Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 147: Hồi VIII - Bát Bảo Trang




Hai tiếng trầm thấp nghẹn ngào không khỏi lọt vào tai Hoắc Nguy Lâu, đôi mắt phượng của y càng thêm thâm sâu.

"Tiểu Nhược, ta đã trở về."

Bạc Nhược U càng rúc sâu vào lồng ngực y, đầu chôn ở hõm vai y, sống lưng thon gầy run rẩy trong vòng tay y. Hoắc Nguy Lâu đặt tay lên gáy nàng, dịu dàng vỗ về an ủi.

"Tiểu Nhược, chớ sợ, chớ sợ... Lần này chỉ là trì hoãn đôi chút, đến khi trời tối mới vào thành."

Bạc Nhược U khẽ nấc một tiếng, hai gò má nàng sượt qua vạt áo y, cắn răng thẳng người dậy. Trong buồng xe ngựa tối tăm, đôi mắt xinh đẹp sâu lắng của nàng ánh lên vẻ ướt át, hàng mi cũng ẩm ướt như phủ sương, trong đáy mắt vẫn còn đó sự lo lắng chưa tiêu tan, ưu tư dày đặc. Nàng chăm chú quan sát gương mặt y, rồi đưa tay sờ soạng khắp người y.

"Ngài bị thương, là nơi nào bị thương?"

Vừa đặt tay lên ngực y, tay nàng đã bị nắm chặt. Hoắc Nguy Lâu ôm lấy eo nàng, đặt nàng ngồi ngang trên đầu gối mình. Khuỷu tay y không hề lơi lỏng, hai người tức khắc như cùng một nhịp thở. Y đặt tay lên gò má nàng, vuốt ve đuôi mắt ẩm ướt của nàng. Bạc Nhược U nhìn y ở khoảng cách gần, trái tim trong ngực bỗng đập nhanh hơn, tựa như được tiếp thêm sinh khí.

"Gầy, gầy đi không ít..."

Đáy mắt y tràn đầy thương tiếc, ánh nhìn thâm trầm, không kìm được mà cúi đầu áp môi lên môi nàng. Mi mắt Bạc Nhược U khẽ run, nàng không tự chủ mà nhắm mắt, tay nắm lấy vạt áo y, đốt ngón tay bấu chặt vào bờ vai y.

Nụ hôn sâu cuốn lấy nàng, bàn tay y nóng rực, cứ thế mà vuốt ve vòng eo thon nhỏ của nàng, rồi men theo sống lưng mảnh mai. Cả người Bạc Nhược U dường như mất hết sức lực, mềm nhũn trong vòng tay y, từ cổ họng bất giác phát ra một tiếng ngâm khẽ. Hơi thở Hoắc Nguy Lâu rối loạn, khuỷu tay căng cứng, cúi đầu gia tăng nụ hôn, mỗi lúc càng thêm sâu.

Y tiến vào giữa môi răng nàng, thưởng thức vị ngọt ngào nơi ấy, đầu lưỡi quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho mềm mại của nàng, âm thanh tỉ tê vang vọng trong chiếc xe ngựa chật hẹp, khiến mặt nàng đỏ bừng tựa đào chín, lòng tựa như sóng dội bờ xa, hàng mi vốn đã ướt sương lại thêm vài giọt nước khiến ai thấy cũng động lòng. Hơi thở của Hoắc Nguy Lâu càng lúc càng nặng nề, tay siết chặt, ôm nàng vào ngực, như muốn bẻ gãy vòng eo mảnh dẻ của nàng.

Đến khi sắp lạc vào trầm luân, Hoắc Nguy Lâu cố gắng kiềm chế, khẽ lui ra, hôn lên chóp mũi, trán và gò má nàng. Khi nàng thở hổn hển, y lại đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên khóe môi nàng.

Đáy mắt Bạc Nhược U mờ mịt, dịu dàng nhìn y. Đến tận khoảnh khắc này, nàng mới thực sự cảm nhận được Hoắc Nguy Lâu đã trở về, lòng dâng lên nỗi uất ức, sự sợ hãi vẫn chưa thể hoàn toàn tiêu tan. Hoắc Nguy Lâu nhìn thấy, ánh mắt nóng bỏng dần dịu xuống, lại ôm nàng thật chặt vào ngực.

"Bên ngoài đều đồn rằng ta đã chết ở Tây Nam, khiến nàng phải lo sợ."

Bạc Nhược U nắm lấy vạt áo y, tựa như không muốn nghe thêm điều ấy. Hoắc Nguy Lâu lúc này mới nở một nụ cười thỏa mãn.

"Nàng ngốc, vùng đất man di mọi rợ như Tây Nam, sao ta có thể chết ở nơi đó?"

Y nắm chặt tay nàng đặt lên ngực trái, qua lớp áo bào mỏng, nàng có thể cảm nhận được từng tầng vải bông quấn chặt bên trong.

"Bị thương ở chỗ này, do trên đường mê man hai ngày, thuộc hạ không dám tự ý truyền tin về kinh thành, bằng không cũng sẽ không khiến nàng phải lo lắng nhiều ngày như vậy."

Tay Bạc Nhược U bị y nắm lấy khẽ run, từ Tây Nam về kinh thành dù đường ngắn nhất cũng mất mười ngày, y làm sao có thể chỉ mê man hai ngày? Vết thương ắt hẳn phải nghiêm trọng lắm. Bạc Nhược U thoáng vẻ lo sợ, không dám tựa vào người y thêm nữa.

"Ta đã đoán được, Hầu gia nhất định là gặp chuyện, bằng không sẽ không đến mức chẳng có chút tin tức nào."

Chóp mũi nàng cay cay, viền mắt đỏ lên, vội muốn xem xét vết thương của y, nhưng Hoắc Nguy Lâu cười nhẹ, ngăn nàng đang định vén vạt áo trước của mình.

"Thương thế đã gần lành, không cần lo lắng. Mấy ngày này ta sẽ không về Hầu phủ, tạm ở một nơi khác trong thành."

Bạc Nhược U nhìn lớp vải bông quấn quanh người y, nghe lời y nói, nghi hoặc ngước lên nhìn.

Hoắc Nguy Lâu chỉ về phía con đường gần Trình trạch.

"Ta cùng nàng thành hàng xóm rồi."

Bạc Nhược U có phần kinh ngạc, Hoắc Nguy Lâu đã gõ nhẹ lên thành xe, thị vệ bên ngoài tiến lên đánh xe. Chẳng bao lâu sau xe ngừng lại, Hoắc Nguy Lâu vén rèm, bảo nàng nhìn ra ngoài.

"Chúng ta vào trong rồi nói tiếp."

Bạc Nhược U thấy tòa nhà trước mắt cũng không thua kém Trình trạch là bao. Nàng bước xuống xe ngựa, Hoắc Nguy Lâu cũng nhảy xuống theo. Nhìn thân thủ của y, nàng không nhận ra thương thế nặng đến đâu. Cửa viện đã mở sẵn, ánh đèn bên trong chỉ lác đác vài nơi. Hai người bước vào phủ, quả nhiên kết cấu bên trong không khác Trình trạch là mấy, chỉ có điều nơi này hơi tĩnh mịch, xưa cũ.

Hoắc Nguy Lâu dắt tay nàng vào trong. Hơn mười thiết kỵ cũng lặng lẽ theo vào, bước chân không gây ra tiếng động nào. Khi cánh cửa viện đóng lại, không một ai trong khu phố nhỏ này hay biết rằng có một đội quân mang theo mùi máu vừa lặng lẽ đi ngang qua nơi đây.

Đến khi vào thượng phòng ngồi xuống, Hoắc Nguy Lâu mới có thể nhìn rõ Bạc Nhược U hơn, kéo nàng ngồi bên cạnh mình, rồi kể lại những cảnh ngộ đã trải qua ở Tây Nam cho nàng nghe.

"Ở mấy châu phủ Tây Nam, Hoàng Kim Cao đã bùng phát suốt nửa năm. Trong khi nhà giàu thì hưởng lạc, bách tính tầm thường lại phải chịu độc hại. Thứ ấy vì mang lại món lợi kếch sù nên sau khi Thẩm gia chen chân vào, đã có không ít thôn trại và sơn phỉ Tây Nam cấu kết với nhau, muốn trồng mỹ nhân cười để độc chiếm việc buôn bán Hoàng Kim Cao. Rừng núi Tây Nam hiểm trở, nơi nơi lại đầy rẫy độc khí, đội của ta gặp nạn cũng vì lý do ấy."

Bạc Nhược U nghe mà sắc mặt trắng bệch, lo lắng hỏi tiếp: "Binh khí của họ chỉ thường thôi, cớ gì lại gây khó dễ cho ngài?"

"Binh khí của người miền núi vốn không đáng lo, nhưng lại bị bôi độc. Đa phần đều dùng độc trùng Tây Nam mà làm ra, cực kỳ khó giải. Những người theo ta cũng đều bị độc làm hại, trong dãy núi trùng điệp còn bị lạc đường, vì thế mới làm chậm trễ nhiều thời gian."

Hoắc Nguy Lâu nói nghe nhẹ nhàng, nhưng Bạc Nhược U lại hãi hùng khiếp vía, không kìm được hỏi: "Hầu gia đã trở về, vì sao không về Hầu phủ?"

Hoắc Nguy Lâu vừa vuốt ve lòng bàn tay nàng, vừa nói: "Lần này trong triều có chút rung chuyển, tuy ta trở về rồi, nhưng tạm thời vẫn không nên lộ diện thì tốt hơn. Tiện dịp này cũng để dưỡng thương."

Bạc Nhược U hiểu rõ trong chuyện này tất có huyền cơ, Hoắc Nguy Lâu không nói chi tiết là vì không muốn nàng suy nghĩ nhiều, nên nàng cũng không hỏi thêm. So với tháng sáu khi y rời kinh, Hoắc Nguy Lâu bây giờ đã hao gầy đi nhiều, lại còn bị thương trúng độc, hồi kinh gấp gáp, nét mệt mỏi ấy chắc chắn là do bệnh lâu ngày mà thành. Dù cho khí thế vẫn bức người, nhưng trong mắt Bạc Nhược U, bộ dạng ấy khiến nàng vô cùng lo lắng.

Vừa rồi trong xe ngựa còn không thấy rõ, giờ đây, qua vạt áo hơi mở ra, nàng mới thấy lớp vải bông nhuốm máu, liền muốn xem vết thương của y. Hoắc Nguy Lâu chỉ giữ tay nàng, nói: "Để Trình tiên sinh đến một chuyến là được, hiện tại đã gần rồi, ta cũng không cần phải gọi Quy Lan đến nữa."

Trong lòng Bạc Nhược U giật thót, biết rằng vết thương của Hoắc Nguy Lâu chỉ sợ là nặng hơn nàng tưởng. Tỉnh táo lại, nàng lập tức ra ngoài bảo Chu Lương đi mời Trình Uẩn Chi đến.

Trình Uẩn Chi thấy Bạc Nhược U nhiều ngày lo lắng hao tổn tinh thần, không ngờ Hoắc Nguy Lâu đột ngột hồi kinh. Ban đầu ông thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe nói Hoắc Nguy Lâu tạm trú ở nhà kế bên, nhờ ông đến xem thương thế, trong lòng lại không khỏi bồn chồn.

Đến phủ Hoắc Nguy Lâu, vừa nhìn sắc mặt y, ông liền hỏi: "Hầu gia trúng độc?"

Trên mặt Hoắc Nguy Lâu lộ ra nét vui vẻ: "Trình tiên sinh quả nhiên y thuật cao minh."

Trình Uẩn Chi không khỏi lắc đầu, trước tiên bắt mạch, rồi muốn kiểm tra vết thương. Hoắc Nguy Lâu không cởi áo ngay, mà nhìn Bạc Nhược U: "Tiểu Nhược, nàng ra ngoài chờ trước nhé."

Bạc Nhược U trừng mắt nhìn y, rồi lập tức đi ra ngoài phòng chờ.

Hoắc Nguy Lâu lúc này mới cởi áo, Trình Uẩn Chi bắt đầu vạch từng lớp vải bông. Vết thương hiện ra khiến ông hít vào một hơi lạnh. Trước mắt là miệng vết thương do mũi tên gây nên, vốn dĩ không đến mức chí mạng, nhưng vì độc tố mà mưng mủ, sưng tấy tím bầm, nhìn vào thật ghê người.

Trình Uẩn Chi thấy mình đã làm đúng khi bảo Bạc Nhược U ra ngoài chờ, ông ngước mắt nhìn Hoắc Nguy Lâu, thấy trên khuôn mặt sắc bén lạnh buốt ấy không lộ vẻ đau đớn nào, bỗng nhớ rằng y cũng chỉ mới ngoài đôi mươi.

Làm sạch mủ, cầm máu và giải độc mất hơn nửa canh giờ. Hoắc Nguy Lâu mồ hôi lạnh giàn giụa nhưng không rên một tiếng. Trình Uẩn Chi vừa bôi thuốc vừa nói: "Muốn làm sạch hết thịt thối vì độc này phải mất bảy ngày, sau đó vết thương mới có thể khép miệng."

Thuốc mỡ đen thui dán lên vết thương đỏ như máu, khiến cả người Hoắc Nguy Lâu căng thẳng, mồ hôi lạnh theo cằm nhỏ xuống, rơi vào cổ tay Trình Uẩn Chi rồi thấm xuống đất. Trình Uẩn Chi thở dài, nhìn thấy những vết thương to nhỏ chằng chịt trên người y, không kìm được mà nói: "Thân thể của Hầu gia cũng là máu thịt, một thân đầy vết thương thế này, nếu để Trưởng công chúa thấy, e là không khỏi đau lòng."

Trưởng công chúa đã nhiều năm mắc chứng điên, lại chán ghét y, nào có cơ hội thấy những vết thương này?

Hoắc Nguy Lâu thoáng hòa hoãn, khẽ đáp: "Đa tạ tiên sinh."

Một chậu rồi lại một chậu máu bưng ra ngoài, Bạc Nhược U tuy không tận mắt chứng kiến, nhưng cũng đoán được tình hình trong phòng. Trái tim nàng như thắt lại, mãi đến khi nghe Trình Uẩn Chi gọi vào, nàng mới vội bước vào phòng.

Vừa vào phòng, thấy Hoắc Nguy Lâu đã mặc xong áo, chỉ còn hai tấc vải trắng trên vạt áo lộ ra. Trình Uẩn Chi đang dọn hòm thuốc, Bạc Nhược U lập tức tiến lên giúp đỡ, ông liếc mắt nhìn nàng, nói:

"Hầu gia bị thương nặng, con ở lại đây trông chừng một canh giờ, nếu máu vẫn chưa ngừng chảy thì quay lại gọi ta."

Trong mắt Bạc Nhược U tràn đầy cảm kích: "Nghĩa phụ yên tâm, nữ nhi đã biết."

Trình Uẩn Chi nhìn nàng một chút rồi xách hòm thuốc rời đi.

Trong phòng nồng nặc mùi máu tanh, Bạc Nhược U mở cửa sổ cho thoáng, rồi quay lại bên Hoắc Nguy Lâu. Y vừa mới mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn kéo nàng vào lòng, thở dài: "Trình tiên sinh nói ta nghe rồi, chỉ cho nàng ở lại đây một canh giờ thôi."

Giọng y tỏ vẻ bất đắc dĩ, Bạc Nhược U nhìn vết thương vẫn đang thấm máu mà lo lắng hỏi: "Hầu gia có đau không?"

Đương nhiên là đau, nhưng Hoắc Nguy Lâu chỉ khẽ nhếch môi: "Không đau bằng lúc nàng nhéo ta."

Bạc Nhược U nghe mà lạnh lòng, lại bị y trêu chọc đến dở khóc dở cười, nhưng nụ cười ấy chỉ thoáng qua, nàng lại đưa mắt nhìn vết thương của y, rồi nhìn khung cảnh tĩnh mịch trong gian phòng, đáy mắt không khỏi xót xa.

Hoắc Nguy Lâu ôm vai nàng: "Đây là lần cuối cùng, sau này sẽ không để bị thương nặng như thế này nữa, cũng sẽ không khiến nàng phải lo lắng thế này."

Bạc Nhược U chau mày nhìn y, tựa như không thể hoàn toàn tin tưởng, y bèn nắm lấy tay nàng, đặt lên môi hôn mạnh một cái: "Bản hầu nhất ngôn cửu đỉnh."

Sắc mặt y vẫn tái nhợt, nhưng khí thế vẫn bức người, trong mắt ẩn chứa tình cảm sâu nặng khiến Bạc Nhược U không kiềm chế được mà đưa tay phác họa đường nét chân mày của y.

"Có lời này của Hầu gia, vậy ta sẽ tin."

Hoắc Nguy Lâu hài lòng, lại ôm nàng vào lòng. Bạc Nhược U chỉ sợ đụng vào vết thương của y, nhưng Hoắc Nguy Lâu không chịu thả nàng ra, khẽ thở dài: "Một canh giờ, một canh giờ sao mà ngắn ngủi thế, khi nào nàng và ta mới có thể ở cạnh nhau mà không phải chia ly nữa?"

Lời y nói khiến nàng đỏ mặt, tai cũng nóng bừng. Nàng đặt tay lên eo y định nhéo một cái, nhưng rồi nghĩ y chỉ đùa, cuối cùng không nỡ ra tay.