“Chúng ta từ nhỏ đã tu luyện một cổ chân khí?” Trong đầu Đoạn Vân Tụ tuôn ra rất nhiều nghi vấn. “Ca ca muội vẫn luôn thắc mắc, từ khi lên bốn tuổi hai chúng ta đều được cha truyền cho một loại tâm pháp để tu luyện, nhưng lại không dạy cho chúng ta chiêu thức võ công gì, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ thứ chúng ta luyện, là tâm pháp của Kinh Hạc Kiếm sao?”
“Tụ Nhi muội nói không sai, kỳ thật chúng ta ngay từ nhỏ đã tu luyện tâm pháp của Kinh Hạc Kiếm. Mới trước đây ta cũng không hiểu vì sao, nhưng hiện tại ta hiểu được. Cha luôn hy vọng chúng ta không tập võ, người hi vọng chúng ta rời xa giang hồ, sống bình an qua ngày, có thể cha cũng biết trong thiên hạ mọi người đều ngấp ghé Kinh Hạc Kiếm Pháp của Đoạn gia chúng ta... Cha tuy rằng cùng gia gia cự cãi đến mức đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, nhưng này phỏng chừng cũng chỉ là kế sách tạm thời mà thôi.”
“Kế sách tạm thời? Chẳng lẽ là cha cố ý cùng gia gia nãi nãi làm ầm ĩ như vậy để mượn cớ này rời đi cách xa giang hồ?”
“Chỉ sợ là như vậy, cha, người rất chán ghét chuyện giang hồ phân tranh...”
“Đúng vậy a, cha cùng nương hai người chỉ muốn sống bình đạm qua ngày.” Đoạn Vân Tụ thở dài một tiếng, “Chỉ là nếu cha đã có kiếm phổ, võ công của người tại sao lại bình thường như vậy? Nếu luyện Kinh Hạc Kiếm Pháp chẳng phải sau này có thể bảo hộ chúng ta sao?”
“Đây cũng là vấn đề ta luôn luôn buồn bực. Cha kể cho chúng ta biết những chuyện xưa đi tầm bảo, chỉ dẫn chúng ta cách tìm kiếm phổ, theo lý mà nói cha cũng có thể tìm được Kinh Hạc Kiếm Pháp để tu luyện. Nhưng muội cũng thấy võ công của cha quả thật rất bình thường.”
“Vậy thì vì cái gì?”
“Sau này ta về lại nhà tổ tìm mọi cách hỏi thăm, mới biết được cha lúc còn nhỏ bị người ta bắt cóc, tim bị đâm gây tổn thương rất lớn, cho nên sau này cha có thể luyện võ công đạt đến trình độ như thế đã là rất tốt rồi.”
Đoạn Vân Tụ kinh ngạc dị thường.
“Muội còn nhớ hay không, khi chúng ta còn nhỏ nương thường khuyên chúng ta đừng làm cha tức giận?”
“Cha người...” Đoạn Vân Tụ nhớ tới những chuyện lúc còn nhỏ mình hay nghịch ngợm làm nương phải lo lắng, trong lòng hối hận không thôi.
Đoạn Phong Tiêu biết tâm tư muội muội, vì thế an ủi: “Tụ Nhi muội đừng buồn, chúng ta trước kia còn quá nhỏ, đều không thể hiểu được khổ tâm của cha với nương, nhưng hiện tại huynh muội chúng ta đã gặp lại, còn tìm được Kinh Hạc Kiếm Pháp, chúng ta sẽ báo thù cho cha nương cùng muội muội chưa ra đời...”
Đoạn Vân Tụ từ áy náy bình tĩnh lại, “Đúng! Ca ca huynh nói rất đúng! Ta vốn nghĩ đến ở trên đời này Đoạn gia chỉ còn lại một mình ta, không biết tới khi nào mới có thể báo thù rửa hận cho huynh cùng bọn họ, hiện tại ca ca, huynh vẫn còn sống, ta cảm thấy hi vọng trong lòng không còn xa vời nữa!”
Đoạn Phong Tiêu gật gật đầu, “Chúng ta cách ngày báo thù rửa hận không còn xa nữa!”
“Thật tốt quá! Ca ca võ công của huynh cao như vậy, có phải đã luyện qua Kinh Hạc Kiếm Pháp hay không?”
“Không có, “ không ngờ Đoạn Phong Tiêu lại lắc đầu, đúng là ta tìm được kiếm phổ trước muội, nhưng không có luyện qua kiếm pháp, ta đang đợi muội tìm đến...”
Chờ mình tìm đến? Đoạn Vân Tụ kinh ngạc vô cùng.
Trong mắt Đoạn Phong Tiêu thoáng hiện lên buồn rầu, nhìn đến hai tay của chính mình, “Muội nhất định muốn hỏi là vì cái gì? Bởi vì hai tay của ta năm đó đã bị đánh gãy, đã không thích hợp luyện kiếm nữa...”
Đoạn Vân Tụ cắn môi, cố gắng không để cho mình rơi lệ.
“Mấy tên ác nhân kia, nếu để cho ta tìm được ta nhất định sẽ chặt đứt hai tay của bọn chúng bồi cho huynh!” Ở sâu trong nội tâm Đoạn Vân Tụ lệ khí mười năm tích tụ bắt đầu phát tán.
“Ta tin tưởng muội Tụ Nhi! Chờ bắt được người kia, chúng ta sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để tra tấn hắn, để cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Đoạn Vân Tụ gật gật đầu, lại nghĩ đến cái gì.
“Này ca ca huynh luyện là cái võ công gì?”
“Vô cực **.”
“Vô cực **?”
“Uh, ta không biết Kinh Hạc Kiếm Pháp sau khi luyện thành đến tột cùng là có bao nhiêu lợi hại, nhưng ta biết chờ sau khi ta luyện thành vô cực **, chẳng sợ không thể trở thành đệ nhất thiên hạ, muốn thu dọn người kia cũng là có thể.” Đoạn Phong Tiêu trong mắt ngoan lệ quá nặng.
Đoạn Vân Tụ cảm thấy được ca ca nói gì đó, cố gắng tìm điểm mấu chốt, “Ca ca có phải huynh luôn một mực tìm hiểu cừu gia là ai? Có tin tức gì không?”
Đoạn Phong Tiêu lại đáp: “Còn không có, ta còn đang tra, có tin tức tự nhiên sẽ nói cho muội biết, tin tưởng ca ca.”
“À...” Đoạn Vân Tụ mơ hồ cảm thấy được ca ca có chuyện gì đó đang giấu mình, nhưng nghe hắn nói như vậy cũng bất hảo truy vấn, hơn nữa, nàng tin tưởng ca ca tuyệt đối sẽ không hại nàng, vì thế liền quên đi.
Dừng một chút, nàng nghĩ đến Diệp Tú Thường, vội hỏi: “Ca ca, đi cùng ta còn có một hoàng y nữ tử nàng đang ở đâu?”
“Muội là nói nữ nhi của Diệp Kính Thành, Diệp Tú Thường?”
“Đúng.” Nàng có điểm kỳ quái ca ca thế nhưng biết người đi cùng mình là Diệp Tú Thường, bất quá nghĩ lại, Diệp Tú Thường ở trên giang hồ thanh danh vang dội, muốn biết cũng rất dễ dàng.
“Nàng ở trong một gian phòng khác, lúc này vẫn còn mê man.”
Đoạn Vân Tụ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Này mê hương là do ca ca phóng hay sao?”
“Không sai.”
Xem trong mắt muội muội mang theo nghi vấn, Đoạn Phong Tiêu còn nói thêm: “Muội cảm thấy kỳ quái sao, vì cái gì ta lại phóng mê hương mà không phải trực tiếp cùng muội nhận biết nhau?”
Đoạn Vân Tụ gật đầu.
“Đó là bởi vì có chuyện ta không muốn để cho người khác biết.” Đoạn Phong Tiêu biểu tình bình thản, đáy mắt lại lưu động lên cái gì.
Đoạn Vân Tụ thầm nghĩ, nguyên lai ca ca băn khoăn Diệp Tú Thường là ngoại nhân.
“Bất quá Tụ Nhi muội thành thật nói cho ca ca biết, Diệp Tú Thường là gì của muội?” Đoạn Phong Tiêu tâm niệm vừa chuyển, lại tung ra một cái vấn đề làm Đoạn Vân Tụ giật mình, “Chuyện muội cùng đi với Diệp Tú Thường tìm Kinh Hạc Kiếm Pháp, nếu không phải là người muội cực kỳ tin tưởng, nhất định sẽ không đi cùng nàng. Cho nên, nếu ta không đoán sai, muội cùng nàng phải có giao tình không nhỏ...”
Há lại chỉ có từng đó 'giao tình không nhỏ'! Đoạn Vân Tụ trong lòng buồn bã, nhưng không biết nên nói như thế nào, chẳng lẽ nói cho ca ca, mình thích một nữ tử? Chuyện hoang đường như vậy a!
Đoạn Phong Tiêu nhớ tới thủ hạ Tất Mộ Thiên từng nói một câu ---- “Cái kia Đoạn Vân a, nàng ta vì muốn cứu Diệp Tú Thường mà đã tự mình nhảy xuống”, lại thấy muội muội thần sắc do dự, không khỏi xác định phỏng đoán trong lòng.
“Nếu ta đoán không sai, muội là thích nàng ta?”
Đoạn Vân Tụ kinh hãi, trừng to mắt nhìn ca ca.
“Muội không nên giật mình, luôn có thứ gì đó, tồn tại giữa những người yêu nhau...” Đoạn Phong Tiêu trong lòng rõ ràng, đang nhớ lại cái thiếu niên thanh tú như hoa, chưa từng ái ngại chuyện mình xấu xí, vĩnh viễn tươi cười đối với mình, luôn cẩn thận vì mình bôi lên miệng vết thương, nửa đêm đắp chăn cho mình, khi mình gặp ác mộng lại dùng thân thể gầy yếu ôm chặt lấy mình.
“Ca ca...” Đoạn Vân Tụ không biết ca ca sẽ có ý kiến gì về loại chuyện này, trong giọng nói lộ ra bất an. Nhưng thanh âm của nàng lại làm cho Đoạn Phong Tiêu từ trong bi thương thoát ra.
“Muội mới vừa tỉnh lại liền gấp gáp như vậy muốn đi tìm nàng, sự quan tâm này không cần nói cũng hiểu, giữa các ngươi, chính là có loại tình cảm xa hơn tình bằng hữu một chút...”
Đoạn Vân Tụ cúi đầu không nói, xem như cam chịu, lại không có chú ý đến ánh mắt dị thường của ca ca.
“Muội yên tâm, ta đối với việc này không có thành kiến gì, các ngươi hiện tại, cứ thích lẫn nhau là được rồi, ta cũng sẽ không ngăn trở...”
Đoạn Vân Tụ vừa mừng vừa sợ, hoài nghi không biết có phải là mình nghe nhầm không.
“Hiện tại hai đứa thích nhau, cũng không phải là chuyện gì xấu...”
Đoạn Phong Tiêu từ trong lòng lấy ra kiếm phổ, đưa cho muội muội.
“Quyển kiếm phổ kia là giả, ta đã lấy nó đổi qua, đây mới là quyển kiếm phổ thật, chỉ là không được đầy đủ...”
“Không được đầy đủ?”
“Vì nó chỉ có chiêu thức, không có tâm pháp.”
Đoạn Vân Tụ giật mình, lại vừa cẩn thận ngẫm nghĩ, đã hiểu được.
Đoạn Phong Tiêu tiếp tục nói: “Ta nghĩ năm đó Cao Tổ phụ cảm thấy chỉ cần là người tốt thì liền có thể học được kiếm pháp của người, nhưng mà tằng tổ phụ hoặc là tổ phụ lại đem tâm pháp trong kiếm phổ lấy ra, hơn nữa còn quy định chỉ truyền cho hậu nhân Đoạn gia, bọn họ làm như vậy, chính là vì bảo đảm cho sự hưng thịnh của Đoạn gia.
Đoạn Vân Tụ sáp sáp cười, “Nhưng mà Đoạn gia vẫn bại...”
“Đoạn gia ta không có bại! Tụ Nhi, có huynh và muội ở đây, rất nhanh liền tái hiện huy hoàng của Đoạn gia trăm năm trước!”
Đoạn Vân Tụ lại không giống ca ca khẳng định như vậy.
“Được rồi, ta phải đi.”
“Ca ca huynh sao phải rời khỏi?” Mới cùng ca ca nhận biết nhau, Đoạn Vân Tụ thực không nỡ.
“Tụ Nhi muội đừng buồn! Chúng ta sẽ không xa nhau lâu đâu.” Đoạn Phong Tiêu vỗ vỗ vai muội muội.
Đoạn Vân Tụ trong lòng dễ chịu một chút. Đoạn Phong Tiêu lại cúi đầu đến bên tai nàng nói gì đó, nàng nghe xong, có một loại bất an ở trong lòng bén rễ...
“Ta đi rồi, nhớ kỹ, người làm đại sự, không nên có nhiều cố kị, Tụ Nhi muội rất thiện lương, nhưng mà đối thủ của chúng ta cũng rất tàn nhẫn...”
Đoạn Vân Tụ im lặng gật đầu ---- đúng vậy a, để hạ được đối thủ như vậy, tất nhiên phải tàn nhẫn? Ngay cả nhân tính cũng phải vứt bỏ!
“Ngoài ra nhớ kỹ, chỉ cần nói cho Diệp Tú Thường các ngươi là bị chướng khí ở nơi này làm cho hôn mê, mặt khác cái gì cũng không cần nói... Đây là 'Thanh Tâm Hoàn' muội cho Diệp Tú Thường ăn đi, nàng rất nhanh sẽ tỉnh lại.”
Đoạn Phong Tiêu đưa cho muội muội một cái bình nhỏ, lại thâm sâu nhìn nàng một cái, thiểm thân đã biến mất.
Đoạn Vân Tụ gật gật đầu, nhưng lại vì chuyện lừa gạt Diệp Tú Thường mà không yên, chỉ là ca ca đã phân phó như vậy, đối với Diệp Tú Thường cũng không có hại gì, đành phải làm theo.
Dù không đành lòng nhưng Đoạn Vân Tụ vẫn phải để ca ca đi, nàng tới phòng Diệp Tú Thường. Đem 'Thanh Tâm Hoàn' ca ca đưa cho uy đến miệng Diệp Tú Thường, lại đút thêm chút nước. Không bao lâu, Diệp Tú Thường liền tỉnh lại.
“Chúng ta đây là đang ở nơi nào?”
“Là chỗ mà trước kia Cao Tổ phụ cùng Cao tổ mẫu đã ở.”
“Ta nhớ hôm đó chúng ta ở trong động té xỉu a?”
“Đúng rồi, bất quá ta tỉnh trước nàng một chút, phát hiện đi theo cái động kia còn có một cái cửa động khác ra ngoài, liền đến nơi này.”
“Nguyên lai là như vậy.”
Diệp Tú Thường vén chăn lên ngồi xuống đánh giá căn phòng.
“Nơi này thực không tệ a, mộc mạc, nhưng rất lịch sự tao nhã.”
Đoạn Vân Tụ cười cười.
“Đúng rồi, cổ mê hương kia là xảy ra chuyện gì?” Diệp Tú Thường khó hiểu.
“Ta nghĩ, là do chướng khí ở nơi này...” Đoạn Vân Tụ bắt đầu nói dối Diệp Tú Thường, mà đây chỉ là sự khởi đầu.
Diệp Tú Thường cảm thấy được không đúng chỗ nào, nhưng đầu còn có chút không thoải mái, tạm thời cũng không muốn nghĩ nhiều.
Đoạn Vân Tụ thấy nàng nhu nhu huyệt thái dương, nói gấp: “Nàng tiếp tục nghỉ ngơi thêm một chút.”
“Hảo. Bất quá, ngươi phải bồi ta.”
Đoạn Vân Tụ cười cười, cảm thấy có đôi khi Diệp Tú Thường thật sự rất đáng yêu đôi khi lại rất xấu, thế nào mà trước kia lại không nhìn ra đây? Nàng đỡ Diệp Tú Thường nằm xuống, nàng cũng nằm trên đó.
Diệp Tú Thường trong lòng xao động, nghiêng người ôm lấy Đoạn Vân Tụ, kêu lên: “Vân Tụ...”
“Làm sao vậy?”
Đoạn Vân Tụ cũng nghiêng người qua, đối mặt với Diệp Tú Thường.
Diệp Tú Thường nhìn người trước mắt, ở một nơi nào đó trong lòng nàng, vừa đau, vừa chua xót, lại vừa ngọt ngào, chỉ cảm thấy muốn làm chút gì đó, vì thế nhích tới gần, dứt khoát hôn lên đôi môi mềm mại này, mà Đoạn Vân Tụ còn chưa kịp kháng nghị môi đã bị ngăn chặn.
Hai tay Diệp Tú Thường dần dần dùng sức, đem khe hở giữa nàng và Đoạn Vân Tụ toàn bộ lấp đầy, đồng thời bắt lấy đầu lưỡi đối phương bắt đầu chơi đùa.
Đoạn Vân Tụ chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng lên, thở cũng không thông thuận rồi. Diệp Tú Thường cần, nàng nguyện ý cho, nhưng nàng chưa từng chạm phải tình huống này, hơn nữa mười năm qua cũng không có nghĩ tới, một lòng chỉ muốn báo thù, cho nên từ đầu đến cuối nàng càng lúc càng mất tự nhiên, theo quán tính nàng muốn khống chế cảm giác xa lạ của mình...
“Tú Thường”, dây dưa thật lâu sau, nàng rốt cục nhịn không được muốn lùi lại.
Diệp Tú Thường buông Đoạn Vân Tụ ra, cũng bắt đầu hít thở không khí, nhưng nhìn đến gương mặt ửng hồng quá mức kiều mị ở trước mắt này, lòng nàng vẫn không thôi chộn rộn.
“Ngoan, nàng không phải đau đầu sao?” Mới trước đây Đoạn Vân Tụ cũng không ít lần dỗ dành tiểu sư muội Lan Thanh Nhân của mình, bây giờ nàng lại dùng loại phương thức dỗ tiểu hài tử này để bảo vệ mình.
“Ngươi mới đau đầu!” Diệp Tú Thường cảm thấy người trước mắt này có sự tự chủ thật quá mạnh mẽ, còn nếu không chính là cái đầu gỗ ngu ngốc, mình cũng đã bỏ qua sự rụt rè của một đại tiểu thư nhưng nàng thì vẫn phòng thủ quá chặt, không khỏi bực mình, xoay người không để ý tới ai kia nữa.
Đoạn Vân Tụ buồn bực ---- sao không cẩn thận lại làm Diệp đại tiểu thư tức giận đây? Nàng lờ mờ biết Diệp Tú Thường tức giận vì cái gì, nhưng cũng không xác định lắm, dù sao thì nàng cũng mới vừa biết yêu a, nhưng mặc kệ như thế nào, mình cũng phải đi dỗ dành, ai bảo tự mình gây chuyện. Vì thế khó có được mấy khi chủ động nàng ôm lấy Diệp Tú Thường, đem trán của mình dán sát vào sau gáy của đối phương, đè lên mái tóc, khẽ gọi: “Tú Thường...” Thở ra khí liền phả vào cổ đối phương.
Trái tim trong lòng ngực bị hơi thở ấm áp này khiến cho nó run lên, nhưng thân thể nàng vẫn không nhúc nhích.
-----------