Hắc Nho

Chương 23: Ngũ nhạc tôn giả




Đinh Hạo bất giác nghiêm túc kính phục, không ngờ lão này lại trọng nghĩa đến thế, hắn lại hỏi tiếp:

– Quý bạn cũ của lão trượng là nhân vật thế nào?

– Võ sĩ danh trấn thiên hạ.

– Vãn bối có được phép biết danh tính quý hữu ư?

– Lão phu chưa bao giờ nói ai biết cả ngươi cũng thế thôi.

Đinh Hạo đứng bật dậy nói:

– Vãn bối xin cáo từ!

Mặt Thảo Dã Khách trầm trọng nói:

– Mi khiêu chiến với lão ư?

Đinh Hạo trầm tĩnh nói:

– Việc đã đến thế này đành phải vô lễ vậy!

– Ta cho mi lần cuối nếu mi bằng lòng với hôn sự này sẽ tránh khỏi phải động binh đao.

– Tại hạ không tuân lệnh được.

– Đến lúc đầu tro mặt lấm lem luốc..

– Chỉ trách mình sở học chẳng nên.

– Thôi được mi cứ đi đi.

Đinh Hạo ngạc nhiên theo lời lúc này ông lão dễ dàng gì để cho mình thoát khỏi nơi này, câu nói mi cứ đi đi có hàm ý gì? Lão chuẩn bị thủ đoạn gì để lưu mình lại?

Hắn nghĩ thế ung dung chắp tay xá ba xá, xoay mình bước khỏi cửa đi vài bước, bỗng thấy tình hình không ổn, cảnh vật trước mặt thay đổi, cánh cửa sơn đỏ biến mất, cả nhà tranh cũng đi mất, chỉ là màn trời tối âm u toàn những rừng gò hoang bao la, chẳng biết hướng nào là hướng nào.

Đinh Hạo liền sáng tỏ khoảng đất hẹp này là một trận thế kỳ môn, thì ra ông lão này dùng trận thế kỳ môn này để giữ mình lại.

Ngoại trừ mình thông hiểu được trận thế, bằng không đi loạn xạ thì vô ích thôi. Đinh Hạo biết được điều này không cất bước đi nữa, đứng im nghĩ tìm cách phá trận thế.

Về môn kỳ học này sư phụ đã từng truyền thụ cho hắn nhưng không mấy tinh thông mà thôi.

Hắn còn đang trầm tư bỗng ông lão nói vang lại:

– Tiểu tử đi khỏi được ư?

Đinh Hạo bình tĩnh nói:

– Nếu biết được tiền bối ỷ lại trận thế kỳ môn thì vãn bối không đến nỗi bị nhốt giữ lại.

– Mi không phục sao?

– Đương nhiên!

– Tại sao thế?

– Nếu lúc nãy vãn bối phiền hà tiền bối tiễn ra thì lại thế nào?

– Hà hà, mi muốn nói là ỷ lại vào võ công của mi, võ học của mi liệu cao hơn lão phu ư?

– Vãn bối được dám tự phụ, nhưng muốn được thử một phen.

– Lão phu cho mi cơ hội, mi muốn tỷ thí thế nào?

– Điều đó thì công bình lắm!

– Được, bây giờ mi tiến ba bước, sau đó đi ngang tám bước phía phải.

Đinh Hạo y lời tiến tới ba bước, rồi bước ngang sang phải tám bước, bỗng trước mặt sáng ra, ảo tưởng biến mất, nhìn lại thấy mình đứng tại góc nhà bên phải của sân hoa viên, còn Thảo Dã Khách đứng đối diện với mình khoảng tám bước.

Hiện giờ hắn có cơ hội quan sát vị trí tình thế của sự sắp đặt cây cối hoa lá ra sao rồi.

Thảo Dã Khách trầm giọng nói:

– Tiểu tử ý mi muốn cùng ta đấu một phen.

– Phải như vậy thôi.

– Tiền bối muốn lưu giữ người còn vãn bối cầu thoát thân, bây giờ vãn bối hướng ngoại tiến bước, tiền bối cứ tận lực cản là xong.

Nói xong hắn cất bước ra đi, chỉ trong nháy mắt hắn đã lượn quan sát chỗ kỳ ảo của trận thức rồi.

– Lão phu phải ra tay thôi!

Dứt lời một luồng kình phong như vu bão nhanh nhẹn chụp tới vào người Đinh Hạo, thế đánh mãnh liệt kinh người.

Đinh Hạo có ý muốn khảo nghiệm sức chịu đựng của mình thế nào, nên giả vờ không hay biết, cứ đứng tự nhiên.

Ầm một tiếng nổ vang kinh khủng hắn chồm người tới trước ba bước, liền giữ vững lại thân người chẳng hề quay đầu lại nói:

– Tiền bối cứ ra tay cho nặng cân hơn nữa!

Thảo Dã Khách quái kêu nữa:

– Tiểu tử mi chịu đòn hay thật. Xem chưởng nữa này!

Một luồng kình phong ào ào tiến tới làm tung tóe đất đá cả một vòm trời đen kịt, kình lực chưa chạm vào Đinh Hạo đã thấy khí thế thật mãnh liệt, không phải tầm thường, vội vàng dùng độc môn tâm pháp của sư môn phong bế các yếu huyệt kinh mạch.

Ầm một tiếng nổ vang như lôi đình sấm sét đánh vào thân thể, tứ chi bách cốt tê liệt hồi lâu, một chân chồm ra trước lún sâu vào đất cả nửa thước, đôi mắt choáng váng hoa lên coi như chưởng này tiếp lại thành công lần nữa.

Bóng người thấp thoáng Thảo Dã Khách chặn ngang phía trước, lộ vẻ hốt hoảng giọng nói run run:

– Tiểu tử đây là môn công phu loại nào của mi đây? Mi chuyên dùng môn học chịu đòn ư?

Đinh Hạo lạnh lùng nói:

– Đặc điểm võ nghệ của vãn bối đã học chính là chịu đòn thế này.

– Hình như mi đã hiểu thấu kỳ trận trong trang viện này của lão.

– Chỉ hiểu chút ít biến hóa bên trong thôi.

– Mi chuẩn bị chịu đòn đến cùng à?

– Chưa đến lúc đường cùng – Lão phu muốn thử công phu chưởng lực của mi!

Nói xong lão vung chưởng đánh tới. Đinh Hạo cũng chẳng chịu thua lùi lại một bước xuất chưởng nghênh đón, hai bên hầu như cùng một lúc tấn công ở thế đứng khác nhau, chiêu thức kỳ ảo vô song, kình lực khủng khiếp ầm ầm tiếng nổ liên tục vang lên. Thảo Dã Khách lùi lại một bước, Đinh Hạo tiến tới một bước nhanh nhẹn sang một bên Tiểu Hồng Môn giọng nói lạnh nhạt:

– Tiền bối đã nhường vậy!

Thảo Dã Khách phóng thân nhảy tới, xúc động mãnh liệt nói:

– Khoan đã.

– Tiền bối còn điều chi chỉ giáo?

– Lão phu thua độ rồi. Nhưng mong mi hãy suy nghĩ đến cuộc hôn nhân này cho kỹ.

– Vãn bối đành để tiền bối thất vọng.

– Mi thật không bằng lòng sao?

– Vãn bối đã có đối tượng trong lòng rồi.

– Đi! Đi! Đi! Chẳng phải đồ đệ ta vô duyên, mà là mi vô phước vậy.

Đinh Hạo vẫn bình tĩnh ôn hòa nói:

– Cũng có thể do vãn bối vô phước, xin cáo từ. Chắp tay xá một xá tung mình nhảy ra khỏi Tiểu Hồng Môn.

Ầm một tiếng, Tiểu Hồng Môn đóng mạnh lại, tính nóng của ông lão này quả thật dữ dằn, Đinh Hạo lạnh lùng cười chạy về Lâm bích lâu toan bước lên trên lầu đài chợt nhìn thấy một bóng người đứng tựa lan can mặt nhìn ra hồ, từ sau lưng nhìn tới đó là một phu nhân độ khoảng năm mươi tuổi, Đinh Hạo không khỏi ngạc nhiên cất tiếng hỏi:

– Xin hỏi ai vậy?

Phu nhân ấy không quay đầu lại, giọng nói lạnh như tiền:

– Người đã gặp quái vật lão bất tử ấy?

Giọng nói này lại khiến Đinh Hạo thất kinh, nhưng vẫn giữ vẻ tác phong bình tĩnh nói:

– Vậy lão có chi chỉ giáo ư?

– Y tìm người có việc chi?

– Không việc chi cả. Chỉ nhàn đàm vậy.

– Nhưng chúng người đã ra tay đánh nhau?

– Một lúc cao hứng tỷ thí so tài cho vui!

– Nói láo.

– Xin cho tại hạ được rõ thân phận của lão.

Phu nhân từ từ xoay người lại, chỉ thấy lão có bộ mặt phúc hậu niên kỷ độ khoảng năm mươi ngoài chỉ có điều tính tình thì lạnh lùng thái quá, làm như bọc một lớp sương thu bên ngoài không bằng, lão nhân nhìn Đinh Hạo từ trên xuống dưới lạnh lùng cất tiếng nói:

– Ta là nhu mẫu của Văn Lan, trong trang viện họ gọi ta là Quan đại nương.

– A! Đại nương đến đây có điều chi chỉ bảo?

– Ta muốn biết lão bất tử nói gì với ngươi?

Lại xuất hiện thêm một lão bất tử, bây giờ Đinh Hạo hiểu rồi chắc lão là vợ của Thảo Dã Khách không sai vậy, bằng không làm gì có câu xưng hô khó nghe như thế, hắn nghĩ thế buột miệng nói:

– Lão tiền bối trong Tiểu Hồng Môn là...

– Đừng nói nữa.

– A!

– Lão bất tử ấy nói gì với ngươi?

– Lão đề cập tới hôn sự của tiểu thư.

– Hứ! Lão có thẩm quyền ư, ngươi đồng ý rồi?

– Không tại hạ đã đính hôn từ bé.

– Lão vì cưỡng bách người, nên hai bên đã động thủ?

– Biết tánh chồng hơn ai hết, lão phán đoán sự việc chẳng sai chút nào, xem chừng hai vợ chồng bất hòa với nhau...

– Vì một câu nói cá độ nên hai bên phải động thủ.

– Cá độ thế nào?

– Vị tiền bối ấy nói nếu tại hạ không nhận lời với cuộc hôn nhân thì không thể thoát thân, còn tại hạ thì nói nếu lão lưu giữ được tại hạ thì sẽ bằng lòng cuộc hôn nhân này.

– Kết quả là lão thua?

– Tại hạ miễn cưỡng thoát thân được.

– Hừ, việc làm mất mặt, càng già càng lôi thôi.

– Đại nương quang lâm là vì sự kiện này chăng?

– Nói vậy cũng được nhưng còn việc khác nữa!

– Xin kiến cáo!

– Điều thứ nhất mi không nên cao ngạo mà tự kiêu tự đại, Văn Lan càng cao ngạo hơn mi nhiều, dù cho mi bằng lòng, chưa chắc y đã chịu đáp ứng lại hay chăng.

– May mà tại hạ chưa đồng ý, nhưng cũng chẳng tự kiêu tự đại, còn điều thứ hai thế nào?

Cặp mắt sắc bén của Quan đại nương nhìn chòng chọc vào mặt Đinh Hạo trầm tĩnh mà nói:

– Ta muốn biết mục đích chân thật người đến Nam trang làm gì?

Đinh Hạo động lòng nói:

– Ý muốn tìm hiểu này là của trang chủ ư?

– Không đó là ý riêng của ta!

– Vì sao đại nương lại nghĩ thế?

– Vì sự xuất hiện của Hắc Nho.

– Tại hạ nói cho đại nương biết trước chính Diệp tổng giáo đầu mời tại hạ...

– Đồng ý vậy, song bên trong vẫn có uẩn khúc khác..

Đinh Hạo lạnh lùng nói:

– Đại nương nói thế là sao?

– Vì Hắc Nho vô lý làm phiền bản trang mà ngươi thì lại quen biết với Hắc Nho.

– Thế nào gọi là vô lý làm phiền?

– Khi không bảo bản trang trao ra hai người không can hệ gì đến bản trang, đây chưa phải vô lý làm phiền ư?

– Đại nương dám quả quyết Hắc Nho là vô lý làm khó dễ ư? Và người mà Hắc Nho muốn tìm không có can hệ gì với quý trang ư?

Quan đai nương lạnh lùng bĩu môi nói:

– Toan Tú Tài, ngươi là tân khách bản trang vì người từng cứu sống Diệp tổng giáo đầu mà trang chủ mến nhân tài võ công ngươi..

– Tại hạ rất cảm kích.

– Nhưng khẩu khí nói chuyện bây giờ của ngươi như là người phát ngôn của Hắc Nho vậy?

– Tại hạ chỉ phán đoán theo tình lý thôi.

– Lời nói thế này ít ai tin được.

– Tin hay không tùy đại nương.

– Ngươi thật ngang bướng.

– Ý đại nương chẳng đơn giản?

– Quả thật như vậy vì ý nhập trang của người chưa rõ ràng.

Đinh Hạo vẫn bình tĩnh ôn hòa nói:

– Phải vậy.

– Nếu tại hạ không giải thích thì sao?

– Toan Tú Tài, không thể chẳng giải thích được.

– Ý đại nương chẳng lẽ muốn so tài với tại hạ.

– Đúng thế.

– Tại hạ làm khách tại Nam trang nếu lỡ tay thì bất tiện biết mấy?

– Há há há người đừng cao ngạo quá thế, người tưởng dễ dàng thế kia thì đã thắng được lão bất tử đó ư? Ngươi lầm to, y chưa xuất tuyệt chiêu đâu vì y không xem người như một thù nhân.

Đinh Hạo cau mày nói; – Chẳng lẽ đại nương xem tại hạ như là kẻ địch?

– Điều này chưa thể nói được, nhưng chỉ muốn cho ngươi biết Tề Vân Trang không phải là chỗ không người.

Đinh Hạo nhủ thầm nếu sau này xác nhận được chính Dư Hóa Vu là kẻ chủ mưu giật dây huyết án năm xưa thì Tề Vân Trang sẽ là núi xác sông máu chẳng sai, nhưng hắn cố gắng trầm tĩnh nói:

– Đại nương khiêu chiến với tại hạ chẳng sai?

Quan đại nương trầm giọng nói:

– Nói sao cũng được!

Đinh Hạo cười thầm, mình vốn mang đầy lòng căm thù lửa giận mà tới đây, bèn trở thành tân khách của kẻ thù, bây giờ đụng phải đôi vợ chồng quái gở này cùng có chung một ý niệm vì cô tiểu thư Dư Văn Lan mà gây nên biết bao phiền não rắc rối hắn bèn lạnh nhạt nói:

– Đại nương cứ ra tay.

– Động đao kiếm thì làm phiền đến người xung quanh, chúng ta hãy thi văn vậy.

– Hay lắm, tỷ thí bằng cách nào đây?

– Ngươi và ta mạnh ai nấy cùng chịu một chưởng kích tới của đối phương thế là xong.

– Cách tỷ thí này gọn thật, thế thì đại nương ra tay trước đi.

– Ngươi cứ xuất thủ trước đi.

– Tại hạ xuất chưởng đánh trước, e rằng đại nương không còn đủ sức để phản kích lại, để đại nương xuất chưởng trước vậy.

Quan đại nương trợn to đôi mắt nói; – Ngươi kiêu ngạo quá thế, đại nương ta cảnh cáo người trước, nếu người không xuể chưởng ta, không chết liền cũng phải tàn phế cả đời.

– Đó là việc của tại hạ, đại nương đừng quan tâm phóng chưởng tự nhiên.

– Cẩn thận nha!

Trong tiếng gầm thét lão lắc nhẹ thân người, song chưởng xoay một vòng hóa trước dần dần đẩy một luồng gió phất tới. Đinh Hạo chẳng dám khinh thường, vội vàng vận khởi thần công hộ thể, luồng gió trong và có vẻ êm dịu thoang thoảng vừa chạm phải thân hắn lập tức biến thành sức mạnh như sóng gió ba đào ầm một tiếng Đinh Hạo như bị sét đánh lôi đình bổ vào đầu vậy, đinh tai nhức óc, mặt mày choáng váng, khí huyết toàn thân đảo lộn. Bịch bịch bịch lùi ra sau bốn năm bước mới miễn cưỡng lập tấn đứng vững, cương khí hộ thân tý nữa bị rung động tan mất, Đinh Hạo cả minh một chưởng này hắn tin rằng cả giới võ lâm không được bao nhiêu người tiếp đặng.

Quan đại nương thu chưởng nói:

– Ngươi quả thật có chút bản lĩnh, nhưng phải chú ý người đã bị nội thương chút ít, nếu không thì cứ vận khí xem.

Đinh Hạo tự tin sự kỳ diệu của công lực bản thân, sự việc thọ thương không thể có được nên hắn không do dự nói:

– Có lẽ vậy nhưng tại hạ tự tin không đến nỗi nặng lắm.

Gương mặt Quan đại nương co rút một hồi, không tự nhiên nói:

– Bây giờ đến lượt người xuất thủ.

Đinh Hạo song chưởng đua ngang ngực, lòng bàn tay hướng ngoại, vận tụ công lực đến mười thành đôi mắt chiếu ra tia sáng khiếp đảm, chợt ý niệm chuyển nhanh, một chưởng này đánh ra đối phương phải bị thương liền, bây giờ còn ở giai đoạn điều tra ta hãy nương tay chút ít, nếu cho dù sự thật báo thù thì một chưởng này cũng chẳng giải quyết được vấn đề, thời cơ chưa đến, thà biểu hiện phong độ đôi chút, tha đối phương một phen.

Hắn nghĩ thế bèn bỏ đôi tay xuống.

Quan đại nương ngạc nhiên nói:

– Thế nào vậy?

Đinh Hạo ra vẻ chẳng có việc chi nói:

– Không thế nào cả, tại hạ không muốn xuất thủ nữa.

– Tại sao thế?

– Tai hạ thấy làm như vậy chẳng có ý nghĩa chi cả.

– Ngươi nghĩ rằng ta không tiếp đặng một chưởng của người chăng?

– Tùy đại nương nghĩ sao cũng được.

Ngay lúc này Diệp Mậu Đình lên lầu, lớn tiếng nói:

– Đại nương, trang chủ mời lão.

– Có việc gì chăng?

– Chẳng biết được!

Quan đại nương chăm chú nhìn Đinh Hạo một lúc không nói nửa lời, bước xuống lầu đi mất.

Diệp Mậu Đình tiến tới cười một cách miễn cưỡng:

– Đinh đệ xin lỗi vậy mãi làm phiền đệ hoài.

– Không hề chi.

– Bệnh tật hai vị lão nhân gia này tương đồng có cái thật vô lý.

– Tiểu đệ lại cảm thấy họ khẳng khái thẳng thắng tình thật lý ngay không hề giả dối.

– Ngày mai Đinh đệ cáo biệt thật ư?

– Vâng có công việc cần phải đi ngay.

– Bao giờ gặp lại?

– Chẳng bao lâu tiểu đệ lại đến.

– Sáng mai sẽ làm tiệc tiễn Đinh đệ.

– Không cần thiết vậy.

– Đây là ý kiến trang chủ. Xin đừng từ chối, đêm đã khuya rồi, xin đệ đi nghỉ đi thôi.

Dứt lời y chắp tay chào tạm biệt xuống lầu. Đinh Hạo bước vào phòng, hắn hồi tưởng mọi việc đã qua nửa đêm nay, căn cứ võ công của cặp vợ chồng Thảo Dã Khách có lẽ trong trang viện không kém gì hạng cao thủ như thế hoặc còn những cao thủ khá hơn. Dư Hóa Vu độc bá một phương kỳ thực thế lực đương nhiên không thể khinh thường được nếu có triển khai hành động phục thù, ngoài trừ võ công ra cần phải có đa mưu túc trí, bằng không khó mà thành công được.

Hồi tưởng lại sự kiện sư phụ độc mã đương đầu đấu với vài ngàn cao thủ hắc bạch lưỡng đạo quả thật ấy là sự kiện không tiền khoáng hậu trong lịch sử võ lầm.

Một đêm yên lành trôi qua.

Hôm sau Diệp Mậu Đình đến lầu mời Đinh Hạo ra chánh sảnh đường dự tiệc tiễn đua.

Tại tọa vẫn là những gương mặt quen thuộc, trang chủ Dư Hóa Vu, tổng quản Kim Hầu Mạc Vi, sư gia Lương Gia Tuấn, cả tổng giáo đầu Diệp Mậu Đình tổng cộng là năm người.

Nhân vật có địa vị trong trang chẳng lẽ chỉ có những người này, có lẽ Dư Hóa Vu có ý ẩn dấu, không tiện xuất hiện, Đinh Hạo ra vẻ khách sáo rồi cùng chủ khách nhập tọa.

Lúc chưa khai tiệc, thấy một tên gia đinh hấp tấp chạy vào sảnh đường hai tay trình lên một đại hồng thiếp.

Dư Hóa Vu tiếp lấy nhìn xem, bèn lớn tiếng nói:

– Xin mời, nhờ Mạc tổng quản thay mặt bản trang nghênh đón tân khách.

– Vâng.

Kim Hầu Mạc Vi đứng dậy cùng tên trang đinh vội vàng bước ra sảnh đường.

Đinh Hạo nghĩ thầm chẳng biết nhân vật nào đến, đoán biết thân thế chẳng phải tầm thường.

Khoảng chốc lát ở ngoài sảnh đường, vang lại giọng cười sang sảng, một âm thanh bén nhọn nói:

– Trang chủ vài năm cách biệt, không lúc nào quên trang chủ, hôm nay mới có dịp đến thăm.

Dư Hóa Vu rời tiệc đứng lên, cười ha hả nói:

– Được Đông phương huynh quang lâm, bản trang càng tăng thêm phần oai phong, chưa được đích thân nghênh đón, xin lượng thứ.

Tiếng nói vừa dứt, một ông lão tóc bạc gầy gò mặc chiếc áo đen đã bước vào sảnh đường.

Tất cả mọi người tại tọa đều đứng dậy, cả Đinh Hạo cũng chẳng ngoại lệ.

Ông lão áo đen chắp tay xoay vòng nói:

– Chẳng biết trang chủ có vị tân khách tại tọa, thành thật xin cáo lỗi.

Dư Hóa Vu cười nói:

– Chớ khách sáo làm gì, vị này là Toan Tú Tài Đinh Hạo anh hùng thiếu niên, hôm nay làm tiệc tiễn biệt chàng.