Ngụy lão gia tử sờ sờ chòm râu, đối với sự tôn trọng của Diệp Kính Thành cảm thấy rất vừa lòng, “Diệp trang chủ khách khí, việc này cứ định như vậy!”
Diệp Tú Thường lại đột nhiên nói “Đợi một chút!” ánh mắt của mọi người đều nhất tề nhìn về phía nàng.
“Tú Thường biết không hợp lễ tiết, nhưng sự tình liên quan đến chung thân đại sự của mình, không thể không nói rõ ràng trước, nàng nhìn nhìn Đoạn Vân Tụ xong mới lên tiếng: “Đoạn công tử cùng Thiếu Khiêm ca ca tỷ thí, người thua tự nhiên sẽ không nhắc chuyện cầu thân, nhưng là người thắng lại làm như thế nào?”
Ngụy Thiếu Khiêm không chút do dự buột miệng nói ra, “Đương nhiên là thú nàng!”
Đoạn Vân Tụ lại hoảng sợ ---- chính mình tuyệt không thể thua, bởi vì không thể để Tú Thường gả cho Ngụy Thiếu Khiêm, nhưng nếu thắng mình phải thú nàng sao? Hai nữ tử thành thân? Đây là chuyện tình có bao nhiêu hoang đường kỳ quái! Thật sự là mới nghe lần đầu! Bản thân không nghĩ tới sẽ gả cho người nam tử nào, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ thành thân với nữ tử a!
Nàng chỉ là muốn ở cùng với Diệp Tú Thường cùng một chỗ, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ dùng phương thức “Phu thê” a! Đợi nàng nghi hoặc nhìn về phía Diệp Tú Thường thì ánh mắt Diệp Tú Thường lại nói cho nàng biết mình là nghiêm túc.
Tiếp theo, nàng chỉ nghe được Diệp Tú Thường rất có khí phách nói: “Được rồi, giữa các ngươi ai thắng, ta sẽ gả cho người đó, quyết không đổi ý!”
Đúng vậy, Diệp Tú Thường đánh cược, dùng chung thân hạnh phúc của mình đánh cược Đoạn Vân Tụ nhất định sẽ thắng! ---- mặc dù mình cũng không có nắm chắc mười phần, nhưng đây là cơ hội duy nhất cho mình cùng Đoạn Vân Tụ danh chính ngôn thuận ở bên nhau, song túc song phi! Nếu không đem đường phá hỏng, dù Đoạn Vân Tụ thắng phụ thân vẫn hội phản đối mình với nàng cùng một chỗ, như vậy sẽ hậu hoạn vô cùng, phụ thân còn có thể hứa gả mình cho người khác! Nhưng nếu như nói người thắng có thể thú mình làm thê tử, thì sau khi luận võ xong con đường phía sau của Đoạn Vân Tụ liền bằng phẳng hơn nhiều. Tuy rằng hai nữ tử thành thân nghe có vẻ hoang đường cùng nực cười, nhưng trừ mình ra đâu ai biết Đoạn Vân Tụ thật ra là thân nữ nhi? Sau khi thành thân mình có thể tìm lý do cùng Đoạn Vân Tụ rời đi Minh Viễn Sơn Trang, sau này thỉnh thoảng quay về thăm phụ thân cùng đại ca, kế sách như vậy vừa không tổn hại danh dự Sơn Trang, cũng không thương tổn phụ thân cùng đại ca, là cái giá thấp nhất rồi!
Diệp Kính Thành ánh mắt lại trầm xuống, quát: “Thường nhi!” Tâm tư của nữ nhi là muốn phá hỏng con đường của mình, nữ nhi mình phủng trong lòng bàn tay nuôi hai mươi năm hiện giờ khuỷu tay hướng ra ngoài a thật đúng là không phải tư vị a! Không ngờ Ngụy lão gia tử lại “Ha ha” cười to, nói: “Lệnh thiên kim quả nhiên là nữ tử hiếm thấy! Quyết định như vậy, trận này luận võ người thắng liền thú nàng!” Hắn muốn chính là, nữ tử dũng cảm quyết đoán như vậy, Ngụy Thiếu Khiêm có thể thú nàng tất như hổ thêm cánh! Lại vừa thay đổi cách nhìn đối Diệp Tú Thường.
Diệp Tú Thường tâm niệm thay đổi thật nhanh, rồi lại bổ sung nói: “Bất quá Thường nhi vẫn có cái đề nghị, luận võ phải được an bài vào ba ngày sau! Bởi vì này đối Thường nhi mà nói tương đương với việc đính hôn, đại sự như thế, cần mời được Tuệ Thông pháp sư của Phổ Đà sơn Phổ Tế Tự cùng Tùy Giám đạo trưởng của Bão Phác đạo quán đến làm chứng!” Sau đó lại đưa mắt ra hiệu cho ca ca.
Diệp Viễn Khâm há lại không rõ tâm tư nhạy bén muội muội mình ---- mời được này hai vị đức cao vọng trọng đến chứng kiến là vì tránh phụ thân đổi ý, hơn nữa tin tức này được thả ra ngoài, ba ngày sau tất nhiên sẽ có rất nhiều người đến xem cuộc chiến. Nếu Đoạn Vân Tụ thắng, phụ thân lời hứa nghìn vàng, muốn đổi ý cũng khó!
Vì thế hắn vội phụ họa muội muội, “Thường nhi đề nghị rất tốt, dù sao cũng là chung thân đại sự của nàng, có Tuệ Thông pháp sư cùng Tùy Giám đạo trưởng đích thân tới liền trịnh trọng rất nhiều!”
Ngụy lão gia tử nói: “Hảo! Nên mời hai vị cao nhân đến làm chứng!” Nhìn xem Thiếu Khiêm con ta là như thế nào đánh bại cái tiểu tử cuồng vọng kia thú được kiều thê!
Diệp Kính Thành như có suy nghĩ gì, phụ họa nói: “Vậy thì mời hai vị cao nhân đến trước...” Nếu Đoạn Vân ở trước tất cả mọi người bại trận, Thường nhi ngươi cũng không còn lý do gì để khăng khăng gả cho “Hắn” rồi!
Một trận chiến khó khăn cuối cùng đã tạm thời kết thúc. Đoạn Vân Tụ trong Hoa Minh lại thập phần bất an.
“Tú Thường nàng thực cảm thấy như vậy tốt sao?”
“Ta hiểu được băn khoăn của ngươi, nhưng ngươi cũng thấy đó, cha phản đối chúng ta bên nhau. Hơn nữa ta biết thủ đoạn của cha ta, tuyệt không thể cho cha ta bất cứ cơ hội nào.” Mặc dù là thân sinh phụ thân, nhưng liên quan đến hạnh phúc cả đời Diệp Tú Thường vẫn là quyết định phải cố gắng tranh thủ, sau đó lại nghĩ cách đi hống người tha thứ cho mình.
“Ta đã biết, chính là, ta không biết phần thắng của mình như thế nào...” Tuy rằng lúc ấy nói rất tự tin, nhưng thật sự tính toán kĩ lưỡng lại Đoạn Vân Tụ cũng không xác định chính mình có mấy thành nắm chắc có thể thắng Ngụy Thiếu Khiêm ---- Linh Ẩn kiếm pháp đích thật là Võ Lâm tuyệt học, nhưng là Thần Phong chưởng cũng lừng danh giang hồ hơn ba mươi năm, cao thủ bại dưới Thần Phong chưởng cũng không biết bao nhiêu mà đếm! Nếu không Ngụy lão gia tử dùng tài năng gì ở bạch đạo hô phong hoán vũ ngay cả Diệp Kính Thành đối với hắn cũng khiêm nhượng có thừa?
“Ta cũng có lo lắng này...”
“Vậy nàng còn đáp ứng?”
“Có những chuyện chỉ có thể đánh cược một lần mới có đường sống, không đánh cược thì chỉ có một con đường chết!”
Đoạn Vân Tụ lại không khỏi bội phục Diệp Tú Thường gan dạ sáng suốt, đồng thời cũng hiểu được Diệp Tú Thường lần này đem hạnh phúc đều giao trên tay mình rồi, bất kể như thế nào cũng đều phải thắng! Bởi vậy nàng gật gật đầu, “Ta nhất định sẽ cố hết sức!”
Trong ba ngày kế tiếp Diệp Viễn Khâm đi mời Tuệ Thông pháp sư cùng Tùy Giám đạo trưởng, Diệp Tú Thường thì cùng Đoạn Vân Tụ cùng nhau suy nghĩ phương pháp phá giải “Thần Phong chưởng“.
Ba ngày rất nhanh đã trôi qua, Minh Viễn Sơn Trang rộng lớn trên võ trường tập hợp đông đủ rất nhiều người, không ít người là sau khi nghe được tin tức từ thành Lâm An kéo tới xem náo nhiệt, cũng có nhiều người là muốn thấy mỹ mạo Diệp đại tiểu thư, mà với người luyện võ thì đối trận tranh tài này càng phấn khích cùng chờ mong.
Tuệ Thông pháp sư cùng Tùy Giám đạo trưởng cũng lập tức chạy tới, cùng Diệp Kính Thành và Ngụy lão gia tử cùng nhau ngồi ở dưới đài cách đó không xa xem cuộc chiến, Diệp gia huynh muội thì đứng ở một bên, phía sau là đám người đông nghìn nghịt ---- Diệp Tú Thường âm thầm phái người đem tin tức truyền ra phố lớn ngõ nhỏ cho mọi người đều biết, bởi vậy mới có nhiều người chen lấn vào đại môn Minh Viễn Sơn Trang.
Cách một trượng trên đài Đoạn Vân Tụ cùng Ngụy Thiếu Khiêm giằng co. Đoạn Vân Tụ mặc bạch sam tuấn tú thoát tục, mà Ngụy Thiếu Khiêm thì mặc cẩm y màu xanh, nhìn qua cũng là anh tuấn hữu thần.
Người ở dưới đài nhìn thấy hai người đều rất hâm mộ Diệp gia đại tiểu thư. Bọn họ xem hai người trên đài đều là tuấn tài ngàn dặm chọn một, vô luận là người nào thắng nàng đều sẽ có cái phu quân xuất sắc.
Diệp Viễn Khâm nhìn nhìn trời sau xoay người nhảy đến trên đài, ôm quyền nói: “Các lộ bằng hữu đại gia hảo, tại hạ Diệp Viễn Khâm, hôm nay đại biểu Minh Viễn Sơn Trang hoan nghênh mọi người tới đây làm chứng ---- hai vị trên đài này bên trái đứng chính là Đoạn Vân Đoạn công tử, bên phải vị này chính là Ngụy Thiếu Khiêm Ngụy công tử, hôm nay luận võ trong bọn họ ai thắng, người đó liền trở thành phu quân của Diệp Tú Thường muội muội ta!”
Dưới đài một mảnh vỗ tay cùng thanh âm ồn ào.
Diệp Viễn Khâm hai tay nhấn một cái ý bảo mọi người im lặng, “Tuy là luận võ, nhưng trước phải nhắc nhở hai vị ---- để tránh tổn thương hòa khí vẫn nên điểm đến là dừng, về phần thắng bại, ai rơi khỏi vũ đài người đó liền thua cuộc!”
Dưới đài lại vừa một mảnh ứng hoà thanh âm.
Cuối cùng Diệp Viễn Khâm nói: “Canh giờ không sai biệt lắm, luận võ bắt đầu!” Tiếp theo một cái lưu loát xoay người nhảy xuống dưới đài.
Mà trên đài nhìn qua hai người vẫn là không nhúc nhích, kì thực đều kín đáo chuẩn bị chờ phát động chiến đấu. Ngụy Thiếu Khiêm song chưởng tụ lực ống tay áo khẽ động, mà Đoạn Vân Tụ tay trái nắm lấy Linh Ẩn kiếm, tay phải rủ xuống vận sức chờ phát động.
“Này tại hạ liền bêu xấu!”
Tuy rằng hận không thể đem Đoạn Vân Tụ phách một chưởng thành phấn vụn, Ngụy Thiếu Khiêm nho nhã lễ độ vẫn là xuất ra lễ tiết, sau đó ống tay áo cổ khởi phong lai, thân hình di động, đã bổ tới một chưởng.
Đoạn Vân Tụ lui về sau, thối lui đến đài cao bên cạnh xoay người một cái nhảy lên cao, cùng lúc đó trường kiếm xuất khỏi vỏ đâm hướng phía sau lưng Ngụy Thiếu Khiêm.
Ngụy Thiếu Khiêm tật tốc*(nhanh-mạnh mẽ) xoay người, tiếp theo ngửa mặt lên trời nghiêng đá một cước, sau đó chưởng theo bên người lên, quét về phía trước mặt Đoạn Vân Tụ đang hạ xuống.
Đoạn Vân Tụ thầm nói bất hảo, không nghĩ tới Ngụy Thiếu Khiêm thế nhưng đối với Linh Ẩn kiếm pháp của mình rõ như lòng bàn tay! Cũng may nàng khinh công trác tuyệt, chính là lập tức ở không trung lộn một vòng tránh được một chưởng hung mãnh của Ngụy Thiếu Khiêm.
Dưới đài Diệp Tú Thường thấy trong lòng trầm xuống, nàng vốn nghĩ đến bằng thực lực Đoạn Vân Tụ, cho dù không có “...” thành cũng có sáu bảy thành nắm chắc, nhưng bây giờ nhìn Ngụy Thiếu Khiêm không biết tại sao lại đối Linh Ẩn kiếm pháp thập phần hiểu biết có thể dễ dàng tránh được sát chiêu như vậy. Nàng quay đầu nhìn nhìn huynh trưởng bên người, Diệp Viễn Khâm thấp giọng an ủi: “Đừng lo lắng”, nhưng trong lòng cũng là thập phần lo âu.
Đoạn Vân Tụ đứng vững thân mình, nhất chiêu “Cô Nguyệt Trường Không”, kiếm thế mạnh mẽ nhanh chóng hướng Ngụy Thiếu Khiêm, dưới đài rất nhiều người đều lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Không nghĩ tới Ngụy Thiếu Khiêm lộ ra một nụ cười quỷ dị, thân mình hơi hơi khom xuống, tả chưởng hư phủ* (để không), mà hữu chưởng “Hô” một tiếng hướng sơ hở Đoạn Vân Tụ đánh tới.
Bất an trong lòng Đoạn Vân Tụ xông tới ---- này tất nhiên là “Thần Phong chưởng” còn gì nữa, nhưng tồi tệ hơn là kiếm thế của mình đều bị đối phương dự đoán được sau đó tiến hành chặn đường phản kích, nếu tiếp tục như vậy chính mình chỉ sợ rất nhanh liền bại trận.
Nàng cắn răng một cái, tà thân phiên chuyển, trước phách khai thế công của Ngụy Thiếu Khiêm, ai ngờ còn chưa có đứng vững, chưởng phong Ngụy Thiếu Khiêm lại tập kích đến trước mặt!
“Ngươi sao lại quen thuộc với Linh Ẩn kiếm pháp như thế?” Ở triền đấu trung Đoạn Vân Tụ nhịn không được hỏi.
“Thiên hạ võ học đồng tông đồng nguyên*(cùng một nguồn gốc), ta quen thuộc Linh Ẩn kiếm pháp của ngươi có gì kỳ quái!” Ngụy Thiếu Khiêm lại cưỡng từ đoạt lý cũng không chính diện trả lời.
Đoạn Vân Tụ biết có hỏi cũng vô dụng liền không truy vấn nữa, sử xuất tất cả vốn liếng đem Linh Ẩn kiếm pháp thi triển ra. Tuy rằng Ngụy Thiếu Khiêm hiểu rõ Linh Ẩn kiếm pháp nhưng cũng không có nghĩa là hắn liền nhất định chiêu chiêu đều có thể khắc chế chính mình, Đoạn Vân Tụ ổn định tinh thần, đem Linh Ẩn kiếm pháp vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn, trong nháy mắt kiếm quang lưu chuyển chưởng phong thổi mạnh, hai người đã hủy đi hơn hai mươi chiêu.
Người ở dưới đài nhìn thấy trên đài một trắng một xanh hai cái thân ảnh bay lên bay xuống, tu vi võ học kém một chút đã muốn thấy không rõ lắm chiêu thức hai người rồi.
Ngụy lão gia tử vuốt chòm râu hoa râm của mình, thầm nghĩ quả nhiên là “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, vượt qua cả sư phụ.” Diệp Kính Thành ánh mắt thâm thúy, nhìn đến trên đài trầm mặc không nói. Tuệ Thông pháp sư cùng Tùy Giám đạo trưởng tu vi võ học không thấp, ở Lâm An cũng là tiếng tăm lừng lẫy, nhưng trên đài hai người tuổi còn trẻ mà đã có tu vi như thế cũng không khỏi sinh lòng cảm thán.
Chính là tiếp tục hủy đi hơn mười chiêu Đoạn Vân Tụ liền rơi vào thế hạ phong, bởi vì ba mươi chiêu Linh Ẩn kiếm pháp cũng đã xuất sử qua, Ngụy Thiếu Khiêm vốn là hiểu rõ kiếm chiêu của Linh Ẩn kiếm pháp, tái hiện lại tràng đối sách này thậm chí còn rõ ràng nhiều hơn trong tâm trí, cho nên “Thần Phong chưởng” của hắn càng ngày càng sắc bén càng ngày càng mạnh mẽ, cơ hồ đem Đoạn Vân Tụ cuốn trong chưởng phong!
Diệp Tú Thường ở phía dưới nhìn đến tim đều muốn nhảy ra ngoài. Nàng thật không có nghĩ đến tình thế sẽ như vậy, nhất định là có cao nhân chỉ điểm riêng cho Ngụy Thiếu Khiêm, nếu không Ngụy Thiếu Khiêm làm sao có thể ở trong vòng ba ngày liền đối Linh Ẩn kiếm pháp quen thuộc như thế! Nhưng người này là ai đây? Trong lòng nàng nghĩ đến nhưng lại không muốn thừa nhận.
Nàng lại nghĩ tới Đoạn Vân Tụ đã lấy được kiếm phổ “Kinh Hạc Kiếm Pháp”, nếu Đoạn Vân Tụ luyện qua “Kinh Hạc Kiếm Pháp” chỉ sợ hiện tại liền có thể thắng được Ngụy Thiếu Khiêm rồi, nhưng vấn đề là còn chưa kịp luyện kiếm pháp kia thì đã bị người ta đánh cắp! Trong lòng nàng chán nản vô cùng: nguyên lai chính mình thiên toán vạn toán vẫn là kỳ kém một chiêu, chẳng lẽ, thật sự phải gả cho Ngụy Thiếu Khiêm sao?
-----------