Hạc Linh Ngân Biển

Chương 5




Editor: Calcium

Trong quân, tuyến đường Bắc Nhai. 

Tuy rằng hoàn cảnh ở Tây Hải ác liệt nhưng là một nơi mà tạo hóa thiên nhiên sắc sảo tự nhiên tuyệt vời nhất. 

Ví như tuyến đường Bắc Nhai. Nhìn từ dưới lên trên, đêm đen bị phân cách một tia sáng dài hẹp, trong không gian hỗn độn khó tránh khỏi việc người khác bị thu hút vào tia sáng đó. 

Dịch Lan không biết Ngu Uyên đưa y tới nơi này làm gì, tính thêm cả hộp ô hàm thảo đang nóng bỏng tay trên tay y kia nữa. 

Ngu Uyên nắm lấy y, búng tay một cái nói: “Ngươi nhìn xem.”

Dịch Lan nâng đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn, chợt sa vào một bầu trời ngập tràn ánh sáng đom đóm —— thì ra trên vách đá là hàng trăm sinh vật nhỏ nhắn phát ra ánh sáng loang loáng xanh xanh, chuyên hấp thụ ánh sáng, bình thường thì không có động tĩnh gì nhưng một khi bị kinh động thì sẽ đập cánh loạn xạ, thắp sáng đêm đen hỗn độn.

Giọt nước mắt chảy xuống cằm được một bàn tay ôn nhu lau đi, Dịch Lan giật mình quên mất bản thân muốn nói gì. 

“Sao lại khóc?” Y dù có quên thì Ngu Uyên cũng không hề quên. 

Đường nét hắn có hơi mơ hồ, nhưng đầu ngón tay ấm áp và bao dung lại là thật, chân thực đến mức Dịch Lan đột nhiên không muốn nói ra sự thật. 

Ngu Uyên không thèm để ý đến sự giãy dụa nhỏ nhoi của y, tiếp tục hỏi: “Nói gì đi, cái gì gọi là ‘Người mà ta vốn dĩ muốn thành thân’ kia?”

Trong lòng trở nên chua xót, nhìn bàn tay của hai người nắm lấy nhau mà Dịch Lan suýt chút nữa rơi nước mắt tiếp. Y cắn môi quyết định nói rõ mọi chuyện, từ việc Chiến Quỷ đột nhiên gửi thư tới Dịch gia, đến chuyện dct dùng điều kiện chuyển mộ phần của mẫu thân y vào trong lăng mộ gia tộc để y phải thay thế Dịch Minh gả tới đây, chỉ ngắn ngủi mấy câu nói, thì ra cũng không khó nói như y tưởng. 

Cuối cùng Dịch Lan viết: Cho nên ta không thể nhận món đồ này của ngươi, xin lỗi.

Điều nên nói đã nói hết cả, trong tâm trống rỗng vô cùng, khiến y không nhịn được rơi nước mắt đau lòng. 

Chờ thật lâu, đám sinh vật nhỏ phát sáng đã bay trở lại trên vách đá, không gian một lần nữa trở về bóng tối. Dịch Lan mẫn cảm dường như nhận ra Ngu Uyên hơi không vui, cũng khó trách, cho dù là ai đi nữa cũng cũng sẽ không cảm thấy dễ chịu khi bị lừa dối như vậy.

Ngu Uyên đúng là không vui vẻ gì, vừa tức giận lại vừa đau lòng, hắn cau mày đến gần y một bước: “Dịch Minh là ai?”

Hả?

Cảm xúc ngột ngạt dần bao trùm, phía sau lưng y chính là vách đá cứng rắn khô ráo, Dịch Lan không còn đường lùi lại nữa, đầu óc y trở nên hỗn loạn.

Ngu Uyên chống tay lên vách đá, vây y lại giữa thân thể hắn và vách đá (kabedon:v), thực ra từ nãy qua lời giải thích hắn cũng đã hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện, không chờ Dịch Lan trả lời hắn nói tiếp: “Ta không biết Dịch Minh mà ngươi nhắc tới là ai, ta trước giờ vẫn cho rằng td Dịch gia chỉ có một vị thiếu gia.” Hiếm khi bản thân hắn thấy buồn bực thế này, đôi mắt đỏ rực vẫn luôn nhìn về phía y: “Người ta muốn cưới về không phải ai khác, chỉ có ngươi.”

Dứt lời, một tia sáng xanh bắn ra từ đầu ngón tay hắn, không do dự chạm vào trán Dịch Lan, ô hàm thảo cũng hóa thành bụi phấn được y hút vào miệng.

Trong nháy mắt, núi Cửu Thương, Lang yêu, Tiểu Tước Hồng bị dọa ngất xỉu, cùng với người nam nhân nhân đeo mặt nạ ác quỷ rất lợi hại, còn có người thiếu niên và thanh âm khó nghe khi đó nữa, tất cả mọi ký ức của Ngu Uyên đều truyền qua Dịch Lan. 

“Phu nhân nhớ ra chưa?” Bàn tay Ngu Uyên thuận thuận thế ôm lấy eo y, dùng sức ôm ghì lấy y: “Trước nay chưa từng là người khác, chỉ có ngươi.” 

Ngu Uyên tự giận bản thân —— Chiến Quỷ Tây Hải hắn trước giờ chỉ phụ trách việc chém yêu trừ ma, chưa từng quan tâm tới chuyện ngoại giới, thời điểm hắn có dự định cầu cầu thân Dịch Lan, còn một lòng cho rằng vị thiếu gia td Dịch gia danh tiếng vang xa chính là người mà hắn muốn thành thân, đương nhiên hắn chẳng cần hư danh gì đó cả, hắn chỉ tức giận vì việc bản thân lỗ mãng tới cầu thân lại khiến Dịch Lan bị bọn họ bắt nạt.

Không trách được việc Dịch Lan không hề có ấn tượng gì với hắn, khi đó Ngu Uyên mang mang theo mặt nạ, hơn nữa giọng điệu còn hung thần ác sát, chỉ mong rời khỏi hắn, ai còn dám chủ động ghi nhớ vị tôn thần ác sát là hắn nữa? Hơn nữa khi đó tất ở họng của Dịch Lan tái phát, sau lễ thành nhân ở núi Cửu Thương, thêm vào vào đó dược hiệu của thuốc và châm cứu khiến y mất đi giọng nói tạo thành đả kích lớn, trong trí nhớ chỉ còn khoảng trống rỗng.

Dịch Lan há miệng thở dốc, cảm xúc khổ sở dừng giữa chừng, không ra được cũng chẳng nuốt lại được khiến y nghẹn đến mức không biết phải làm gì cho phải.

Chuyện td Dịch gia trước tiên đặt qua một bên, Ngu Uyên âm thầm ghi nhớ trong lòng, khuôn mặt lộ ra sắc thái thương tâm, nâng cằm y lên, không cho y tiếp tục né tránh: “Nguyên lai trước nay phu nhân đều cho rằng như thế sao?” Hắn nửa thật nửa giả nói: “Một lòng muốn đẩy ta cho người khác, ngươi thật sự muốn ta thành thân với hắn sao?”

Thả người trong ngực ra, Ngu Uyên lùi về sau nửa bước nói: “Nếu đúng là nhu như vậy, thì ta…”

Hắn nói nửa chừng, Dịch Lan vội vã nhào tới, nhào vào lồng ngực hắn, bất chấp mở miệng nói: “Không được!”

“…Hả?”

“…Ồ!”

“Ta, ta, ta có thể nói được?” Từ trong ngực Ngu Uyên, y ngẩng đầu nghi ngờ, nước mắt dưng dưng, nửa tin nửa ngờ nhìn hắn. 

Ô hàm thảo sớm đã được Ngu Uyên đưa linh lực vào. Ngu Uyên nói: “Đúng vậy, phu nhân hiện tại có thể nói chuyện được, cũng có thể dùng chân đá bay vi phu ra ngoài.” 

Tật ở họng Dịch Lan có từ khi còn trong bụng mẹ, chính vì thế nên dct mới không coi trọng y, chưa từng có ý định chữa trị cho y, trải qua nhiều năm như vậy ít nhiều y cũng đã quen mà từ bỏ rồi. Hơn nữa âm thanh hiện tại, nghe qua thấy không hề khó nghe, chưa thể nói dễ nghe, hơi lạnh nhạt, dường như đây là âm thanh vốn có của y. 

Ngu Uyên nhìn y suốt nửa ngày, sau đó bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng, giơ tay che mặt y lại: “Sao lại khóc?”

“Không có….khóc.” Dịch Lan hoàn toàn không quen việc mở miệng nói chuyện, cố gắng ổn định âm thanh run run: “Cảm tạ…”

Trên vách đá lấp lánh ánh sáng vàng trong suốt của đom đóm, phản chiếu trong mắt Ngu Uyên, hắn không đứng đắn nói: “ So với hai chữ cảm tạ, ta càng muốn nghe ngươi nói…”

Hắn vừa nói xong, Dịch Lan không còn duy trì được nét mặt lạnh lùng nữa, cắn môi muốn nói mà không biết diễn tả thế nào. Ngu Uyên làm bộ muốn rời đi, y lập tức vươn hai tay nắm lấy cổ áo hắn: “Đừng đi.”

“Không cho đi…cưới người khác.” Dịch Lan thấp giọng nói.

Đường đường là một Đại tướng quân lại bị người khác túm cổ áo thì còn ra thể thống gì? Nhưng Ngu Uyên vui vẻ cam chịu, thậm chí còn giơ tay nặn nặn vành tai hắn: “Không cho ai đi?”

Dịch Lan ngửa đầu nhìn hắn, môi hắn lướt qua khuôn mặt y nên hơi thở của hắn khiến y thoáng run rẩy chóng mặt, y bình tĩnh nhìn Ngu Uyên chốc lát, chịu không nổi đỏ mặt quay đầu đi: “Ngu Uyên.”

Tiểu diên điểu tạc mao rồi, còn dữ dằn mà ra lệnh cho hắn “không được”, trong lòng Ngu Uyên vui vẻ đến mức muốn cười nghiêng trời lệch đất, thế nhưng trên mặt lại không lộ ra gì điều gì cả: “Ngươi biết điều ta muốn nghe không phải thứ này.”

“…”

Sớm biết như vậy, chẳng thà không thèm mở miệng nói chuyện với hắn có khi còn tốt hơn. 

Ngu Uyên được voi đòi tiên đặt y lên vách đá, chế trụ tay y, đôi môi cọ xát lên vành tai, thân mật như có như không, vô cùng dằn vặt.

“Ngu Uyên…ngươi đừng!”

“Không đúng, gọi sai rồi.”

“…Đừng ở chỗ này a!”

“Nhỏ quá, ta không nghe thấy.”

Xem ra không thể lừa gạt được rồi, Dịch Lan thẳng thắn nhắm mắt lại, thấy chết không sờn: “Phu quân phu quân phu quân! Hiện tại đã nghe được chưa hả?”

Ngu Uyên cười to, cúi người chặn môi y lại: “Nghe thấy rồi.”

Ngu Uyên không giống những nụ hôn bình thường khác, môi lưỡi quấn quýt cọ xát châm lửa, không bỏ qua cọ qua hàm trên, dường như muốn nuốt y vào bụng. Nước bọt không kịp nuốt thuận theo dần chảy xuống khóe miệng, y không biết từ lúc nào mà bị bế lên, chân cuốn lấy eo hắn, Ngu Uyên dùng một bàn tay nâng y lên, bàn tay còn lại tác loạn khắp cơ thể y.

“Ưm ——”

[…. ]

Xương cốt mềm nhũn như tan ra, thân thể như biến thành một vũng nước, đến cuối cùng cũng chỉ có thể phát ra những âm thanh kêu khóc vô nghĩa, trong miệng kêu loạn hết ‘Phu quân’, ‘A Uyên’ rồi ‘Khốn nạn’, vầng trăng khuyết trên cao cũng dần lên cao, triệt để không còn tri giác nữa.

Chờ đến khi Ngu Uyên cuối cùng cũng thỏa mãn thì hắn mới ôm Dịch Lan đang hôn mê bất tỉnh rời khỏi Bắc Nhai, trăng sáng giữa trời, lúc này đã là giờ sửu ba khắc (tầm 1h45p)

Hắn không trở về doanh trại mà trực tiếp triệu hoán thú cưỡi trở về tẩm điện, sau một hồi cá nước thân mật nên tắm rửa sạch sẽ. Cũng may giờ này mọi người đã ngủ, có mấy người gác đêm cũng đã bị Ngu Uyên phái rời đi, lúc này hắn mới yên tâm cởi quần áo của cả hai, ôm y bước vào trong ôn tuyền. 

Dòng nước ấm áp, làm nóng cơ thể, không bao lâu sau Dịch Lan dần tỉnh lại, ngón tay mềm nhũn đến mức không muốn nhúc nhích. 

Ngặt nỗi Ngu Uyên lại rất có tinh thần, còn cố ý bóp mũi không cho y ngủ yên ổn: “Phu nhân thật là độc ác, ăn no căng diều rồi không thèm chịu trách nhiệm sao? Cũng không thèm nói chuyện với ta.”

Rốt cuộc là ai bị ai ăn sạch sẽ hả!

Dịch Lan tức giận lườm hắn một cái, nhắm mắt mặc kệ hắn lau người cho y, giả bộ người câm, giống như trước kia vậy.

Chờ đến khi y sắp ngủ thiếp đi thì bỗng nhiên nghe Ngu Uyên nói ——

“Ta rất hài lòng với vị phu quân này.” (không dám chắc lắm)

….Đừng tưởng ngoài miệng nói mấy lời đó rồi tay chân có thể không quay củ làm loạn khắp nơi như thế nha!

“Ngu Uyên!”

[…. ]

“Phu nhân lại gọi sai rồi, nên phạt.” Ngu Uyên khẽ cười.

Đêm nay lại bị phạt thêm hai canh giờ nữa, sau đó mặt nước trong ôn tuyền mới bắt đầu yên tĩnh trở lại.