Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 200




Bạc Nhược U vội vã đến phủ Võ Chiêu Hầu. Phúc công công đi ra tiếp đón.

"Tiểu Nhược, Hầu gia vào cung chưa hồi phủ, con có chuyện gấp sao?"

Vẻ mặt Bạc Nhược U lộ rõ lo lắng, nàng gật đầu đáp:

"Hầu gia không ở cũng không sao, thế tử hiện giờ ở đâu? Công công có thể tìm thế tử đến đây không? Ta có lời muốn hỏi."

Phúc công công không ngờ Bạc Nhược U lại gấp gáp muốn gặp Hoắc Khinh Hoằng, ông ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:

"Thế tử có thể ở nha môn Thái Thường Tự, hoặc ở trong phủ Quốc Công. Con đừng vội, ta sẽ tìm người đi hỏi thăm."

Bạc Nhược U gật đầu, Phúc công công liền phân phó người trong Hầu phủ. May mà bọn thị vệ quen thuộc hành tung của Hoắc Khinh Hoằng, chỉ sau nửa canh giờ, Hoắc Khinh Hoằng với vẻ nghi hoặc đã xuất hiện ở Hầu phủ.

"Tiểu Nhược, nàng tìm ta?"

Hoắc Khinh Hoằng vừa bước vào sảnh, vừa cởi áo khoác, nhận trà nóng Phúc công công đưa tới để làm ấm tay. Bạc Nhược U lên tiếng:

"Trước ngày Phật đản ở Tướng Quốc Tự, thế tử từng thực hiện đàn tràng cầu mưa ở thành Nam, đúng không?"

Hoắc Khinh Hoằng nhấp một ngụm trà nóng, ngạc nhiên khi Bạc Nhược U lại hỏi về việc này:

"Đúng vậy."

"Ta nhớ thế tử có nhắc qua rằng đàn tràng kia do Thái Thường Tự tổ chức, liên kết với các gia đình huân tước. Thế tử có thể nói rõ thêm hôm ấy có những ai tham gia không?"

Hoắc Khinh Hoằng hơi ngạc nhiên, nhưng nhìn sắc mặt nghiêm túc của Bạc Nhược U, hắn cũng phối hợp:

"Hôm ấy... có đại công tử Trường Ninh Hầu, nhị gia Trung Cần Bá, tam công tử Vĩnh Ninh Hầu, còn có Trung Dũng Bá, Trung Nghĩa Bá..."

"Có phải còn có tam công tử Lưu Diễm của Lưu gia?"

Đáy mắt Hoắc Khinh Hoằng sáng lên:

"Sao nàng biết? Đúng là có hắn!"

Bạc Nhược U không thực sự quan tâm đến Lưu Diễm:

"Trước vài ngày, ta ở Tướng Quốc Tự làm pháp sự cho phụ mẫu, gặp Lưu công tử. Hắn nói khi làm đàn tràng ở thành Nam, thế tử từng nhắc đến chuyện ta phá án ở nha môn. Thế tử có nhớ khi ấy đã nói gì không?"

Sắc mặt Hoắc Khinh Hoằng khẽ thay đổi, tách trà trong tay như nóng lên khiến hắn vội đặt xuống, ngồi đoan chính hơn:

"Ngày ấy hình như ta có nhắc nàng phá được bản án cũ của Triệu gia năm xưa. Ta... hình như còn nói về án cũ của Quy Lan, nói không chừng nàng cũng có thể phá được."

Sắc mặt Hoắc Khinh Hoằng hơi tái, hôm qua Bạc Nhược U đã hỏi về vụ án, nhưng hắn chỉ nhớ việc nàng hỏi ngay trước mặt hắn và Minh Quy Lan, hoàn toàn quên mất đàn tràng hôm ấy.

"Đám tông thân kia nghe nói nàng và đại ca đính hôn, nên tiến lên hỏi thăm. Nghe thêm chuyện nàng giúp nha môn, bọn họ nửa như nghi ngờ, nửa như chất vấn. Ta không nhịn được, mới nói thêm vài lời, hơn nữa ngày ấy nàng hỏi Quy Lan về bản án cũ, ta cũng thuận miệng khen nàng phá án như thần, biết đâu cả hung thủ hại Quy Lan cũng có thể tóm được..." Hoắc Khinh Hoằng càng nói càng chột dạ, cuối cùng ngập ngừng hỏi: "Ta nói vậy... là làm hỏng chuyện rồi?"

Bạc Nhược U tạm thời không thể xác định, chỉ uyển chuyển đáp:

"Lý Thân gây án rất đột ngột, hung thủ chắc chắn lo lắng việc năm xưa bị bại lộ nên mới an bài như thế."

Thân hình Hoắc Khinh Hoằng cứng đờ:

"Ta..."

"Thế tử không cần suy nghĩ nhiều. Việc này không trách ngài. Hung thủ có tật giật mình, tất nhiên chú ý đến động tĩnh của nha môn, chỉ cần biết vụ án Minh công tử bị bắt cóc vẫn còn nghi vấn, tất nhiên sẽ có hành động, chỉ là sớm hay muộn."

Nghe vậy, Hoắc Khinh Hoằng yên tâm được phần nào. Hắn đảo mắt một cái:

"Vậy... có phải hung thủ rất có khả năng là người ở đàn tràng hôm ấy?"

Bạc Nhược U gật đầu:

"Thế tử tốt nhất nên viết ra một danh sách những người có mặt hôm ấy."

Hoắc Khinh Hoằng liền nghiêm túc, vội bảo Phúc công công tìm giấy bút. Đàn tràng đã qua hai tháng, hắn sợ bỏ sót, nên ngẫm nghĩ rất cẩn thận. Bạc Nhược U đứng bên cạnh, nhìn hắn viết hơn mười cái tên. Đến khi thấy một cái tên, ánh mắt nàng chợt co lại.

Sắc mặt nàng trầm xuống, đi qua đi lại trong sảnh, chẳng bao lâu Hoắc Khinh Hoằng đã dừng bút:

"Ta viết xong rồi, nàng xem --"

Bạc Nhược U nhận lấy danh sách, xem qua một lượt từ đầu đến cuối rồi hỏi:

"Thế tử còn nhớ hôm ấy có ai đặc biệt hỏi han tỉ mỉ không?"

Hoắc Khinh Hoằng ngẫm nghĩ rồi lắc đầu:

"Không có. Khi ấy ta chỉ nói để ngăn họ, bọn họ cũng ngại không dám chất vấn công khai, tất nhiên không dám nhiều lời."

Bạc Nhược U nhếch môi, không nói gì thêm. Hoắc Khinh Hoằng không nhịn được, thấp thỏm hỏi:

"Sao vậy? Không giống suy đoán của nàng?"

Bạc Nhược U lắc đầu, trấn an:

"Thế tử không cần lo lắng. Việc tiếp theo ngài không cần quan tâm, chúng ta đợi Hầu gia về."

Hoắc Khinh Hoằng gật đầu, hai người ngồi chờ thêm nửa canh giờ thì Hoắc Nguy Lâu trở về, toàn thân mang theo khí lạnh. Vừa vào cửa, y nghe người hầu báo Bạc Nhược U đến phủ, bước chân liền nhanh hơn.

Vào chính sảnh, y thấy Bạc Nhược U và Hoắc Khinh Hoằng đều có vẻ u ám, y ngạc nhiên hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Bạc Nhược U đứng dậy tiến lên, nói:

"Hầu gia, đêm qua chúng ta vẫn chưa rõ vì sao hung thủ đột nhiên đẩy Lý Thân ra gánh tội thay, phải không?"

Nàng cầm danh sách trong tay đưa tới:

"Sau khi về nhà, ta nghĩ đến một điều, nên tìm thế tử đến đây để xác nhận."

Hoắc Nguy Lâu nhận danh sách. Bạc Nhược U kể lại chuyện gặp Lưu Diễm hôm trước:

"Ta vừa hỏi qua thế tử, hắn xác thực có nhắc đến ta, rằng biết đâu ta có thể phá được vụ án của Minh công tử. Đàn tràng hôm ấy có hơn mười người, nghe thấy lời này, họ cảm thấy nguy hiểm. Đàn tràng ấy tổ chức giữa tháng mười, còn vụ Lý Thân giết người xảy ra ngày 12 tháng 11, trước sau gần một tháng. Hung thủ chỉ tìm Lý Thân gánh tội, nhưng Lý Thân lại không thể tìm ra đứa trẻ sinh vào ngày Tam Dương, nên mới có sơ hở."

Bạc Nhược U nói xong, sắc mặt Hoắc Nguy Lâu cũng trở nên nghiêm túc. Hoắc Khinh Hoằng ngồi bên càng căng thẳng, mở miệng:

"Đại ca, ta --"

Hoắc Nguy Lâu khoát tay:

"Lần này không trách đệ."

Hoắc Khinh Hoằng thở phào. Hoắc Nguy Lâu đến chủ vị ngồi, vừa xem danh sách vừa nói:

"Kể lại tình hình hôm ấy đi, không được bỏ sót một câu nào."

Hoắc Khinh Hoằng hít sâu một hơi, bắt đầu kể lại về cuộc trò chuyện ở đàn tràng ngày hôm ấy. Sắc mặt hắn trở nên thận trọng hiếm thấy, mỗi câu nói đều dừng lại đôi chút để hồi tưởng, gần như tái hiện lại từng chi tiết của hôm đó. Khi Hoắc Nguy Lâu nghe hắn nhắc đến mấy vị tông thân tỏ thái độ âm dương quái khí, nghi ngờ và chất vấn Bạc Nhược U, lông mày y bất giác nhíu lại, vội vàng liếc nhìn sắc mặt của Bạc Nhược U. Nàng chỉ mỉm cười, tỏ vẻ không để tâm.

Dùng gần nửa tách trà, Hoắc Khinh Hoằng mới kể xong:

"Chính là như vậy. Sau khi ta nói xong, bọn họ cũng biết Tiểu Nhược là Huyện chủ do bệ hạ đích thân sắc phong, có lẽ sợ đại ca biết được nên không dám công khai chỉ trích, chỉ phẫn nộ chuyển sang nói những chuyện khác."

Bạc Nhược U nhìn Hoắc Nguy Lâu:

"Chỉ nghe cách họ hỏi, tựa hồ không ai cố ý muốn tìm hiểu thêm, cũng chẳng ai có gì đặc biệt khác thường."

Hoắc Nguy Lâu trầm ngâm đáp:

"Khi đó đông người, hung thủ chắc chắn lẩn vào đám đông để không dễ bị chú ý, nhiều lời dễ sinh sơ suất, với tính cách của hung thủ, hẳn không dám nói nhiều."

Y lại nhìn về phần danh sách:

"Người trong danh sách này, không phải tất cả đều có liên hệ với Phi Vân Quan, một số người trong triều chỉ là tông thân mang hư danh."

Hoắc Nguy Lâu đứng dậy, dẫn Bạc Nhược U đến thư phòng, Hoắc Khinh Hoằng cũng lặng lẽ đi theo sau. Vào đến thư phòng, Hoắc Nguy Lâu lấy ra danh sách khách hành hương tại Phi Vân Quan do nha môn tra được. Những người này đều đã cung phụng ở Phi Vân Quan ít nhất hai năm trở lên. Sau khi so sánh một lúc, ánh mắt y nhanh chóng dừng lại ở ba cái tên.

"Trung Nghĩa Bá có mặt ở đàn tràng hôm ấy, điều này không có gì lạ. Ngoài ra, còn hai người ở đàn tràng không nói, nhưng trước kia từng cung phụng tại Phi Vân Quan, cũng coi như có quan hệ sâu sắc với nơi này."

Bạc Nhược U tiến đến gần, đầu ngón tay chỉ vào danh sách của Hoắc Nguy Lâu. Dù không quá quen thuộc với tông thân trong kinh thành, nhưng nàng nhận ra hai cái tên mà y vừa chỉ ra.

"Trường Ninh Hầu Tào Ngạn và tam gia Ngụy Hoàn của phủ Trung Cần Bá?"

Trường Ninh Hầu Tào Ngạn chính là cữu cữu của nhị điện hạ, trước đây từng bị liên lụy trong vụ án Hoàng Kim Cao. Sau khi vụ án được điều tra rõ, Tào gia bị bệ hạ khiển trách, một số người trong tộc còn bị giáng xuống làm thứ dân.

Bạc Nhược U lại càng quen thuộc với Trung Cần Bá phủ, bởi người bị sát hại trong vụ án lột da giết người liên hoàn trước kia, Ngụy Linh, cũng xuất thân từ phủ này. Nàng từng đến đó nghiệm thi, lục soát chứng cứ hai lần, ký ức về nơi đó đến nay vẫn chưa phai.

"Trường Ninh Hầu Tào Ngạn từng cung phụng bài vị trường sinh của mẫu thân ở Phi Vân Quan suốt hơn năm năm, còn Trung Cần Bá phủ lại đóng góp sửa chữa điện Tam Thanh?"

Nghe xong, Hoắc Khinh Hoằng không nhịn được nói:

"Hai nhà này, hôm trước ta đã cùng Ngô Tương hỏi qua. Tào gia từ lúc lão phu nhân còn sống đã tin Đạo, sau khi bà mất liền cung phụng bài vị ở Phi Vân Quan. Trung Cần Bá phủ thì lão phu nhân tín Phật, nhưng tam gia lại thích tu Đạo, luyện đan, còn quyên góp tiền bạc để sửa chữa đạo quan, đắp tượng Thần, hàng năm đều dành nhiều thời gian tu hành bên ngoài."

Ánh mắt Bạc Nhược U dừng lại trên hai cái tên, không khỏi suy nghĩ:

"Hai người này, một là huynh trưởng của Quý phi, hưởng vinh hoa phú quý; một là con cháu nhà tướng, hiện tại lại phú quý nhàn rỗi. Nếu hung thủ là họ, vậy động cơ là gì?"

"Nếu là huynh trưởng của Quý phi, tuy có vinh hoa nhưng không có thực quyền. Hắn có thể cầu quyền thế, mà nhị điện hạ hiện nay lại có lòng tranh đoạt vị trí trữ quân, có lẽ là vì điều này. Tam gia Ngụy gia tuy phú quý rảnh rỗi, nhưng chỉ có ca ca hắn cầm thực quyền, còn hắn lại vô sự. Cả hai có thể cầu tài, cầu quyền hoặc trường sinh bất lão đều hợp lý, cũng có thể là yêu cầu thầm kín nào khác không muốn ai biết."

Hoắc Nguy Lâu tiếp tục nhìn vào danh sách:

"Ngoài hai người này, Trung Nghĩa Bá cũng có điều hơi kỳ lạ..."

Nhưng Bạc Nhược U dường như không chú ý đến Trung Nghĩa Bá:

"Trung Nghĩa Bá sao? Nhưng người dẫn chúng ta đến Phi Vân Quan chính là hắn."

Hoắc Nguy Lâu chậm rãi nói:

"Vị Trung Nghĩa Bá này cưới chính nữ nhi của Trung thân vương quá cố, An Dương quận chúa. Khi còn nhỏ, quận chúa lớn lên ở kinh thành, rất được bệ hạ và Thái hậu sủng ái, nhờ đó cả phủ Bá cũng được ban ân. Trước đây, ta có nhắc đến Triệu Thiên Sơn và Nguyên Hiệt, nguyên quán của họ đều là Hoài An, mà Hoài An lại là đất phong của Trung thân vương trước kia."

Bạc Nhược U giật mình:

"Nghĩa là, khi xưa Vương Thanh Phủ làm quan trong triều, có thể là nhờ Trung Nghĩa Bá đứng sau hỗ trợ, dùng nhân mạch của Trung thân vương?"

Hoắc Nguy Lâu gật đầu, nhưng vẫn liếc qua danh sách:

"Tuy nhiên, xét về bối cảnh, Tào gia cũng có lực lượng giúp bọn họ thăng chức trong triều, còn bạn cũ môn sinh của Ngụy gia trải rộng trong quân. Ta đã phái người đến Hoài An hỏi Triệu Thiên Sơn, vài ngày nữa sẽ có tin tức. Hiện tại có thêm Tào gia và Ngụy gia, cũng phải cho người kiểm chứng."

Y lại nói tiếp:

"Tuy có thể chứng minh một trong số họ từng giúp Vương Thanh Phủ, nhưng cũng chưa thể khẳng định họ liên quan đến hung án. Muốn phá vụ án này, hoặc là phải tìm ra tung tích Phật bảo, hoặc phải tìm chứng cứ trực tiếp liên quan đến các vụ án mạng. Bằng không, dù có lần theo đầu mối của Vương Thanh Phủ, bọn họ vẫn có thể thề thốt phủ nhận."