Hắc Miêu Ăn Mực

Chương 1




Từ ga tầu điện ngầm đi bộ về nhà mất mười lăm phút đồng hồ, lộ trình như vậy lại không có xe bus, gọi taxi thì quá lãng phí tiền, nhưng đi bộ thì lại có điểm mệt mỏi, chiều dài đường đi như vậy làm cho Mạc Du có một chút bực bội, hơn nữa mùa hè lại hay gặp giông tố, loại mưa lớn cùng mây đen ngùn ngùn xen lẫn sấm chớp dọa người, thường thường truyền đến những tiếng vang khó chịu làm cho mười lăm phút đồng hồ đi bộ này có vẻ như đặc biệt dài đằng đẵng.

Nhưng vẫn là đừng tốn tiền thì tốt hơn.

Mạc Du lấy ra từ trong cặp một cái ô gấp màu đen, mở ra, lại thở dài một hơi, bây giờ đi ở trong mưa mới đi được vài bước đã ướt đẫm cả giày da rồi, bước đi lạch bà lạch bạch làm cho người ta phải đỏ mặt đến tận mang tai, nhưng mà từng người đi đường cũng đang vội vàng vật lộn với mưa nên Mạc Du cũng không cần lo lắng chuyện mình mua giày giá rẻ bị phát hiện.

Mà bị phát hiện thì sao, một tiểu viên chức tiền lương vô cùng có hạn, hơn nữa Mạc Du mới vừa đi làm không được bao lâu, đợi sau này được thăng chức, tiền lương nhiều một chút, phụ nữ cũng không ly khai mình nữa.

Khi đang nhớ đến gương mặt của cô bạn gái cũ lòng tham không đáy, “Đùng Đoàng.” Một vài âm thanh (sấm) lớn nổ ra làm cho Mạc Du từ trong hồi ức đáng ghét lấy lại tinh thần.

Khi hắn đã phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát hiện ra bản thân đang đi ngang qua chỗ mấy người lang thang đang tụ tập, bình thường đi ngang nơi này hắn đều rất nhanh mà đi nhưng hôm nay do hắn đau lòng vì hồi tưởng đến cô bạn gái cũ đã tiêu hết của mình biết bao nhiêu là tiền cho nên mới không phát hiện ra.

Hắn nhìn tình cảnh trước mắt, trên mặt đều là biểu cảm không dám tin.

Giống như một đứa trẻ sơ sinh, một người đàn ông đang ngồi trên đống bìa carton cũ nát, ngủ rất say.

Mưa to đã ngấm vào cái thùng carton mà người đàn ông ngồi bên trong chỉ cần người này ngiêng người một chút cái thùng liền sụp ngay.

Mạc Du không nhịn được mà ngừng bước, xem xét cẩn thận, hắn trước kia chưa từng làm cái loại chuyện như thế này, nhưng mà hình như mưa quá lớn sẽ khiến người ta nổi điên, đúng không?

Đó là một gương mặt lấm bẩn, mái tóc đen hỗn độn bị nước mưa làm ướt nhẹp mà dính tại trán, tai, cổ cùng bờ vai của người đàn ông, nhất định là trong mấy tháng rồi không hề cắt tóc.Phía dưới gương mặt, nếu không có hàng râu thì người kia tựa hồ có một làn da trắng nõn, như vậy quả là không tầm thường, làm cho Mạc Du nhìn có điểm si mê…hai mắt nhắm chặt, hàng lông my cong dài, hạt mưa nhỏ lăn trên gương mặt, phi thường không tầm thường…

….Khiến cho người ta phải mê muội.

Nếu tỉnh lại thì đôi mắt của người kia nhìn sẽ như thế nào đây?

Đang nhìn đến độ xuất thần, người đang ngủ say nọ bỗng vươn cách tay phi thường bẩn, cả móng tay cũng đều đen, dụi dụi hai mắt của mình khiến cho Mạc Du ” Ah” một tiếng thở nhẹ, thiếu chút nữa muốn dơ tay ngăn cản người đó nhưng mà đã không kịp rồi, lông mi đọng những giọt mưa bị vân vân vê vê làm cảnh đẹp cũng biến mất.

Lúc này Mạc Du bỗng phát hiện ra, chính mình tự nhiên ở giữa trời mưa lại ngồi chồm hổm trên mặt đất để nhìn một kẻ lang thang.

Rất quỷ dị nha.

Mạc Du vội vàng đứng dậy, hạ thấp mắt mà đi, nhưng lại phát hiện ra người lang thang kia trên người chỉ có quần áo rách nát, ngủ giữa trời mưa to lại còn có gió lạnh, khẳng định là sẽ ngày càng tệ hơn.

Nhưng chuyện này không liên quan đến hắn…..

Mạc Du rốt cục cất bước rời đi.

Đi được ba bước thì nhìn lại.

Mãi cho đến khi không nhìn thấy người nghèo khổ kia nữa mới thôi.

Ô…sao lại để ý như vậy?

Chính mình rõ ràng là một người lạnh lùng,  ngày trước khi khảo sát nhân sự thì chia tay với bạn gái, chuyện vì tiền đồ nên vứt bỏ người khác hắn làm không chỉ một lần, hắn cũng ghét nhất mấy người lang thang hết ăn lại nằm, có chân có tay mà không đi tìm một công việc, căn bản họ chỉ là những con mọt của xã hội.

Có thể là do mưa to….

Trong cơn mưa giữa thành phố Đài Bắc, dung nạp đến mấy trăm vạn người, nhưng mỗi người cũng chỉ là thoáng gặp qua, chưa một ai quay đầu liếc mắt nhìn nhau đến một cái, tại cuộc sống thành thị này, mỗi người tựa như những sinh vật nhỏ nơi đại dương bao la, nhỏ bé, mắt thường chẳng thể nhận ra, chảy theo dòng nước.

Sau đó từng con từng con sẽ bị cá lớn nuốt chửng.

Đây là một xã hội công nghiệp, đây là đô thị thương mại, đây là phương thức sống quần cư của loài người.

Như vậy, người lang thang kia cùng hắn có cái gì bất đồng?

Mạc Du bỗng quay lại.

Đứng ở bên cạnh người lang thang, đem cái ô của chính mình đặt lên phía trên mấy hộp carton.

Ít nhất không nên dầm mưa.

Sau đó hắn mặc một bộ tây trang giá rẻ, đi trong mưa, về nhà.

Có lẽ nên làm một chuyện tốt nhỉ?

Mạc Du bỗng cảm thấy niền vui sướng mà trước nay chưa từng có, công việc làm lâu đến vậy cũng chưa từng vui sướng thế này.

Hắn còn dùng đôi giày đã ướt đẫm giẫm lên vũng nước trên mặt đất, có trời mới biết hắn đã bao nhiêu lâu rồi không được vui vẻ đến như vậy?

Mãi khi đi đến cửa nhà, mở cách cửa ra, cả người ướt sũng mà đi vào căn hộ nhỏ mà bản thân sống một mình, trên gương mặt của hắn lộ một nụ cười trước nay chưa từng xuất hiện.

Sau đó hắn không cách nào đóng cánh cửa nhà của mình lại được…..

Cả khuôn mặt của Mạc Du liền hóa thành vặn vẹo.

Hắn lại một lần nữa dùng sức đóng lại cánh của nhà của mình, nó vẫn cứ không đóng lại!

Một cây dù quen thuộc chắn ở dưới cánh cửa, làm cho hắn đóng mãi không nổi.

Đó vốn là cây dù của chính hắn…..

Mạc Du cảm thấy không hiểu mà luống cuống, có dự cảm không hay.

Hắn mở cánh cửa ra, cảnh tượng trước mắt làm cho đầu hắn bỗng chóang váng.

Người đàn ông kia….Người lang thang kia….đang ngồi xổm trước cửa nhà hắn, cầm cây dù nọ để ngăn cánh cửa lại, nhìn thấy Mạc Du mở cửa liền ngẩng đầu lên nâng miệng cười với hắn.

Hệt như một con mèo ăn vụng thịt.

“Cậu trai trẻ, cho tôi tránh mưa một chút có được không?”