Hắc Long

Chương 25: Sự tình cờ ấy mà




Bất chợt Thiên nghĩ ra một cách, hắn hy vọng cách này có thể làm tên kia mất cảnh giác. Hắn tháo chiếc giày mình rồi ném về phía tên đó.

– Đoàng… hừ… đoàng… ahhhh… ahh… – Tên cầm súng thấy chiếc giày bay về phía mình lập tức nổ súng theo quan tính, Thiên cũng lao ra ngay sau đó và phi dao về tên đó nhưng phản xạ của tên đó cũng không tệ, lập tức hắn quay lại nổ phát súng trước khi ăn dao vào tay. Thiên bị dính đạn vào bả vai khiến hắn đau đớn vô cùng còn tên kia ăn dao vào tay làm khẩu M16 rớt xuống. Cơ hội đến, Thiên lao tới nhanh hết mức có thể mặc dù chân đang bị thương. Khi tên đó vừa nhặt khẩu súng lên cũng là lúc Thiên vụt tới cho hắn một đầu gối vào mặt. Hai thân hình vật nhau trên đất. Thiên tuy khỏe nhưng hắn đang bị thương rất nặng nên không hơn tên kia là mấy.

– Bốp… bụp… phụt… ahhh – Thiên đập vào mặt tên kia làm hắn hộc máu nhưng tên kia ngay sau đó cũng đạp vào bả vai đang bị thương của hắn làm hắn đau đớn vô cùng.

– Chết đi con chó. – Tiếng gào của tên kia khi hắn vơ được dao găm lúc nãy lao tới đâm Thiên. Thiên đưa tay lên đỡ tay hắn, hai người dùng giằng co con dao. Co dao càng lúc càng dí sát về phía cổ Thiên, trong gang tấc dường như bị đâm xuyên cuống họng thì Thiên vội đầu gối vào háng tên kia làm hắn đau tức tưởi, bộ ấm chén của hắn cứ thế mà vỡ và hắn cũng không sống lâu được ngay sau đó. Thiên nhân cơ hội hắn đang đau đớn vội bẻ cổ tay ngoắt ngược con dao lên mà đâm xuyên cổ hắn. Máu tươi cứ thế mà chảy xuống mặt Thiên làm hắn hắn đỏ loe loét. Hắn vật xác tên kia ra một bên nằm thở hì hộc. Giờ đây hắn nghĩ nhiệm vụ thất bại thật rồi, cô gái kia có lẽ đã bị bắn đi rồi nên hắn cũng chẳng còn hy vọng mà đuổi tiếp.

– Anh ơi! Anh có sao không? – Bỗng dưng một tiếng gọi của cô gái đang đến gần cùng với một người đàn ông khá lớn tuổi. Không ai khác đó là Thanh, cô khi bị 5 tên kia dắt đi thì cũng là lúc bố cô với cảnh sát tới, họ tới muộn là vì phải bày mưu tính kế nhưng khi đến nơi thấy con gái mình đang bị 5 tên đó mang đi thì vội đuổi theo, 5 tên kia tuy có súng nhưng đầu sọ của chúng không có đó nên chúng không dám giết Thanh. Vậy là cô được cứu còn 5 tên kia bị bắt. Lúc cô trấn an lại tinh thần thì vội sực nhớ có người cứu mình lúc nãy nên vội chạy về đây. Và cũng là lúc này Thiên dường như ngất đi vì mất máu ở bả vai khá nhiều. Đạn của khẩu M16 thì không thể xem thường được, M16 được xem là súng one short nên dính đạn của nó và bả vai cho thấy sự tệ hại tới mức nào, may mà Thiên có thân hình cường tráng không thì có khi đi cả cánh tay.

– Cậu có sao không, tôi đưa cậu vào bệnh viện nhé. – Tiếng của đàn ông, không ai khác là bố Thanh.

– Chả lẽ ông để tui chết đây sao? – Thiên cười khổ, hắn không nghĩ ông ta thấy cảnh hắn lúc này mà còn hỏi có sao không. Câu hỏi thừa khiến hắn không muốn trả lời, hắn sau đó cũng bất tỉnh nhân sự.

1 Ngày sau…

– Anh tỉnh rồi à! – Tiếng của cô gái trẻ tuổi, đó là Lưu Ly.

– Ừ, anh ngủ bao lâu rồi. – Thiên nói rồi đưa tay vuốt má cô.

– Một ngày rồi đó, có cái nhiệm vụ nhẹ nhàng vậy mà cũng để ra nông nỗi này. Hứ… – Lưu Ly nói rồi đưa điệu bộ ngoắt môi. Trông cô lúc này rất đáng yêu.

– Sao vậy? Anh tay không tấc sắt mà đi đấu với bọn súng ống cả người vậy em bảo dễ như đi bắt gà ý nhỉ. – Thiên cười nhẹ.

– Hứ, còn nói nữa à. – Lưu Lý nói rồi đấm vào ngực Thiên.

Ngay lúc đó Thanh cũng bước vào với giỏ hoa quả.

– Chị tới rồi à? – Giọng Thanh nói với Lưu Ly.

– Ừ chị tới coi em ấy thế nào, cũng may là tỉnh rồi. – Lưu Ly nói rồi đưa mắt nhìn Thiên trong vẻ ngạc nhiên của hắn.

– “What the fuck! Em, readly? ” – Thiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mới đó mà vợ mình đã gọi mình là em làm Thiên chỉ biết căng mắt ra nhìn cô nhưng ngay sau đó hắn cũng dần hiểu.

– Em này, người ta có công lắm đó, Thanh đã trông coi em từ lúc em vào viện đến bây giờ đó. Em coi tình ý người ta ra sao mà báo đáp đi không là liệu hồn. – Lưu Ly nói rồi đưa động tác dọa Thiên.

– Hả? Cô ấy trông coi anh chứ không phải em? – Thiên ngạc nhiên há hốc mồm. Hắn nhìn Thanh, lúc này cô cúi gằm với đôi má đỏ ửng, cô đang ngượng nên không quan tâm tới lời nói lúc nãy của Thiên nếu không cô có thể biết là Thiên gì với Lưu Ly vì lúc cô gặp Lưu Ly thì cô cũng nghĩ Lưu Ly là vợ hoặc em gái của Thiên vì cô ấy quá trẻ sao với Thiên.

– Ai là em của anh, ăn nói cẩn thận vào. Thôi, chị ra ngoài cho hai người nói chuyện. – Lưu Ly bước ra khỏi phòng để Thiên và Thanh trong phòng. Thiên thì vẫn chưa hết ngạc nhiên, hắn không biết là Lưu Ly đang đùa hay muốn ghép hắn với cô này nữa.

– Anh thấy đỡ chưa. – Tiếng của Thanh làm Thiên bừng tỉnh.

– À, tôi đỡ rồi, làm phiền cô nhiều quá.

– Không sao mà! Anh cứu tôi nên việc này cũng là thường tình thôi. – Thanh vẫn nói với bộ mặt cúi gằm.

– Ahhh… – Tiếng kêu của Thiên khi hắn cố ngồi dậy, vết thương vẫn làm hắn cảm thấy đau.

– Anh cẩn thận. – Thanh nói rồi tới đỡ Thiên ngồi dậy, ngay lúc này Thiên mới nhìn rõ được khuôn mặt của Thanh ở khoảng cách gang tay như thế này. Khuôn mặt cô khá đẹp, so với Ngọc có phần non hơn còn so với My có phần mặn mà hơn. Trông rất tuyệt, cũng dễ hiểu thôi vì cô là một ca sĩ khá nổi tiếng mà. Ở gần cô ngửi cái mùi thơm hoa hồng pháp khiến Thiên ngây ngất.

– Anh sao vậy? – Thanh cũng nhìn Thiên và hỏi làm hắn giật mình.

– À không có gì. – Thiên ấp úng nhưng điều đó khiến Thanh cảm thấy khá ngượng.

– Tôi gọi hoa quả cho anh nhé.

– À, ừ, cảm ơn! – Thiên nói rồi đưa mắt nhìn Thanh gọt hoa quả. Thỉnh thoảng hai người vẫn nhìn mặt nhau nhưng người tỏ ra thẹn thùng vẫn là Thanh. Cô cứ ngước mặt nhìn Thiên thì luôn bắt gặp ánh mặt hắn nhìn cô. Cũng không hiểu sao Thiên có thể nhìn một cô gái với một vẻ mặt không chút ngượng ngùng đến thế.

– Mặt tôi dính gì sao? – Thanh hỏi khi cô luôn thấy Thiên nhìn mình.

– Không, chỉ là tôi đang ngắm cô thôi. – Thiên vẫn nói với vẻ bình thản.

– À, à, không phải, ý tôi là tôi đang xem cô có bị gì sau đợt vừa rồi không mà. – Thiên chợt tỉnh, hắn vội nói đỡ cho lời vừa nãy của mình. Hắn cũng không hiểu sao mình có thể nói câu lúc nãy mà không chút cảm xúc gì. Còn Thanh thì đỏ mặt ngay sau câu nói ấy.

– Tôi không sao? Cảm ơn anh. – Thanh trả lời với vẻ e thẹn.

– À anh tên gì vậy? – Thanh hỏi.

– Tôi là Thiên.

– Sao anh biết mà cứu tôi?

– Sự tình cờ ấy mà.

– Ý anh là sao? – Thanh ngạc nhiên.

– À, là kiểu tôi và băng đó có mối thù khá sâu nên muốn trả thù chúng, tình cờ thấy cô bị bắt cóc nên tiện thể ra tay luôn. – Thiên nói dối một cách trắng trợn, có thể nói khả năng nói dối của hắn phải đạt cực đỉnh. Bậc thầy của nói dối, nói không nháy mắt, không thay đổi cảm xúc, nhịp tim vẫn bình thường giống nhưng những lời nói dối của hắn điều là thật vậy.

– À, thì ra là vậy… – Thanh hiểu rõ vấn đề.

Một tuần sau là lúc Thiên xuất viện, trong một tuần qua thì Thanh cũng thỉnh thoảng tới đem hoa quả và hỏi thăm Thiên còn Lưu Ly vẫn luôn trông coi Thiên.

– Anh cảm thấy cô ấy thế nào? – Lưu Ly hỏi Thiên khi hai người về nhà.

– Ấy zà! Anh kia à, không dám, không dám nhận đâu. – Thiên trêu đùa cô, mà điều đó cũng đáng. Một tuần qua cô toàn gọi hắn là em khi Thanh có mặt làm hắn cảm thấy khá quen với cách gọi ấy rồi.

– Được, anh muốn em gọi vậy à, hứ… – Lưu Ly cũng không vừa, cô ngoắt mặt tỏ vẻ hăm dọa.

– À thôi! Anh xin lỗi, anh không dám nữa, vợ là vợ chứ sao là chị được. – Thiên vội xuống giọng, rõ ràng phải thế vì đâu ai muốn vợ lại trở thành chị mình.

– Hứ… – Lưu Ly vẫn không nói gì.

– Thôi mà, anh xin lỗi rồi, em còn muốn gì nữa. – Thiên cười khổ vòng ra trước mặt cô.

– Anh phải đền bù.

– Đền gì?

– Đi chơi, hihi… – Lưu Ly chỉ có thế.

– Trời ạ! Đừng nói lại muốn đi mua đồ đấy nha, đi mua đồ là anh xách không nổi đâu. – Thiên lo lắng, nhắc tới đi chơi hắn lại nhớ tới lần mua sắm lúc trước, lần đó đã cho hắn một kỉ niệm đáng nhớ.

– Không cần, đi chơi thôi. Anh phải dắt em đó đó nha, hihi… – Lưu Ly nói rồi chạy đi chỗ khác để lại Thiên với hơi thở nhẹ nhóm, hắn sợ nhất là đi mua sắm với cô. Do dáng người đẹp nên đồ gì mặc vào cũng đẹp khiến một lần đi mua sắm của cô như một lần đi mua hết đồ trong siêu thị vậy.