Hai người trầm mặc ăn hết điểm tâm liền rời khỏi khách điếm, qua sông tiếp tục đi về phía trước. Bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ, hai người ngồi trên lưng ngựa gấp rút chạy tới trưa, rốt cục cũng chậm lại thông thả mà đi, nhưng bầu không khí vẫn có chút quái dị.
Suy nghĩ thật lâu, Diệp Tú Thường rốt cục mở miệng nói: “Tối hôm qua ta có chút say, chỉ là muốn cùng ngươi chơi đùa một chút, ngươi đừng để trong lòng...” Tuy rằng đây không phải lời thật lòng, nhưng nàng biết hiện tại mình chỉ có thể làm như vậy, nàng chưa chuẩn bị sẵn sàng để tiếp thụ cảm tình của chính mình đối với Đoạn Vân Tụ, mà Đoạn Vân Tụ hiện tại thần sắc lãnh đạm như thế, thoạt nhìn cũng sẽ không tiếp nhận cái gì, cho nên chỉ có thể lui từng bước, ít nhất cũng có thể tiêu trừ xấu hổ này.
Đoạn Vân Tụ quay đầu nhìn Diệp Tú Thường, thấy vẻ mặt nàng chân thành, rốt cuộc tảng đá đè nặng trong lòng cũng tiêu thất, đồng thời nàng cũng cảm thấy lòng mình xuất hiện một khoảng trống.
“Ta biết, ta cũng không có để ý...” Đoạn Vân Tụ mỉm cười.
“Vậy là tốt rồi, ta sợ ngươi vẫn còn tức giận, dù sao ta đùa giỡn cũng có điểm thái quá...” Diệp Tú Thường cũng cười cười.
Đoạn Vân Tụ nói lãng sang chuyện khác, “Nơi này cách Nhạc Châu không xa, lại vừa lúc tiện đường, không bằng chọn lộ trình đi qua Nhạc Châu...”
“Uh được thôi! Vẫn có câu: 'Động Đình thiên hạ thủy, Nhạc Dương thiên hạ lâu'* ta vẫn luôn muốn đi đến đó du ngoạn, nhưng còn chưa có dịp...”
*(Động Đình là hồ đứng đầu trong thiên hạ, Nhạc Dương là lầu đứng đầu trong thiên hạ)
“Vậy chúng ta liền đi xem.”
Diệp Tú Thường gật gật đầu, hai người vung roi thúc ngựa, thẳng hướng Nhạc Châu chạy đi. Trên đường hai người đã khôi phục chuyện trò vui vẻ, Đoạn Vân Tụ đem chuyện phát sinh tối hôm qua trở thành một lần ngoạn náo, trong lòng thoải mái rất nhiều, Diệp Tú Thường lại rất khổ não, đang khổ sở suy ngẫm về cảm tình của mình đối Đoạn Vân Tụ...
Ba ngày sau, hai người tới thành Nhạc Châu, trong thành hết sức phồn hoa, phố xá người đến người đi tấp nập.
Đột nhiên phía trước có một trận cãi vả, mọi người nhanh chóng chạy qua. Hai người cũng đi qua, thấy một lão Hán hơn năm mươi tuổi nắm lấy một hán tử gầy guộc chừng ba mươi tranh chấp không ngớt. Lão Hán trong tay ôm một cái hồ lô rượu, còn hán tử gầy guộc thì cầm một túi tiền.
Hán tử gầy guộc vẻ mặt tức giận, la lên: “Lão dựa vào cái gì nói ta trộm túi tiền của lão, túi tiền này rõ ràng chính là của ta! Là lão muốn trộm túi tiền của ta!”
Lão Hán cả giận: “Rõ ràng là ngươi trộm túi tiền của ta, ngươi còn ở đó vừa đánh trống vừa la làng hả!”
Bên cạnh có người kêu: “Các ngươi thử nói xem trong túi có bao nhiêu bạc, ai có thể nói rõ ràng thì túi tiền là của người đó!”
Hán tử gầy guộc cười hắc hắc, nói: “Đúng vậy, lão nói đây là túi tiền của lão mà, vậy lão nói một chút bên trong có bao nhiêu bạc!”
Lão Hán gãi đầu nghĩ nghĩ, “Có sáu lượng... A không phải, là bảy lượng...”
Hán tử gầy guộc đùa cợt cười, “Lão còn nói đây bạc là của lão, trong túi rốt cuộc có mấy lượng bạc lão già ngươi cũng không biết, rõ ràng chính là tặc! Thật không ngờ lão tuổi đã cao như vậy lại còn đi làm cái việc này!”
Có người đồng tình lão Hán, la lên: “Vậy ngươi nói xem trong túi có bao nhiêu bạc a!”
Hán tử gầy guộc ước lượng túi tiền, nói: “Bên trong có sáu lượng bạc vụn, còn có bốn văn tiền!” Sau đó đem túi mở ra. Bên trong quả thật có sáu lượng bạc vụn cùng bốn văn tiền.
Có người chỉ vào lão Hán mắng: “Ngươi đã già như vậy còn đi làm tặc, đưa đi gặp quan! Gặp quan!” Mọi người cũng sôi nổi mắng lão Hán, có mấy hán tử sốt sắng còn đến xoay cánh tay lão.
Lão Hán hô to: “Oan uổng a, rõ ràng là hắn trộm bạc của ta...”
Hán tử gầy guộc cũng xoay qua lão Hán, hô: “Còn dám ngụy biện, xem ra không cho lão nếm mùi ghế hùm (công cụ tra tấn) thì lão sẽ không thừa nhận!”
Mấy hán tử áp lão Hán chuẩn bị đưa đi quan phủ, đột nhiên có một thanh âm hô: “Chậm đã!” Mọi người theo tiếng nhìn lại, thấy một công tử còn trẻ mới hai mươi tuổi từ trong đám người đi ra, công tử kia đầu đội Sarong tiểu quan, thân mặc bạch sắc sa bào, trong tay cầm chiết phiến, nhìn qua hào hoa phong nhã, ôn nhuận như ngọc.
Đoạn Vân Tụ nhìn thấy mặt công tử kia, cảm thấy như đã từng quen biết, còn đang suy ngẫm, lại nghe thấy công tử kia nói: “Các vị đừng vội, tại hạ họ Vi, nghĩ đến nói hai câu!”
Đoạn Vân Tụ trong lòng chấn động: chẳng lẽ là hắn!
Công tử họ Vi nhìn hán tử gầy guộc nói: “Có thể đem túi tiền cho tại hạ mượn dùng một chút được không?”
Hán tử gầy guộc không muốn, nhưng nghe thấy mọi người gào lên, “Cho hắn! Cho hắn...” Mới không tình nguyện mà đem túi tiền đưa cho công tử kia.
Vi công tử nâng túi lên, nói: “Các vị, ngoại trừ biện pháp vừa rồi, tại hạ còn có một biện pháp có thể chứng minh túi tiền này là của ai!”
Hắn cúi đầu hít hà, tất cả mọi người đều thập phần khó hiểu.
“Xin hỏi vị nhân huynh này, ngươi có thích uống rượu không?” Công tử trẻ tuổi hỏi hán tử gầy guộc.
“Đương nhiên muốn uống, bất quá phải xem trong túi có bạc hay không đã!” Hán tử gầy guộc vẻ mặt bất mãn.
“Vị đại bá đây?”
“Ta à, hàng xóm đều gọi ta là Từ bán cân, bởi vì ta mỗi ngày đều phải uống nửa cân rượu mới được.” Lão Hán đáp.
“Tốt lắm, mọi người ngửi thử túi tiền này...” Vi công tử cầm túi tiền đến cho mấy người đứng bên cạnh ngửi ngửi.”Có chút rượu - ý vị, đúng không?”
Mấy người ngửi qua túi tiền gật gật đầu.
“Này là được rồi! Mọi người thỉnh xem,“ Vi công tử chỉ vào hồ lô rượu của lão Hán, “Vị đại bá này trên tay có một hồ lô rượu, xem bộ dáng là mới mua đi, mà trên túi tiền cũng có một cỗ mùi rượu. Vừa rồi ý tứ của vị nhân huynh này, nói là thời điểm có bạc mới có thể uống rượu, ngụ ý nói là không nhất định phải uống, mà vị đại bá này mới vừa nói chính mình mỗi ngày đều phải uống nửa cân rượu, có thể thấy được là một người yêu rượu. Nếu vài ngày mới uống một lần, túi tiền này không đến mức dính mùi rượu, nhưng nếu mỗi ngày đều uống nửa cân, túi tiền này dần dà liền bị mùi rượu bám vào...”
Mọi người nghe Vi công tử giải thích một phen, không khỏi gật đầu.
Hán tử gầy guộc thấy tình thế không ổn, lập tức bác bỏ nói: “Ngươi không nên ở chỗ này ăn nói bừa bãi, nếu túi tiền là của lão, lão ta như thế nào ngay cả mình có bao nhiêu bạc cũng đều không biết!”
Vi công tử cười cười, đáp: “Quả thực, lão bá không nhớ rõ bên trong rốt cuộc là sáu lượng hay vẫn là bảy lượng bạc, nhưng là nói không sai. Này thực dễ dàng giải thích, xin hỏi trong nhà các vị có phải cũng có cha già hoặc là gia gia cao tuổi trí nhớ không tốt hay không?”
Không ít người vây xem gật gật đầu.
“Vậy là đúng rồi, lão bá thích rượu, tuổi lại lớn, khó tránh trí nhớ không tốt. Mà vị nhân huynh này có thể nói ra bên trong có bao nhiêu bạc cũng không có gì kỳ quái, bởi vì ta nghe nói kẻ cắp đối với việc nghiệm bạc đặc biệt thành thạo, chỉ cần ước lượng sẽ biết bên trong có bao nhiêu bạc lẫn mấy văn tiền!”
Vi công tử tựa tiếu phi tiếu nhìn hán tử gầy guộc, “Vừa rồi, là ta tận mắt nhìn thấy ngươi dùng cái móc, câu túi tiền của lão bá...” Rồi hướng mọi người vây xem nói: “Các vị không tin, soát người liền biết!”
“Soát người! Soát người...” Mọi người sôi nổi hô. Hán tử gầy guộc con mắt đảo hai vòng, liền cất bước chạy trốn. Hắn nhìn đông nhìn tây thấy có hai vị cô nương dáng vẻ nhu nhược đang đứng bên kia, bật người liền nhắm hướng đông phóng tới.
Đoạn Vân Tụ lạnh lùng cười, nhấc chân đá trên đùi hán tử gầy guộc ngay “Huyệt túc tam lý”, hán tử gầy guộc phốc một tiếng quỳ rạp xuống đất, không thể động đậy. Mấy người lúc đầu nắm lão Hán liền buông ra, chạy về phía hán tử gầy guộc gắt gao đè hắn lại, tiếp tục soát trên người hắn, quả nhiên tìm được một cái móc.
“Đem hắn đi gặp quan, đem hắn đi gặp quan...” Mọi người sôi trào, đều la hét phải đưa hán tử gầy guộc đi lên quan phủ, thậm chí còn đá hắn mấy cái.
Vi công tử đem túi tiền trả lại cho lão Hán, lão Hán không ngớt lời cảm ơn, sau đó tùy họ mang hán tử gầy guộc đến quan phủ, mọi người dần dần tán đi.
Vi công tử nhìn lão Hán rời đi, xoay người lại, thấy được Đoạn Vân Tụ,... ngẩn người. Hắn đi tới, chắp tay nói: “Tại hạ mạo muội, cảm giác giống như đã từng gặp qua cô nương ở nơi nào...”
Đoạn Vân Tụ mỉm cười, “Công tử nghĩ sao?”
Vi công tử chăm chú quan sát hảo Đoạn Vân Tụ, Đoạn Vân Tụ cũng không né tránh, đứng ở nơi đó cho hắn đánh giá, ở một bên Diệp Tú Thường xem thần sắc tự nhiên của Đoạn Vân Tụ, lại thấy nàng mỉm cười, trong lòng liền dâng lên dự cảm bất thường.
Vi công tử nhìn chăm chú trong chốc lát, đột nhiên thử mở miệng gọi: “Tụ Nhi...”
Đoạn Vân Tụ đáp, “Là ta, Hữu ca ca...”
Vi công tử nghe thấy tiếng “Hữu ca ca”, vẻ mặt kích động, hắn liền nắm lấy tay Đoạn Vân Tụ, lại nói không nên lời.
Đoạn Vân Tụ mặc hắn nắm tay của mình, vành mắt cũng có chút ướt.
Nguyên lai, Vi công tử này đúng là bằng hữu thân thiết thuở nhỏ chơi cùng Đoạn Vân Tụ và Đoạn Phong Tiêu tên là Vi Thiên Hữu. Đoạn Phong Tiêu lớn hơn Vi Thiên Hữu một tuổi, Vi Thiên Hữu lại lớn hơn Đoạn Vân Tụ một tuổi. Quan hệ hai nhà Vi Đoạn đặc biệt hảo, Vi phụ thường nói hai nhà hẳn là nên kết thành thông gia, người bên ngoài cũng thường lấy Đoạn Vân Tụ cùng Vi Thiên Hữu để trêu ghẹo. Hai nhà cùng mời một Phu Tử, để cho ba người học cùng nhau, vì vậy mà ba người luôn như hình với bóng, tình cảm sâu đậm.
Một lát sau, Vi Thiên Hữu mới buông tay Đoạn Vân Tụ ra, nói: “Ta biết ngay muội vẫn còn sống...”
Đoạn Vân Tụ đáp: “Nói thì dài dòng, chúng ta tìm một chỗ chậm rãi nói chuyện đi.”
Vi Thiên Hữu gật gật đầu, ba người liền đi tới một tửu điếm gần nhất.
“Tú Thường, đây là Vi Thiên Hữu, hồi nhỏ cùng ta học chung một chỗ, cùng chơi đùa, đối đãi với ta tốt còn hơn thân muội muội...” Ngừng một chút, Đoạn Vân Tụ lại hướng Vi Thiên Hữu giới thiệu nói: “Này là bằng hữu tốt của ta, đại tiểu thư của Minh Viễn Sơn Trang Diệp Tú Thường...”
Vi Thiên Hữu chắp tay nói: “Nguyên lai là đại tiểu thư của Minh Viễn Sơn Trang, hạnh ngộ hạnh ngộ! Tại hạ tuy rằng không phải là người trong giang hồ, nhưng cũng có nghe qua đại danh của cô nương...”
Diệp Tú Thường chắp tay đáp lễ, trong lòng có điểm chua xót, thầm nghĩ: “Nguyên lai là thanh mai trúc mã...”
Đoạn Vân Tụ bắt đầu thuật lại vắn tắt chuyện xảy ra mười năm trước, Vi Thiên Hữu nghe xong, kích động không thôi, sau đó bình tĩnh trở lại, nện một quyền ở trên bàn,“Những tên ma đầu này, giết người không chớp mắt, thậm chí hung tàn, ngay cả muội cùng Phong Tiêu còn có muội muội chưa ra đời cũng không buông tha!”
Đoạn Vân Tụ cười khổ một cái.
Vi Thiên Hữu lại nói: “Tụ Nhi, muội biết không, hồi đó ta trong đêm tỉnh lại, chợt nghe nói nhà muội gặp đại hỏa, không có một người nào sống sót, ta liền không tin, ta có loại cảm giác, chính là muội vẫn còn sống! Sau ta lại nghe quản gia nói Tiếu bá bá ban đêm có đến mượn một cỗ xe ngựa, thì càng cảm thấy Đoạn gia nhất định có người còn sống, cho nên nhà của ta dù có chuyển đến thành Nhạc Châu, ta vẫn kiên trì giữ lại nơi đó, bởi vì ta sợ muội trở lại tìm không thấy ta...”
Đoạn Vân Tụ trong lòng cảm động, “Ta biết, ta đã đi qua nhà cũ của huynh, nghe nói mọi người chuyển đến Nhạc Châu, lại vừa lúc thuận đường, nên đến tìm huynh...”
Vi Thiên Hữu cao hứng phấn chấn, nói: “Chúng ta thật là có duyên, không đợi muội tìm được nhà của ta chúng ta đã gặp rồi! Đúng rồi, Tụ Nhi, ta sẽ đưa muội đến nhà của ta ngay bây giờ, cha nương ta nếu biết muội còn sống, nhất định vạn phần vui mừng!”
Đoạn Vân Tụ gật gật đầu, “Mười năm không gặp, ta cũng mong đi thăm bá phụ bá mẫu”, sau đó quay đầu đối Diệp Tú Thường nói, “Tú Thường cũng cùng đi...”
Diệp Tú Thường rất muốn cự tuyệt đề nghị này, nhưng lại không có lý do gì, chỉ đành phải đáp ứng.
“Tốt lắm, chúng ta đi ngay bây giờ!” Vi Thiên Hữu hết sức cao hứng, dẫn hai người rời khỏi tửu quán đi đến Vi phủ.
Vi lão gia cùng Vi phu nhân thấy con mình dẫn theo hai cô nương như hoa như ngọc trở lại, đều rất kinh ngạc. Vi Thiên Hữu đi ra phía trước, chỉ vào Đoạn Vân Tụ đối cha mẹ nói: “Cha nương hai người xem, con đem ai về...”
Vi lão gia cùng Vi phu nhân đánh giá cô nương áo trắng trước mắt, cảm thấy được rất quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra. Vi Thiên Hữu liền nhắc nhở nói: “Cha nương, hai người còn nhớ, mười năm trước, con cùng ai thân thiết nhất?”
Nghe nhi tử hỏi như vậy, Vi phu nhân ánh mắt đột nhiên trợn to, kinh nghi hỏi: “Chẳng lẽ là Tụ Nhi? Không đúng, Tụ Nhi nó đã muốn...”
Đoạn Vân Tụ mở miệng nói: “Bá phụ bá mẫu, Tụ Nhi không chết, mà đã sống sót trở về...”
Vi lão gia cùng Vi phu nhân đều thất kinh, kịp phản ứng lại, Vi phu nhân đứng lên đi đến trước mặt Đoạn Vân Tụ, cao thấp tả hữu cẩn thận đánh giá một chút, mới nói: “Quả nhiên là Tụ Nhi a, mười năm không gặp, giờ đã trổ mã xinh đẹp như vậy rồi, tựa như tiên nữ từ trong tranh bước ra một dạng...”
Đoạn Vân Tụ cười một chút.
Vi lão gia cũng đã đi tới, thần sắc kích động, “Thật là Tụ Nhi a, không nghĩ tới con còn sống, ta và bá mẫu của con nghĩ đến, cả nhà các con đều...”
Vi Thiên Hữu sợ cha nương muốn Đoạn Vân Tụ kể lại chuyện thương tâm năm đó một lần nữa, vội lại đây nói: “Cha, nương, chuyện thương tâm trước hết không cần nhắc lại, Tụ Nhi muội muội một đường tới đây, đã sớm mệt mỏi, nên mời nàng đi nghỉ ngơi trước, về phần trong lúc đó là xảy ra chuyện gì, con sẽ nói lại cho hai người biết...”
Vi lão gia đáp: “Đúng, đúng, Tụ Nhi cũng mệt mỏi rồi, hẳn là trước đi nghỉ ngơi...”
Vi Thiên Hữu lại hướng cha nương giới thiệu Diệp Tú Thường, liền mang hai người đi xuống.
----------
Động Đình thiên hạ thủy, Nhạc Dương thiên hạ lâu (Động Đình là hồ đứng đầu trong thiên hạ, Nhạc Dương là lầu đứng đầu trong thiên hạ)
Nhạc Dương lâu hùng cứ nơi đầu thành Tây Môn thành phố Nhạc Dương tỉnh Hồ Nam, kiến trúc tinh xảo hùng vĩ là một trong tam đại danh lâu của vùng Giang Nam, là viên ngọc quý trong kiến trúc cổ Trung Quốc. Nó nằm bên bờ hồ Động Đình. Lầu Nhạc Dương đã trở nên nổi tiếng qua bài kí “Nhạc Dương lâu kí” của Phạm Trọng Yêm. Nó nổi tiếng vì lý tưởng chính trị mà ông thể hiện ở phần cuối trong câu “Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc” - (lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ).
Giang Nam tam đại danh lâu gồm:
- Nhạc Dương lâu ở thành phố Nhạc Dương tỉnh Hồ Nam.
- Hoàng Hạc lâu ở thành phố Vũ Hán tỉnh Hồ Bắc.
- Đằng Vương các ở thành phố Nam Xương tỉnh Giang Tây.