Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 120




"Tiểu Bạc, làm sao vậy? Chẳng lẽ cửa hàng này có gì quái lạ sao?"

Thấy Ngô Tương nghi hoặc nhìn mình, Bạc Nhược U không đáp mà hỏi lại: "Cửa hàng này giờ vẫn còn mở cửa chứ?"

Ngô Tương thoáng thổn thức rồi gật đầu: "Vẫn mở, cửa hàng bọn họ làm ăn rất răm rắp. Lần này đi điều tra, chưởng quỹ còn giao ra hết số Hoàng Kim Cao còn dư, khắp nơi đều hết sức phối hợp. Hầu gia trước đó còn nói hành động lần này cần phải khoan dung. Nếu chỉ là bán lẻ và có lời chứng rõ ràng, thì không cần đuổi tận giết tuyệt, tránh khiến các thương hộ kinh sợ."

Bạc Nhược U như có điều suy nghĩ mà gật đầu: "Bộ đầu còn nhớ vụ án phóng ngựa ở phố xá sầm uất hôm trước không?"

Ngô Tương dĩ nhiên gật đầu, Bạc Nhược U tiếp lời: "Bộ đầu từng nói, khi Vệ gia công tử tới nha môn, lời lẽ của hắn có phần khác thường."

Ngô Tương cẩn thận hồi tưởng lại rồi nhíu mày: "Đúng là vậy. Hắn nhìn ngoài thì không biểu hiện rõ, nhưng lúc vào lao bị tra hỏi, nói năng có hơi lộn xộn."

Nói rồi Ngô Tương khẽ nhếch mày kiếm: "Chẳng lẽ muội nghi ngờ Vệ gia công tử cũng dùng Hoàng Kim Cao?"

Bạc Nhược U gật đầu: "Người đồng hành với hắn có cả Nhị công tử nhà Trung Nghĩa Bá. Hoàng Kim Cao trong tay Hoắc Khinh Hoằng chính là do Phùng Diệp tặng. Xem ra Phùng Diệp cũng có khả năng đã tặng Hoàng Kim Cao cho Vệ Diễn."

Ngô Tương lại xua tay: "Không đúng, không đúng. Nhị công tử nhà Trung Nghĩa Bá đêm trước đã tới nha môn thỉnh tội với Hầu gia. Ngay đêm đó, Hầu gia đã bắt hắn khai ra từng người từng giao hảo với hắn và từng tiếp xúc với Hoàng Kim Cao, nhưng trong danh sách đó lại không có Vệ gia công tử."

Đôi mày thanh tú của Bạc Nhược U nhíu chặt lại, điều này khiến nàng có chút bất ngờ. Phùng Diệp là con trai An Dương quận chúa, mà Vệ Thuật trước đây lại từng cưới nữ nhi nhà Từ gia, hai nhà cũng xem như có họ hàng. Ngày ấy sau khi xảy ra chuyện, Phùng Diệp che chở Vệ Diễn là điều rõ ràng, quan hệ của họ còn thân thiết hơn so với mối quan hệ giữa Phùng Diệp và Hoắc Khinh Hoằng. Vậy tại sao Phùng Diệp có được thứ tốt như Hoàng Kim Cao lại không tặng cho Vệ Diễn?

Bạc Nhược U theo bản năng cảm thấy Phùng Diệp đang nói dối, liền không nhịn được mà hỏi Ngô Tương: "Nhị công tử có khai ra nguồn gốc của Hoàng Kim Cao không?"

Ngô Tương suy nghĩ một lát rồi đáp: "Hắn nói... thấy được thứ ấy bên trong sản nghiệp dưới danh nghĩa Tào gia Trường Ninh Hầu. Sau đó thấy vật ấy kỳ diệu nên mua về dùng thử vài lần."

"Hắn vẫn chưa bị nghiện sao?"

Ngô Tương gật đầu: "Trong hơn một tháng, hắn dùng qua mấy lần, sau đó lại theo phụ thân ra khỏi thành mấy ngày nên mới bớt dùng lại. Hắn nói không dùng sẽ rất buồn ngủ, dễ bực tức, nhưng chưa đến mức gọi là nghiện."

Nói đến đây, Ngô Tương cũng thở dài: "Mấy ngày nay điều tra nghe ngóng, những người dùng Hoàng Kim Cao đều có biểu hiện như vậy. Dùng vài lần chưa phải nghiện, nhưng thân thể đã nhiễm độc. Không dùng thì mệt mỏi, không dễ chịu, nhưng dùng nhiều dần sẽ ngày càng phụ thuộc, nghiện từ lúc nào cũng khó mà biết."

Thấy Bạc Nhược U mặt đầy trầm tư, Ngô Tương phản ứng lại rồi hỏi: "Muội đến không phải chỉ để hỏi về tình hình bệnh trạng trong thành do Hoàng Kim Cao gây ra, có phải là vì vụ án của Hộ bộ thị lang Tống đại nhân không?"

Bạc Nhược U thấy hắn đã đoán ra, bèn gật đầu đáp. Ngô Tương liếc quanh, hạ giọng: "Chuyện này bị che giấu rất kỹ, mấy ngày nay mới lộ ra. Vậy Tống đại nhân thực sự bị người ta hãm hại?"

Tống Dục bị hại đã mấy ngày nay, canh phòng nghiêm ngặt, sống chết chưa rõ. Quan tứ phẩm trong triều bị hại, dẫu che giấu cũng khó mà kín được. Bạc Nhược U nói phải, nhìn sắc trời bên ngoài rồi hỏi tiếp: "Hầu gia hôm nay có về lại nha môn không?"

Ngô Tương lắc đầu: "Chỉ sợ là không. Lều trại tạm thời cho người bệnh được dựng ở thành Nam, canh giữ là do Tuần Phòng doanh phụ trách, còn vật dụng đều do nha môn điều phối. Mỗi ngày, các cửa hàng bán Hoàng Kim Cao và ca bệnh mới phát hiện đều phải báo về nha môn để thống kê. Hầu gia hai ngày trước còn đến bàn bạc với các đại nhân về công việc, nhưng hôm nay các thái y trong Thái Y Viện sẽ đến doanh trại chẩn bệnh, chỉ sợ Hầu gia sẽ gửi công văn đến Hầu phủ mà không đích thân đến."

Trời đã gần hoàng hôn, Bạc Nhược U nghe vậy cũng không đợi nữa. Trong lòng nàng đã có suy đoán, muốn tự mình tìm bằng chứng, liền cáo từ rời khỏi nha môn, sai Chu Lương đánh xe chạy tới quán trà Vệ gia.

Bạc Nhược U nghĩ rất đơn giản. Hoàng Kim Cao là do mỹ nhân cười bào chế mà thành, tìm khắp thành cũng không thấy mỹ nhân cười, vậy thử nghĩ theo hướng khác, có lẽ Tống Dục đã đến nơi có Hoàng Kim Cao.

Ngày ấy trên chân Vệ Diễn dính bùn đỏ, Bạc Nhược U từng hỏi Trình Uẩn Chi, biết bùn đỏ không phải là bằng chứng. Hơn nữa, Trực sử ti tra được ngày đó Vệ Thuật ở trong phủ không tiếp khách, nên nàng cũng thôi nghi ngờ Vệ gia. Nhưng nghĩ đến Vệ Diễn hôm đó có phần khác lạ khi vào lao, cùng hành vi của Phùng Diệp tặng Hoàng Kim Cao cho Hoắc Khinh Hoằng, nghi vấn lại nổi lên trong lòng nàng.

Điều kỳ quặc nhất chính là, Phùng Diệp lại không tặng Hoàng Kim Cao cho Vệ Diễn.

Hôm ấy, Tống Dục từ Tam Thanh quan đi ra, dù không gặp Vệ Thuật, liệu có gặp ai khác trong Vệ gia không?

Dẫu sao vụ tham ô tại Hộ bộ đã gây chấn động triều đình. Bạc Cảnh Khiêm giữ chức Hộ bộ Viên ngoại lang phải gặp riêng cấp trên mình tại Tam Thanh quan, thì Vệ Thuật là Hộ bộ thượng thư cũng chẳng thể dễ dàng gặp riêng Tống Dục, tránh để người khác nghi ngờ.

Xe ngựa lộc cộc trong ánh chiều tà, Bạc Nhược U ngồi trong xe mà suy tính kỹ lưỡng. Từ Tam Thanh quan đến hoàng hôn về phủ, tròn hai canh giờ, nhưng Tam Thanh quan rất hẻo lánh. Tống Dục không mang tùy tùng, không cưỡi ngựa, chỉ dựa vào cước bộ, đi được bao xa rồi quay về phủ ở Đông thành? Phạm vi hắn có thể đi rất hạn hẹp.

Bạc Nhược U tính toán cẩn thận, nếu Tống Dục đi từ phía Bắc đến Hoàng thành, phía Nam đến Đông thành trong Bình Ninh phường, hoặc đến chợ phía Tây, thì còn thời gian dư dả. Nếu gặp người nào, hai người có thể trò chuyện gần nửa canh giờ. Trực sử ti cũng từng điều tra, nhưng chỉ theo manh mối của mỹ nhân cười, nên kết quả chẳng thu hoạch được gì. Nay lần theo dấu vết Hoàng Kim Cao, không biết có hé mở được điều gì không.

Quán trà Vệ gia nằm trên đường Quảng An, từ chợ phía Đông đến Bắc. Bạc Nhược U từ Tam Thanh quan về phủ nha ở Đông Nam thành, xuyên qua nửa thành Đông, càng hiểu rõ kết cấu chi chít khắp nơi ở phố chợ thành này hơn bao giờ hết.

Lần này, Hoàng Kim Cao lan truyền trong thành, chủ yếu tập trung ở thành Tây và quanh hồ Vị Ương, nơi có nhiều tửu quán và thanh lâu. Trong khi đó, thành Đông là nơi ở của phần lớn các gia đình quyền quý, từ chợ phía Đông đến các phường dân cư phía Bắc, số cửa tiệm buôn bán khá ít. Do vậy, ở thành Đông, ngoài vài cửa hàng trong chợ phía Đông, thì phần lớn phường dân dọc các phố từ Nam tới Bắc đều ít bị ảnh hưởng bởi việc buôn bán Hoàng Kim Cao.

So sánh ra, quán trà Vệ gia nằm ở vị trí đắc địa trên con phố phồn hoa lại có phần đột ngột. Từ đây đi đến Tam Thanh quan không quá xa, và cũng cách phủ Tống Dục khoảng cách vừa phải.

Quán trà Vệ gia buôn bán Hoàng Kim Cao, Vệ Diễn dùng Hoàng Kim Cao đến thần trí mơ hồ rồi phóng ngựa đả thương người trên phố, Tống Dục trước khi qua đời cũng từng gặp một người có sản nghiệp buôn bán Hoàng Kim Cao...

Hoàng Kim Cao... Hoàng Kim Cao...

Một loại hạt giống liên quan đến mỹ nhân cười, nhưng Hoàng Kim Cao mới là đầu mối cuối cùng. Vậy, ngày đó Tống Dục đã trúng độc ở đâu? Hắn gặp ai? Có phải là thành viên khác của Vệ gia chăng? Trước kia, vì không có bằng chứng, nên không ai truy cứu xem Vệ Diễn ngày đó đã đi đâu, vì sao trên chân lại dính bùn đỏ. Nhưng giờ đây đã nghi ngờ hắn dùng Hoàng Kim Cao, Bạc Nhược U rất muốn biết hôm ấy hắn đã đến những đâu.

Màn đêm vừa buông xuống, Bạc Nhược U dừng lại trước quán trà Vệ gia. Phố Quảng An là con phố nổi danh giàu có ở thành Đông. Nơi này tuy không nhộn nhịp bằng chợ phía Đông, nhưng cũng không quá ồn ào, tửu quán và trà lâu dọc phố đều xây dựng cao rộng, trang hoàng lộng lẫy. Thường nói rằng, nơi đây kẻ có tiền phung phí xa hoa, dân thường không dám bén mảng tới. Bạc Nhược U vén rèm xe nhìn tấm biển trước quán trà, thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, kẻ ra người vào toàn là những kẻ ăn mặc xa hoa, cẩm y tôn quý, bọn gia nô đi theo thành đoàn. Trong trà lâu, từng lớp rèm che chập chờn, tạo cảm giác vô cùng kín đáo. Tiếng sáo trúc văng vẳng, tiếng cười đùa hiếm có ở những trà quán thông thường. Chỉ đứng ngoài nhìn, cũng đã cảm nhận được vẻ cao quý, tao nhã.

Tống Dục ngày ấy có phải từng tới nơi này không? Phùng Diệp vì sao lại nhắc đến việc Vệ Diễn dùng Hoàng Kim Cao? Vệ gia có liên hệ gì với thứ này? Nguyên nhân Tống Dục bị độc chết rốt cuộc là vì vụ tham ô Hộ bộ, hay là cũng vì Hoàng Kim Cao?

Bao nhiêu nghi vấn rối ren, tưởng chừng không liên quan nhưng lại dây dưa chằng chịt, khiến Bạc Nhược U nhất thời không phân rõ ngọn ngành. Nàng cũng không có thân phận công vụ nha môn để hỏi trực tiếp cho rõ, trầm ngâm một lát rồi quyết định báo cáo lại cho Hoắc Nguy Lâu. Nàng gõ cửa xe, ra hiệu cho Chu Lương đánh xe về phủ Võ Chiêu Hầu.

Xe ngựa từ từ lăn bánh dọc theo con phố, ánh đèn rực rỡ chiếu qua rèm xe, làm Bạc Nhược U chợt chú ý đến cảnh ngoài phố. Đối diện quán trà là một tửu lâu, trên lá cờ phấp phới trên mái cong, nổi bật bốn chữ "Rượu trắng Vân Châu," làm đáy lòng Bạc Nhược U bỗng dưng rung động, hai chữ "Vân Châu" dường như quen thuộc.

Cẩn thận ngẫm lại, nàng mới nhớ ra, quê quán của Tống Dục không phải chính là Vân Châu sao!

Mà vụ tham ô tại Vệ kho huyện Thấm Thủy mới bại lộ không lâu, Tống Dục đã vội đưa vợ con về quê Vân Châu. Hắn cảnh giác đến vậy, tựa như đã lường trước hiểm nguy quanh mình. Khi đó còn chưa đến tháng hai.

Bạc Nhược U chợt nghĩ tới việc Hoàng Kim Cao đã vào kinh hơn hai tháng, chỉ là khi ấy còn chưa gây rối loạn, nên chưa ai phát hiện nó có độc.

Đáy lòng nàng xao động, liền giơ tay gõ nhẹ thành xe: "Lương thúc, dừng lại."

Chu Lương dừng xe bên đường, Bạc Nhược U bước xuống xe, trực tiếp tiến vào tửu lâu mang tên Vân Gian Khách. Vừa bước vào, một gã sai vặt liền chạy tới tiếp đón. Thấy nàng một thân một mình mang theo người hầu, hắn hơi ngạc nhiên: "Cô nương là tới chờ người sao?"

Bạc Nhược U lắc đầu: "Không, chỉ có một mình ta."

Bên trong tiệm bài trí thanh nhã, rất có phong vị. Bạc Nhược U chọn một chỗ gần cửa sổ trong nhã gian ngồi xuống, gã sai vặt có chút ngập ngừng rồi hỏi: "Cô nương muốn dùng gì? Quán chúng ta có các loại rượu Vân Châu nổi tiếng, cô nương có muốn thử chăng?"

"Ta muốn rượu trắng Vân Châu của các ngươi."

Nàng không do dự, gọi thêm vài món ăn rồi mời Chu Lương cùng ngồi. Các món nàng chọn đa phần là cho Chu Lương, thấy vậy Chu Lương gãi đầu, nghe lệnh ngồi xuống. Khi gã sai vặt mang thức ăn lên, Bạc Nhược U liền hỏi: "Quán các ngươi chuyên bán rượu Vân Châu, lại có nhiều món ăn từ Vân Châu. Lão bản của quán là người Vân Châu à?"

Gã sai vặt cười đáp: "Cô nương đoán đúng rồi! Lão bản chúng tôi là người Vân Châu, thậm chí cả người làm trong quán này đa phần cũng từ Vân Châu tới. Tiểu nhân cũng vậy. Trong kinh thành, chỉ có quán chúng ta là làm món Vân Châu đúng vị nhất. Nhiều người từ Vân Châu di cư tới đây đều là khách quen. Cô nương, ngài cũng là người Vân Châu sao?"

Bạc Nhược U chỉ cười không đáp, trong lòng cảm thấy lần này tới đây quả là đúng đắn. Nàng linh cảm Tống Dục nhất định đã từng đến quán này.

"Nơi này nhiều khách quý như vậy, phần lớn lại là người Vân Châu, vậy ngươi có biết Hộ bộ thị lang Tống đại nhân chăng? Ngài ấy là người Vân Châu."

Đáy mắt gã sai vặt sáng lên: "Cô nương cũng biết Tống đại nhân sao?"

Bạc Nhược U mỉm cười gật đầu, gã sai vặt lập tức hứng khởi: "Tống đại nhân quả là khách quen của quán chúng ta! Vì đến nhiều lần, nên cũng có quen biết với chưởng quỹ. Mỗi lần có rượu ngon mới, chúng tôi đều đưa một ít tới quý phủ ngài. Chỉ là đã mấy ngày rồi không thấy Tống đại nhân tới, hẳn là bận việc triều đình. Hiện giờ trong triều, quan đến từ Vân Châu không nhiều, Tống đại nhân còn trẻ đã làm tới tứ phẩm, tương lai chắc chắn phong hầu bái tướng không còn xa."

Thái độ đầy tự hào của gã sai vặt khiến Bạc Nhược U thoáng động lòng thổn thức. Tống Dục quả thực là nhân tài đầy triển vọng, nếu không phải lần này trúng độc mà mất, thì đường làm quan lục bộ sau này chắc chắn có phần của hắn.

Nàng nghiêm túc hỏi: "Tống đại nhân đã bao lâu không tới rồi? Lần cuối là khi nào?"

Gã sai vặt hơi ngập ngừng, rồi quay ra cửa gọi một người khác đến, trước tiên giới thiệu Bạc Nhược U quen biết Tống Dục, sau đó thuật lại câu hỏi của nàng. Người kia ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Lần cuối là bảy ngày trước, khi ấy Tống đại nhân thân thể không được khỏe, còn xảy ra một chuyện khá buồn cười."

Gã sai vặt nói bâng quơ, nhưng Bạc Nhược U liền ngồi thẳng người: "Thân thể không khỏe?"

Gã sai vặt gật đầu chắc chắn: "Đúng vậy. Hôm đó, lúc tới quán, Tống đại nhân đã có vẻ không được khỏe. Ngài còn gặp phải chuyện dở khóc dở cười nên tiểu nhân nhớ rất rõ."

"Chuyện gì vậy?"

Gã sai vặt ngượng ngùng cười: "Không phải chuyện gì to tát, chỉ là hôm ấy Tống đại nhân quên mang tiền. Sau khi gọi món, tuy không ăn uống gì nhiều, nhưng khi tính tiền, ngài mới phát hiện không mang theo túi tiền. Ngài dù sao cũng là quan chức, chuyện này có chút bất tiện. Thế là ngài tháo ngọc bội đang đeo đưa cho chưởng quỹ chúng tôi, nói là tạm thế chấp, hẹn trong mười ngày sẽ tới chuộc lại. Chưởng quỹ vốn không dám nhận, nhưng Tống đại nhân nói một là một, chưởng quỹ đành phải nhận. Ngọc bội đó nước bóng rất đẹp, vừa nhìn đã biết là vật ngài ấy yêu thích. Chưởng quỹ còn tính toán rằng Tống đại nhân chắc sẽ không để quá mười ngày mà không quay lại."

Bạc Nhược U không ngờ lại có manh mối này, nhưng rồi nàng cũng nén lời, không nói ra rằng Tống Dục e là không thể quay lại để chuộc ngọc bội được nữa.

Việc Tống Dục bị độc hại vốn rất ít người biết, nàng tự nhiên không có lý do để tiết lộ việc này, liền vội hỏi:

"Ngày đó ngài ấy tới đây là sau buổi trưa sao? Ở lại bao lâu? Có gặp bằng hữu nào không?"

Thấy vẻ mặt căng thẳng và câu hỏi tỉ mỉ của Bạc Nhược U, hai người liếc nhìn nhau đầy nghi hoặc. Bạc Nhược U bèn nói ra vị trí phủ đệ của Tống Dục, rồi cười bảo:

"Các ngươi yên tâm, ta là tri giao của phu nhân Tống đại nhân."

Nghe vậy, hai gã sai vặt liền hiểu nhầm là nàng hỏi giúp Tống phu nhân, nên người kia nói:

"Không, không phải sau buổi trưa. Quán chúng ta mở cửa vào buổi trưa, lúc Tống đại nhân đến đã là sau khi mở cửa được một lúc. Trong tiệm không có khách, chắc là trước hoặc sau giờ Thân. Ngài ấy từ trà lâu đối diện đi sang, sắc mặt rất khó coi, gọi món ăn mình thích, nhưng tới lúc rời đi cũng không động đũa. Ngày đó bọn tiểu nhân đều thấy lạ, chỉ nghĩ là thân thể ngài ấy không được khỏe."

"Ngài ấy chỉ đi một mình, cả tùy tùng cũng không mang theo, ngồi đây khá lâu, mãi đến khi mặt trời gần lặn mới đứng dậy rời đi."

Từ trà lâu đối diện mà tới, sắc mặt lại khó coi, rồi đến tận khi mặt trời lặn mới rời đi...

Tim Bạc Nhược U đập thình thịch, nàng liền hỏi: "Sắc mặt ngài ấy khó coi thế nào?"

"Mặt có phần xanh trắng, lưng hơi khòm, trông có vẻ không thoải mái trong bụng nên ngài ấy cũng không uống rượu."

Gã sai vặt đáp xong, Bạc Nhược U không nhịn được ngoái nhìn về phía trà lâu đối diện. Trong lòng nàng dấy lên sóng lớn, muốn lập tức tìm Hoắc Nguy Lâu, nhưng cố gắng kìm nén.

"Ngoài những điều đó, còn gì khác thường nữa không?"

Hai gã sai vặt nhìn nhau, một người đáp:

"Tống đại nhân hình như có chuyện phiền lòng, rót cho mình một chén rượu rồi ngồi thẫn thờ trong nhã gian. Chén rượu khi rời đi vẫn còn đầy. Bọn tiểu nhân thấy hơi kỳ lạ, nhưng nghĩ ngài ấy là quan to, ưu phiền cũng là chuyện bình thường."

"Vậy trông dáng ngài ấy ngồi một mình, có giống như đang đợi ai không?"

"Không, Tống đại nhân nói rõ là chỉ đi một mình, cũng chỉ cần một bộ chén ly."

Bạc Nhược U trầm ngâm một lúc rồi không hỏi thêm, chỉ bảo Chu Lương dùng bữa. Nhưng vì Chu Lương từ Nam tới, không hợp với vị cay nồng của rượu này, nên chỉ ăn cơm và mang rượu về.

Trong lúc chờ đợi, nàng hỏi thêm Tống Dục hôm đó ngồi ở đâu, gã sai vặt chỉ lên lầu hai: "Ngồi ở vị trí giống ngài bây giờ, cũng là cửa sổ nhìn ra phố."

Bạc Nhược U nhíu mày, ngày đó Tống Dục đã ngồi trong tiệm suốt gần một canh giờ, nhưng nếu thân thể không khỏe, sao không tới y quán? Rõ ràng đã hẹn mời khách qua phủ, cớ gì lại nhất quyết tới nơi này, rồi một mình ngồi đợi lâu như vậy?

Nàng tưởng tượng đến cảnh Tống Dục ngồi bên cửa sổ, rót đầy ly rượu mà ưu tư điều gì, không khỏi cảm nhận được chút trầm mặc và thê lương. Nếu hắn từ trà lâu đối diện mà tới, thì rất có thể đã trúng độc ngay từ khi còn ở đó. Liệu chỉ dựa vào lời của hai người này, có đủ cơ sở để tra xét trà lâu đối diện không?

Bạc Nhược U nhanh chóng dẫn theo Chu Lương rời đi, lên xe ngựa rồi bảo Chu Lương thẳng đến phủ Võ Chiêu Hầu.

Xe ngựa chạy nhanh trên đường, bên cạnh Bạc Nhược U là một vài vò rượu trắng Vân Châu, mùi rượu thoang thoảng trong buồng xe. Dù nàng không uống, cũng ngửi thấy hương thơm và vị nồng đượm của loại rượu này, nhưng Tống Dục lại chẳng uống một ngụm nào.

Có lẽ hắn đã bị đe dọa hoặc làm khó dễ trong trà lâu đối diện, sau đó tích tụ lo lắng trong lòng, đến tửu lâu quen thuộc nhưng đã trúng độc nên không thể chạm vào rượu?

Bạc Nhược U đoán không ra, nhưng ít nhất, nhờ vào trực giác, nàng đã tìm ra nơi Tống Dục từng đến vào ngày đó. Còn về việc Tống Dục gặp phải chuyện gì trong trà lâu, gặp người nào, và ai là kẻ hạ độc, thì đã vượt quá khả năng của nàng.

Màn đêm đen như mực. Khi xe ngựa đến trước phủ Hầu gia, bên trong Hầu phủ đèn đuốc vẫn sáng trưng. Bạc Nhược U thoáng lo lắng rằng Hoắc Nguy Lâu có thể chưa hồi phủ, nhưng vừa hỏi người gác cổng, nàng liền thở phào khi biết y đã về. Nàng vội vàng tiến vào phủ.

Vừa đến cửa chính viện, Hoắc Nguy Lâu đã ra đón. Thấy nàng tới muộn như vậy, ánh mắt y lộ vẻ lo lắng:

"Sao giờ này nàng còn đến?"

Y vừa nói vừa bước đến gần nàng, thoáng nhíu mày khi ngửi thấy mùi rượu:

"Nàng uống rượu à?"

Bạc Nhược U ngạc nhiên, vội lắc đầu: "Không, Hầu gia. Ta phát hiện được chỗ mà Tống đại nhân đã đến sau khi rời khỏi Tam Thanh quan."

Hoắc Nguy Lâu bất ngờ, để nàng vào trong rồi nghe nàng thuật lại. Bạc Nhược U kể lại suy nghĩ của mình, về việc hôm nay nàng đã một mình tới Tam Thanh quan, rồi đi khắp thành Đông tìm cửa hàng bán Hoàng Kim Cao. Nghe tới đây, lông mày Hoắc Nguy Lâu nhíu chặt lại.

Y đợi nàng ngồi xuống, rót cho nàng chén trà nóng. Bạc Nhược U nâng chén trong tay, tiếp tục kể:

"Ta nghĩ nên tới nha môn, mấy ngày nay nha môn đang thống kê tình hình buôn bán Hoàng Kim Cao trong thành. Thấy được danh mục này sẽ tiện hơn là ta tự tìm. May sao Ngô bộ đầu ở đó, hắn cho ta xem qua."

"Ta đi dọc thành Đông một lượt, những cửa hàng ở đâu đều nắm rõ, và đã thấy quán trà Vệ gia trên phố Quảng An. Hỏi ra mới biết, đây là sản nghiệp của người họ hàng Vệ Thượng thư."

"Và có một chuyện Hầu gia chưa biết. Ngày đó khi Vệ Diễn phóng ngựa trên phố, sau khi vào phòng giam đã có biểu hiện khác thường. Lúc ấy, Ngô bộ đầu cho rằng hắn có bệnh kín hoặc từng uống rượu. Nhưng nay nghĩ lại, ta cảm thấy rất có thể Vệ Diễn đã dùng Hoàng Kim Cao, khi ấy vẫn còn tác dụng nên mới phóng ngựa bừa bãi không kiểm soát."

Hoắc Nguy Lâu nhạy bén nhíu mày: "Hôm đó Phùng Diệp cũng đi cùng, sau đó ta có hỏi, nhưng hắn không nhắc gì tới việc Vệ Diễn dùng Hoàng Kim Cao."

"Đây chính là điều ta nghi ngờ nhất khi ở nha môn hôm nay. Càng nghĩ càng không ổn, nên ta quyết định đến phố Quảng An xem sao. Đến nơi, ta chưa tiến vào trà lâu, vì sợ tùy tiện hỏi thăm sẽ đả thảo kinh xà. Ngay lúc định rời đi, ta tình cờ phát hiện một tửu lâu Vân Châu đối diện quán trà --"

"Vân Châu?"

Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu lập tức trở nên nghiêm nghị.

Bạc Nhược U gật đầu: "Đúng vậy, là Vân Châu. Ta nhớ Hầu gia từng nói Tống đại nhân là người Vân Châu, nên thử vào xem. Kết quả phát hiện ra quán này chuyên món Vân Châu, rất nổi tiếng ở kinh thành. Ta giả làm tri giao của Tống phu nhân, hỏi ra mới biết hôm ấy Tống đại nhân quả thực có đến! Trước khi vào tửu lâu, ngài từ trà lâu Vệ gia đi ra, đến đây sắc mặt đã khó coi, gọi món ăn nhưng không động đũa. Ta suy đoán, rất có thể khi đó ngài đã trúng độc, nên giờ đã có đủ lý do để đi tra xét trà lâu Vệ gia."

Bạc Nhược U nói một hơi, giọng còn chút gấp gáp, nhưng đôi mắt nàng sáng như ngọc. Hoắc Nguy Lâu thấy thế, trong lòng vừa thương tiếc lại vừa tán thưởng.

Bạc Nhược U bình tâm lại một chút rồi nói tiếp: "Mong Hầu gia lập tức phái người tới trà lâu để tra xét, biết đâu có thể tìm ra kẻ mà ngày đó Tống đại nhân đã gặp, cũng như việc hắn bị ai hạ độc."

Hoắc Nguy Lâu đứng dậy phân phó, rất nhanh người trong Hầu phủ đã tập hợp. Khi y trở lại, thấy Bạc Nhược U đang thổi chén trà nóng, y liền ngồi xuống cạnh nàng, ánh mắt sâu lắng nhìn nàng, thầm xót xa khi biết hôm nay nàng đã vất vả chạy đôn chạy đáo nhiều chỗ.

Chẳng mấy chốc, thuộc hạ đã tập hợp đủ, Bạc Nhược U vội đặt chén trà xuống:

"Hầu gia, có thể cho ta cùng đi không?"

Hoắc Nguy Lâu thở dài: "Đương nhiên, cùng đi thôi."