Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 106




Mặc dù không biết người gõ cửa là ai, nhưng Bạc Cảnh Khiêm đoán rằng Trình Uẩn Chi hồi kinh cũng sẽ không liên lạc với những người quen cũ, hắn đè nén tức giận, nhưng vẫn cất giọng trào phúng:

"Uẩn Chi, cũng không thể nói như vậy. Năm đó Bạc gia cùng Lâm gia giao hảo, đâu phải chỉ có một mình Cảnh Hành. Các ngươi rời kinh thành nhiều năm, dù là nhà ai định hôn sự như vậy, cũng phải lùi thôi."

Trình Uẩn Chi nghe vậy, ánh mắt trào phúng càng sâu:

"Chúng ta rời kinh nhiều năm, quả thật khiến Lâm gia khó xử. Nhưng ai cũng biết hôn sự giữa Lâm gia và các ngươi định ra từ 10 năm trước, tức là khi ta mang Tiểu Nhược rời kinh chưa đến hai năm, các ngươi đã thay đổi đối tượng trong hôn sự này. Năm đó, khi cùng Cảnh Hành định ra hôn ước bằng lời, mọi người đều cảm thấy hai đứa còn quá nhỏ nên chưa thông báo rộng rãi, nhưng các ngươi thì sao? Thay đổi hôn sự không nói, còn dám bịa ra đủ kiểu giải thích. Như vậy, các ngươi để Cảnh Hành và Nguyệt Đường, để Tiểu Nhược vào vị trí nào?"

Bạc Cảnh Khiêm á khẩu, Hồ phu nhân ngồi một bên liền lên tiếng mềm mỏng:

"Uẩn Chi, năm đó chúng ta cũng có nỗi khổ khó nói. Còn về những lời đồn bên ngoài, không phải từ miệng chúng ta mà ra. Người trong kinh thành này ngươi cũng hiểu rõ, thích lan truyền câu chuyện đến mức kỳ diệu."

Hai phu thê này diễn vai phản diện và chính diện luân phiên. Thấy Hồ thị đã lên tiếng, Trình Uẩn Chi cũng không tiện tranh cãi thêm, Hồ thị thấy thế, tiếp tục nói:

"Việc này đúng là chúng ta có phần thua thiệt với tiểu điệt nữ, những năm qua sơ sót cũng là lỗi của chúng ta. Ngươi tức giận cũng phải thôi. Chỉ là hôn sự đã được định nhiều năm, Nghi Nhàn cùng Chiêu Nhi lại là thanh mai trúc mã, mong rằng ngươi nể mặt hai đứa trẻ..."

Trình Uẩn Chi nhíu mày:

"Ta đã nói rõ rồi, hôn sự này, các ngươi muốn thì cứ lấy đi. Tiểu Nhược nhà chúng ta không cần đến."

Hồ thị và Bạc Cảnh Khiêm liếc nhau, ban đầu còn tưởng đó chỉ là lời nói trong cơn tức giận, nhưng nghe Trình Uẩn Chi lặp lại lần nữa, bọn họ mới nhận ra thái độ thật sự của ông. Hồ thị cười nhẹ:

"Lời này... là thật chứ?"

Trình Uẩn Chi lạnh lùng cười:

"Ta không phải là người nói bừa."

Hồ thị và Bạc Cảnh Khiêm không ngờ cha con Trình Uẩn Chi lại thẳng thắn như vậy, gánh nặng trong lòng lập tức được cởi bỏ. Đúng lúc đó, Chu Lương dẫn một người vòng qua ảnh bích đi vào. Từ trong chính sảnh nhìn ra, họ thấy Lâm Chiêu mang lễ vật tới.

Phu thê Bạc Cảnh Khiêm thoáng biến sắc, Bạc Nghi Nhàn ngồi thẳng lưng, còn Lâm Chiêu sau khi bước vài bước vào sảnh mới phát hiện một nhà ba người Bạc gia cũng đang ở đây. Hắn có chút ngạc nhiên, không nhịn được nhướng mày tiến lên:

"Trình bá bá, Bạc thế bá, các người đây là --"

Bạc Cảnh Khiêm có chút lo lắng, nhưng vẫn mỉm cười:

"Chắc hẳn cháu đã biết rồi, Tiểu Nhược là Nhị tiểu thư của Bạc gia. Uẩn Chi là bạn cũ của ta, chúng ta đến thăm bọn họ."

Lâm Chiêu đã đoán được sẽ có ngày họ nhận thân, nhưng cảm thấy không khí có phần căng thẳng, hắn trầm ngâm rồi nói:

"Thì ra là vậy, hôm nay ta cũng đến bái phỏng Trình bá bá."

Đối diện Lâm Chiêu, sắc mặt Trình Uẩn Chi mới dịu lại:

"Lâm Chiêu, mời ngồi."

Lâm Chiêu ngồi xuống, lúc này Bạc Cảnh Khiêm lên tiếng:

"Uẩn Chi, vẫn là đề nghị trước đó, các ngươi về Bạc phủ ở đi."

Trình Uẩn Chi cười nhạt, đáp:

"Không cần đâu, Tiểu Nhược đúng là tiểu thư của Bạc gia, nhưng mấy năm nay con bé luôn ở cùng ta, trở về chắc cũng không thoải mái. Hai cha con chúng ta ở đây là được rồi."

Bạc Cảnh Khiêm phải ra vẻ đường hoàng trước mặt Lâm Chiêu, lúc này tiếc nuối nói:

"Ta chỉ sợ các ngươi thiếu sự chăm sóc. Thế này đi, phòng khuê của Tiểu Nhược đã được chuẩn bị sẵn, chỉ cần cháu muốn trở về, bất cứ lúc nào cũng có thể ở lại."

Trình Uẩn Chi đáp lại, giọng âm u:

"Vậy thật là khiến các ngươi phải hao tâm tổn trí rồi."

Bạc Cảnh Khiêm thầm thấy không ổn, nghĩ rằng nếu còn ở lại, không biết Trình Uẩn Chi sẽ nói gì thêm. Tranh chấp ngay trước mặt Lâm Chiêu thì quá khó coi, nhưng hắn cũng không muốn để Lâm Chiêu ở đây lâu hơn. Nếu hắn rời đi, lỡ Trình Uẩn Chi lại nói gì với Lâm Chiêu, thì biết làm sao?

Thế là hắn thở dài:

"Không phiền, đều là người nhà. Trước đây chúng ta có phần sơ sót, nay các ngươi trở về, tất nhiên chúng ta sẽ chăm sóc cho ngươi và Tiểu Nhược thật tốt."

Trình Uẩn Chi nhếch môi, không đáp. Bạc Cảnh Khiêm nhìn về phía Lâm Chiêu:

"Chiêu Nhi, hôm nay cháu đến đây có chuyện gì đặc biệt không?"

Lâm Chiêu suy nghĩ, rồi nói:

"Sau khi Trình bá bá trở về, cháu chưa tới cửa bái kiến, nên hôm nay tới thăm hỏi."

Bạc Cảnh Khiêm hiểu ý, gật đầu:

"Đây là việc nên làm. Phụ thân cháu và Uẩn Chi là bạn cũ, chúng ta lại là thông gia, làm phiền cháu phải mất công."

Nói xong, Bạc Cảnh Khiêm quay sang Trình Uẩn Chi:

"Chúng ta cũng đã đến lâu rồi, hôm nay đến vội, chưa chuẩn bị chu đáo. Ngày khác sẽ chuẩn bị tiệc ở Bạc phủ, đón gió tẩy trần cho các ngươi."

Trình Uẩn Chi hờ hững:

"Ta đi lại bất tiện, lại không uống rượu, những việc này không cần đâu."

Bạc Cảnh Khiêm cố gắng nén giận, vội vàng đứng dậy cáo từ, cuối cùng quay sang Lâm Chiêu:

"Chiêu Nhi, lát nữa ta định đến quý phủ cháu, cháu có muốn cùng thế bá trở về không?"

Lâm Chiêu thoáng ngạc nhiên, nghĩ bụng hắn chỉ vừa tới thôi, sao đã muốn bảo hắn đi? Hắn đáp:

"Trước mắt phụ thân còn đang ở nha môn, chưa về phủ..."

Bạc Cảnh Khiêm tươi cười:

"Không sao, có cháu là đủ rồi. Việc ta và phụ thân cháu muốn bàn cũng có liên quan đến cháu."

Lâm Chiêu khó xử, nhìn về phía Trình Uẩn Chi:

"Như vậy có phần thất lễ với Trình bá bá..."

Trình Uẩn Chi sao lại không hiểu ý đồ của Bạc Cảnh Khiêm, ông cười nhạt, không quan tâm:

"Không sao đâu, Lâm Chiêu. Cháu cứ đi đi, cháu đã có lòng tới thăm, ta rất cảm kích."

Trong lòng Lâm Chiêu có chút không vui, cảm thấy Bạc Cảnh Khiêm đang ép buộc. Đến nhà làm khách, làm sao có thể đối xử với khách quý của người khác như vậy. Nhưng thấy Trình Uẩn Chi không có ý giữ hắn lại, Lâm Chiêu đành nhắm mắt cáo từ.

Trình Uẩn Chi đối với Bạc Cảnh Khiêm quả thật là "mắt không thấy thì lòng không phiền," nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô của Lâm Chiêu, ông không khỏi thở dài. Khi nhóm người rời khỏi Trình trạch, ông lắc đầu:

"Thật đáng tiếc cho Lâm Chiêu."

Nói xong, ông quay sang nhìn Bạc Nhược U:

"Tiểu Nhược, con thật sự không hối hận chứ?"

Bạc Nhược U bật cười:

"Vì sao phải hối hận?"

Nụ cười nàng chợt nhạt đi, giọng trầm xuống:

"Nghĩa phụ, nếu không truy cứu chuyện hôn sự này nữa, sau này chúng ta cũng nên giữ khoảng cách với Lâm công tử."

Trình Uẩn Chi gật đầu, lại thở dài.

Bên ngoài Trình trạch, Bạc Cảnh Khiêm thật sự có ý định đến Lâm phủ, liền ra lệnh cho xe ngựa đưa hắn đến đó trước, sau đó mới đưa Hồ thị và Bạc Nghi Nhàn về. Trên xe, Bạc Nghi Nhàn lo lắng nói:

"Phụ thân, mẫu thân, hình như Lâm Chiêu ca ca vẫn chưa biết gì về chuyện này."

Hồ thị nhướng mày:

"Biết thì đã sao? Hôn ước mười năm là giữa con và hắn, chứ không phải ai khác. Phụ thân con hôm nay đi Lâm phủ, chính là để định ngày thành hôn cho con và Lâm Chiêu. Khi ngày đã được định rồi, con chỉ việc an tâm chờ ngày xuất giá là xong."

Bạc Nghi Nhàn siết chặt khăn tay:

"Chẳng phải phụ mẫu nói... Nhị muội năm đó bệnh rất nặng sao? Vì sao giờ lại trổ mã yêu kiều thế này?"

Không chỉ có dáng vẻ yêu kiều, nàng còn đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn.

Hồ thị và Bạc Cảnh Khiêm nhìn nhau, rồi Bạc Cảnh Khiêm lên tiếng:

"Trình Uẩn Chi đã nói không muốn hôn sự này, hẳn là thực lòng. Không cần phải suy nghĩ nhiều, họ đã chấp nhận ở bên ngoài thì cứ để vậy. Chúng ta về thương lượng với lão Nhị, cùng lắm thì đợi thời gian thích hợp sẽ đến thăm một chuyến. Gần đây triều đình bất ổn, ta cũng không có tâm tư để lo chuyện này. Chỉ cần không làm hỏng hôn sự của Nhàn nhi là tốt rồi."

Bạc Cảnh Khiêm nói vậy, Hồ thị cũng gật đầu, rồi nói thêm:

"Chỉ là để tránh bất trắc, nếu Lâm Chiêu chưa biết, thì không nên để cậu ấy biết. Con và Dật Hiên khi ở cạnh cậu ấy, nhớ tìm cách ngăn cản để cậu ấy ít lui tới Trình trạch, tránh sinh thêm rắc rối."

Nói xong, bà nhíu mày đầy chán ghét:

"Nha đầu đó chẳng phải làm ngỗ tác ở nha môn sao? Sao lại không biết giữ gìn chút nào! Năm xưa đã có mệnh cách hung sát, giờ còn đi làm cái nghề tiếp xúc với người chết, thật tốt nhất là cách xa nó một chút."

Bạc Cảnh Khiêm không muốn để tâm đến những mưu toan vặt vãnh của mẹ con họ, chỉ nghĩ đến việc hôm nay đi gặp Lâm Hòe, ngoài chuyện hôn sự của đôi trẻ, còn có vài vấn đề khó khăn trong triều đình mà hắn muốn bàn bạc tỉ mỉ với Lâm Hòe.

...

Sau khi người Bạc gia rời đi, cha con Trình Uẩn Chi trở lại cuộc sống như thường ngày. Dù gặp mặt có chút đột ngột, nhưng một khi đã đối mặt, cũng bớt đi chuyện phải đến Bạc phủ. Dù sao một số lễ tiết xã giao cũng khó tránh khỏi.

Trình Uẩn Chi như nhớ đến chuyện gì đó, liền nói:

"Hai ngày nữa là Thanh Minh, cần phải đi tế bái phụ mẫu con. Chúng ta tự chuẩn bị đồ lễ để đi tế bái là được."

Bạc Nhược U gật đầu đồng ý. Qua buổi trưa, nàng mới đến nha môn. Khi đến nơi, Ngô Tương và Tôn Chiêu vẫn đang thẩm vấn vụ án thôn Hắc Thủy. Đến bước này, mọi hài cốt đều đã được khám nghiệm và ghi chép đầy đủ, không còn việc gì cần nàng giải quyết. Nàng định rời đi, nhưng đột nhiên có người đến phủ nha báo quan, nói rằng trên phố vừa xảy ra một vụ phóng ngựa giẫm chết người.

Ngô Tương không còn cách nào khác, đành phải đi đến hiện trường. Do nơi xảy ra sự việc là phố đông người, ban đầu hắn định dẫn Hồ Trường Thanh đi cùng, nhưng khi hỏi mới biết Hồ Trường Thanh đã mấy ngày không đến nha môn điểm danh. Bạc Nhược U thấy vậy, bèn nói:

"Để ta đi cùng bộ đầu cũng được."

Ngô Tương có chút do dự:

"Nơi phố xá đông đúc, muội là nữ tử, ta chỉ sợ người ngoài bàn tán."

Bạc Nhược U bật cười:

"Lần trước đã nghiệm thi bên ngoài rồi, bộ đầu không cần kiêng kị việc này."

Ngô Tương muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Chính lần trước, vì mang nàng đi nghiệm thi bên ngoài, đã khiến nàng bị hung thủ nhắm đến. Hắn vốn nghĩ sau này đến nơi đông người sẽ mang Hồ Trường Thanh đi cùng. Nhưng nghĩ đến hành vi gần đây của Hồ Trường Thanh, hắn nhíu mày, nói:

"Trường Thanh dạo này không biết làm sao, trước kia vốn rất đáng tin, nhưng từ sau Tết, nghiệm thi thì qua loa, ngay cả việc đến nha môn cũng ít."

Cuối cùng, Ngô Tương vẫn quyết định để Bạc Nhược U đi cùng hắn.

Nơi xảy ra sự việc là ở ngõ hèm Lư gia. Khi đến nơi, Bạc Nhược U có chút kinh ngạc. Khu vực này gần chợ phía Đông, từu quán và trà lâu san sát hai bên đường, đường phố cũng khá rộng rãi. Vào giờ này, vẫn chưa phải lúc bách tính lui tới đông đúc nhất, tại sao lại có kẻ phóng ngựa giẫm chết người?

Giờ là sau giờ Ngọ, đường phố bất ngờ náo loạn vì một vụ án mạng, dân chúng vây xem đông đúc. Chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra nơi xày ra vụ việc. Xe ngựa dừng lại gần đó, Ngô Tương đã dẫn theo nha sai đến hiện trường. Thấy quan sai đến, bách tính lập tức lùi lại vài bước, không muốn dính líu đến rắc rối.

Nhờ vậy, ngay khi Bạc Nhược U vừa xuống xe, nàng liền thấy người nằm trên mặt đất.

Trên đất là một nam tử chừng ba mươi tuổi, dáng vẻ đôn hậu, mặc áo vải thô màu nâu. Lúc này, ngực ông ta bị lõm xuống một cách quái dị, máu nhuộm đỏ nửa thân, chảy lan ra đến cách dưới thân hơn một thước.

Bên cạnh thi thể là một phụ nhân mặc áo xanh vải thô, đang phủ phục khóc lóc thảm thiết.

Ngô Tương tiến lên, thăm dò gáy của người đàn ông, quả nhiên người này đã chết. Phụ nhân kia nước mắt giàn giụa, quỳ gục xuống mặt đất:

"Đại nhân, cầu xin đại nhân làm chủ cho dân phụ, phu quân của ta đã bị ngựa giẫm chết. Hắn còn sống sờ sờ mà bị giẩm chết thế này!"

Ngô Tương ngước mắt quan sát xung quanh, chỉ thấy bên đường có hai chiếc xe ngựa và năm, sáu con ngựa lẻ đang đứng trước cửa trà lâu cách đó không xa. Dân phụ thấy hắn nhìn sang liền lập tức nói:

"Đại nhân, người đã hại chết phu quân của ta vẫn còn ở trong trà lâu đó. Sau khi giẫm chết phu quân ta, bọn họ thấy không thể cứu được, liền vào trà lâu và nói sẽ chờ quan phủ tới rồi sẽ giải thích..."

Ánh mắt phụ nhân tràn đầy khẩn cầu nhìn NgôTương. Ngô Tương xoay người, nhìn Bạc Nhược U:

"Tiểu Bạc muội, tới xem qua đi."

Giữa những tiếng xì xào bàn tán của bách tính, Bạc Nhược U tiến lên phía trước, kiểm tra vết thương của người chết, sau đó đứng dậy quan sát dấu vết để lại trên mặt đất cách đó không xa.

Một lát sau, nàng quay lại hỏi người phụ nữ:

"Phu quân ngươi có phải bị đụng ngã từ phía sau trước, rồi mới bị giấm lên không?"

Người phụ nhân không hề do dự, gật đầu đáp:

"Đúng vậy, phu thê chúng ta đang bán đồ chơi ở đây, phu quân vừa từ phía bên kia đường bước sang, không hề nhìn thấy phía sau. Đúng lúc đó, nhóm người kia phóng ngựa tới, trước tiên dụng phu quân ta ngã xuống đất, rồi móng ngựa của một người lại giẫm lên, khiến phu quân ngay tại chỗ phun máu..."

Bạc Nhược U nghe xong, không nói gì, chỉ quay đầu nhìn Ngô Tương. Ngô Tương thấy thế, hỏi:

"Sao vậy?"

"Vết thương gây tử vong là do bị giẫm lên ngực, khiến xương ức và xương sườn bên trái gãy nát, mảnh xương hẳn đã đâm vào tim, khiến người này mất mạng. Trên người còn có vết trầy và ứ đọng, nếu muốn khám nghiệm kỹ hơn, cần đưa thi thể về nghĩa trang."

Ngô Tương gật đầu, siết chặt thanh đao giắt bên hông, rồi xoay người bước vào trà lâu. Một người có thể giẫm chết người nhưng vẫn ung dung chờ trong trà lâu, hẳn là con cháu nhà quyền quý.

Vào đến trà lâu, Ngô Tương liếc mắt về phía góc Tây Bắc, nơi có một nhóm người ngồi và đứng lố nhố. Trong số đó, sáu người đang ngồi đều mặc hoa phục, vừa nhìn qua cũng biết là kẻ giàu có quyền thế. Ngô Tương nhíu mày, tiến lên phía trước:

"Ta là bộ đầu nha môn Kinh Triệu Doãn. Vừa rồi phóng ngựa giẫm chết người trên đường, ai trong các ngươi là kẻ gây chuyện?"

Những người ngồi đó đều là các công tử trẻ tuổi chừng 20. Nghe câu hỏi của Ngô Tương, vẻ mặt mấy người đều không lộ chút lo lắng, thậm chí một người trong đó còn nhấc tách trà, thở dài:

"Là tùy tùng của ta -"

Hắn giơ ngón tay chỉ về phía một gã thị vệ đứng bên cạnh, thị vệ kia cúi đầu, còn người công tử kia tiếp tục nói:

"Việc này quả là lỗi của chúng ta. Tuy nhiên, người kia cũng không hoàn toàn vô can, thấy chúng ta cưỡi ngựa đến mà không tránh né, mới dẫn đến sự cố này. Người hầu của ta có thể giao cho phủ nha xử lý, chỉ mong các ngươi phân xử công bằng."

Ngô Tương liếc nhìn tên thị vệ, rồi ánh mắt lại dừng trên đám công tử:

"Làm phiền các vị đi cùng ta ra ngoài, chỉ rõ xem con ngựa nào đã giẫm chết người."

Nghe vậy, mấy người kia lộ vẻ không kiên nhẫn, công tử vừa chỉ tay lại thở dài:

"Thôi, chúng ta đều là người biết lý lẽ, chỉ thì chỉ vậy."

Hắn dẫn đầu đi ra ngoài, những người khác cũng đứng dậy theo sau. Ra khỏi trà lâu, hắn chỉ vào con tuấn mã màu nâu:

"Chính là con ngựa này. Nếu ngươi thấy nó cũng có tội, nha môn các ngươi cứ mang cả nó về cũng được."

Bọn họ vừa ra ngoài, liền thu hút sự chú ý của Bạc Nhược U. Nàng tiến gần vài bước, lắng nghe được cuộc đối thoại.

Ngô Tương lại hỏi:

"Khi đó tình huống cụ thể thế nào?"

Công tử dẫn đầu không nói thêm, dứt khoát để người hầu của mình lên tiếng. Gương mặt người hầu trắng bệch, đầy vẻ căng thẳng. Nghe hỏi, hắn tiến lên nói:

"Chúng ta theo xe ngựa mà cưỡi ngựa đến đây, do đường đông người nên không nhìn rõ phía trước, vừa đi vừa thét lớn. Khi đó mọi người khác đều đã tản ra, chỉ có người này vẫn đứng yên trên đường, thấy chúng ta cũng không tránh."

Vừa dứt lời, một công tử khác trong nhóm hoa phục cười nhạo:

"Có khi nào là cố ý đâm vào để đòi bạc của chúng ta?"

Người phụ nhân ngồi bệt dưới đất nghe thấy, liền khóc thét to hơn:

"Rõ ràng là các ngươi đụng phải, nhìn thấy nhiều người mà không giảm tốc độ ngựa. Phu quân ta đi đứng bất tiện, không kịp tránh, bị các ngươi đụng ngã xuống đất, người phía sau không ghìm ngựa, nên mới giẫm chết hắn ngay tại chỗ! Sao các ngươi có thể đổi trắng thay đen như vậy?"

Người phụ nhân vừa tức giận vừa đau xót, nói xong lại quay nhìn bách tính xung quanh:

"Lúc đó mọi người đều nhìn thấy, van cầu các người nói một câu công đạo... Các người đều thấy mà, xin hãy vì ta mà lên tiếng..."

Ánh mắt khẩn cầu của phụ nhân lướt qua từng người, nhưng sau khi nàng dứt lời, không một ai lên tiếng. Một số người chỉ đến sau khi chuyện đã xảy ra, còn những người tận mắt chứng kiến cũng e dè trước đám công tử có vẻ xuất thân cao quý, không ai dám mở lời.

Phụ nhân càng thêm tuyệt vọng, trong khi trên gương mặt của mấy công tử trẻ tuổi thoáng hiện vẻ khinh thường. Một người trong số đó lên tiếng:

"Được rồi, giờ cũng đã biết ai giẫm trúng người, cứ mang về rồi xử lý cho rõ ràng. Nha môn các ngươi làm việc cũng nên nhanh gọn một chút."

Người hầu nghe vậy liền lập tức gật đầu:

"Là ta... Là ta phóng ngựa giẫm chết người. Dù người kia có đôi chút kỳ quái, nhưng người bị ta giẫm chết, ta nhận lỗi. Ta sẽ theo các ngươi về nha môn."

"Ngươi nói bậy!" Phụ nhân trên mặt đất kêu lên, giọng đầy phẫn uất, "Không phải ngươi! Ta nhớ rõ là công tử mặc hoa phục đã giẫm chết phu quân ta, không phải hạ nhân. Các ngươi định đẩy người gánh tội thay sao?"

Nàng khóc đến khàn cả giọng, sợ rằng lời mình nói sẽ không được tin, lại quay sang bách tính vây quanh:

"Có ai thấy được không? Van cầu các người làm chứng giúp ta, xin hãy giúp ta... van cầu các người..."

Người dân xung quanh đứng im lặng không ai dám lên tiếng, thậm chí có người còn muốn quay lưng rời đi. Nước mắt của người phụ nhân rơi lã chã, ôm chặt thi thể phu quân mà không biết phải làm gì. Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên.

"Các ngươi đang nói dối. Nàng ấy nói mới là thật. Khi các ngươi đụng phải người, rõ ràng là từ phía sau, phu quân nàng không hề cố ý đứng trên đường không di chuyển. Hơn nữa, người cưỡi ngựa đụng trúng không phải là người hầu, mà là..." Bạc Nhược U giơ tay chỉ vào một công tử mặc áo lam, kẻ từ đầu đến giờ chưa nói lời nào.

Vừa nghe nàng chỉ đích danh, sắc mặt mấy công tử trẻ tuổi vốn không hề sợ hãi nay đã thay đổi. Một người trong số họ nhíu mày quát lớn:

"Ngươi là ai?"

Ngô Tương cười nhạt, đáp:

"Vị cô nương này là ngỗ tác của nha môn chúng ta. Các ngươi đã có hiềm nghi nói dối. Tốt thôi, xin mời các vị theo chúng ta về nha môn, để làm rõ xem ai là người cưỡi ngựa đả thương người."

Một thanh niên mặc áo xanh khinh khỉnh nhìn Ngô Tương, chỉ vào người dẫn đầu, nói:

"Ngươi có biết vị này là ai không? Đây là Nhị công tử của Trung Nghĩa Bá phủ." Rồi lại chỉ sang công tử áo lam bên cạnh, "Còn vị này là công tử của Hộ bộ Thượng thư. Ngươi có mời nổi họ về nha môn không?"

Ngô Tương nghe vậy, lông mày thoáng nhíu lại. Dù đã biết những người này không phải tầm thường, nhưng Trung Nghĩa Bá phủ và Hộ bộ Thượng thư quả thật vượt xa dự liệu của hắn. Tuy nhiên, hắn vẫn nghiêm giọng đáp:

"Hoàng tử phạm pháp cũng phải xử tội như thường dân. Hai vị công tử dù xuất thân cao quý, chẳng lẽ còn cao quý hơn cả hoàng tử? Nếu không muốn về nha môn, chúng ta có thể lý luận ngay tại đây, để cho mọi người xem Trung Nghĩa Bá phủ và Hộ bộ Thượng thư có dám hành hung người vô tội hay không."

Dù là con cháu quý tộc, nhưng đám công tử cũng không muốn lý luận ngay nơi phố xá đông người, nhất là khi đã có người tận mắt chứng kiến sự việc. Nhị công tử Trung Nghĩa Bá phủ, Phùng Diệp, liền cất giọng bình thản:

"Thôi được, nếu đã thế, về nha môn để hỏi cho rõ ràng cũng chẳng có gì đáng ngại."

Thấy Phùng Diệp lên tiếng, vị công tử Hộ bộ Thượng thư, Vệ Diễn, có chút căng thẳng. Phùng Diệp chỉ ung dung nhìn hắn, rồi dặn dò gã sai vặt mấy câu. Gã sai vặt lập tức rời khỏi đám đông, không biết đi đâu.

Ngô Tương thấy tình hình khó lường, không truy cứu thêm, lập tức cho người đưa bọn họ lên xe ngựa về nha môn. Lúc này, Phùng Diệp bước đến trước mặt Bạc Nhược U, cất tiếng hỏi:

"Cô nương, làm sao biết người phóng ngựa không phải là người hầu?"

Bạc Nhược U không vội trả lời, chỉ quan sát đám người một lúc. Thấy hắn hỏi, ánh mắt nàng trở nên lạnh lùng:

"Ta vừa kiểm tra bàn đạp trên yên ngựa, thấy có dính vết bùn đất đỏ nâu, loại đất này rất tốt để trồng hoa. Trong số các vị ở đây, chỉ có trên giày của công tử áo lam là có dính loại bùn này."

Phùng Diệp nhíu mày, cúi xuống xem xét bàn đạp. Bàn đạp đã lâu không lau chùi, dính không ít bùn, và quả thật vết bùn đất có màu sắc khác thường. Hắn nhếch môi cười, đột nhiên chuyển chủ đề:

"Xem ra cô nương không nhận ra ta."

Câu nói này khiến Bạc Nhược U có chút kinh ngạc. Phùng Diệp cười sâu thêm:

"Mấy ngày trước chúng ta vừa gặp nhau, cô nương đã quên rồi sao?"

Nói xong, hắn xoay người lên xe ngựa, nhanh chóng khuất sau tấm rèm. Ngô Tương gọi hai nha sai đi theo nhóm người, rồi cho người đưa thi thể về nghĩa trang, dẫn theo cả người phụ nhân. Khi quay lại, thấy Bạc Nhược U có vẻ ngẩn ngơ, hắn hỏi:

"Sao thế? Vừa nãy người kia là ai?"

Bạc Nhược U lắc đầu:

"Ta không nhận ra."

Không chỉ không nhận ra, nàng còn cảm thấy mình chưa từng gặp người này. Nhưng người kia lại nói với vẻ chắc chắn, khiến nàng không khỏi suy nghĩ, mà vẫn không tìm ra manh mối.

Dự tính đưa nhóm công tử về nha môn, Ngô Tương biết việc này không đơn giản, chỉ sợ cả Tôn Chiêu cũng thấy khó xử. Bạc Nhược U thấy vậy liền nói:

"Bộ đầu, nghĩa trang để ta lo, ngài về nha môn trước đi. Xong việc ta sẽ đưa nghiệm trạng đến."

Ngô Tương không khỏi cảm kích, liền đồng ý. Hắn dẫn theo những người buôn bán có thể làm chứng trở về nha môn.

Bạc Nhược U ngồi xe ngựa đến nghĩa trang, cẩn thận nghiệm thi lần nữa. Sau khi viết xong nghiệm trạng, mặt trời đã ngả về Tây. Nàng lên xe ngựa trở lại nha môn để giao nghiệm trạng.

Vừa đến cửa nha môn, Bạc Nhược U liền cảm nhận bầu không khí khác thường. Lúc rời đi, mọi người trong nha môn còn tỏ vẻ thoải mái, nhưng giờ đến cả người gác cổng cũng câm như hến.

Trong lòng nàng dâng lên một dự cảm không lành. Đúng lúc ấy, nàng nhìn thấy phụ tử Lâm Hòe từ phía chính sảnh bước ra. Cả hai người nhìn thấy nàng, sắc mặt chợt biến đổi.