Hắc Hoàng Hậu

Chương 32: Phi Lễ




Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu

Trên thảo nguyên, vạn vật đều ăn kiếm ăn.

Sâu ăn cỏ, ếch ăn sâu, rắn ăn ếch, điểu ăn rắn.

Điểu chính là đỉnh của chuỗi đồ ăn.

Mà ưng lại là vương của điểu thảo nguyên.

Nó bay cũng đủ cao, cánh nó to mà có lực, móng vuốt sắc bén. Nhất là có điểm thần kỳ chính là, mặt có nhòn nhọn trông giống như mặt người.

A Lộc nhìn thấy chim ưng hướng mình bay lại. Ba thúc nói ưng chỉ bắt vật còn sống, thịt bò đã chết, vậy còn mình là vật sống.

A Lộc cảm thấy Ba thúc nói không sai, ưng kia khẳng định vì mình mà bay tới.

Chỉ là nghĩ đến việc chim ưng bay tới, cũng không có khả năng có thể bắt mình lại, giờ phút này thân thể hắn không di chuyển được, thậm chí xoay người còn khó khăn. Chỉ có thể trơ mắt nhìn ưng bay đến.

Tốc độ của nó cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bay đến.

Hơn nữa A Lộc cảm thấy nó thật giảo hoạt, khi nãy khi Ba thúc cùng muội muội đều ở đây, chim ưng này chỉ bay lượn trên không trung. Bây giờ một mình đơn độc thì lại lao xuống.

Tuy rằng xoay người khó khắ, nhưng A Lộc đã xoay sở rút được thanh đoản đao. Mắt thấy nó bay lại đây, bóng đều bao phủ lấy hắn, hắn chủ động dồn lực nắm thanh đao, hướng vung tới con ưng.

Ưng vững vàng lao xuống, mục tiêu không phải người ngày, chính là trên người người này có đồ vật hấp dẫn nó, nó bồi hồi thật lâu, vẫn là không nhịn được mà vọt xuống. Chỉ là sắp đến trước mặt, bỗng nhiên nó cảm giác được hơi thở nguy hiểm.

Nó liền dựa vào tực giác né tránh nguy hiểm. Nó là bá chủ thảo nguyên, quái vật hai chân (con người) cũng là quái vật.

Hai chân có thể sử dụng vật nhòn nhọn bắn trúng nó, rất nhiều lần nó thiếu chút nữa bị bắn trúng.

Cảm giác được móng vuốt chính mình sắp bắt được đồ vật hấp dẫn kia, nó lại phi né tránh. Qủa nhiên một luỡi dao sắc bén lướt qua nó, chỉ chậm một chút móng vuốt sẽ bị tước đi, chim ưng này chỉ là một chim ưng trẻ, mao đều dựng đứng.

A Lộc thầm hô một hới, một thân đổ mồ hôi lạnh.

Lúc này thấy phía trước là một bóng đen phi tới.

A Lộc thấy Đại Hắc chạy như bay lại đây, thô bạo nâng vó ngựa đá rớt chim ưng bằng một chân.

A Lộc xem còn cảm thấy đau.

Chim ưng có lẽ bị dẫm ngốc, không nghĩ tới chinh mình sẽ bị một con ngựa giẫm, chờ nó phản ứng lại, liền bay về phía Đại Hắc.

Miệng ưng như mũi giáo đột nhiên lao tới, khi thế rào rạt.



Mắt thấy Đại Hắc sắp bị chim ưng kia mổ, kết quả bay đến trước mặt liền thấy Đại Hắc nâng chân đạp nó bằng một chân. Trước tiếp đá ưng văng tới trước mặt A Lộc.

Cảnh tượng trước mắt hóa thành hài kịch, A Lộc nhìn đến choáng váng. Không nghĩ đến Đại Hắc lại lợi hại như vậy.

Ngẩng đầu nhìn đến muội muội ngồi trên lưng Thứ, đang chậm rì rì đi tới.

Đại Hắc uy mãnh lần đầu tiên đến trước mặt muội muội, liền bị muội muội vỗ đầu, bộ dáng Đại Hắc liền cực kỳ vui vẻ, cái duôi nghoe nguẩy.

A Lộc nhìn trước mắt mình là một đống lớn chim điểu, hai mắt nó thập phần ai oán.

Tiểu Thần Hữu trượt xuống ngựa, bò tới trước chim lớn trước mặt, chảy nước miếng, chỉ chim ưng nói với A Lộc: “Ca cao, ăn, ăn ngon.”

A Lộc dở khóc dở cười.

Lão Ba nghe thấy động tĩnh, cho rằng có sự tình gì, chạy lại đấy, kết quả nhìn thấy trước mặt A Lộc là cánh chim ưng lớn, bị dọa nhảy dựng.

Chim ưng vốn có truyền thuyết được chùa A Thỏa nuôi dưỡng, chính là chim thánh, một thiếu niên nằm không thể động đậy, một tiểu hài tử chưa biết đi, hai con ngựa, liền đem chim ưng này đánh rơi xuống?

Lão Ba liền cảm thấy có điểm không tưởng tượng nổi.

Có thể nhìn nhầm rồi hay không, kia không phải là chim ưng, mà chỉ là chim bình thường.

Chính là nhìn đến ưng kia nâng mặt lên, cư nhiên còn có biểu tình ủy khuất, giống như con người, lão Ba lại cảm thấy hồ đồ. Lưng còng phía sau đều cảm thấy có chút tê dại.

Nghe được tiểu gia hỏa nói muốn ăn…….

Lão Ba vội lắc đầu.

“Không thể ăn, đây là chim thánh, có thể biết trước nguy hiểm, có linh trí.”

Tiểu Thần Hữu nghe nói không thể ăn, một đôi mắt to trừng mở lớn, nhìn lão Ba.

Lão Ba cảm thấy bất đắc dĩ, nhìn ta như vậy, nhưng cũng không thể ăn.

“Buổi tối Ba thúc nấu cho ngươi đồ ăn ngon khác.”

Thật vất vả phát hiện đồ vật, lại không thể ăn, Tiểu Thần Hữu lại ngồi trên lưng Đại Hắc đi nơi khác chơi.

Lão Ba nhìn điểu có chút sợ, mở miệng nói:

“Ngươi nhìn nó chút, khiến cho nó bay đi.”

A Lộc gật gật đầu.



Nhìn Ba thúc đi rồi, nhìn diểu lớn bên người hấn, một bộ dạng bị thương nghiêm trọng.

Chính là nhìn thấy nó bò trên mặt đất, nâng móng vuốt, kéo quần áo của chính mình xé mở……..

Vẻ mặt A Lộc bực tức.

Hắn vừa mới vung đao tiêu tốn hết sức lực, mà muội muội nghe nói không thể ăn liền cưỡi ngựa đi chơi. Lão Ba nói đây là thánh điểu liền không động tới đi mất. Chính là bây giờ không thể nghĩ đến thánh điểu sẽ cởi quần áo của mình.

Quần áo A Lộc vốn dĩ không có đai, lão Ba vì để tiện cho hắn phơi vết thương nên đã đều vén lên.

Chính là hiện tại không thể đứng lên, đại điểu què một bên cánh dùng một móng vuốt hoàn toàn xé rách quần áo.

Lộ ra xương sườn thiếu niên gầy gò, dáng người mảnh khảnh. Còn có các miệng vết thương ngang dọc đan xen, ứa máu, lớn bé khác nhau.

Tựa hồ ưng cũng không nghĩ tới tình huống này.

Nó chỉ là rất tò mò thứ trên người thiếu niên hấp dẫn mình. Không nghĩ tới một móng vuốt đem quần áo người khác xé rách.

Ưng trưởng thành thật to lớn, thân thể có thể bằng cái bàn lớn. Mà nhìn chim ưng tước mặt, cùng lắm trông như diều hâu, vẫn chỉ là một con ưng nhỏ.

Gương mặt ưng kia biểu tình thập phần phong phú, tựa hồ còn có điểm hổ thẹn.

Mặt A Lộc đỏ lên, khó thở. Hắn cư nhiên lại bị một con chim khi dễ.

Kết quả chỉ thấy con chim này thò qua tới, dùng móng vuốt đem quần áo hắn đắp lên…….. đắp lên…… còn lộ ra một biểu cảm tươi cười lấy lòng.

Nhưng thời điểm đắp quần áo lên, ưng đụng phải dây trên cổ hắn, bỗng nhiên nhảy dựng lên. Bất quá cánh nó bị thương, nhảy một nửa liền rớt lại xuống mặt đất, chỉ nghe tiếng “thịch” vang thật lớn.

Điểu lớn ngã thật nghiêm trọng, cỏ cùng bụi đất bay tứ phía.

A Lộc phát hiện một chút vấn đề. Hình như con chim này chính là muốn đồ vật đeo trên cổ mình.

Nghĩa thế lại nhìn lên phía trên giống như lại có một con chim lớn bay lượn. Con chim này cũng có chút cảm giác nóng hầm hập, A Lộc liền biết nguyên nhân là do cái vòng thiếc muội muội nhặt về.

Quả nhiên liền thấy chin ưng kia vẻ mặt khát vọng nhìn về phía mình.

A Lộc cầm vòng thiết, đưa tới miệng, lần trước hắn thử qua liền thấy chiếc vòng thiếc này có thể thổi ra âm thanh.

“Hô hô…….”

A Lộc không còn nhiều khí lực, lần trước thổi ra âm thanh, lần này chỉ thổi ra tiếng vang hô hô.

Lại thấy con điểu ngu xuẩn trước mặt nghe âm thanh như ngây dại, một tiếng “Thịch” vang lên, té xỉu.