Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 150




Hoắc Khinh Hoằng thầm rủa một tiếng xúi quẩy rồi xoay người rời đi, nhưng khi ra khỏi bóng cây, hắn lại không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lại.

Con chim tước với bộ lông sặc sỡ vẫn lắc lư dưới bóng cây quế trong ánh chiều tà, khiến đáy lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác ghê tởm. Hoắc Khinh Hoằng nhanh chóng bước về hướng thiên sảnh. Trong vườn có rất nhiều chim tước, tuy không thấy lồng chim nhưng xa xa vẫn nghe tiếng hót líu lo. Con chim tước với màu lông diễm lệ kia vừa nhìn đã biết không phải vật thường. Hắn thầm nghĩ không biết Triệu Việt lại bày trò gì, có phải giết chim để tìm niềm vui hay không?

Một lát sau, Nam An quận vương Triệu Việt mang theo tùy tùng, tay xách lồng chim đi tới. Hắn là công tử phú quý sống an nhàn nhiều năm, hiện tại có phần đẫy đà. Thấy Hoắc Khinh Hoằng, hắn lập tức cười tươi, tiến lên kéo tay:

"Biết ngươi đến, ta đã bảo người mời ngươi vào yến tiệc. Vậy mà bọn họ nói ngươi không muốn dự, thế thì ta đích thân đến đây, ngươi có muốn đi không?"

Hoắc Khinh Hoằng bị kéo đi vài bước, phải miễn cưỡng dừng lại:

"Quận vương, hôm nay thật sự không thể ở lại."

Triệu Việt quay đầu, đôi mắt hơi dính men rượu nhìn hắn nghi hoặc:

"Vì sao? Hôm nay toàn người quen cả. Trước đây mấy ngày ngươi còn nói cáo bệnh, ta thấy cũng gần nửa năm chúng ta chưa tụ tập rồi đấy."

Hoắc Khinh Hoằng liếc nhìn lồng chim sắt trong tay tùy tùng của Triệu Việt:

"Ta chỉ đến lấy con thanh tước, tối nay còn có việc. Ngươi cũng biết rồi đấy, đại ca ta đã về."

Nghe nhắc đến Hoắc Nguy Lâu, tay Triệu Việt hơi khựng lại. Hắn gượng cười:

"À, đúng rồi, Hầu gia đã về rồi. Vậy thôi, để khi khác ta sẽ mời cả Phùng Diệp, chúng ta lại tụ họp. Hai hôm nay Phùng Diệp đang theo phụ thân hắn ra khỏi thành, tìm không thấy người."

Nói rồi, hắn mở lồng chim, nhấc màn phủ bên ngoài, bên trong là con thanh tước đã hồi phục, đôi mắt tròn xoe linh động.

"Này, dưỡng cho nó sống lại rồi. Ngươi thường chơi với nó đi, con chim này cũng biết nghe hiểu đấy."

Hoắc Khinh Hoằng đáp một tiếng, nhận lồng chim, cáo từ rời khỏi Bách Điểu Viên. Vừa lên xe ngựa, hắn đặt lồng chim bên cạnh, khiến thanh tước chiêm chiếp vài tiếng. Hắn không nhịn được mà gõ nhẹ vào lồng sắt, thở dài.

Ngay cả từ chối một cuộc tụ họp cũng phải mượn cớ đại ca. Chọn một nha môn làm việc, cũng chỉ dám chọn nơi nhẹ nhàng nhất. Giờ đây, đại ca cũng sắp thành hôn rồi...

Hoắc Khinh Hoằng nhấc lồng sắt, đặt trước chân mình, hừ nhẹ rồi nói:

"Sau này chỉ có hai chúng ta sống với nhau. À, thêm cả con mèo trắng nữa."

Con chim tước trong lồng rụt cổ, run rẩy không dám phát ra tiếng.

Hoàng hôn buông xuống, Lâm Chiêu từ nha môn trở về. Vừa tới cửa phủ, hắn đã thấy một chiếc xe ngựa đậu sẵn bên ngoài, sắc mặt bỗng trầm xuống. Hắn định bảo tùy tùng đưa xe vào cửa hông, nhưng không kịp nữa.

Vừa xốc mành nhìn quanh, Bạc Nghi Nhàn đã trông thấy hắn. Nàng vội vã nhảy xuống xe ngựa, nôn nóng ngăn xe của hắn lại:

"Chiêu ca ca, muội chờ huynh đã lâu, rốt cuộc cũng gặp được huynh rồi."

Lâm Chiêu xuống xe, trong lòng không khỏi có chút khó tả.

"Có chuyện gì?"

Đáy lòng Bạc Nghi Nhàn chùng xuống. Nàng đã đợi nhiều ngày mà vẫn không vào được Lâm phủ nửa bước, Lâm Chiêu lại như cố ý tránh mặt, nàng chờ ở cửa chính, hắn liền vào cửa hông; nàng đứng ở cửa hông, hắn lại vào từ cửa chính.

Trong đôi mắt Bạc Nghi Nhàn thoáng ánh lệ:

"Lâm bá mẫu thật sự không tha thứ cho muội và mẫu thân sao?"

Lâm Chiêu nghiêng người, không nhìn vào mắt nàng:

"Mẫu thân ta đang dưỡng bệnh, không có thời gian bận tâm những chuyện này."

Bạc Nghi Nhàn tiến lên một bước:

"Vậy mong bá mẫu cho muội một cơ hội. Muội cùng mẫu thân sẽ đến tạ lỗi, hôn kỳ cũng không cần làm sớm, tất cả đều nghe theo Lâm bá bá và bá mẫu. Huynh thấy có được không?"

Tia sáng cuối cùng của hoàng hôn biến mất, bóng đêm lạnh lẽo như mực tràn xuống, khiến đôi mắt Lâm Chiêu thoáng ánh lên vẻ lạnh lùng. Hắn đột nhiên hỏi:

"Năm đó, vì sao Bạc gia và Lâm gia lại đính hôn cho muội và ta?"

Một luồng hàn khí từ lòng bàn chân Bạc Nghi Nhàn lan lên. Nàng bật thốt mà đáp, không kịp suy nghĩ:

"Bởi vì hai nhà chúng ta là thế giao, muội và Chiêu ca ca lại xấp xỉ tuổi nhau. Phụ thân và Lâm bá bá mời người tính ngày sinh tháng đẻ, nói rằng chúng ta là lương duyên trời ban, vì thế hai nhà mới muốn kết thân."

Lâm Chiêu quay nhìn Bạc Nghi Nhàn. Nàng gầy đi vì phiền muộn nhiều ngày, gương mặt có chút tiều tụy, đôi mày chau lại, ánh mắt mông lung như sắp khóc, trông vô tội và đau lòng nhìn hắn. Bất cứ ai trông thấy một thiếu nữ rơi lệ như vậy cũng sẽ mềm lòng. Đôi mắt nàng nhìn thẳng vào hắn, không chút né tránh, dường như rất tự tin vào lời nói của mình.

Nhưng Lâm Chiêu biết nàng đang nói dối.

Nói dối không chút chột dạ, đến cả ánh mắt cũng không có gì che giấu. Trong một thoáng, Lâm Chiêu không thể phân biệt được nước mắt nàng là thật hay giả. Đáy mắt hắn một tia cảm thông cuối cùng cũng tắt lịm.

"Về đi."

Bạc Nghi Nhàn nhìn thấy vẻ thất vọng của hắn, thấy hắn xoay người vào phủ, trong lòng nàng đột nhiên sinh ra một nỗi sợ hãi khủng khiếp. Tựa như nếu Lâm Chiêu bước vào cổng này, nàng sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa. Bạc Nghi Nhàn nhanh chóng đuổi theo:

"Chiêu ca ca, huynh biết hết rồi, đúng không?"

Bước chân Lâm Chiêu khựng lại, Bạc Nghi Nhàn càng thêm khẳng định, cất giọng:

"Huynh biết năm đó ban đầu người đính hôn với huynh không phải muội, đúng không? Huynh để ý chuyện này sao?"

Lâm Chiêu không quay đầu lại, nước mắt Bạc Nghi Nhàn rơi lã chã:

"Huynh trách muội lừa huynh sao? Năm đó, đúng là Tam thúc và phụ thân nói miệng định hôn sự, nhưng sau đó họ gặp biến cố. Khi ấy muội và Chiêu ca ca đều còn nhỏ, sao có thể chắc chắn điều gì? Sau đó Nhị muội rời kinh, mọi người đều nghĩ muội ấy sẽ không trở về nữa, thế nên mới đổi lại để muội và huynh đính hôn. Những gì muội nói không phải là giả, chẳng qua muội không muốn nhắc đến người khác. Muội đã làm gì sai?"

Trong một thoáng, Lâm Chiêu như bị nàng thuyết phục, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy có gì đó không yên. Lời nàng nói không sai, nhưng cảm giác u uất, nghẹn ứ vẫn không tan.

Bạc Nghi Nhàn lại tiếp lời:

"Muội và Chiêu ca ca đính hôn đã mấy năm, huynh biết lòng muội. Tình cảm hơn mười năm của chúng ta, người khác sao có thể sánh được? Giờ huynh để ý đến chuyện này, chẳng lẽ là do có người nói gì đó? Hay là... là Nhị muội đổi ý rồi?"

Lâm Chiêu im lặng, Bạc Nghi Nhàn cảm thấy mình đã đoán đúng, đầu nàng vang lên ong ong, trong lòng bỗng dâng lên cơn phẫn nộ. Trải qua việc Bạc Cảnh Khiêm bị hoạch tội, tổ trạch Bạc gia bị tịch thu, cùng hơn tháng trời bị Lâm Chiêu lạnh nhạt, giờ nàng như tìm ra mấu chốt của vấn đề.

"Nhị muội quả nhiên đổi ý? Ta biết mà, nhất định là vì trước đó Võ Chiêu Hầu chưa trở về kinh, mọi người đều tưởng ngài ấy đã gặp chuyện ở Tây Nam, nên muội ấy mới nghĩ đến huynh. Ta đã nghi ngờ từ trước, bộ dạng không màng đến của muội ấy đều là giả vờ! Muội ấy làm sao có thể thật lòng buông tay..."

Lâm Chiêu không thể tin nổi mà nhìn Bạc Nghi Nhàn. Nửa tháng nay hắn chưa từng gặp Bạc Nhược U, ngay cả những lần Trình Uẩn Chi đến Lâm phủ xem bệnh cũng không đưa nàng theo. Trước kia hắn có thể đối đãi với Bạc Nhược U khá thân thiết, nhưng từ khi biết rõ chuyện đính hôn năm đó, lòng hắn không còn tự tại như trước. Dù vậy, Bạc Nghi Nhàn lại có thể dùng suy nghĩ độc ác đến thế để phỏng đoán về Bạc Nhược U.

Lâm Chiêu giận đến lạnh cả người, nhưng lại không nỡ thốt ra những lời nặng nề, chỉ lạnh lùng nhìn Bạc Nghi Nhàn:

"Cô... Cô thật là vô lý! Chuyện này có liên quan gì đến Nhị muội muội? Những ngày qua ta chưa từng gặp nàng ấy, sao cô có thể đem mọi chuyện đổ lên người khác?"

Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng dằn nén cảm xúc mà nói ra điều đã cất giấu trong lòng:

"Năm đó là Nhị muội muội đính hôn với Lâm gia trước. Sau này, vì nhiều lý do mà đổi thành cô và ta đính hôn. Tuy việc đó không phải lỗi của cô, nhưng cô không có chút nào thấy áy náy sao?"

Bạc Nghi Nhàn bật khóc, nghẹn ngào đáp:

"Áy náy? Với ả ta? Tại sao ta phải áy náy? Chính ả tự rời khỏi kinh thành, Tam thúc cũng chưa hề viết hôn thư, có trách thì trách số phận ả không may mắn, sao có thể trách đến ta? Ta không có lỗi với bất cứ ai!"

Nói đến đây, không biết nghĩ đến điều gì, ả bỗng kích động nói tiếp:

"Đúng vậy... Vốn là số ả không tốt! Chiêu ca ca có điều không biết, mệnh ả mang sát, khắc chết phụ mẫu và đệ đệ mình. Nếu ả không trở lại kinh, có khi phụ thân ta cũng không gặp chuyện. Tai tinh như ả, sao có thể gả cho Chiêu ca ca? Năm xưa có đạo sĩ từng nói ả là kẻ đoản mệnh, căn bản không xứng với huynh. Chúng ta đã đính hôn nhiều năm như vậy, chuyện cũ đâu còn liên quan gì đến ả, Chiêu ca ca, huynh để ý ả làm gì?"

Lâm Chiêu nhìn Bạc Nghi Nhàn như nhìn một người xa lạ, giọng nói đầy thất vọng:

"Thật không ngờ cô lại có suy nghĩ như vậy... Thôi, cô và ta vốn không cùng đường, ta không còn gì để nói với cô nữa. Cô đi đi."

Bạc Nghi Nhàn nghe vậy thì lòng càng thêm hoảng loạn, muốn tiến lên nhưng Lâm Chiêu đã xoay người chạy nhanh vào phủ như muốn trốn tránh. Nàng định bước tới đuổi theo nhưng bị gia nhân ngăn lại, lập tức bật khóc nức nở, khiến bọn hầu cận trong phủ Lâm gia đều lộ vẻ chán ghét. Chẳng mấy chốc, cửa lớn Lâm phủ đóng chặt, Bạc Nghi Nhàn đứng bất lực ngoài cửa, gọi mãi tên Lâm Chiêu, nhưng bên trong không ai hồi đáp. Tiếng khóc của nàng khiến dân chúng qua lại trên đường chỉ trỏ bàn tán, song nàng chẳng mảy may bận tâm, mãi đến khi trời tối đen mới chịu để thị tì dìu đi.

Lâm Chiêu bước nhanh về thượng phòng. Vừa vào cửa, hắn khựng lại trong chốc lát, rồi nói với Sở Thục Ninh:

"Mẫu thân, xin người và phụ thân hãy cân nhắc hôn sự với Bạc gia..."

Hoắc Nguy Lâu nói rằng muốn ở trong phủ dưỡng thương, quả thực không phải chỉ là lời nói suông. Việc Tây Nam đã tạm giao cho Ninh Kiêu, còn chuyện triều chính, y cũng không bận tâm đến, trừ khi Phúc Toàn mang theo ý chỉ đến Hầu phủ, khi ấy y mới vào cung một chuyến. Kiến Hoà đế vốn lo lắng rằng y sẽ oán hận việc Triệu Hi tiếp quản Trực sử ti, nhưng thấy y ung dung không để ý, lòng ông mới dần yên ổn.

Bạc Nhược U bây giờ ở gần Hầu phủ hơn, lại lo lắng cho vết thương của Hoắc Nguy Lâu, nên ngày ngày đều đến thăm. Hôm ấy, khi bước vào phủ, nàng thấy bên trong có thêm thợ thủ công, như thể đang trùng tu lại cảnh vật trong phủ.

Trong lòng nàng không khỏi tò mò, hỏi Phúc công công. Ông cười đáp:

"Hầu gia nói trong phủ thiếu sức sống, mà toà nhà này từ khi ban cho Hầu gia cũng chưa từng đổi mới lần nào. Giờ cho người chỉnh sửa, cũng tiện để làm hỉ sự."

Phúc công công cười ha hả nhìn Bạc Nhược U, nàng bất giác có chút ngượng ngùng. Phúc công công lại chỉ vào đình đài lầu các bỏ trống đã lâu trong phủ:

"Hầu gia nói không cần nhiều viện các quá, nên dỡ bớt chỗ kia để xây thuỷ tạ và hồ nước kiểu Giang Nam, trồng thêm cây cỏ tươi đẹp. Sau này phu nhân của Hầu gia nhất định sẽ thích."

Má Bạc Nhược U càng đỏ ửng. Dù sinh ra ở kinh thành nhưng nàng lại lớn lên tại Giang Nam, nếu phân biệt phong cảnh, thì đúng là nơi ấy hợp ý nàng hơn. Thấy rõ tấm lòng của Hoắc Nguy Lâu, Phúc công công cười ý nhị kể cho nàng nghe.

Khi nàng vào thư phòng, thấy Hoắc Nguy Lâu đang tập viết chữ. Thấy nàng đến, y liền cười đầy ý tứ, kéo nàng vào lòng dạy viết chữ Hành Thảo.

Bạc Nhược U hỏi về việc ngoài phủ, Hoắc Nguy Lâu nắm tay nàng viết những nét chữ như rồng bay phượng múa trên giấy Tuyên Thành trắng, dịu giọng:

"Trước kia ta chẳng để tâm đến những chuyện này. Trong phủ toàn nam nhân, phong cảnh đẹp hay xấu cũng không có gì khác biệt. Nhưng sau này thì khác rồi."

Nét mực thấm trên giấy, Bạc Nhược U nhìn những chữ như ngọc khắc trên nền giấy trắng, cảm thấy chữ như chính con người y: kiên định và cương nghị. Khi nàng ngoái đầu nhìn, chỉ thấy gương mặt y đầy ôn hòa, vẻ bình ổn của y khiến lòng nàng an ổn hơn bao giờ hết.

Hoắc Nguy Lâu vốn tựa như mặt hồ phẳng lặng, không bị tình yêu nam nữ ảnh hưởng. Nhưng trước đôi mắt sáng trong của nàng, vẻ điềm tĩnh đó dần biến mất. Nàng vô thức nhìn y, ánh mắt thoáng vẻ say mê, vẻ ngây ngô hiếm thấy làm lòng y rung động. Tay y rời khỏi giấy Tuyên Thành, vòng qua ôm lấy nàng, rồi nhân cơ hội cúi đầu hôn lên thùy tai nàng.

Bạc Nhược U giật mình run rẩy, cảm giác cả người như mềm nhũn đi. Vẻ thẹn thùng ửng hồng trên má nàng, lan đến cả tai. Nàng hờn dỗi đẩy y ra, nhưng ánh mắt Hoắc Nguy Lâu đã trở nên nóng rực, buông cây bút, kéo nàng vào ngực và ngồi xuống ghế.

"Chỉ một lúc thôi..."

Y vừa nói vừa cúi đầu, toan hôn nàng lần nữa, nhưng chưa kịp thì Phúc công công bên ngoài đã gọi:

"Hầu gia, Ngô bộ đầu của phủ nha đến, nói là tìm Tiểu Nhược..."

Bạc Nhược U kinh hãi đẩy y ra, vội đứng dậy. May mà Phúc công công chưa bước vào, không nhìn thấy cảnh hỗn loạn trong phòng. Nàng vội đáp lời, rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Hoắc Nguy Lâu có vẻ bất mãn nhưng cũng đi theo sau.

Ngô Tương đang chờ trong chính sảnh, vẻ mặt vừa sốt ruột vừa có chút kinh hoảng. Nếu không phải việc khẩn cấp, hắn cũng không dám đến Hầu phủ tìm người. Nghe tiếng bước chân, hắn vội xoay người, trông thấy Bạc Nhược U bước vào.

Bạc Nhược U rõ ràng mặc váy tầm thường, nhưng không biết vì sao hôm nay trông nàng đặc biệt xinh đẹp. Hắn chẳng thể nói rõ khác biệt nằm ở đâu, chỉ lo lắng nói:

"Tiểu Bạc, có vụ án ở thành Nam, trước mắt muội có thể đi nghiệm thi được không?"

Vừa dứt lời, Hoắc Nguy Lâu cũng đi tới, Ngô Tương vội vàng hành lễ. Hoắc Nguy Lâu hỏi:

"Là vụ án gì?"

"Là có người chết trong vườn Nam An quận vương."

Vừa nghe đến Nam An quận vương, vẻ mặt Hoắc Nguy Lâu khẽ biến, quay sang nhìn Bạc Nhược U. Nàng tất nhiên muốn đi nghiệm thi, Hoắc Nguy Lâu liền sai người chuẩn bị xe ngựa.

"Ta cũng đi."

Trong thoáng chốc, tim Ngô Tương nhảy lên tận cổ họng. Hoắc Nguy Lâu lạnh nhạt nói:

"Không cần phải lo lắng. Bản Hầu và quận vương cũng là bằng hữu cũ, đi thăm hắn một chút thôi."

Ngô Tương khẽ lau mồ hôi, vội vàng đáp lời. Bạc Nhược U thấy không cần thiết để Hoắc Nguy Lâu đi cùng, nhưng khuyên thế nào cũng không lay chuyển được. Đến khi lên xe ngựa, nàng bất đắc dĩ nói:

"Hầu gia đi theo, người ta lại tưởng kinh thành có đại sự. Chỉ sợ Nam An quận vương cũng thấy kỳ quái, một vụ án mạng bình thường, sao có thể phiền đến Hầu gia?"

"Nam An quận vương là con trai độc nhất của Hiến thân vương, cũng coi như bà con với ta. Sao ta không thể đi?"

Y nhéo nhẹ lên má nàng, ghen tị hỏi:

"Xem ra vụ án của nha môn còn quan trọng hơn ta. Ta đi theo thành vướng víu có phải không?"

Bạc Nhược U cười:

"Hầu gia biết ta không có ý đó."

"Vậy nàng chê ta đi cùng là quá mức rêu rao?"

Bạc Nhược U không đáp, Hoắc Nguy Lâu liền nhướng mày:

"Bản Hầu cứ muốn rêu rao đấy."

Chỗ xảy ra vụ án là Bách Điểu Viên. Khi xe ngựa dừng lại, nhìn thấy tấm biển, đáy mắt Hoắc Nguy Lâu thoáng nét hiểu rõ. Y vừa đi vừa giải thích:

"Nam An quận vương sống nhàn hạ nhiều năm, chỉ thích nuôi dưỡng chim quý. Vườn này xây nên để hắn chăm chim, ngắm cảnh, xem hí khúc. Những đêm vui chơi yến tiệc, nơi đây thường đông vui náo nhiệt."

Bạc Nhược U nghi hoặc nhìn y:

"Hầu gia cũng tới đây tham dự ư?"

Hoắc Nguy Lâu thoáng ý cười, khẽ cười giễu. Chưa kịp trả lời, Triệu Việt bên trong đã kinh ngạc ra đón:

"Hầu gia sao lại tới đây? Trước kia dù mời thế nào cũng không gặp được ngài..."

Hoắc Nguy Lâu liếc sang Bạc Nhược U, Triệu Việt ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt của y. Y nói vài câu với Triệu Việt rồi giới thiệu Bạc Nhược U là ngỗ tác đến nghiệm thi.

Nếu không phải chính Hoắc Nguy Lâu nói, có lẽ Triệu Việt sẽ tưởng là phủ nha đùa cợt. Vì dung mạo của nàng quá đỗi xinh đẹp, không hề mang vẻ phàm tục, chẳng giống người làm ngỗ tác một chút nào. Sau khi ngạc nhiên hồi lâu, hắn thu lại ánh mắt, nhanh chóng dẫn họ vào vườn.

Lúc này vườn cây tối tăm, không một bóng người. Đến khi rẽ qua mảnh rừng dâm bụt, cả Hoắc Nguy Lâu và Bạc Nhược U đều thoáng biến sắc.

Cách vài trượng, một cây quế trăm năm sừng sững tỏa hương thơm ngát. Trong mùi hoa thoang thoảng, một nam tử trẻ tuổi mặc vũ y rực rỡ đang treo lủng lẳng dưới tán cây.

Cổ người chết nghiêng vẹo, thân hình cứng đờ, hiển nhiên đã bị treo cổ từ lâu. Sợi dây thừng mảnh xiết vào tận xương cổ, hằn vào thịt da, dưới gốc cây có chiếc thang gỗ được bắc sẵn. Từng làn gió nhẹ lay động cành cây, khiến thân xác phía dưới cũng khẽ đung đưa theo. Ánh mặt trời chiếu lên bộ lông sặc sỡ của chiếc áo, ánh lên màu sắc chói mắt, trông giống hệt như những con tước sặc sỡ vẫn thường bay lượn trong vườn.