Từ ham muốn trao đổi, Triệu Thiên Bình thành ra có chút nhàm chán, nó không muốn cơ hội tốt trôi qua như vậy bèn tăng áp lực vào kiếm, đổi thế cân bằng thành tấn công áp chế.
Mũi kiếm Triệu Thiên Bình thừa lúc Chu Đại Lực có sơ hở liền nhắm cổ hắn phóng đến. Chu Đại Lực giật mình, nhưng không nao núng, vì hắn còn lưu lực. Phải nói hắn còn giữ lực rất nhiều, vì trong giao đấu mà đối thủ của Tiên thiên võ giả như hắn lại chỉ là sơ cấp tu sĩ vừa bước chân vào tu luyện, thậm chí chẳng phải là một Hậu thiên võ giả nên hắn tự mình áp chế tu vi đến mưc cân bằng. Nhưng giờ khắc này hắn phải thả lỏng một phần bản lĩnh ra mới có thể tiếp nhậ được hiểm chiêu này.
Khi tốc độ tăng lên một chút, Chu Đại Lực mới lập lại thế cân bằng. Song chỉ qua vài chiêu, áp lực lại một lần nữa tăng vọt. Tốc độ biến ảo chiêu thức của Triệu Thiên Bình lại tăng lên một bậc, kiếm quang lưu ảnh, chiêu chiêu trí mạng khiến Chu Đại Lực phải cảm thấy khó thở. Hắn có thê cảm nhận được Triệu Thiên Bình không thay đổi một chút nào về lực lượng, ngay cả tốc độ cũng chẳng tăng lên, nhưng cái quan trọng là xử lý biến hóa chiêu thức nhanh đến nghẹt thở. Mà khó chịu nhất là Triệu Thiên Bình như biết trước những chiêu thức sắp sửa tung ra của hắn, khiến hắn phải liên tục giải phong tốc độ để tránh bị rơi vào thế bị động.
Trận chiến dần biến hóa thành một kẻ thiên về kĩ xảo tốc độ là Triệu Thiên Bình đánh với một kẻ thiên về lực lượng là Chu Đại Lực. Lực lượng giải phong các lúc càng nhiều, tốc độ của Chu Đại Lực càng lúc càng đẩy manh, cùng lúc là sức mạnh trong mỗi đường kiếm càng lớn.
Kiếm ngân lanh lảnh, hoa lửa tung tóe, mây mờ cuồn cuộn, cương phong như cắt.
Từ trận chiến cân bằng về lực lượng thì giờ đây Triệu Thiên Bình đặt trọng tâm vào việc dùng xảo phá lực, những kiếm chiêu thiên về dĩ nhu hóa cương được nó vận dụng như nước chảy mây trôi.
Song cái gì cũng có một giới hạn, dù Triệu Thiên Bình vẫn chưa thỏa mãn hết cuộc giao đấu nhưng có một thứ đã không chịu nổi va chạm, đó là kiếm.
Răng rắc….phăng…
Tiếng vang lanh lảnh vang lên, thanh kiếm nạm ngọc trên tay Triệu Thiên Bình bỗng nhiên vỡ thành tám mảnh.
May mà nó kịp phản ứng lanh lẹ nên đã nhảy lui ra sau một bước né tránh thế tới của Chu Đại Lực.
Triệu Thiên Bình nhìn chuôi kiếm trống rỗng trên tay mà dở khóc dở cười, thật sự mà mất hứng. Rồi nó chắp tay với Chu Đại Lực:
- Đa tạ sư huynh chỉ điểm.
Chu Đại Lực nhìn nó hồi lâu rồi trầm mặc gật đầu, không biết trong lòng gã đang nghĩ gì mà ánh mắt như liên tục lóe sáng.
Triệu Thiên Bình quay sang nhìn Khổng Thương Vũ nhưng chẳng biết mọi người đã đến đông đủ lúc nào đang trố mắt nhìn nó, Triệu Thiên Bình cười gượng:
- Xin lỗi Tứ sư huynh, cây kiếm này, ừm, nó…
Triệu Thiên Bình chẳng biết phải xin lỗi hay là chê cây kiếm quá tồi nữa. Còn Không Thương Vũ sau một lát há mồm thì xua tay:
- Không sao không sao, chỉ là thứ rẻ tiền. Đệ thật khiến ta mở rộng tầm mắt đấy.
Vũ Thanh Hà một bên chẳng để mất phần:
- Oa ha ha, tiểu sư đệ nhà ta như vậy mà là chân nhân bất lộ tướng đấy. Quả thực phải nói là gì nhỉ, à đúng rồi, là kì tài, kì tài võ học. Chậc chậc, đệ giỏi võ như vậy mà giấu kĩ quá.
Triệu Thiên Bình nhìn hắn gãi đầu cười ngượng:
- Sư huynh quá lời, đệ thấy nó hay nên đâm đầu vào học thôi. Cũng vì thế mà mấy cái khác đệ chẳng hiểu được nhiều.
Triệu Thiên Bình cũng chẳng định nói ra vì sao trong thời gian ngắn mà nó lại tinh tường kiếm thuật đến vậy, dù một phần là do thiên phú, nhưng cũng nhờ lí do kia, mà đó là điều bí mật.
Phiên Vũ Đạo Nhân một bên thì nói:
- Đệ không cần phải khiêm tốn quá, kiếm thuật của đệ thật sự tuyệt diệu đấy. Nếu ta công bằng giao đấu chắc chẳng phải đối thủ của đệ đâu. Đây là điều đáng mừng, như vậy trong Tam luận hội này chúng ta có thêm cơ hội đạt quán quân rồi.
Vũ Thanh Hà ở bên theo vào bổ sung:
- Đúng đấy, chúng ta đã có một thần lực, giờ lại thêm thần kỹ nữa thì không đạt quán quân cũng khó. Hê hê, đệ nghĩ chúng ta bây giờ khỏi cần luyện tập mà nên bàn đến giải thưởng là được rồi, ha ha ha.
Những người khác cũng cười to, còn Triệu Thiên Bình thì vừa ngại vừa nghĩ, “không biết mình có quá tay không”.
Diễn luyện khai màn bằng một trận hỗn chiến thực sự, mọi người ai có bản lĩnh gì đều dùng ra cả, tất nhiên là giới hạn ở mức độ tu vi nhất định, vừa mang mục đích cọ sát lại có thể khiến mỗi người hiểu nhau hơn.
Khi ở trong chiến đội, bản lĩnh cá nhân lẫn tinh thần đồng đội đều cực kì quan trọng, không có kĩ năng thì dù có chiến thuật tốt đến đâu cũng không bao giờ giành được lợi thế, bản lĩnh cá nhân là có đôi khi lấn át cả tính đồng đội nếu kĩ năng thật sự quá vượt trội. Nhưng trong Tổ hợp luận hay còn gọi Mộc nhân chiến thì tu vi cá nhân là quân bình, cho dù có kĩ năng vượt trội vẫn khó có thể lấy một đich ba được huống gì là chín người, do đó vẫn đề chiến thuật và sự phối hợp đồng đội lúc này thể hiện được giá trị nòng cốt của nó.
Chiến đội muốn vận hành trơn tru yêu cầu sự ăn ý của những thành viên, được xây dựng từ sự hiểu ý và hiểu biết khả năng lẫn nhau, cho nên việc ma luyện là cực kì cần thiết. Mà ma luyện trong hỗn chiến lại càng kích phát khả năng phản ứng và quan sát, chỉ cần một cử chỉ, một động tác là có thể đoán người khác định làm gì, từ đó đưa ra sự phối hợp chính xác.
Song đó chỉ là bắt đầu, khi sự hiểu ý lên đến mức độ cao, thì dù trong một tình huống bất ngờ, chẳng cần thiết phải ra dấu hiệu gì thì trong lòng ta vẫn phán đoán được đồng đội sẽ làm gì, hay đồng đội đoán được ta sẽ xử lí như thế nào mà từ đó làm ra phản ứng thích hợp. Khi sự bị động biến thành chủ động phối hợp, đó mới thực sự là hiểu ý lẫn nhau.
Có sự phối hợp đồng đội ăn ý thì một chiến đội mới có khả năng vận hành chiến thuật như ý, tăng cường khả năng chiến thắng.
Quang mang chớp động, pháp bảo quang cuồng, mây mù bị xé tan, cả ánh sáng cũng lu mờ. Một trận loạn đấu, cả bình thai như bị gọt đi một tâng đá.
Sau hai canh giờ tả xung hữu đột thì hỗn chiến mới tạm ngừng, kẻ cạn kệt linh lực, kẻ áo quần nát tương, có kẻ còn bị thương nhẹ, ngay cả Linh Vân tu vi cao nhất cũng hơi chật vật. Thực ra nếu gã ăn gian một chút thực lực thì chẳng ai động được đến gã, nhưng như vậy thì đối luyện cũng chẳng còn ý nghĩa. Trong chín người thì chỉ có Triệu Thiên Bình là tương đối lành lặn, sức lực của nó được cải thiện rất nhiều từ những bài tập, lại còn thường xuyên ngâm mình trong “Hỏa vân Địa xa thang” nên hai canh giờ duy trì chiến đấu không đến nỗi kiệt lực, còn linh lực lại chẳng hề dùng đến, đơn thuần là dựa vào ngoại công để chiến đấu mà thôi. Hơn nữa dù là hỗn chiến chín người nhưng độ khốc liệt chẳng thể sánh bằng hỗn chiến trong mộng cảnh, điều mà Triệu Thiên Bình đã quen thuộc nên nó vừa đánh vừa khí định thần nhàn quan sát học tập cách thức chiến đấu của các vị sư huynh. Từ cách ra đòn kết hợp thi pháp, cách tấn công sao cho hiệu quả các thứ. Dù kinh nghiệm chiến đấu của mấy vị sư huynh chẳng phong phú mấy nhưng dù sao vẫn có cái để học, Triệu Thiên Bình đã rất thỏa mãn.
Mọi người nhìn nó như nhìn quái vật, ngay cả Chu Đại Lực cũng lắc đầu cảm thán, còn gã lắm mồm Vũ Thanh Hà thì oang oang:
- Ta thật sự là muốn phế hết linh căn của đệ đi ấy, thực sự là tức chết. Hừm, hay là đệ tự hủy tu vi rồi chuyển qua tu võ nhỉ, ta nghĩ thành tựu của đệ chắc chắn sẽ vượt trội hơn nhiều đấy.
Linh Vân Đạo Nhân nghe vậy thì mắng:
- Ngu xuẩn, tu đạo muôn vạn lối, dù trước am hiểu chiến đấu võ thuật nhưng nếu vận dụng tốt vào đạo thuật thì thành tựu sao có thể kém được. Đệ không được xúi bậy Tiểu sư đệ. Nếu Tiểu sư đệ am hiểu thuật cận chiến thì nên tìm hiểu nhiều những đạo thuật thiên về cận chiến và hỗ trợ cận chiến thì sẽ làm ít mà được nhiều, đạo lý trong đó càng dễ dàng lĩnh ngộ.
Trước là mắng Vũ Thanh Hà, sau là nói với Triệu Thiên Bình. Triệu Thiên Bình nghe Linh Vân chỉ dạy liền cảm tạ:
- Cảm ơn Đại sư huynh chỉ điểm.
Vũ Thanh Hà thì bĩu môi:
- Ta thì cứ thấy nó thật sự là võ sĩ chứ tu sĩ cái nỗi gì, chẳng biết võ sĩ có gì hay ho mà lại không chuyên tâm đi học đạo pháp cho tốt vào…
- Đệ nói võ sĩ có chỗ nào không hay ho?
Vũ Thanh Hà đang định càm ràm tiếp thì một giọng trầm khàn vang lên chất vất, chẳng cần nhìn gã cũng biết là Tam sư huynh vốn ít lời:
- A ha ha, Lão Tam huynh nghe nhầm rồi, ta có nói võ sĩ không tốt đâu. Đây là ta đang nhắc nhở tiểu sư đệ đã là tu sĩ thì nên tu luyện đạo thuật cho tốt, chứ muốn luyện võ thuật thì phải là người có thiên phú như Lão Tam huynh mới phát dương quan đại được…
Càng nói tiếng Vũ Thanh Hà càng nhỏ dần rồi im bặt, vì gã thấy mặt của Chu Đại Lực khá khó coi, mà gã cũng nhớ ra lúc nãy luận bàn là Triệu Thiên Bình một đường áp chế hắn. Vũ Thanh Hà chỉ còn biết cười trừ cho qua, còn những người khác thì nhìn gã với ánh mắt đầy khinh bỉ.
Thời gian nghỉ ngơi khôi phục cũng là hai canh giờ mới đảm bảo tất cả mọi người đều tới đỉnh phong mới tiếp tục rèn luyện. Vẫn là hỗn chiến, vẫn hai canh giờ. Sau đó trời cũng tối nên mọi người hẹn nhau sáng ngày mốt lại tiếp tục rồi ai về chỗ nấy. Chỉ có Triệu Thiên Bình là nấn ná ở lại Bình thai chưa đi.
Thật ra với Triệu Thiên Bình thì ở chỗ nào cũng như nhau, động phủ của nó chẳng có gì quá tốt nên ở cũng được mà không ở cũng không sao, nên nó quyết định thôi thì khỏi cần về, cứ trực ở đây cũng được.
Đêm không trăng nhưng ánh sao rực rỡ, bầu trời cực kỳ quang đãng. Kể cũng phải, ở cái độ cao này thì nhìn lên cũng khó mà thấy được gợn mây nào.
Xa, mịt mờ và thăm thẳm, dải ngân hà rực rỡ vắt ngang bầu trời, không gian lung linh chứa đựng bao điều kì diệu đẹp đẽ và bí ẩn.
Hấp dẫn và rộng lớn.
Bầu trời vẫn thế, nhưng hôm nay với Triệu Thiên Bình lại chứa đầy gánh nặng. Và cả sự lạnh lẽo.
Chẳng phải lạnh vì vài gợn gió heo hút, chẳng phải lạnh vì không khí nơi vùng cao này. Mà lạnh vì cô đơn, cô đơn không chỉ vì nhớ nhà, cô đơn còn vì những thứ trong lòng chẳng thể chia sẻ với ai.
Bất giác nó lại lôi thạch tiêu ra thổi.
Tiếng tiêu trong trẻo vang lên trong đêm tối.
Độc tấu.
Độc hưởng.
Thời gian trôi qua của Triệu Thiên Bình dạo này chẳng được chút nhàn hạ. Cứ cách một ngày lại đối luyện thì không nói, nó còn phải nắm bắt Mộng cảnh đạo thuật, bổ sung kiến thức từ Lưu Vân thư viện để tăng cường năng lực của Diễn thiên thế giới, thỉnh thoảng mới rèn luyện năm đạo thuật cơ sở, những thứ khác thì tiến bộ ít nhiều, chỉ có tu vi là chẳng khác gì dậm chân tại chỗ.
Triệu Thiên Bình thật ra vẫn còn thời gian bế quan tăng trưởng tu vi kích phá khiếu huyệt, nếu không vướn phải cái Diệu Vân bí thuật rắc rối kia.
Diệu Vân Thao Thiên Bí Pháp ghi lại pháp môn hòa hợp ý thức với mây trời rồi từ đó điều khiển những đám mây thi triển thiên địa chi pháp. Có ba thiên địa chi pháp được ghi lại, thức thứ nhất là Thủy thuật Thao Thiên Hoán Vũ, có thể coi là một đạo thuật thủy hệ khá mạnh mẽ trong việc cải tạo điều kiện môi trường, tạo ra sương mù, tạo ra mưa nhẹ, mưa đá các loại, nếu dùng với người thường thì khá là hiệu quả song với người tu luyện thì không có tính sát thương quá mạnh.
Thức thứ hai là một thức thuật thiên về linh thức tên là Tỏa Thiên Nhãn, gắn kết linh thức vào mây để tăng cường khả năng quan sát và cảm nhận, linh thức hoặc thần thức càng mạnh mẽ, càng am hiểu thuật pháp thì bí thuật này càng có phạm vi rộng và rõ ràng, đến một trình độ nhất định thì chỉ cần ở đâu có mây thì ở đó như có chính bản thân tự thân quan sát vậy.
Còn thức thứ ba, là sát chiêu cực kỳ mạnh mẽ - Thiên Phạt. Người ta thường nói trời phạt thì giáng sấm sét, thức thuật này cũng lợi dụng mây trời để dẫn động cửu thiên cuồng lôi tiến hành công kích. Uy lực xứng với hai chữ diệt thế.
Mạnh mẽ là thế, nên muốn học được thức thứ ba so với hai thức kia lại càng khó hơn gấp nhiều lần. Hai thức thuật trước muốn thành thạo không phải khó, ngoài việc thành thạo pháp quyết thì chỉ cần thỏa mãn sự hòa hợp ý thức với mây trời là có thể làm được. Nhưng thức thứ ba không chỉ yêu cầu sự hòa hợp đơn giản như vậy, muốn vận dụng cửu thiên cuồng lôi phải nắm bắt được sự liên hệ chặt chẽ của ngũ hành trong thiên địa với lôi điện cộng với những điều kiện tương đối hà khắc thì mới có thể thi thuật được. Lấy thủy làm cội nguồn, lấy hỏa làm động lực, lấy thổ làm dẫn dắt, lấy kim làm lực lượng còn mộc làm phụ trợ, điều khiển sự tác động của ngũ hành trong thiên địa một cách chuẩn xác thì Thiên Phạt mới được sinh ra.
Tu luyện Diệu Vân Thao Thiên Bí Pháp mới là lí do chính để Triệu Thiên Bình chuyển qua định cư trên bình đài.
Nhờ có Diệu Vân Kinh cộng thêm chú pháp mà Triệu Thiên Bình rất dễ dàng câu thông với những áng mây trên bầu trời. Một liên kết dần dần được sinh ra, từ mở ảo dần dần chân thật và chặt chẽ. Việc gửi gắm linh thức vào mây không phải quá khó.
Trong quá trình luyện tập câu thông, Triệu Thiên Bình chợt đón nhận niềm vui bất ngờ, đó là linh thức của nó đã hình thành. Linh thức, đánh dấu sự tăng trưởng vượt bậc của ý thức, biến chuyển việc sử dụng ý thức từ bị động sang chủ động, đột phá tăng cường giác quan và các khả năng của ý thức. Có thể nói việc rèn luyện ý thức không ngừng, cộng thêm việc học được Diễn thiên thần thực khiến Triệu Thiên Bình nhanh chóng đột phá bước quan trọng này.
Hình thành linh thức là bước đột quá cao nhất trong quá trình tu luyện của sơ cấp tu sĩ, mặc dù kinh mạch chưa đến ngưỡng mạnh mẽ, khiếu huyệt vẫn chưa khai phá hết nhưng chỉ cần hình thành linh thức thì cơ hội đột phá Trúc cơ coi như đã nắm chắc trong tay. Có tu sĩ dù khai thông đầy đủ ba trăm sáu mươi huyệt khiếu, dù kinh mạch cường kiện nhưng linh thức không thể hình thành thì chẳng thể nào đặt chân vào Trúc cơ được, vì linh thức là mờ mịt khó nắm bắt, không giống như những yếu tố kia có thể dựa vào tích lũy mà thành.
Có thể nói trong những Đan điền của Triệu Thiên Bình, thì nó lại hoàn thành cường hóa cái khó khăn nhất là Não hải thần điền trước.
Hình thành linh thức, trước tiên phải nói đến khả năng diễn hóa vượt trội của Diễn thiên thế giới khiến Triệu Thiên Bình được lợi vô cùng. Do đó, khả năng câu thông mây trời, tìm hiểu bí pháp Thiên Phạt cũng được cải thiện đáng kể.
Mây mù bất tận, biến hóa khôn lường. Việc dẫn động ngũ hành kết hợp trong những đám mây kia không dễ chút nào.
Thủy dung hóa lực lượng thiên địa, hỏa biến hóa âm dương, thổ trọng tố hình thức, kim bùng nổ lực lượng lôi điện, mộc đối ứng kiểm soát.
Ngũ hành hòa hợp.
Dẫn động lưu vân.
Thiên phạt cuồng lôi.