Một thiếu nữ tóc dài phủ vai ngồi xoay mặt vào vách, y chính là thiếu nữ thần bí tự xưng là quỷ đã gặp đêm qua trên đỉnh núi cao.
Đinh Hạo xúc động mãnh liệt, sao y lại ở đây? Y là truyền nhân của Lôi Công hay là?
Hắn dứt ý niệm, ấp úng nói:
– Cô nương, xin thứ lỗi tại hạ mạo muội làm phiền.
– Ngươi quên rằng ta là quỷ sao?
– A! Đúng, quỷ..
– Ngươi đến đây có mục đích gì?
– Nơi đây có phải là Thiên Âm Động Hắc Thạch Cốc chăng?
– Đúng vậy, sao người biết?
– Được người chỉ đẫn nói.
– Đến đây làm gì?
– Tại hạ xin được mượn Lôi Công Trủy để dùng một phen.
– Nằm mơ ư?
– Chưa chắc, tại hạ chưa bao giờ thay đổi ý định lần nào.
– Người ngạo mạn thế?
– Tại hạ không dám.
– Ngươi có cút khỏi nơi đây hay không?
– Chưa đạt mục đích chưa thể rời đây được.
– Cha chà!
Trong tiếng hò hét thiếu nữ thình lình đứng bật dậy, xoay người hất hai tay tới, ngón tay hơi cong như móc sắt nhanh tốc trảo vào người Đinh Hạo, chiêu thức huyền ảo cay độc vô cùng, nếu gặp hạng cao thủ khác rất khó mà thoát một trảo này.
Đinh Hạo nhẹ nhàng lượn thân tránh qua một bên nói:
– Tại hạ xin nhường một chiêu làm lễ!
Thiếu nữ đó hứ lên một tiếng, hai tay vừa thu lại vừa phất ra trảo một lần nữa nhanh như điện xẹt, so với một trảo chiêu trước càng mãnh liệt hơn, sự biến hóa kỳ ảo bên trong trông thấy phải khiếp sợ.
Đinh Hạo một lần nữa tránh né nói:
– Xin cô nương chớ thái quá.
Một trảo của thiếu nữ lại vô hiệu lực, y liền thụt lùi ra sau khom người rung động đôi chưởng mười ngón chỉ phong bắn xẹt tới trước rạch xé không khí những tiếng sột soạt điếc tai.
Đinh Hạo muốn khắc phục đối phương, bèn chẳng né chẳng tránh để cho chỉ phong chạm phải vào thân phát ra tiếng nổ liên tục đều bị hộ thân cương khí chấn tan mà sắc mặt hắn không hề thay đổi.
Thiếu nữ ấy kinh ngạc hồi lâu mới nói:
– Toan Tú Tài, công lực của ngươi quả thật kinh người!
– Không dám.
– Thật sự mục đích của người đến đây làm gì?
– Chỉ mượn Lôi Công Trủy dùng ít lâu khi xong việc sẽ lập tức hoàn trả ngay.
– Nói cho ngươi biết Lôi Công đã tạ thế, nơi đây chẳng có Lôi Công Trủy gì cả.
Đinh Hạo trầm tư hồi lâu, bình tĩnh ôn hòa mà nói:
– Thưa cô nương, chúng ta có thể nói chuyện chốc lát nữa ư?
– Không có gì phải nói cả.
– Cô nương làm gì phải nóng tánh như thế?
– Ngươi tưởng ta không có cách nào trục ngươi ra khỏi đây sao?
– Thì cứ thử xem, nhưng một lần nữa tại hạ di lễ cầu kiến, chứ không phải vì háo thắng mà đến.
– Phí lời vô ích!
Thiếu nữ ấy lạnh lùng tằng hắng một tiếng, bỗng từ bàn thạch phía sau lưng y lấy ra một thanh kiếm dài luôn cả vỏ kiếm, tiện tay rút ra thanh gươm ném bỏ vỏ kiếm ra sau, nhảy tới vu lộng thanh kiếm vù vù những đường sáng óng ánh như sao ngân tới tấp đánh vào người Đinh Hạo.
Thanh kiếm trong tay Đinh Hạo nghiêng nghiêng đua ra phía trước quơ ngang, chiêu thức này kỳ ảo vô song, biến hóa khôn tả, đối phương liên tục đánh ra ba chiêu kiếm thức, kiếm khí sáng lạnh mà kình lực kinh người, hoàn toàn bị đường kiếm trông có vẻ tầm thường của Đinh Hạo đánh bạt ra cả.
Thiếu nữ cả kinh thụt lùi ra sau đặt thanh kiếm trên bàn thạch xúc động mãnh liệt nói:
– Ngươi có thể làm giúp một việc cho ta ư?
Đinh Hạo từ từ tra kiếm vào bao nói:
– Tại hạ làm được việc gì cho cô?
– Xin mời các hạ ngồi.
Đinh Hạo y lời ngồi trên ghế đá bên phải.
Thiếu nữ thì ngồi trở lại chỗ cũ đưa hai tay hất gọn lại mái tóc phủ dài cả bờ vai, liền lộ ra gương mặt thật xinh đẹp.
Đinh Hạo trông thấy thế không khỏi giật mình, y có gương mặt rất đẹp vẻ đẹp thoát tục, nhưng đôi mày thoáng hiện nét u sầu, cặp mắt hờn oán, má phấn xanh xao hơi gầy.
Thiếu nữ chăm chú nhìn Đinh Hạo một hồi, buồn bã nói:
– Ta tên là Dương Tiểu Phân.
– A! Dương cô nương, Lôi Công lão tiền bối là..
– Lôi Công đã tạ thế năm năm nay.
Đinh Hạo ngạc nhiên:
– Tại sao cô nương lại ở trong Thiên Âm Động này?
– Ta ở đây chờ đợi một người.
– Ai?
– Hắn là Âu Dương Khánh Vân.
Đinh Hạo sực như hiểu ra nói:
– Hắn là người yêu của cô?
Dương Tiểu Phân gật đầu buồn bã thở một hơi dài.
Đinh Hạo hỏi tiếp:
– Cô nương có đồng ý thuật lại sự việc đã trải qua ư?
Hai mắt Dương Tiểu Phân đỏ ngầu, nói:
– Ta ngại rằng chàng đã gặp biến cố, nếu không đã trở về từ lâu rồi...
Y dừng lại giây lát rồi nói tiếp:
– Chàng là truyền nhân duy nhất của Lôi Công, ba năm trước chúng tôi ngẫu nhiên gặp nhau ở thành Khai Phong.
– A! Truyền nhân của Lôi Công.
– Sau đó hai chúng tôi thương nhau, vì chàng ta đã nghịch ý cha mẹ, trở nên người đại bất hiếu.
– Sao nữa?
Giọng nói Dương Tiểu Phân trở nên thê lương ấu sầu nói:
– Cha mẹ đã chọn môn hộ cho ta, đối phương là con nhà nho học, nên ta không ưng thuận, may gặp Âu Dương Khách Vân, thế rồi ta bỏ nhà... theo chàng đến đây.
– Sau đó thế nào nữa.
– Hai vợ chồng ta sống ở đây được nửa năm, những ngày tháng ấy thật là hạnh phúc như ở cõi thần tiên vậy, tại nơi đây một hôm chàng nói muốn tái xuất giang hồ hành tẩu một phen để tăng trưởng kiến thức đồng thời cũng không phụ sở học, ta đồng ý với chàng và tiễn đua chàng ra đến ngọn núi đêm qua mà ta đã ngồi ở đấy, lúc sắp đi chàng nói ngày trăng tròn chàng sẽ trở về núi nhưng mà..
– Chàng không trở về ư?
– Ba năm trăng tròn vẫn chẳng thấy bóng dáng chàng đâu.
– Võ học cô nương chẳng kém, không phải một cô gái tầm thường, tại sao không xuất giang hồ tìm kiếm chàng?
– Ta không thể... đi được.
– Tại sao?
– Thứ nhất ta không còn mặt mũi nào gặp lại cha mẹ, thứ nhì...
– Thứ nhì thế nào?
– Người xem bên này.
Đinh Hạo nhìn theo hướng y nhìn ngó, không khỏi giật mình, có một đứa bé con mày thanh mục tú độ khoảng hai hoặc ba tuổi gì đó đang đứng bên cạnh thạch môn, phía trong trợn tròn đôi mắt to lớn chăm chăm nhìn hắn.
– A! Té ra như thế!
Đứa bé con có chút sợ hãi nói:
– Mẹ, cha con về đây phải không?
Dương Tiểu Phân cười đau khổ nói – Nè con, đây là Đinh thúc thúc.
– Cha con không về đây nữa ư?
– Cha con về tới đây bây giờ.
– Mẹ khóc ư?
Dương Tiểu Phân không chịu đựng được nữa, nước mắt nhỏ ròng ròng, vẫy tay nói:
– Nè con hãy vào bên trong đi, mẹ phải nói chuyện với Đinh thúc thúc một lát, Đinh thúc thúc sẽ dẫn cha con trở về đây, Tiểu Vân ngoan nhé.
– Thật không mẹ?
– Mẹ không nói dối con đâu, Tiểu Vân nghe lời mẹ nhé.
Đứa bé quả thật quay người bước vào bên trong.
Đinh Hạo không khỏi bùi ngùi cảm thấy lòng đau như cắt, hai mẹ con nàng sinh hoạt trong hoàn cảnh cách biệt với thế gian quả thật là một sự kiện thảm thiết trên cõi đời này, cha của đứa bé nếu chẳng gặp sự biến cố thì chắc chắn là một người thay lòng đổi dạ.
Đinh Hạo lại cất tiếng nói:
– Âu Dương huynh có biết đứa bé ra đời không?
– Không biết, nhưng chàng biết tôi có mang.
– Tại hạ... tại hạ ra khỏi đây về sau sẽ lưu ý giúp cô nương tìm kiếm chàng.
Dương Tiểu Phân lau khô nước mắt nói:
– Ta muốn cầu thiếu hiệp làm giúp một việc, chính là việc này.
– Tại hạ nhất định làm tròn việc này cho cô.
– Nếu như... chàng đã gặp sự biến cố...
– Hy vọng không phải như thế.
– Nếu như chàng thay lòng đổi dạ đã có người yêu.
– Thế thì... phải làm sao?
Dương Tiểu Phân nghiến răng nói:
– Xin ngươi giết chết chàng cho xong.
Đinh Hạo rùng mình nói:
– Giết chàng?
Dương Tiểu Phân rơm rớm nước mắt rõ ràng y thương tâm quá đỗi, đương nhiên chỉ vì một lúc quá nóng giận mà nói thế thôi, tục ngữ có câu càng yêu thương nhiều càng hờn giận nhiều.
Đinh Hạo nghiêm mặt nói:
– Cô nương yên tâm, nếu tại hạ có gặp được chàng sẽ cố gắng khuyên chàng về núi ngay.
Dương Tiểu Phân ai oán nói:
– Ba năm rồi, nếu chàng không thay lòng đổi dạ đã phải về đây từ lâu, nếu không vì đứa con nhỏ này... ta không còn sống tới ngày hôm nay.
– Dương cô nương đừng nghĩ như thế, có lẽ chàng gặp phải chuyện bất đắc di làm bận rộn, nên chưa thể...
– Đây là lời nói theo mặt tốt mà thôi.
– Trước mắt ta cứ cho là như thế.
Dương Tiểu Phân cúi đầu trầm tư hồi lâu nói:
– Thiếu hiệp tôn danh đại tánh thế nào?
– Tại hạ tên là Đinh Hạo.
– A! Đinh thiếu hiệp khó nhọc tìm đến thâm sơn tuyệt cốc này mượn Lôi Công Trủy để làm gì?
– Để cứu một người?
– Cứu người phải cần đến Lôi Công Trủy sao?
– Đúng vậy, có vị võ lâm lão tiền bối bị người dùng thứ dây xích đặc biệt đặc chế khóa chặt, cần có cây trủy này thì mới chặt đứt được dây xích đó.
Dương Tiểu Phân trầm tư hồi lâu, đứng dậy bước vào trong thạch thất mà thằng bé đi vào lúc nãy, bưng ra một hộp sắt dài độ một thước đặt trên bàn thạch nghiêm chỉnh nói:
– Đây là Lôi Công Trủy, chính là tín vật Âu Dương khánh Vân giao cho ta trước kia, chàng xuống núi không có mang theo cây trủy này.
Đinh Hạo xúc động nói:
– Dương cô nương tin tưởng tại hạ ư?
– Ta thoáng xem biết ngay thiếu hiệp là một người quân tử đường đường chính chính.
– Tại hạ rất cảm kích cô nương, sau khi xong việc tại hạ sẽ hoàn trả ngay.
Dứt lời, hắn chắp tay từ biệt, xoay người ra khỏi sơn động, theo lối cũ ra sơn cốc, nhún mình nhảy vọt lên đỉnh núi cao, vừa lúc mặt trời đứng bóng, hắn bèn lấy chút ít lương khô ra ăn cho no bụng, sau đó nhận rõ phương hướng phi thân mà đi.
Chuyến đi này có thể nói rất là thuận lợi, nhưng việc của Dương Tiểu Phân vẫn là một vai, y là một thiếu nữ si tình nhưng mong rằng Âu Dương khánh Vân không phải là một kẻ bôi bạc.
Chiếu theo lời nói của Dương Tiểu Phân, Âu Dương khánh Vân chắc là một trang nam tử anh tuấn, là truyền nhân của Lôi Công thì võ công của chàng phải thuộc hạng xuất sắc, nhưng trời cao đất rộng mênh mông bao lao thế này, tìm kiếm một người quả thực không phải là chuyện dễ, tất cả chỉ để phó mặc cho cơ duyên vậy.
Một hôm hắn đi đến vùng sơn cước bìa rừng, cách thành Tương Dương không còn bao xa nữa.
Bỗng thấy trong rừng gần đường lộ có bóng trắng thấp thoáng, hắn không khỏi động tánh hiếu kỳ xoay người lượn thân nhảy vào trong rừng tiến vào trong chừng vài trượng bỗng nghe một tiếng hét the thé:
– Ai đó, đứng lại!
Đinh Hạo nghe tiếng vội dừng bước lại, đua mắt phóng nhìn ra phía trước thấy một bóng trắng quen thuộc đang đứng ở trong rừng cây cách nhau không bao xa một thiếu nữ áo xanh đã bước tới trước mặt, Đinh Hạo tim đập thình thình kêu lên:
– Tiểu Hương đấy ư?
Thiếu nữ áo xanh mỉm cười nói:
– Nhân sanh hà xứ bất tương phùng (người đời có duyên nào mà không tao ngộ) Toan Tú Tài, người còn nhớ rõ chứ?
Quả thật Đinh Hạo ngạc nhiên không kém, nằm mơ cũng chẳng ngờ tại nơi đây gặp lại chủ tớ thiếu nữ áo trắng mà mình từng gặp gỡ tại Mang Sơn... trước kia chẳng bao lâu, hắn bất giác nhìn lưng thiếu nữ áo trắng một lúc, tim hắn đập thình thịch, cố ý lớn tiếng nói:
– Cô nương, may thật lại hội ngộ.
Hắn vừa dứt lời vừa đưa mắt quét tới nhìn, không khỏi giật mình chỉ thấy bên cạnh thiếu nữ áo trắng nằm rải rác vài xác chết, trên cây treo ngược một xác chết mặc áo đen. Hắn bèn tung người nhảy tới, Tiểu hương lớn tiếng kêu la:
– Ngươi chớ tiến lên! Lời nói chưa dứt thì Đinh Hạo đã đến gần sau lưng thiếu nữ áo trắng, Tiểu Hương nhanh nhẹn tung mình chạy theo.
Thiếu nữ áo trắng không nói năng cũng không cử động làm như không hề hay biết Đinh Hạo tới.
Đinh Hạo nhìn dưới đất có tất cả bốn cái xác chết, nhìn ký hiệu trên sắc phục biết ngay là đệ tử của Vọng Nguyệt Bảo, những xác chết này toàn thân đen sậm, rõ ràng trúng phải loại độc cực mạnh, đua mắt nhìn kỹ xác chết treo ngược trên cây là một ông lão, da thịt cũng xám đen, gương mặt trông thấy có vẻ quen thuộc.
Hắn chăm chú nhìn kỹ lần nữa, không khỏi thất thanh kêu lên:
– Phục Hổ tướng quân Vương Chí!
Tiểu Hương nhướng đôi mày liễu nói:
– Thiếu hiệp quen người này ư?
– Hắn chính là Hắc Kỳ đường chủ nội tam đường của Vọng Nguyệt Bảo.
– A!
– Những người này bị đánh độc mà chết.
– Điều này trông cũng biết được ngay.
– Tiểu thư nhà người cũng biết dùng độc?
– Ăn nói hồ đồ, người có trông thấy không?
Mặt Đinh Hạo lạnh như băng tuyết nói:
– Ai đã giết chết những người này?
– Một người áo đen cao ốm tự xưng là Diêm Đô Sứ Giả, chắc thiếu hiệp không lạ tên này ư?
Khí huyết Đinh Hạo sôi sùng sục, điên cuồng gầm thét:
– Diêm Đô Sứ Giả!
Tiểu Hương giật mình nói:
– Chuyện gì thế?
Đinh Hạo bỗng thấy mình mất bình tĩnh, vội trấn tĩnh tinh thần trở lại, áy náy gượng cười nói:
– Tại hạ đang muốn tìm kiếm tên ma đầu này xin hỏi hắn hiện giờ ở đâu?
– Ra khỏi rừng rồi, ta và tiểu thư mới tới đây.
– Xin hỏi thăm thêm, hắn ra khỏi đây được bao lâu?
– Độ khoảng nửa tiếng đồng hồ.
– Làm thế nào biết hắn là Diêm Đô Sứ Giả?
Lúc chúng ta đến đây, người này còn chưa đứt hơi thở, vừa nói vừa dùng tay trỏ vào tên Phục Hổ tướng quân Vương Chí bị treo ngược ấy.