Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 139




Ngô Tương cưỡi ngựa theo sát bên xe ngựa của Bạc Nhược U.

"Nếu là vậy, thì nghi ngờ của chúng ta càng thêm có cơ sở. Chỉ là, nếu Lưu Dao không phải huyết thống của Lưu gia, thì năm xưa đã xảy ra chuyện gì?"

Bạc Nhược U vén rèm xe lên, nhìn ra ngoài đáp:

"Điều này thì khó nói, hẳn là có một ít chuyện cũ không tiện nhắc tới."

Hơn mười năm trước, khi Lưu lão Bá gia còn sống, Lưu gia vẫn là phủ Bá tước. Gia tộc như vậy sẽ không tùy tiện mà cưới vợ cho con cháu. Nếu cha ruột của Lưu Dao không phải là Lưu Ngũ gia, thì lúc ấy Lưu gia đã chấp nhận nàng như thế nào? Đáy lòng Bạc Nhược U thoáng dâng lên nghi hoặc:

"Có lẽ Lưu Dao bị trục xuất khỏi gia phả là vì một lý do khác."

Ngô Tương đồng ý, đoàn người cưỡi ngựa, ngồi xe hướng tới Lưu phủ. Đến trước cổng Lưu phủ ở Bình Khang phường, Lưu Diễm đã ra nghênh đón. Thấy Ngô Tương, Lưu Diễm ân cần hỏi đến tiến triển vụ án. Sau khi vào phòng khách, Ngô Tương mới nói:

"Vụ án tạm thời chưa có manh mối rõ ràng, nhưng có một vấn đề ta cần hỏi ngươi."

"Bộ đầu cứ nói."

Ngô Tương trầm giọng:

"Thất tiểu thư là nữ nhi của Ngũ thúc ngươi, đúng không?"

Lưu Diễm có vẻ khó hiểu, nhưng gật đầu. Ngô Tương tiếp lời:

"Nhưng ta lại nghe nói rằng, từ bốn năm trước, Lưu Dao đã bị trục xuất khỏi gia phả Lưu thị, có thật vậy không?"

"Bị trục xuất khỏi gia phả?" Sắc mặt Lưu Diễm đột nhiên biến đổi.

"Sao có thể có chuyện đó? Bộ đầu nghe từ đâu vậy?"

Ngô Tương nheo mắt quan sát Lưu Diễm, thấy hắn không giống đang giả vờ mới đáp:

"Ngươi không cần bận tâm ta nghe từ đâu. Ngươi thực sự không biết chuyện này?"

Vẻ mặt Lưu Diễm mờ mịt:

"Ta không biết, làm sao có khả năng đó chứ?"

Ngô Tương ngẫm nghĩ:

"Phụ thân ngươi hôm nay có ở trong phủ không?"

Lưu Diễm lắc đầu:

"Phụ thân đang ở nha môn."

Ngô Tương liền đáp gọn:

"Tốt, vậy chờ phụ thân ngươi trở về rồi nói."

Lưu Diễm kinh ngạc, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Ngô Tương, hắn cũng nhận ra đây không phải chuyện nhỏ, liền lập tức sai người đến nha môn mời Lưu Đại lão gia Lưu Huân sớm trở về.

Trong lúc chờ, bên ngoài phòng khách có bóng người thập thò ngó vào. Ngô Tương cau mày nhìn sang Lưu Diễm:

"Hạ nhân kia là ai?"

Lưu Diễm cũng nhìn thấy, đáp:

"Là người của Ngũ đệ."

Ngô Tương và Bạc Nhược U liếc nhau, Ngô Tương lại hỏi:

"Khi còn bé, Lưu Dao sống ở trong phủ thế nào? Có từng bị phạt hay gặp nguy hiểm gì không?"

Lưu Diễm nhíu mày:

"Trừng phạt... Khi còn bé, nàng bị tổ mẫu phạt, có tính không?"

Bạc Nhược U cau mày:

"Bị lão phu nhân trong phủ phạt?"

"Đúng vậy, có mấy lần. Tổ mẫu đối với nàng vô cùng nghiêm khắc, ra tay cũng không nương. Khi còn bé, tổ mẫu không cho nàng đến chủ viện, nhưng nàng còn nhỏ không tuân thủ quy củ, tổ mẫu liền ra lệnh cho người cầm trúc mà quất nàng."

Nói xong, mặt Lưu Diễm thoáng nét khó chịu:

"Tổ mẫu vốn tin vào lời của các hòa thượng, đạo sĩ, cho rằng nàng khắc chết Ngũ thúc và Ngũ thẩm, nên trong lòng mang nhiều oán hận. Nhưng nếu Thất muội muội thực sự giữ quy củ, tổ mẫu cũng không bạc đãi nàng."

Bạc Nhược U nhớ đến những vết thương cũ trên người Lưu Dao - có vết sẹo do ngoại thương, cũng có dấu vết bỏng cũ, liền hỏi:

"Khi còn bé, nàng có từng bị bỏng không?"

Lưu Diễm đang định lắc đầu, nhưng nhanh chóng nhíu mày lại:

"Từng có, khoảng mười năm trước, trong phủ xảy ra một trận hỏa hoạn. Khi đó, Ngũ đệ bị kẹt trong lửa, Thất muội muội tuy nhỏ tuổi nhưng đã lao vào cứu Ngũ đệ ra."

Hắn hồi tưởng:

"Lúc đó nơi phát hỏa là trúc lâu ở góc Tây Bắc của viện, vốn là một nơi để ngắm cảnh, nhưng khi bén lửa thì cháy lan rất nhanh. Do viện của Thất muội muội gần đó, nàng quen thuộc trúc lâu nên bất chấp nguy hiểm chạy vào cứu người. Cuối cùng, cả hai đều bị bỏng nhiều nơi."

Bạc Nhược U và Ngô Tương nhìn nhau, trước đây họ đều nghĩ Lưu Dao từng bị ngược đãi, nhưng nay xem ra, ngoại trừ việc bị lão phu nhân đánh đòn, những vết bỏng trên người nàng lại là do tai nạn hỏa hoạn. Bạc Nhược U không nhịn được nói:

"Vì vậy nên Ngũ công tử mới quan tâm đến Thất cô nương?"

Lưu Diễm gật đầu:

"Đúng vậy. Sau việc ấy, tổ mẫu cũng đối xử với nàng hòa nhã hơn. Do đó vừa rồi các ngươi hỏi về chuyện trục xuất Thất muội muội khỏi gia phả, ta thật sự rất bất ngờ. Nàng là nữ nhi ruột của Ngũ thúc, sao có thể bị trục xuất?"

Ngô Tương ngẫm nghĩ hồi lâu, cũng nghi ngờ lời khai của nữ ni kia. Đợi đến tận trưa, Lưu Huân mới trở về. Nghe nói người nha môn tới, Lưu Huân vội vã vào sảnh, mặt đầy hòa nhã tao nhã.

Nhưng khi Ngô Tương vừa nêu ra nghi vấn, sắc mặt Lưu Huân trở nên nặng nề:

"Chuyện này có liên quan gì đến vụ án của Dao Nhi sao?"

Ngô Tương nghiêm túc đáp:

"Nếu không có liên quan, chúng ta đã chẳng tới tận đây hỏi. Mong lão gia nói rõ ngọn ngành."

Lưu Huân nhíu mày, Lưu Diễm đứng bên cũng bất ngờ. Nếu không có chuyện trục xuất Lưu Dao, thì chỉ cần phủ nhận. Nhưng sự chần chừ của Lưu Huân gần như ngầm thừa nhận có việc này.

"Phụ thân, chẳng lẽ thật sự đã trục xuất Thất muội muội khỏi gia phả?" Lưu Diễm kinh ngạc hỏi.

Lưu Huân liếc nhìn Lưu Diễm, nặng nề thở dài:

"Thôi, đã hỏi đến mức này thì cũng không cần giấu nữa. Dao Nhi quả thật đã bị trục xuất khỏi gia phả, đây cũng là nguyện vọng của mẫu thân ta."

Ngô Tương chăm chú hỏi:

"Có phải vì Thất cô nương không phải huyết thống của Lưu gia?"

Ánh mắt Lưu Huân thoáng hiện vẻ u ám, gật đầu khó nhọc:

"Phải."

Lưu Diễm hít vào một hơi lạnh:

"Phụ thân, sao..."

Lưu Huân trầm mặc một lát, rồi chậm rãi kể lại chuyện cũ:

"Năm đó khi đệ muội vào Lưu gia, nàng đã mang thai đứa con của người khác. Ngũ đệ ta vì yêu đệ muội mà che giấu việc này. Nhưng khi đệ muội sinh Dao Nhi thì bị băng huyết mà mất. Ngũ đệ biết Dao Nhi không phải con ruột, nên không quan tâm nhiều. Một lần say rượu đã lỡ miệng nói ra, mẫu thân ta nghe được. Lúc ấy, mẫu thân rất giận, và khi Ngũ đệ gặp bất trắc qua đời, mẫu thân càng thêm oán ghét Dao Nhi."

"Việc này chỉ có ta và Nhị đệ biết, những năm sau đó, mẫu thân không cho Dao Nhi lui tới trong phủ, nghĩ rằng mắt không thấy thì tâm không phiền. Sau này phát sinh thêm một số chuyện, mẫu thân tạm nhịn xuống. Nhưng lúc người lâm chung, vẫn không muốn để tên Dao Nhi trên gia phả, nên lệnh chúng ta lặng lẽ xóa tên nàng, định sau đó sẽ tìm gia đình mà gả nàng đi. Chỉ là không ngờ, Dao Nhi lại nảy sinh tư tình với người trong phủ..."

Lưu Huân nắm chặt tay, vẻ mặt thoáng nét âm trầm. Ngô Tương thấy lời Bạc Nhược U phỏng đoán là thật, không khỏi băn khoăn hỏi thêm:

"Trong các công tử, có ai biết việc này không?"

Lưu Huân ngẫm nghĩ rồi đáp:

"Không ai biết. Việc này chỉ ta và Nhị đệ biết, đến cả hai huynh đệ Diễm Nhi cũng không biết."

Lưu Diễm quả thật không hay biết, nhưng còn những người khác? Huynh muội từ nhỏ lớn lên bên nhau, nếu cho rằng là ruột thịt thì sẽ không nảy sinh ý nghĩ gì khác. Nhưng nếu biết không phải huyết thống, thì kết cục sẽ rất khác. Lưu Dao lớn lên thanh nhã tú lệ, tính tình ngoan ngoãn, thường xuyên thêu thùa cho các huynh trưởng, lại dám lao vào lửa cứu người, đối xử hết lòng hết dạ với họ. Với một người như vậy, nảy sinh sự thương tiếc và quan tâm đặc biệt cũng là điều dễ hiểu.

Ngô Tương chưa từ bỏ ý định:

"Lão gia hãy cẩn thận ngẫm lại, hễ có bất kỳ khả năng nào, mong lão gia đừng giấu giếm."

Lưu Huân thoáng không vui, nhíu mày:

"Phủ nha lẽ nào hoài nghi Diễm Nhi và các huynh đệ của nó?"

Ngô Tương liếc nhìn Lưu Diễm:

"Tam thiếu gia trước mắt không có hiềm nghi, nhưng mấy vị công tử khác thì chưa thể chắc chắn."

Lưu Huân cau mày, không nhịn được nói:

"Nhưng bọn họ đều là huynh muội đồng tộc."

Ngô Tương lắc đầu:

"Lão gia cũng nói, đó chỉ là bề ngoài. Nếu có vị công tử nào đó sớm biết chân tướng thì sao? Các công tử tiểu thư dù còn nhỏ tuổi, nhưng khó tránh khỏi lúc không kiềm chế được tâm tư."

Lông mày rậm của Lưu Huân nhíu chặt lại thành chữ xuyên, ông trầm ngâm một lúc mới nói:

"Chỉ có một khả năng để biết việc này, đó là trong lần tế bái tổ tông, khi gia phả được lấy ra xem. Nhưng gia phả thường ngày vẫn được khóa kín trong tủ từ đường, không ai dám tự ý lấy ra."

"Chìa khóa ở đâu?" Ngô Tương hỏi.

Lưu Huân đáp:

"Chìa khóa ở chỗ ta. Bình thường không có chuyện gì thì người ngoài cũng không dám tới lấy."

Ngô Tương trầm ngâm, hắn nghe được chuyện này từ nữ ni thân thiết với Nhị lão gia, nếu nữ ni này biết, thì những người khác liệu có thể biết không? Sau khi cân nhắc, hắn hỏi thêm vài lần, Lưu Huân khẳng định:

"Gia phả chỉ được lấy ra vào dịp Tết hoặc khi trong tộc có thêm người, và khi ấy đều có ta ở đó. Ta và Nhị đệ cố tình giấu kín, không muốn để người khác dễ dàng biết, nếu không Diễm Nhi cũng đã sớm hay tin rồi."

Lưu Diễm phụ họa:

"Phụ thân mỗi lần cúng bái đều rất chú trọng lễ nghi."

Ngô Tương tiếp lời:

"Nhị lão gia hiện đang ở đâu?"

Lưu Huân nhìn về phía Lưu Diễm, Lưu Diễm đáp:

"Hài nhi cũng không rõ, Nhị thúc không có trong phủ."

Đáy mắt Lưu Huân thoáng hiện vẻ căm ghét:

"Phái người đi tìm hắn."

Ngô Tương suy nghĩ một lát rồi nói:

"Mời Tam công tử và Ngũ công tử đến đây, ta có vài lời muốn hỏi Ngũ công tử."

Sắc mặt Lưu Huân trầm xuống, rời đi ngay lập tức. Chẳng bao lâu sau, Lưu Hi được mời tới. Vừa thấy hắn, Ngô Tương liền vào thẳng vấn đề:

"Thất tiểu thư có ân cứu mạng với Ngũ công tử, chẳng trách Ngũ công tử lại đặc biệt thân thiết với nàng. Ngôi nhà ở thành Nam kia, có phải ngươi chuẩn bị cho Thất tiểu thư?"

Lưu Hi nghe vậy sắc mặt liền biến đổi:

"Không hiểu bộ đầu đang nói gì."

Ngô Tương thở dài:

"Ngũ công tử không cần che giấu thêm nữa. Vừa rồi Đại lão gia đã nói rõ chuyện cũ. Ngũ công tử, có phải ngươi đã biết thân thế của Thất tiểu thư rồi không?"

Lưu Hi nhếch môi mỏng, mặt trầm xuống không nói gì, nhưng ánh mắt lại không hề có vẻ nghi hoặc. Lưu Diễm đứng bên thấy thế liền kinh ngạc:

"Ngũ đệ, đệ thực sự biết việc này?"

Lưu Hi nhíu mày, như nhớ ra điều gì, đáy mắt hiện lên vẻ đau xót. Ngô Tương liền tiếp lời:

"Nếu Ngũ công tử cứ mãi che giấu, e sẽ gây khó khăn cho việc nha môn tìm ra hung thủ hại Thất tiểu thư. Hay là, chính Ngũ công tử là hung thủ?"

Lưu Hi âm trầm nhìn Ngô Tương:

"Không phải ta. Ta sao có thể hại nàng!"

"Vậy Ngũ công tử không muốn tìm ra kẻ hại Thất tiểu thư sao? Ngươi đã biết thân thế của nàng bằng cách nào? Còn có ai khác biết không?"

Lưu Hi hít sâu một hơi, như đang cân nhắc, lát sau hắn khẽ đáp, giọng đã bình tĩnh trở lại:

"Đúng vậy, ta biết được. Là vào hai năm trước..."