Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa

Chương 20




Qua hai ba ngày nữa là sinh nhật 19 tuổi của họ rồi, đối với chuyện mời Mạc Doãn Nhi hay không, Nghê Già vẫn một mình một chiến tuyến. Chuyện ở bệnh viện ngày hôm đó, vất vả lắm mới nguôi đi, kết quả trong chuyện này, cô với Nghê Lạc, tuy không nói rõ, nhưng cũng mâu thuẫn. Dù sao, hai người kia cũng cùng nhau tổ chức 18 năm sinh nhật!

Nghê Già đau đầu, vì sao con bé này cứ lảng vảng qua lại trong cuộc sống của cô vậy!

Hôm nay, Nghê Già xuống nhà từ sáng sớm, phát hiện Nghê Lạc lại dậy rời giường rồi, lưng thẳng tưng, ngồi rất nghiêm chỉnh trước bàn, ăn sáng.

Nghê Già dụi dụi mắt, không nhìn lầm chứ, nhéo nhéo mặt mình, không phải là mơ à.

Cô nghi hoặc đi xuống cầu thang xoắn, lại phát hiện Trương Lan đứng ở cửa phòng,

khiếp sợ như thấy ma quỷ gì đó vậy, nhìn chằm chằm bóng lưng vô cùng nghiêm túc của Nghê Lạc, chớp chớp mắt liên hồi.

Chưa từng thấy chuyện này bao giờ! Thằng bé này không biết có bị sao không?

Nghê Già ngồi xuống trước mặt Nghê Lạc, nhìn cậu như nhìn người bị ma ám: “Ăn sáng thôi mà, em ngồi thẳng thế làm cái gì?”

Nghê Lạc sửng sốt, giống như không nghe rõ cô nói gì, một lúc sau, vừa uể oải vừa chán nản sụp người xuống, buông lỏng sống lưng: “Còn không phải tại chị hại à. Đứng có cách đứng, ngồi có tư thế ngồi, cả ngủ cũng phải giữ một tư thế!”

Nghê Già bật cười, xem ra thu hoạch còn hơn dự kiến:

“Nói vậy, em dậy sớm thế này, cũng là tại chị “hại”!”

“Vớ vẩn!” Nghê Lạc hung dữ trừng cô, rồi khổ sở nói,

“Trong căn cứ, sáng nào cũng phải dậy sớm từ sáu giờ rời giường chạy bộ. Tôi còn là vị thành niên tuổi ăn tuổi lớn, lại bị chị rõ ràng là mang đi tàn phá, có phải chị quá tàn nhẫn rồi không?”

Nghê Già liếc một cái khinh bỉ: “Em mà còn vị thành niên? Em còn đang lớn? Lớn chỗ nào? Lớn chỗ nào nào? Lại còn lớn nữa à, thì tiếng rên rỉ trên giường của Trương Hình thành ma âm thủng màng nhĩ mất thôi!”

“Phụt” Cả miếng bánh kem tí nữa thì chặn nghẹn Nghê Lạc, “Cho tôi xin, đừng có bắt tôi vừa về đã muốn đi được không?”

Nghê Già bóp một miếng bánh mì, trệu trạo nhai: “Ai, chị nghe nói, thói quen của con người mất 21 ngày để hình thành, chị nghĩ thói quen dạy sớm ngồi thẳng lưng này vô cùng tốt, không bằng…”

“Chị đừng mơ!” Nghê Lạc vẻ mặt kinh hoàng, khổ sở và oan khuất vô hạn nhìn Nghê Già, rồi nhận ra câu này vô dụng với cô, lập tức vứt lương tâm nói tiếp,

“Chị đã bao giờ nghe, người nói lời không giữ lời kiếp sau đầu thai làm chó chưa? Tối qua chúng ta đã bàn bạc tốt rồi, tôi đến trường, thì chị sẽ không đưa tôi đến cái chỗ khỉ ho cò gáy kia nữa!”

Thằng bé này sao lại thích chó thế nhỉ?

Nghê Già rất kiểu “cố lắm rồi đấy”, thở dài: “Ai, vậy thì đành thế thôi!”

Hôm nay, vì có Nghê Già ở nhà, Nghê Lạc cũng không dám đi chơi lung tung, chỉ có thể cắm đầu vào ngồi trong phòng khách xem ti vi mụ cả não đến trưa.

Trong lúc đó, di động trên bàn nước đã kêu rất nhiều lần.

Nghê Già đang ườn trên ghê sô pha viết outline cho kịch bản liếc liếc, nhìn thấy tên Đường Tuyên, rất bình tĩnh ra lệnh: “Không được nhận!”

Một lần, không cho nhận!

N lần, tất cả được không được nhận!

Nghê Lạc nhíu mày thành một búi, bĩu môi, đứng ngồi không yên.

Nghê Già không ngẩng đầu lên, cười với cậu: “Cũng đâu phải người yêu đâu, mông em mọc nhọt à?”

Nghê Lạc bất mãn: “Đường Tuyên là bạn tôi! Chị dựa vào đâu mà không cho tôi nhận điện thoại!”

“Nó quá hư hỏng!” Nghê Già ngước mắt lườm Nghê Lạc, “Tuy em cũng hư đốn thật, nhưng chị không mong nó làm hư em hơn nữa!”

Nghê Lạc hôm nay ở nhà ngồi suốt một ngày đêm, tâm trạng cũng chẳng lấy gì là tốt, cô còn can thiệp cuộc sống của cậu, đến cả cậu kết bạn với ai cũng phải xen vào!

Cậu đứng bật dậy, cầm phắt cái điện thoại trên bàn đi lên lầu.

Nghê Già kinh ngạc nhìn theo dáng đi tức tối của cậu, cũng không đuổi theo làm gì, dù sao cũng vẫn ở nhà, chẳng thể gây chuyện gì được.

Nghê Già lắc đầu, quay lại viết kịch bản.

Chưa đến nửa tiếng sau, Đường Tuyên đã đến, còn có mấy tên thanh niên Nghê Già không quen, ngượng ngượng ngùng ngùng. Vì đây là bạn Nghê Lạc nên quản gia để bọn họ vào nhà ngay.

Đường Tuyên vừa vào, còn rất nịnh hót chào hỏi Nghê Già, gọi cô là “em gái xinh đẹp”.

Nghê Già đến một chữ cũng không thèm nói, ngồi trên sô pha, mắt lạnh lùng, chân thon nhấc lên, quay nhìn hắn, chậm rãi quay quay cổ chân!

Đường Tuyên run lên, nhờ đến lần trước đau trứng thế nào, bật người lại cho đúng quy củ, cười ha ha: “Bọn em lên tìm Nghê Lạc!”

Nghê Già nghi hoặc nhìn bọn họ lên lầu, nhíu mày, Nghê Lạc định giở trò gì đây! Nhưng nghĩ nghĩ một chút, đám con trai choai choai ở nhà, cùng lắm thì chơi game, cũng không quan tâm nữa, tiếp tục viết kịch bản.

Cho đến một lúc nào đó, trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Trương Lan:

“Mấy, mấy đứa làm gì vậy!!!”

Nghê Già sửng sốt, đặt laptop xuống, chạy vội lên phòng Nghê Lạc, vừa lên, đã thấy Trương Lan đứng ở cửa phòng, kinh ngạc che miệng.

Cô vọt vào nhìn, chỉ thấy khí lạnh quay cuồng, thiếu chút nữa thì mù mắt cô luôn!

Ba bốn thằng con trai toàn bộ trần truồng lăn qua lại trong chăn.

Mà trên sô pha có hai cậu trai đẹp mặt lạ hoắc, rõ là đang biểu diễn gay sex, có người tay còn đang cầm gel bôi trơn, mà chàng trai nằm dưới cậu ta biểu cảm vừa đau đớn vừa say mê, còn mềm mại yêu kiều rên rỉ.

Về phần Nghê Lạc, cậu nằm trên giường, chăn mỏng che phần dưới eo, một tay ôm một mỹ thiếu niên khác, mắt mơ màng mà lại cực kì khiêu khích nhìn Nghê Già.

Cậu hơi híp mắt, nói với Trương Lan, đôi mắt thì rõ ràng là nửa cười nửa không hướng sang Nghê Già:

“Mẹ, trong mấy ngày Nghê Già nhốt con ở Nam Sơn, con phát hiện ra, con có loại khuynh hướng này. Chị ấy tưởng là uy hiếp được con, nói sau này cũng sẽ gọi người đến ép con đi, thật sự con cầu còn chẳng được!”

Trương Lan sớm đã bị hình ảnh trước mắt đánh cho thần trí không rõ, che mắt, gào lên thảm thiết với Nghê Già: “Nghê Già con rốt cuộc muốn thế nào? Không cho Doãn Nhi vào cửa, còn hành hạ em trai ruột con như thế! Con không làm cho cái nhà này loạn lên gà bay chó sủa thì không yên tâm đúng không!!!”

Nghê Già không trả lời, đi đến bên giường, mặt nghiêm nghị như tiền, giọng nói vừa âm u vừa lạnh lẽo: “Làm ra lắm trò thế này, là ý tưởng của đứa nào?”

Tất cả mọi người không lên tiếng, Đường Tuyên ánh mắt trốn tránh lóe lên một cái.

Nghê Già nghẹn một cục tức, tên khốn nạn chết tiệt!

Cô và Nghê Lạc vất vả bao nhiêu mới có thể có quan hệ hơi hòa thuận một chút, sau vụ Mạc Doãn Nhi vào bệnh viện, cũng đã lung lay bao nhiêu rồi. Miễn cưỡng mới duy trì được chút hữu hảo, không ngờ tên tra nam Đường Tuyên lại giật dây Nghê Lạc bày ra trò cười này để phản kháng.

Cô rất rõ ràng, có lẽ vốn Nghê Lạc không nghĩ nhiều như vậy, nhưng Đường Tuyên khiêu khích vài câu, chỉ sợ đã làm cho giao ước học hành tử tế lúc trước nát bét ra rồi, mà sức uy hiếp của căn cứ Nam Sơn cũng không còn lại chút nào.

Cô hiện giờ thật hận không thể đá Đường Tuyên ra khỏi Trái Đất!

(dip: chỗ này muốn viết là “Cô hiện giờ thật hận không thể đá Đường Tuyên về hành tinh mẹ!” nhưng gió vậy hơi mạnh)

Nghê Lạc còn rất khí khái gánh trách nhiệm: “Ý tưởng của ai gì chứ? Không phải là sexparty quy mô nhỏ thôi sao? Có điều, đối tượng tôi thích giờ đổi thành đàn ông!”

“Đối tượng em thích?”

Nghê Già hừ một tiếng, cong môi mà không hề giống cười: “Là nó ấy hả?” Chưa dứt câu chân đã bước nhanh tới, hung hăng đạp một cước, giống như hàm chứa sức mạnh của nghìn quân, ngay cả giường cũng bị đạp đánh “rầm” một tiếng.

Đường Tuyên đang nằm cạnh Nghê Già “A!!!!” lên thê lương, ôm cái chân thương tật lăn xuống đất, lăn rồi lăn, rên rỉ đầy đau đớn.

Chỉ chốc lát, đầu tiên là tiếng khớp xương lệch, tiếng kẽo kẹt của ván giường, và tiếng kêu đau không dứt của Đường Tuyên văng vẳng, để cho cả đám con trai trong phòng mặt trắng bệch hết.

Nghê Già nhìn từ trên xuống người đang lăn trên mặt đất trên người có độc cái quần lót, mặt lạnh như phủ sương: “Đường Tuyên, tôi đã cảnh cáo anh rồi!”

Nghê Lạc kinh hoàng!

Câu không ngờ được Nghê Già lại động tay chân với bạn của cậu! Cậu tức giận mặt cũng đỏ bừng, nhảy dựng lên khỏi giường, chỉ thẳng vào mặt Nghê Già gầm rú: “Đây là phòng của tôi! Đó là bạn của tôi!!! Chị có tư cách gì quản tôi, có tư cách gì mà đánh người! Chị thích đánh người khác thế chứ gì, thế thì đánh tôi đi!”

Nghê Lạc càng nói càng tức, nhảy thẳng đến trước mặt Nghê Già, mắt trợn trừng, rống to:

“Chị đánh chết tôi đi! Những cái này là ý tôi cả đấy, những người này là tôi tìm đến đấy, không liên quan đến Đường Tuyên! Tôi đồng tính đấy, chị làm gì được tôi? Chị đánh chết tôi đi! Chị tưởng chị đánh tôi chết là bẻ thẳng được tôi chắc?”

Nghê Già mắt tồi sầm, đột nhiên bóp chặt cổ Nghê Lạc, hai cánh tay kẹp một cái, liền đẩy cả người Nghê Lạc ngã xuống giường. Những người còn lại đều bị khí thế hung thần ác sát của Nghê Già hù dọa, toàn bộ tự động nhảy nhảy đi tìm quần áo khoác lên người.

“Chị buông ra!” Nghê Lạc nổi giận, trước mặt bao nhiều người, bị cô đè ra dễ dàng như thế, đã là nhục nhã tột đỉnh rồi, mặt cậu đỏ đến sắp chảy ra máu.

Nhưng gần đây Nghê Già cũng không có tâm tình tốt, lúc này cơn tức cũng bùng lên, dùng sức cũng gấp mất lần bình thường, gắt gao kìm cậu xuống, cảnh cáo hăm dọa:

“Nghê Lạc, em có phải đồng tính hay không thì có liên quan gì? Nếu em muốn chịu đựng, chị cho phép em! Có điều,”

Cô phiên muộn, đồng tử co lại,

“Có tin không, chị tìm người lấy hết con cháu đời đời của em ra, đi thụ tinh ống nghiệm tìm người mang thai hộ? Chỉ cần Nghê gia có người nối dõi, chị quan tâm em chết hay sống làm gì? Hoa thị sau đó theo chị đi làm của hồi môn, về phần em, chị để cho em miệng ăn núi lở, sống chết mặc em!!”

Nghê Lạc hoàn toàn không ngờ đến, Nghê Già sẽ nói như thế, kinh ngạc đến mức quên cả phản kháng!

Ý của cô là, cậu chẳng có tác dụng gì cả, chẳng qua là người nối giống cho gia tộc? Mà cô không chỉ khinh bỉ cậu, còn muốn lấy Hoa thị đi?

Nghê Già nói xong, đẩy mạnh cậu ra, đứng dậy, liếc một vòng những người còn lại: “Sao, không đưa Đường Tuyên đi viện à? Còn không nhanh cút ra khỏi nhà tôi!!!”

Các cậu trai kia vừa tận mắt chứng kiến một loạt hành động của Nghê Già, lại nghe câu nói không thể ngờ được của cô, toàn bộ bị dọa đến mất hết hồn vía, cô ấy thật đáng sợ quá kinh khủng quá!

Mấy người nhanh chóng nâng Đường Tuyên bỏ chạy!

Nghê Lạc ngã xuống giường, mắt dại ra, cả đời chưa mất mặt thế này bao giờ!

Cậu tức chết mất, lại đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào Nghê Già điên cuồng hét: “Cút! Tôi không muốn nhìn thấy cô, cô cút ngay ra khỏi đây cho tôi! Cút!”

Nghê Già yên lặng liếc cậu, xoay người đi.

Mới đi được nửa đường, chợt nghe tiếng Nghê Lạc cười lạnh: “Nghê Già, chị thật đáng sợ!”

Nghê Già khựng lại, không thể bước tiếp.

“Trong mắt chị, tất cả mọi người không ai là tốt! Chị đối với Doãn Nhi không tốt, với mẹ, chị vô lễ, với chị Nghiên Nhi cũng không thấy có bao nhiêu thật lòng!”

“Ha, tốt nhất là chị nghĩ lại xem, chị có bạn bè không? Có người thích chị sao? Nghê Già, chẳng lẽ chị không cảm thấy mình bây giờ, vừa đáng sợ, vừa đáng thương, còn rất đáng buồn sao? Tại sao chị có muốn thay đổi tôi thành cái loại người đáng sợ như chị chứ! Chị thích điều khiển cuộc sống của người khác vậy sao? Chị đã hỏi ý kiến của tôi chưa?”

Lúc đầu cậu chỉ cười lạnh, nhưng dần dần càng nói càng giận dữ, cũng không khống chế được nữa, giọng nói lớn đến vang vọng căn phòng: “Chị nghĩ tôi rất hư đốn, cuộc đời tôi không có gì đáng nói; nhưng trong mắt tôi, chị cũng chẳng hơn gì đâu! Đời chị, cũng thất bại hoàn toàn!”

“Còn nữa!” Cậu gần như gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi, “Chị có biết không, tôi, rất, ghét, chị!”

Nghê Già lưng cứng ngắc, đứng ở cửa, mắt nhìn hư vô, nghe từng chữ phát tiết giận dữ của cậu, rồi đứng một lúc lâu. Chẳng rõ là nghĩ gì, cuối cùng, chẳng nói thêm chữ nào, đi.

Nghê Già yên lặng rất lâu, ngồi trong phòng khách, ôm máy tiếp tục viết dàn ý, nhưng trong đầu trống rỗng, không thể đánh ra nổi một chữ.

Tay hơi run rẩy, giống như sợ hãi, sợ những lời Nghê Lạc nói, là thật.

Hai ngày tiếp theo, Nghê Lạc và Nghê Già chiến tranh lạnh, không nói chuyện với nhau lần nào.

Không hiểu sao Nghê Già có chút chột dạ, thật ra còn có hơi hơi hối hận. Bà nội không thích nói cười, luôn luôn lạnh lùng, trong nhà người nói mấy câu qua lại với cô, cũng chỉ có Nghê Lạc.

Bây giờ ngay cả cậu cũng bị cô làm tức giận rồi, bầu không khí trong nhà giống như hầm băng.

Nghê Già cẩn thận nghĩ lại, cũng thấy mình làm thế, có hơi quá… Nếu Đường Tuyên có tệ hại thế thật, cô hẳn là nên kéo riêng cậu lại, chứ không phải là trước mặt bạn bè của Nghê Lạc làm mất mặt mũi của cậu.

Nhưng mà, cô cũng không biết lúc đó là thế nào, giận dữ lớn như thế, thật giống như chuyện xảy ra trong bệnh viện, chuyện của mẹ, chuyện của Mạc Doãn Nhi xảy ra gần đây đã ép tâm lý của cô không thở nổi, cần phải giải tỏa.

Tuy không muốn thừa nhận chút nào, tuy thấy mình thật thất bại, nhưng, cô thực sự bị Mạc Doãn Nhi ảnh hưởng!

Cô thực sự không thể khống chế được cảm xúc!

Đây là sức mạnh của Mạc Doãn Nhi?

Nghê Già, mày thực sự dễ bị ăn! Kiếp trước cũng như thế, luôn muốn cho cô ta một bài học, tranh giành với cô ta, vừa cảm thấy bị uy hiếp sẽ nổi nóng với người thân, loại tâm lý đó hại mày chết, sao giờ còn như thế? Còn tiếp tục như thế nữa, sẽ giẫm lên vết xe đổ đó!

Nghê Già đau khổ cười, nửa khắc sau, lấy lại tinh thần, cô đâu có dễ bị khuất phục như thế?

Tiệc sinh nhật 19 đêm nay, nhất định cô phải biểu hiện tư thái tốt nhất của mình.

Tiệc sinh nhật tổ chức vào đêm trước sinh nhật, Nghê Già ngày trước cũng không nghĩ là có kiểu tổ chức như thế này. Đêm trước sinh nhật, mở một party thật lớn, bạn bè đùa giỡn ầm ĩ, chờ đến 12 giờ đêm, mọi người cùng nhau đồng thanh đếm ngược, 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1, sau đó cùng hô lên: “Chúc mừng sinh nhật!”

Trong sự có mặt của người thân bạn bè, cũng chào đón một năm mới trong đời, thật hạnh phúc biết bao!

Chỉ là vừa nghĩ, Nghê Già đã không nhịn được khẽ run.

Đây coi như là lần đầu tiên cô ra mặt, lần đầu tiên xuất hiện công khai thân phận mình ở trong giới này!

Đêm nay, nhất định phải thật tốt!

Nghê Già mở hộp lễ phục trên bàn, váy xòe màu hồng, thân váy phồng to, như công chúa.

Chỉ là, nhìn thoáng qua, rồi im lặng đậy lại.

Trương Lan chọn lựa lễ phục đều dựa theo sở thích của Mạc Doãn Nhi, cô đến nhà này đã lâu như thế, Trương Lan chưa lần nào đưa cô đi dạo phố, cả tủ quần áo cũng chưa hề thay đổi, bên trong tất cả đều là màu hồng nhạt Mạc Doãn Nhi thích.

Váy Valentino xanh nhạt lần trước cũng không biết là ai đưa.

Cô ghét màu hồng!

Nghê Già ra khỏi phòng, thấy Nghê Lạc cũng vội vã xuống tầng, vội vàng hét: “Nghê Lạc!”

Nghê Lạc dừng dừng bước chân, thần sắc có chút không tự nhiên,

Hai người còn đang cãi nhau,

Cậu thoáng nhìn cô, rồi lại tránh nhìn đi nơi khác, âm điệu rất không vui: “Có việc gì?”

Nghê Già nói, hơi lí nhí: “Lễ phục mẹ chọn, chị không thích; muốn mua một cái khác, nhưng,” cô bối rối chà chà hai tay, “chị không muốn đi một mình. Em…”

Nghê Lạc giật mình, sắc mặt vốn lạnh như băng có chút hòa hoãn, nhưng nửa giây sau, nhớ ra cái gì, mắt lại tránh nhìn, hơi hơi thở dài: “Tôi, có người hẹn tôi mất rồi, nếu không,” cậu nhìn lại đồng hộ đeo tay, “Ba giờ thì…”

“Không cần, chị tìm người khác vậy!” Nghê Già cố gắng cười, ba giờ ư, bữa tiệc đã sắp bắt đầu rồi!

Nghê Lạc ánh mắt phức tạp nhìn cô, dừng một chút, rốt cuộc cũng không nói gì, đi.

Nghê Già cầm điện thoại di động, nghĩ một hồi, Tần Cảnh mấy hôm nay còn đang bận quay, đêm nay có khi cũng phải tranh thủ lắm mới đến được; bạn cũng lớp không có nhiều tiền bằng cô, bảo rủ họ đi mua quần áo với cô, giống như là khoe khoang gì đó vậy;

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể gọi cho Tống Nghiên Nhi.

Kết quả Tống Nghiên Nhi đang đi theo Mạc Doãn Nhi dạo phố, còn vô cùng tốt bụng nói: “Già Già, không thì chúng ta đi cùng nhau đi, thật ra Doãn Nhi và cậu cùng sinh nhật một ngày cũng là rất có duyên, hai người thật sự phải làm bạn bè tốt đấy!”

Nghê Già cúp điện thoại, ngây người không biết bao lâu, cũng không biết là nghĩ gì, khi định thần lại, đã bấm xong số điện thoại của Việt Trạch.

Tiếng tút tút vang lên ba hồi, không có người nhận, Nghê Già vốn rất thấp thỏm, giờ càng loạn, cúp ngay điện thoại.

Nhưng điện thoại chưa cúp được bao lâu, Việt Trạch đã gọi đến, giọng nói vẫn lạnh như thế:

“Có chuyện gì sao?”

Nghê Già nháy mắt căng thẳng, chẳng lẽ nói muốn anh đi dạo phố mua quần áo với cô sao?

Với tính cách đạm mạc của anh, chắc chắn sẽ từ chối phải không?

Cô cứng họng, trong đầu cũng là một búi rối loạn, lắp bắp chỉ nói được một tiếng: “À…”

Bên kia yên lặng một giây,

“Sao vậy?”

Câu này rất ngắn, nhưng lần này có vẻ còn có chút cảm xúc của con người.

Nghê Già nhắm chặt mắt, mẹ ơi, chỉ có thể chém mấy câu lừa anh ra chứ biết làm sao!

_______________________

Ỏ (xn lần)

lần này Lạc Lạc làm hơi quá. đúng là họa từ miệng mà ra.

nhưng mà nói chung là bản tính khó dời, không thể thay đổi một sớm một chiều được, nên rồi từ từ anh sẽ trở nên tốt hơn.

PS: anh Việt sắp thể hiện rồi đọ