Đinh Hạo cúi người nói:
– Lão ca quá lời, há dám dùng hai chữ sai bảo, khiến tiểu đệ hổ thẹn biết mấy.
– Nếu chẳng được tiểu đệ có nghĩa khí hơn người thì cả đời này ta e rằng chẳng được tái gặp trời đất, đừng nói tri ân báo đức, chúng ta cứ tận lực tường giúp thôi.
– Trước mắt tiểu đệ muốn tìm kiếm ba người!
– Ba người nào?
– Người thứ nhất là Vân Long Tam Hiện Triệu Nguyên Sanh, kế đó là Trường Bạch Nhất Kiêu, và Giang Hồ Ác Khách Hồ Phi.
– A! Đều là những nhân vật nổi tiếng, nhưng ta đã cách biệt giang hồ những mười năm lạnh lẽo, bây giờ cần phải có chút ít thời giờ chuẩn bị mới làm nên việc.
– Nghe đồn đại Vân Long Tam Hiện có thể ẩn tàng tại Vọng Nguyệt Bảo...
Toàn Tri Tử trầm tư một hồi nói:
– Theo sự hiểu biết của ta trước kia Vân Long Tam Hiện là đệ tử của Ẩn danh lão nhân..
– Ẩn danh lão nhân?
– Không sai, ông này là nhân vật lừng danh tiền bối đời trước, sinh hoạt ẩn cư rất ít hiện thân ra giang hồ, cho nên ít người biết đến lão, ông này có tất cả hai truyền nhân, một là Vân Long Tam Hiện đã xuất giang hồ lão luyện, còn tên kia thì ẩn cư chẳng rõ lai lịch.
– A! Lão ca thật không hổ thẹn với cái danh Toàn Tri Tử còn Ẩn danh lão nhân ẩn cư ở đâu?
– Tuyết phong sơn!
– Ở tại Tương cảnh?
– Đúng vậy nếu lão còn tại thế ít nhất phải có cả trăm tuổi.
– Có khi nào Vân Long Tam Hiện trở về Tuyết phong sơn không?
Kha Nhất Nghiêu ngắt lời nói:
– Không bao giờ vậy!
Đinh Hạo ngạc nhiên nói:
– Sao lão ca biết vậy?
Kha Nhất Nghiêu dừng một hồi nói:
– Ta từng đến viếng Tuyết phong sơn, Ẩn danh lão nhân đã tạ thế, chỗ ẩn cư của lão ngoại trừ một ngôi mộ ngoài ra không còn gì cả, đồng thời Vân Long Tam Hiện tham vọng cực lớn, quyết không thể cam lòng ở lại nơi đấy được.
– Thế thì chỉ hướng vào Vọng Nguyệt Bảo tìm kiếm.
Toàn Tri Tử nói:
– Hắn không phải tổng quản của Tề Vân Trang sao?
– Không sai, nhưng hắn đã phản lại Nam trang Tề Vân Trang cũng đang tìm kiếm hắn.
– Lý do gì?
– Chẳng biết được!
– Có phải phản Nam trang đầu Vọng Nguyệt Bảo không?
– Có thể vậy.
– Việc này phải vào Vọng Nguyệt Bảo thăm dò một phen mới biết được.
Đinh Hạo trầm giọng nói:
– Chúng ta không ai được công khai lộ mặt, ai lẻn vào được Bắc bảo?
Toàn Tri Tử trầm tĩnh nói:
– Ta có thể vào được.
Bỗng nhiên một âm thanh vang lại:
– Ngươi không thể vào được!
Đinh Hạo và Kha Nhất Nghiêu đồng thời giật mình, không ai ngờ được có người ẩn phục kế bên.
Cặp mắt sáng quắc của Đinh Hạo lướt nhanh xung quanh, hy vọng tìm ra được vị trí ẩn phục của đối phương trời sáng choang thế này mà để đối phương lọt vào quả thật thân pháp của người này không thể tưởng tượng được.
– Chỉ nghe Toàn Tri Tử cười khanh khách nói:
– Tánh ăn trộm không bỏ, người vào có đảm bảo không?
Đinh Hạo lập tức vui theo nói:
– Có phải Thọ Dao Phong lão ca ca không?
– Há há há.
Một bóng người từ trong góc viện đen tối nhảy ra, không ai xa lại chính là lão ăn trộm Thọ Dao Phong, lão đến đây và ẩn núp vào trong viện lúc nào không ai biết cả, quả thật lạ lùng.
Đinh Hạo kinh ngạc hỏi:
– Lão ca ca vào đây hồi nào?
Thọ Dao Phong cười khanh khách nói:
– Phật dạy bất khả thuyết vậy.
Toàn Tri Tử tiếp lời nói:
– Đây là nghề của lão, không chui vào huyệt thì cũng xuyên qua tường đúng là bất khả thuyết vậy.
Tất cả cười ầm lên, Thọ Dao Phong nhướng mày trợn mắt nói:
– Chớ nói nhiều lời, một câu nói sơ xuất bị chôn sống mười năm chưa đủ sao?
Đinh Hạo ngại họ làm ầm lên mất cả hòa khí, vội đứng dậy cản lại nói:
– Lão ca ca mời ngồi, để tiểu đệ giới thiệu vị Kha...
Thọ Dao Phong vừa ngồi xuống vừa nói:
– Miễn giới thiệu, ta biết hắn là quản gia của ngươi, một tên lão bất tử đồng chí hướng cũng là huynh đệ với ngươi cả.
Kha Nhất Nghiêu đứng lên nói:
– Để ta đi lấy thêm chén đưa.
Thọ Dao Phong lắc đầu nói:
– Miễn phiền huynh làm gì, ta hiện dùng năm ngón, còn ăn uống thì ta đã chuẩn bị saün.
Nói xong lão giở bầu rượu ra từ dây lưng và lấy từ trong túi áo ra một bọc thức ăn bày trên bàn toàn những đồ nhắm ngon lành, tự ăn tự uống một cách thích thú khả ái.
Mọi người ăn uống xong, Kha Nhất Nghiêu cất bới những chén đưa có thừa ra để lúc tiểu nhị vào dọn dẹp không phát hiện được bọn Đinh Hạo.
Thọ Dao Phong nghiêm túc nói:
– Các ngươi chờ ta ở đây vài hôm, để mình lão ăn trộm đến Vọng Nguyệt Bảo thăm dò một phen xem sao.
Toàn Tri Tử gật đầu nói:
– Đầy là nghề nghiệp của ngươi, chính người vào đó hay nhất nhưng phải cẩn thận đấy.
Thọ Dao Phong mỉm cười nói:
– Điều này người khỏi lo!
Đinh Hạo cảm xúc nói:
– Thế thì làm phiền lão ca vậy.
– Chớ nói lời khách sáo, cái gì mà phiền hay không phiền?
– Lão ca ca có rành tình hình trong Vọng Nguyệt Bảo không?
– Chẳng lẽ người rành?
– Biết được chút ít.
– Thế thì nói sơ cho ta biết, có thể tránh đi được chút ít phiền phức.
Đinh Hạo bèn tả tỉ mỉ tình huống nội ngoại Bắc bảo cho lão nghe, nhất là các cửa ngõ ra vào trong Bắc bảo còn đối với sự canh phòng thì hắn chịu thua.
Thọ Dao Phong nghe thuật xong bèn nói:
– Những chi tiết này cũng khá lắm rồi.
Bỗng Đinh Hạo nói:
– Chuyến đi này lão ca ca phải đặc biệt đề phòng một người.
– Ngươi muốn nói tên tiểu tử tự xưng là Bạch Nho đó phải chăng?
– Đúng vậy.
– Ta sẽ để ý tên này!
– Lão ca ca có rành công lực của Trịnh Tam Giang thế nào không?
– Điều này nên hỏi lão biết nhiều mới được!
Toàn Tri Tử tiếp lời nói:
– Công lực của hắn thế nào thì chẳng biết được, vì y rất ít lộ diện và cũng ít khi tự thân ra tay đối địch. Nhưng căn cứ vào mười năm trước đây hắn từng đánh bại Độc phật tâm là anh cả của Thiên địa bát ma thì công lực của hắn cũng không tệ lắm đâu... Lúc nãy các người đề cập đến Bạch Nho gì đấy là chuyện thế nào vậy?
– Tên ấy là rể tương lai của Vọng Nguyệt Bảo, hắn xưng là Bạch Nho.
– Ý của hắn là chẳng thua Hắc Nho?
– Có lẽ vậy!
– Đinh đệ từng đấu với hắn?
– Không sai!
– Kết quả thế nào?
– Phải nói là kình địch lần đầu tiên đệ đụng phải, từ khi đệ xuất giang hồ đến nay.
Thọ Dao Phong chuyển đề tài nói:
– Ta chuẩn bị đêm nay lên đường ngay, còn các người phải chuyển đi địa điểm khác.
Đinh Hạo nhướng đôi mày kiếm nói:
– Tại sao vậy?
– Kha lão nhi sẽ bị phát hiện thôi, vì đối phương không buông tha hắn đâu.
– Có địa điểm nào an toàn để đặt chân không?
– Đi khỏi thành Lạc Dương là thượng sách, đến những nơi hoang vắng là được rồi, lão biết nhiều cũng đã thoạt nạn, nán lại đây chẳng được ích lợi gì cả.
– Lão ca ca chọn một địa điểm để tiện hội họp?
– Thế thì các người đến Y xuyên thành ngoại Thạch gia tập chờ ta, lão biết nhiều rành địa phương này.
Toàn Tri Tử cười nói:
– Tổ ăn trộm còn y nguyên sao?
– Thọ Dao Phong bĩu môi liếc lão nói:
– Sơn hà dễ thay đổi, tính tình thì khó thay đổi, mười năm chôn sống mồm miệng vẫn còn nói nhiều.
– Thôi đừng tranh cãi nữa.
– Chính người lẻo mép chứ không phải là lão ăn trộm hẹp lượng đâu.
Cùng lúc này Kha Nhất Nghiêu hớt hải chạy vào phòng nói:
– Có người đến kìa.
Đinh Hạo hỏi trước:
– Nhân vật nào thế?
– Bọn thủ hạ Vọng Nguyệt Bảo chắc có khoảng chục người hơn.
– Cha chả đến nộp mạng đấy chứ.
– Người dẫn đầu là ông lão ốm lùn.
– Má bên trái có cái thẹo?
– Không sai.
– Chính là Đoản Mang Đinh Đàm thượng si võ sĩ thống lãnh nội bảo của Vọng Nguyệt Bảo, chúng ta mỗi người chiếm cứ một phòng chắc chắn đối phương sẽ ra tay thủ hạ đến từng phòng lục soát, để chúng nó có vào mà không ra thôi.
Ba lão lập tức ra khỏi phòng, mạnh ai nấy chiếm một phòng xá, đóng cửa lại ngồi chờ bên trong.
Đồng thời cũng vào lúc này, mười mấy tên võ sĩ tiến vào Tây viện, người dẫn đầu là một ông lão ốm lùn nếu y không để bộ râu ria, chắc người ta chỉ tưởng y là tên đồng tử, chỉ thấy y quơ tay lia lịa, khắc có bốn tên võ sĩ phân biệt canh giữ hai bên cổng viện, còn những người kia thì chia nhau chạy về hướng các phòng.
Ông lão đứng giữa sân viện y như con khỉ đột.
Thình lình các phòng liên tục vang ra tiếng ứ ự, sắc mặt ông lão đại biến, sột một tiếng rút thanh kiếm ra khỏi bao nhún mình nhảy sổ vào Tây sương phòng, thoáng nhìn thấy ba tên thủ hạ nằm ngửa trên đất bất giác căm phẫn gầm hét lớn tiếng:
– Người nào đó hãy ra đây xem!
– Đàm thống lãnh, lâu lắm không gặp mi!
– Ai?
Đoản Mang Đinh Đàm thượng si quay sang thấy một tú si áo lam đứng chặn ngay cửa vào.
– Ngươi... là tên tiểu tử họ Đinh ư?
– Tại hạ là Toan Tú Tài.
Đoản Mang Đinh Đàm thượng si rùng mình lui ra sau hai bước, hoảng hốt nói:
– Ngươi chưa chết chăng?
Đinh Hạo biết hắn muốn nói sự kiện tại cổ mộ Mang Sơn, hắn bèn cười lạnh lùng nói:
– May mắn thoát khỏi tai nạn, chắc các hạ thất vọng thì phải?
– Quả thật tiểu tử người chưa chết?
– Mời các hạ ngồi, chúng ta nói chuyện một chút được chứ?
– Chẳng có chuyện gì phải nói cả!
– Đã đến đây rồi thì các hạ đành phải nghe lời nói của ta vậy.
Trong trang viện vang lên những tiếng gầm hét kích đấu với nhau, nhưng chỉ trong nháy mắt lại yên tĩnh như trước, xem tình hình kể cả bốn tên võ sĩ canh giữ cổng ngoài cũng đều bị chế phục cả, Đoản Mang Đinh kinh hoàng nhìn ra ngoài chẳng thấy động tĩnh gì cả, thình lình vung kiếm trong tay mãnh liệt chém vào người Đinh Hạo, thân nhận chức thống lãnh võ sĩ nội bảo đương nhiên công lực chẳng kém, một kích thình lình đánh liều quả thật ghê gớm mãnh liệt.
Keng một tiếng, Đoản Mang Đinh bị chấn động lùi ra sau ba bốn bước, ngã dựa vào cạnh bàn.
Đinh Hạo đã rút kiếm phản kích nhanh tốc đến không thể nào tưởng tượng được làm như hắn đã để saün kiếm trong tay.
Gương mặt Đoản Mang Đinh nhăn nhó co rút.
Bọn ba lão Kha Nhất Nghiêu ào tới cạnh cửa, Thọ Dao Phong cười khúc khích nói:
– Bọn chó săn tóm gọn không sót tên nào cả.
Đinh Hạo gật đầu.
Kha Nhất Nghiêu nói:
– Kha quản gia này phải ra canh gác cửa ngoài cho chắc cú, Đinh đệ hãy chiếu cố bằng hữu này cho tử tế chút nghe.
Đinh Hạo lạnh nhạt nói:
– Điều này đương nhiên rồi.
Kha Nhất Nghiêu quay người đi ra, còn Toàn Tri Tử và Thọ Dao Phong bước vào phòng nhấc ghế đặt tại cửa phòng, ngồi xuống y như hai pho tượng ôn thần.
Đinh Hạo chăm chú nhìn Đoản Mang Đinh rồi lạnh lùng nói:
– Các hạ đến đây có phải muốn đối phó với quản gia tại hạ?
Đoản Mang Đinh lạnh lùng tằng hắng một cái không nói gì hết.
Đinh Hạo lại nói tiếp:
– Các hạ thân hận chức thống lãnh võ sĩ nội bảo chắc phải rõ biết tình hình nội bảo tường tận, bây giờ trả lời một câu hỏi của tại hạ, Vân Long Tam Hiện Triệu Nguyên Sanh có ẩn núp trong bảo không, hãy nói?
– Không biết.
– Các hạ cứ thành thật nói ra thì hay hơn.
– Không biết.
– Hà tất phải chịu khổ đau thêm làm gì!
Đoản Mang Đinh gầm rống nói:
– Ngươi dám làm gì ta nào?
Đinh Hạo lạnh lùng nói:
– Chẳng làm gì mi cả, mi không muốn nói thì chẳng xong mới ta.
– Thế lão phu không nói người làm gì ta?
– Thế thì tại hạ phải vô lễ vậy!
Hắn nói xong vung kiếm đâm tới, Đoản Mang Đinh vung vẩy kiếm đỡ ngang, Đinh Hạo nhanh tốc chuyển thế kiếm tấn công tới. Keng một tiếng Đoản Mang Đinh kiếm rớt khỏi tay, té quỵ xuống đất. Đinh Hạo điểm vào á huyệt của hán khiến cho hắn không thể lên tiếng la hét, sau đó lạnh lùng nói:
– Đàm thượng si nếu khi nào mi chịu nói thì cứ nói.
Đoản Mang Đinh căm hờn nhìn Đinh Hạo không biểu thị gì cả.
Đinh Hạo nghiến răng căm phẫn nói:
– Mi muốn nếm trò chơi Cô âm sưu hồn chăng?
Đoản Mang Đinh vẫn một mực không có biểu hiện gì.
Đinh Hạo chẳng thèm nói nữa, phóng chỉ điểm vào thân hắn, tức thì toàn thân Đoản Mang Đinh phát run ngay, nhăn nhó lăn lộn trên đất, do vì á huyệt bị chế nên không rên rỉ thành tiếng được.
Đinh Hạo làm thế này vì sợ làm kinh động đến những người khách điếm xung quanh, khách khứa ra vào trong ngày của Ngu phúc khách điếm lên đến con số vài trăm người nếu làm náo động lên, hiện trường sẽ rối loạn không thể tưởng được.
Đinh Hạo cất tiếng lạnh lùng hỏi:
– Thế nào có nói chăng?
Tên Đoản Mang Đinh quả thật chịu đựng tài thật, vẫn không biểu hiện gì cả.
Mức độ lăn lộn dần dần chậm lại, cuối cùng chỉ còn lại thở như bò, miệng thì sùi mọt mép, tứ chi co rút lia lịa, không còn giống hình thù con người chi cả.
Đinh Hạo tuy là nóng ruột phục thù, nhưng thật sự hắn không phải hạng người tàn nhẫn, phóng chỉ giải đi âm huyệt cho hắn lạnh lùng nói:
– Họ Đàm kia, người việc gì phải liều mạng đến thế cho tên Trịnh Tam Giang, nói đi?
Đoản Mang Đinh co rút gật đầu nói.
Đinh Hạo giải đi á huyệt của hắn nói:
– Nói đi.
Đoản Mang Đinh nghiến răng cồm cộp nói:
– Ngươi chớ láo khoét, có người sẽ thanh toán với ngươi.
Đinh Hạo căm phẫn nói:
– Mi chắc chưa thấy quan tài chưa đổ lệ chăng?
– Tiểu tử ngươi là cái thá gì?
– Mi dám nói câu nữa?
– Nói thế nào, thế nào đồ tiểu tạp chủng.
Một câu nói này khơi dậy sự việc bà mẹ của Đinh Hạo bị làm nhục đến nỗi phải tự vận khiến hắn căm phẫn như điên như cuồng, ấn xuống một chưởng bộp một tiếng, đầu của Đoản Mang Đinh bị bổ nát tan tành.
Toàn Tri Tử cau mày nói:
– Thằng này sao mà trung thành với Trịnh Tam Giang đến thế?
Thọ Dao Phong lắc đầu nói:
– Lão ăn trộm ta vẫn phải vào Vọng Nguyệt Bảo một phen, bây giờ chúng ta đi ngay thôi.
Toàn Tri Tử nói:
– Những xác chết thế này làm sao bây giờ?
Đinh Hạo căm phẫn nói:
– Khách điếm này cùng Vọng Nguyệt Bảo là một, thế thì cứ để họ tự lo thôi.
Kha Nhất Nghiêu bước vào nhìn qua hiện trường hỏi:
– Hắn có khai gì không?
Đinh Hạo nghiến răng nói:
– Chẳng có khai gì cả ta đã đập vỡ sọ nó rồi.
– Thế thì chúng ta y theo kế hoạch đã định hành động thôi.
– Đi ngay bây giờ?
– Không đi ngay sao được, đám người này có vào mà không có ra thế nào bọn khác cũng tìm đến, nên tránh đi sự lôi thôi không cần thiết vậy.
– Ra khỏi đây bằng cách nào, chẳng lẽ cả đám bước ra cùng một lúc?
– Chia nhau đi ra họp lại ở Y xuyên thế nào?
Toàn Tri Tử gật đầu nói:
– Thế này cũng được, nếu có ba người một tốp sẽ gây chú ý.
Đinh Hạo suy nghĩ một hồi:
– Thế thì hai lão ca đi chung có thể tiếp ứng với nhau, trước mặt bọn Vọng Nguyệt Bảo chỉ nhắm vào một mục tiêu và Kha lão ca, còn Phong lão ca lên đường trước, đệ thì đi đoạn hậu ở đằng sau, thế nào được chứ?
Thọ Dao Phong gật đầu biểu thị sự đồng ý.
Đinh Hạo lại nói:
– Lão ca đã có trọng trách, nên gỡ bỏ bầu rượu đi vì nó chướng mắt lắm.
– Ta sẽ có cách khác, ngươi chớ lo điều này.
– Còn túi da kia lão ca ca để đâu?
Thọ Dao Phong lấy ra cuộn giấy giơ cao nói:
– Sự bất trắc của con người rất khó đoán, nếu tìm chẳng gặp ta, cứ theo cẩm nang này đi tìm.
Đinh Hạo đưa hai tay nhận lấy cẩm nang nói:
– Lão ca ca lo nghĩ thật chu đáo, thế này thì tiện cho đệ biết mấy.
– Lão ăn trộm xin từ biệt trước.
Dứt lời bước ra khỏi phòng chạy mất dạng.
Toàn Tri Tử cũng đứng dậy nói:
– Kha huynh, chúng ta cũng phải đi thôi.
Kha Nhất Nghiêu liền đứng lên nói:
– Đinh đệ hẹn gặp lại Y Xuyên.
Đinh Hạo chắp tay nói:
– Xin chào hai vị lão ca ca.