Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 204




Bạc Nhược U trở về thành thì bắt đầu phát sốt. Minh Quy Lan sau khi chẩn mạch chỉ nói nàng bị chấn kinh, lại nhiễm phong hàn, bèn kê phương thuốc. Nấu xong thuốc cũng đã gần đến hoàng hôn.

Minh Quy Lan chờ bên ngoài, còn Hoắc Nguy Lâu thì bưng chén thuốc tiến vào phòng. Hai gò má Bạc Nhược U ửng hồng bất thường, bờ môi tái nhợt xanh xao. Chiều nay nàng ngủ mê man một lúc, giờ tỉnh dậy mà đầu óc vẫn còn hỗn loạn.

Hoắc Nguy Lâu nâng nàng dậy, tự tay đút thuốc, sau đó còn cho nàng uống thêm chút canh ấm, lúc này nàng mới hồi phục được phần nào.

"Lúc nàng ở trong phòng đã chừng một tuần trà mà không có động tĩnh, ta không yên tâm liền vào xem, lại thấy nàng ngã trên mặt đất, dường như gặp phải ác mộng."

Đôi mắt Hoắc Nguy Lâu tối lại, hàng mày vô thức nhíu chặt.

Bạc Nhược U chỉ cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn, không ngờ đã ở trong phòng lâu như vậy. Nàng giơ tay vuốt nhẹ lên mi tâm của Hoắc Nguy Lâu, giọng khàn khàn nói:

"Hầu gia cứ an tâm, ta không sao đâu. Uống thêm hai ngày thuốc nữa là sẽ khỏe lại thôi."

Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: "Minh công tử đâu?"

Hoắc Nguy Lâu thoáng lộ vẻ ngạc nhiên. Bạc Nhược U liền nói:

"Hầu gia, khi đó trong lúc hoảng hốt, ta nhớ lại một chi tiết. Theo ta nghĩ, chuyện đó hẳn là thật."

"Trên người hung thủ có vết thương?"

"Đúng vậy. Khi đó ta chỉ mới năm tuổi, nếu một nam tử trưởng thành đuổi theo, ta dù thế nào cũng không thể trốn thoát được."

Nàng chậm rãi giơ tay phải, khẽ cử động những ngón tay có phần yếu ớt: "Trừ phi... trừ phi ta đã làm hắn bị thương. Tuy ta còn nhỏ, nhưng nếu hắn không đề phòng mà ta lại tìm được thứ gì đó sắc nhọn, cũng có thể khiến hắn bị thương đổ máu."

Hoắc Nguy Lâu hỏi: "Hung thủ bị thương ở đâu? Nàng có thể nhớ được không?"

Bạc Nhược U trầm ngâm giây lát:

"Vì thân hình thấp bé, rất có thể khi đó ta bị ngã xuống đất, nên hung thủ cần cúi xuống. Vết thương... có lẽ ở cánh tay, bả vai bên trái, hoặc thậm chí là ngực."

Nghe nàng nói, ánh mắt Hoắc Nguy Lâu đột nhiên sắc bén:

"Cánh tay và bả vai bên trái... ngực..."

Y nhìn Bạc Nhược U: "Đây cũng chính là những vị trí mà Trung Nghĩa Bá bị thương lần này."

Đầu óc Bạc Nhược U ban đầu vẫn chưa nghĩ tới điều đó, đến khi nghe Hoắc Nguy Lâu nhắc, nàng lập tức giật mình:

"Đúng vậy, Trung Nghĩa Bá bị thương..."

Nghe báo rằng Trung Nghĩa Bá bị thương do luyện đan, thoạt nghe từ Tú Y Sứ, việc này đích xác giống như ngoài ý muốn. Nhưng chuyện xảy ra ngay khi họ tra đến ba nhà tình nghi, đã thấy có phần quái lạ. Giờ lại biết hung thủ năm đó có vết thương, lẽ nào đây thực sự chỉ là một tai nạn?

"Hầu gia nói là, nếu hắn biết chúng ta điều tra đến ba nhà, lại lo sợ ta nhớ ra chuyện cũ, nên mới cố ý tự làm mình bị bỏng để che giấu vết thương năm xưa? Nếu quả thật như vậy, dấu vết để lại khi đó có thể đã bị xóa đi rồi."

Đôi mày thanh tú của Bạc Nhược U chau lại. Đây là một chi tiết mà nàng khó khăn lắm mới nhớ ra, nếu Trung Nghĩa Bá thật sự đã dùng cách này để xóa bỏ vết sẹo, thì họ phải làm sao mới vạch trần được đây?

Nàng vội vàng ngồi dậy, nói: "Bị bỏng nghiêm trọng sẽ khiến da thịt thối rữa, vết sẹo sâu đến đâu cũng sẽ bị che giấu..."

"Nàng đừng quá lo lắng." Hoắc Nguy Lâu đặt chiếc gối để nàng dựa vào. "Hung thủ càng gấp gáp, sẽ càng lộ sơ hở. Lần này hắn mạo hiểm làm chuyện này, ngược lại khiến chúng ta chú ý. Cho dù vết thương không còn, chỉ cần điều tra kỹ hơn, chắc chắn có thể tìm ra manh mối."

Bạc Nhược U nghe ra ẩn ý trong lời y: "Hầu gia định làm gì?"

Hoắc Nguy Lâu hơi trầm ngâm: "Vừa rồi nàng nói về vết thương của hung thủ, ta sẽ cho người điều tra thêm về Tào Ngạn và Ngụy Hoàn. Nếu họ không liên quan, hiềm nghi của Phùng Khâm sẽ càng lớn. Mấy năm nay hắn ở ngoài thành tu đạo, trong mắt người đời có vẻ rất bình thường, nhưng giết người, tế đàn, những hành vi này tuyệt đối không thể không để lộ dấu vết, chỉ là không ai chú ý mà thôi."

Bạc Nhược U chịu đựng cơn đau nhức vì những suy nghĩ quay cuồng trong đầu, nói: "Nhưng nếu thật sự là hắn, vậy động cơ của hắn là gì? Cả đời hắn thanh tâm quả dục, xuất thân thế gia, không màng con đường làm quan, những năm qua khổ công tu đạo, trông như vô dục vô cầu."

Hoắc Nguy Lâu híp mắt suy tư, rất nhanh y lạnh giọng nói:

"Hắn thực sự chuyên tâm tu đạo, có vẻ là sau khi An Dương quận chúa qua đời. Trước đó, hắn thậm chí còn vì nàng ấy mà từ bỏ con đường làm quan."

Y đột ngột đổi giọng, nói lạnh lùng: "Chưa kể, trưởng tử của hắn, Phùng Ngọc, cũng chỉ mất khi vừa năm tuổi."

Đôi mắt Bạc Nhược U run rẩy:

"Các hài tử bị hại đều trạc tuổi ấy... Thuật tu tử không chỉ để mưu cầu trường sinh bất lão cho bản thân mà còn có thể phục sinh người chết. Lẽ nào hắn làm vậy vì vợ con đã khuất?"

"Kinh thành ai biết đến Trung Nghĩa Bá đều biết tình cảm sâu đậm của hắn dành cho An Dương quận chúa. Năm đó khi mất đi vợ con, hẳn hắn đã sinh tâm ma mà lầm đường lạc lối. Chuyện này ta sẽ cho Trực Sử Ti điều tra kỹ hơn."

Nói xong, y quay sang hỏi nàng: "Nàng muốn gặp Quy Lan?"

Bạc Nhược U gật đầu: "Ta có điều muốn hỏi chàng ấy."

Hoắc Nguy Lâu khoác áo ngoài cho nàng rồi đứng dậy mời Minh Quy Lan vào phòng. Thấy hắn, Bạc Nhược U liền hỏi:

"Công tử đặt chiếc tủ thấp trong phòng này, là để tái hiện lại cảnh trong miếu đổ nát năm đó?"

Minh Quy Lan gật đầu: "Gần giống như vậy, vì thế ta còn đến Tướng Quốc Tự một chuyến. Trong điện Phật của họ, tủ thấp đựng hương nến, kinh văn cũng cao chừng ấy."

Bạc Nhược U cau mày, Hoắc Nguy Lâu hỏi: "Chiếc tủ có gì lạ sao?"

"Chiếc tủ chật như vậy, không thể trốn được cả hai người."

Bạc Nhược U nhớ lại không gian tối tăm, chật hẹp trong tủ, trong lòng không khỏi căng thẳng: "Tủ chia làm hai tầng, tầng dưới có thể miễn cưỡng giấu được một người, nhưng tầng trên lại thấp hơn, không thể trốn vào. Nếu lúc ấy ta và đệ đệ cùng trốn vào thì không thể nào..."

Minh Quy Lan nói thêm: "Trước khi tìm được chiếc tủ phù hợp, ta cũng nghĩ nếu trong tủ không chia ngăn thì có thể chứa được hai người, nhưng trong chùa miếu sẽ không có tủ nào vô dụng đến mức ấy."

Bạc Nhược U ho khan mấy tiếng, nói: "Mỗi lần ta vô thức làm theo cử chỉ của đệ đệ, đều sẽ trốn vào trong đó. Có lẽ đêm hôm ấy, đệ đệ thật sự từng trốn vào tủ. Nếu chỉ đủ chỗ cho một người... vậy người trốn vào đó hẳn là đệ đệ ta."

Nhưng nếu trong tủ chỉ có thể giấu một người, vậy nàng đã ẩn nấp ở đâu?

Bạc Nhược U vẫn chưa thể nghĩ ra điều gì rõ ràng, chỉ đành nói:

"Lời khai của Lý Thân còn nhiều điểm không thông suốt, hắn cũng không nhắc đến chuyện bị thương, chắc hẳn trên người hắn không có vết sẹo nào, nếu có thì sẽ dễ bị bại lộ."

Dù ký ức về đêm ấy vẫn chưa hiện rõ, nhưng với Hoắc Nguy Lâu, những gì nàng vừa nhớ lại đã là rất hữu ích.

Bóng đêm dần buông xuống, vụn tuyết ban ngày biến thành trận tuyết lớn, phủ trắng khắp kinh thành. Sau khi xem mạch xong cho Bạc Nhược U, Minh Quy Lan cáo từ rời phủ. Hoắc Nguy Lâu triệu tập Lộ Kha và Tôn Chiêu đến, họ vẫn chưa biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe Hoắc Nguy Lâu nói rằng hung thủ có vết thương trên người.

Lộ Kha hỏi: "Ý của Hầu gia là trước tiên sẽ tìm cách thăm dò Ngụy Hoàn và Tào Ngạn?"

Hoắc Nguy Lâu gật đầu: "Việc này chắc không quá khó."

Lộ Kha đồng ý, Hoắc Nguy Lâu quay sang Tôn Chiêu hỏi:

"Nha môn đã tìm ra bà đỡ chưa?"

Tôn Chiêu vẻ mặt tràn đầy lo lắng, lắc đầu: "Vẫn chưa có tung tích, bà đỡ ấy rất có thể đã qua đời."

Hoắc Nguy Lâu khẽ híp mắt: "Ngoài việc tra xét xem trên người Tào Ngạn và Ngụy Hoàn có vết thương hay không, hãy đặt trọng tâm điều tra vào Trung Nghĩa Bá ở biệt trang ngoài thành. Xem những năm qua hắn có tu sửa trạch viện không, nếu có dấu hiệu bất thường nào khác thì báo lại. Ngoài ra, hãy điều tra kỹ chuyện cũ giữa hắn và An Dương quận chúa, xem những năm nay bên cạnh hắn có nữ quyến nào khác không."

Phùng Khâm có thể không tái giá, nhưng với thân phận đại nam nhân, chắc chắn hắn có thị thiếp. Hoắc Nguy Lâu muốn biết những năm qua Phùng Khâm có thực sự lưu luyến An Dương quận chúa hay không.

Tôn Chiêu và Lộ Kha không rõ vì sao y muốn điều tra Phùng Khâm và An Dương quận chúa, nhưng cả hai không dám hỏi nhiều, liền lĩnh mệnh rời phủ. Hoắc Nguy Lâu quay vào phòng, cùng Bạc Nhược U bàn rõ kế hoạch, khiến nàng an tâm hơn.

Đêm đã khuya, Hoắc Nguy Lâu nói: "Đêm nay hãy ở lại đây, khỏi mất công di chuyển. Ta sẽ sai người báo với Trình tiên sinh một tiếng."

Nhiệt độ trên trán Bạc Nhược U đã giảm, nàng cũng ngại quay về làm Trình Uẩn Chi lo lắng nên đồng ý. Giờ đây nàng nghỉ ngơi trong phòng của Hoắc Nguy Lâu, không khỏi nhớ lại lần trước cũng từng bị bắt đi rồi phát bệnh, cũng ở lại đây. Khi ấy nàng vẫn chưa rõ lòng Hoắc Nguy Lâu, chỉ cảm thấy vô cùng bất an.

"Ta chiếm giường của Hầu gia, làm phiền ngài phải nghỉ ở thư phòng rồi."

Hoắc Nguy Lâu nhẹ cốc vào trán nàng, bất đắc dĩ nói: "Ta không thể nghỉ ở đây sao?"

Mặt Bạc Nhược U thoáng đỏ. Hoắc Nguy Lâu chỉ tay về phía giường nhỏ dưới cửa sổ:

"Nàng đang bệnh, ta sẽ không quấy rầy. Hôm nay nàng đã chịu kinh hãi, chỉ e đêm lại gặp ác mộng."

Nàng không muốn đêm nay lại nhớ tới những hình ảnh đêm kinh hoàng đó. Bạc Nhược U thầm nghĩ những ám ảnh này khó mà xóa bỏ được, chỉ lo trong mộng lại phát bệnh. Thế nhưng, nhờ có Hoắc Nguy Lâu canh giữ bên cạnh, đêm nay nàng lại ngủ yên giấc.

Trưa hôm sau, Lộ Kha mệt mỏi tiến vào Hầu phủ.

Bạc Nhược U đã có thể đứng dậy, cùng Hoắc Nguy Lâu vào thư phòng nghe Lộ Kha bẩm báo.

"Đêm qua bọn thuộc hạ tìm hiểu tại thanh lâu và thuyền hoa mà Tào Ngạn và Ngụy Hoàn thường lui tới. Hai người này đều kim tôn ngọc quý, không hề có vết thương nào trên người."

Bạc Nhược U và Hoắc Nguy Lâu liếc mắt nhìn nhau. Lộ Kha tiếp tục:

"Vì thời gian gấp gáp nên chuyện liên quan đến An Dương quận chúa chưa thể tra được nhiều. Chỉ biết rằng, khi còn là Thế tử, Trung Nghĩa Bá từng đến Hoài An, và gặp lại An Dương quận chúa khi nàng đã trưởng thành. Hắn còn ở lại phủ Trung thân vương vài ngày, có lẽ chính khi đó đã nảy sinh tình cảm."

"Họ sống với nhau khá hòa thuận sau khi thành thân. Từ lời hạ nhân cũ của Trung Nghĩa Bá phủ kể lại, những năm đầu sau hôn nhân, hai người họ quấn quýt như keo sơn. Sau khi An Dương quận chúa sinh trưởng tử, sức khỏe của nàng suy yếu, Trung Nghĩa Bá còn đích thân chăm sóc, không muốn nàng lại mang thai, nhờ vậy nhị công tử sinh sau đại công tử những năm năm."

"Sức khỏe của An Dương quận chúa vốn đã suy yếu, sau khi mang thai nhị công tử thì càng tệ hơn, tính tình lại thay đổi thất thường, rất dễ cáu giận. Cũng trong thời gian này, Trung Nghĩa Bá phủ liên tục thay đổi hạ nhân. Trung Nghĩa Bá vì thương cảm nên chăm sóc nàng tận tình, thậm chí không để đại công tử đến làm phiền mẫu thân. Sau khi An Dương qua đời, Trung Nghĩa Bá giam mình trong phủ ba tháng, cũng vào lúc ấy phân phát rất nhiều hạ nhân, từ đó sống thanh tâm quả dục."

Lộ Kha nói đến đây, bản thân cũng không khỏi cảm thán:

"Hỏi thăm hạ nhân trong phủ Trung Nghĩa Bá hiện tại mới biết, những năm gần đây Trung Nghĩa Bá không có nữ quyến bên cạnh, không hề nạp thêm thị thiếp, thậm chí không có lấy một tỳ nữ, bình thường chỉ có vài gã sai vặt hầu hạ. Ở biệt trang ngoài thành cũng chỉ có vài người lo việc nặng."

Chỉ có vài hạ nhân lo việc nặng... Tuy Trung Nghĩa Bá sống ẩn dật kham khổ, điều này lại càng dễ che giấu mọi tai mắt.

"Có điều cũng có điểm lạ, Trung Nghĩa Bá rất ít khi đến tế bái trước mộ An Dương quận chúa và đại công tử, vào tiết Thanh Minh hàng năm đều chỉ phái nhị công tử đi thay."

Bạc Nhược U nhíu mày khó hiểu: "Không đi tế bái?"

Lộ Kha gật đầu: "Đây là lời hạ nhân trong phủ Trung Nghĩa Bá kể lại."

Bạc Nhược U bỗng hỏi: "Năm đó An Dương quận chúa và đại công tử qua đời vào thời điểm nào?"

"Tháng Chạp năm Kiến Hoa thứ 14."

Bạc Nhược U vội nhìn Hoắc Nguy Lâu, đáy mắt y cũng đượm vẻ khó dò: "Quá nhiều trùng hợp. Các vụ hung thủ ra tay đều vào mùa đông, tựa như là ngày giỗ của họ vậy."

Lộ Kha lại nói thêm:

"Về biệt trang ngoài thành của Trung Nghĩa Bá, nơi đó rất vắng vẻ, hẳn là vì hắn thích thanh tịnh. Thôn trang ít người, cũng hiếm khi được tu sửa, Trung Nghĩa Bá gần như không mời khách đến đó. Chỉ có người hầu thường ra ngoài mua dược liệu và khoáng thạch. Điểm quái dị duy nhất là Trung Nghĩa Bá rất thích mát mẻ."

Hoắc Nguy Lâu nhướng mày: "Ý ngươi là gì?"

Lộ Kha đáp: "Bởi vì thôn trang của hắn ít người, bọn thuộc hạ không tiện làm lớn chuyện, chỉ tìm được hai người hầu từng đi mua sắm cho thôn trang. Cả hai đều nói vào mùa hè hàng năm, Trung Nghĩa Bá yêu cầu họ mua rất nhiều băng đưa vào, lượng băng này nhiều gần bằng lượng tiêu thụ của vài phủ Bá tước trong thành cộng lại."

Hoắc Nguy Lâu suy nghĩ một chút: "Hắn thích luyện đan, phòng luyện đan rất nóng, dùng nhiều băng cũng là bình thường."

Bạc Nhược U nói: "Phòng luyện đan quanh năm oi bức, vậy tại sao mùa xuân, mùa thu hắn vẫn dùng băng?"

Lộ Kha gật đầu: "Đúng vậy, chỉ là dùng ít hơn. Đến mùa đông, hắn còn tự mình phái người đi tìm băng đưa vào thôn trang."

Hoắc Nguy Lâu bỗng hỏi: "Vậy trong phủ Bá tước có từng sử dụng băng với số lượng lớn như thế không?"

Lộ Kha chần chừ, Hoắc Nguy Lâu liếc nhìn thấy vậy liền phân phó:

"Hãy tra rõ điểm khác biệt giữa khi hắn ở phủ và khi hắn vắng mặt. Không cần tra quá lâu, chỉ cần trong một, hai năm gần đây là được, thời gian ngắn sẽ dễ kiểm chứng."

Lộ Kha nhận lệnh. Hoắc Nguy Lâu cau mày nói:

"Mặc dù có điểm đáng ngờ, nhưng không nhất thiết là manh mối quan trọng. Dùng một lượng lớn băng có thể có ý nghĩa gì?"

Bạc Nhược U trầm ngâm một lát, không nói gì. Nhưng giờ khắc này, đáy mắt nàng ánh lên nét sợ hãi:

"Dùng nhiều băng như vậy... ta chỉ nghĩ đến một khả năng rất đáng sợ..."