

Một luồng gió nhẹ thổi qua cắt ngang những lời lão quỷ thây khô, một lát sau, trong bóng tối phát ra âm thanh lạnh lẽo mà ngả ngớn:

- Có chuyện gì xảy ra mà lại kinh động đến nỗi cái thây khô đét nhà ngươi phải tỉnh lại than thở nhỉ?

Huyết quang lập lòe chợt bùng nổ phủ kín không gian, sát khí cô đặc nuốt chửng lấy kẻ vừa phát ngôn bừa bãi… Qua rất lâu, không khí nồng nặc mùi máu mới dần dần lắng xuống, âm thanh khô khốc lần nữa vang lên:

- Nếu ngươi không có tác dụng liên lạc thì lúc này đã là xác chết!

Âm thanh trẻ tuổi mang hơi hướng chế giễu lần nữa đáp trả:

- Đừng có tự tin thái quá lão quỷ, mặc dù lão bản lãnh có thông thiên thì không đánh lại lão ta chẳng lẽ không biết chạy sao. Hắc, không phải tự khen nhưng ta muốn đi chẳng có kẻ nào giữ được.

Lão quỷ nghe vậy lâm vào trầm mặc hồi lâu, bản lĩnh của kẻ kia không quá lớn nhưng khả năng đào tẩu là số một số hai, chẳng vì thế mà đối tác mới phái hắn ra làm kẻ trung gian, nhưng cơn tức chưa lắng xuống, lão vẫn âm trầm:

- Nếu bỏ một cái giá xứng đáng chưa chắc ngươi có thể đào thoát được.

Kẻ phía sau tặc lưỡi:

- Không phải chứ, lẽ nào lão định dùng cấm thuật kia, với cái thây khô như lão có thể dùng được sao? Ta nghĩ đó là thứ dùng để giữ mạng chứ đâu phải để đổi mạng đâu nhỉ. Mà nói đi cũng phải nói lại, hôm nay sao lão quỷ nhà ngươi đầy sát khí thế nhỉ?

Lão quỷ hừ lạnh:

- Chẳng phải là vì bọn phế vật các ngươi ảnh hưởng hay sao?

Kẻ trẻ tuổi ẩn hiện đằng sau ngẫm nghĩ một chút rồi giọng nói trở nên nghiêm túc:

- Chẳng lẽ bên kia xảy ra vấn đề?

Nhắc đến chuyện này, sát khí của lão quỷ một lần nữa trở nên hỗn loạn:

- Tỏa linh trận bố trí lâu nay đã bị lũ tạp chủng kia phát hiện, hừ. Chẳng phải là việc tốt do đám phế vật các ngươi gây ra hay sao?

Giọng nói đằng sau tỏ ra vô cùng ngạc nhiên:

- Chẳng phải các ngươi đã nhiều lần khẳng định huyền cơ của nó không thể bị phá giải hay sao?

Lão quỷ trầm mặc hồi lâu mới đáp trả:

- Huyền cơ dù tỉ mỉ nhưng có nhiều thứ không thể khống chế được, hơn nữa trận này từ việc bày bố đến việc khống chế kiểm soát đều là thực hiện một các gián tiếp lén lút, bị phát hiện ra cũng chẳng phải là không chấp nhận được.

Đằng sau vang lên tiếng hừ lạnh chế giễu:

- Ta những nghe các ngươi ca tụng ảo trận kia nào là huyền diệu, nào là bí trận thất truyền, nào là vô pháp nhìn thấu các kiểu, té ra là do thổi mà thành, hừ.

Lão quỷ nghĩ đến những lời đã đảm bảo từ trăm năm trước của môn phái mà cảm thấy thể diện mất sạch, lão trầm ngâm:

- Không biết lũ súc sinh đó là chó ngáp phải ruồi hay là có cao nhân chỉ điểm, ta nghĩ hẳn là do may mắn thôi. Nếu chẩng phải do các ngươi làm lộ tình hình thì bố trí đó chưa hẳn sẽ bị người…

- Được rồi!

Giọng nói lãnh lẽo kia chẳng nể nang gì cắt ngang lời lão quỷ:

- Giờ chẳng phải là lúc quy cứu trách nhiệm bên nào. Chẳng hay bên này có bị ảnh hưởng gì không.

Bị ngắt lời đường đột, giọng lão quỷ giờ càng hằn học:

- Nơi ta trông coi chẳng thể xảy ra vấn đề gì được. Hơn nữa đại trận đã khắc lên lạc ấn hoàn hảo, dù nơi này có bị phá hủy đi chăng nữa thì kết quả cuối cùng vẫn không có gì thay đổi.

Kẻ lạnh lẽo kia trầm ngâm một chút rồi nói:

- Nếu bên đó đã xảy ra vấn đề thì kế hoạch sẽ phải chuyển sang phương án khác đúng không?

Huyết quang lập lòe, giọng nói lão quỷ trở nên tốt hơn một chút:

- Dĩ nhiên, lần này phải triệu tập lực lượng lớn nhất có thể, nhưng không được cho bọn chúng đánh hơi thấy điều gì.

Kẻ lạnh lẽo gật gù:

- Cũng may kế hoạch đã trù tính chuẩn bị khá lâu, một chút dấu vết hẳn phải có nhưng bọn chúng đang chú ý vào đại hội trong môn phái nên không đáng lo. Có điều, nếu là xung đột trực tiếp e rằng thương vong không phải nhỏ.

Giọng nói lão quỷ chuyển lạnh:

- Bọn chúng xưa nay chỉ ăn nhờ hào quang tổ tiên, hừ, nếu mất đi hào quang đó thì chẳng khác gì bọn phế vật, hắc.

Kẻ lạnh lẽo không cho là đúng:

- Mỗi tông phái đều có cái mạnh của mình, an nhàn không phải là tội, dù sao đi nữa đó cũng là cự đầu, không thể xem thường.

Lão quỷ bỗng nhiên phát ra tiếng cười khặc khặc:

- Ý trời đã định, muốn ăn no thì phải bỏ ra thêm chút sức lực.

Kẻ lạnh lẽo hơi thắc mắc:

- Lão có vẻ ham thích chuyện này nhỉ?

Lão nhân khô đét chợt cười đầy quỷ dị:

- Giờ nghĩ lại chuyện này không phải quá xấu, bố trí lâu như thế, nếu để bọn chúng chết dễ dàng thì quá là thất lễ rồi. Khặc khặc, phải để cho bọn chúng từng kẻ từng kẻ bị Huyết trì thẩm phán mới đáng công sức bỏ ra, khặc.

Kẻ lạnh lẽo dù đã quen với sự tàn bạo của lão quỷ nhưng nghe đến huyết trì thẩm phán vẫn cảm thấy sởn gai ốc, thỏ tử hồ bi thầm than xui xẻo cho địch sắp tới.

- Thương vong đối với những kẻ man rợ các ngươi không tính là gì, nhưng với những tinh anh chúng ta là điều khó có thể chấp nhận nổi.

Kẻ lạnh lẽo bày ra một bộ dạng thương tiếc nhân sinh khiến lão quỷ khinh bỉ ra mặt:

- Dưới cái vỏ bọc hào nhoáng của bọn ngươi cũng chỉ là những thứ đáng kinh tởm mà thôi, đừng cố ra vẻ thanh cao. Vừa thu được lợi ích to lớn, vừa thanh trừ thế lực chống đối, đây hẳn là cơ hội các ngươi chờ đợi lâu rồi mới phải.

Kẻ lạnh lẽo nhún vai:

- Đó là quyết sách cao tầng, ta chẳng có hứng thú tham dự. Ta chỉ cảm thấy tò mò với thứ các ngươi muốn lấy mà thôi.

Huyết quang một lần nữa tràn ngập không gian, sát khí bỗng nhiên bạo phát:

- Đó không phải là thứ ngươi dám mơ tưởng.

Kẻ lạnh lẽo bật cười:

- Ta chỉ tò mò mà thôi, không nên quá kích động như vậy. Hiệp ước liên minh đã tồn tại hàng trăm năm, chẳng ai phá bỏ cả, ngươi không cần quá lo lắng.

Lão quỷ cười âm trầm:

- Ta không lo lắng, chỉ cảnh báo các ngươi mà thôi. Nên nhớ lũ tạp chủng kia tuy không có gì tốt nhưng từ xưa đến giờ vẫn bảo hộ các ngươi, sau khi bọn chúng bị tiêu diệt, nếu các ngươi không muốn chôn cùng thì nên ngoan ngoãn mà thực hiện ước định. Khặc khặc…

Tâm tư kẻ lạnh lẽo chùng hẳn xuống. Lão quỷ cũng trầm mặc, bao nhiêu hận thù, sát ý, tham niệm đều ẩn chứa sau huyết quang lập lòe, lão, đã chờ đợi lâu lắm rồi, thù cũ nợ mới, đều tính trong một lần này.

Huyết quang dần khép lại. Bóng tối lại chìm vào yên tĩnh