Hắc Hoàng Hậu

Chương 10: Mã Vương




Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu

Trời đã sáng.

A Lộc mở mắt ra, phát hiện chính mình đang nằm trên mặt đất, dựa đầu trên cái chăn cỏ, thân thể lại không lạnh, bởi vì trên ngực hắn còn có một tiểu hài tử đang nằm bò, nghiêng mặt, ngoan ngoãn ghé vào bụng của chính mình.

Đống lửa hôm qua đã tắt, dư lại một đống tro.

Nhìn đến hài tử đen, mới nhớ tới chính mình hôm qua cứ như thế liền ngủ mất. Hắn không nhớ thời điểm mình ôm muội muội ngủ. Muội muội thật mềm, nho nhỏ, giống như một cái lò sưởi nhỏ.

A Lộc nhìn muội muội trong lồng ngực, ngủ ngoan quá, thịt đô đô bẹp bẹp, lông mi thật dài.

A Lộc cẩn thận đặt muội muội lên trên chăn cỏ, thấy trên mặt đât là vết có vết vó ngựa, vết rất sâu, A Lộc buồn bực thời điểm quét rác giống như không có vết này.

Con ngựa kia cũng không thấy.

A Lộc đẩy cửa ra, nhìn một mảng mênh mang bang trắng tinh, vẻ mặt ngây ngốc.

Cỏ trên thảo nguyên bị đông thành từng bụi, bên trên phủ một lớp bang trong suốt.

Khắp thảo nguyên sáng lấp lánh. Thật xinh đẹp.

Bất quá cũng thấy ngựa, đêm qua nhìn thấy một con hắc mã, giống như giấc mộng, không biết là thật hay là giả.

A Lộc đóng kỹ cửa, một lần nữa nhóm lửa lên, tối qua còn một tầng cháo cháy, lại thêm chút nước nấu lên, đây chính là bữa sáng.

“Kẽo kẹt!” Cửa nhà gỗ bị đẩy ra.

Trong phòng ấm áp bỗng chốc bị gió lạnh thổi tới. Lão Ba lưng còng cứng ở cửa, giống hắc ám từ thế giới của quỷ quỷ đi ra.

A Lộc dọa nhảy dựng.

“Theo ta đi” Lão Ba mở miệng nói.

A lộc nhìn thái độ của Lão Ba, cũng không cãi lại, nhanh nhẹn đem nồi nước đẩy về phía thùng dùng để đựng sữa dê, đem muội muội còn chưa tỉnh táo bọc ra sau, đi ra ngoài.

Bên ngoài gió ta thật lạnh.



Lão Ba nhìn đến tiểu hài từ trên lưng, cũng không có nói gì, chỉ tiếp tục đi về phía trước. A Lộc gắt gao đi theo sau. Dưới chân phát ra âm thanh lạo xạo.

Băng kết trên cỏ nhìn thật đẹp, nhưng đạp lên thời điểm này thực khó chịu, mỗi một bước đi đều giống bị băng kim đâm.

Ánh bình minh mọc tới. Thắp lên vạn vật càng thêm sáng, càng đẹp.

Lão Ba lưng còng thật thích cảnh tượng này.

“Ngươi tên là gì?” Lão Ba bỗng mở miệng hỏi.

“A Lộc, ta chạy nhanh, bọn họ đều gọi ta là A Lộc.” A Lộc mở miệng nói, miệng liền tản ra một làn khói trắng.

Lão Ba ừ một tiếng, không tiếp tục nói nữa.

Hắn không hỏi tên tiểu hài tử sau lưng A Lộc.

Xương khô trên núi, nhãi con như vậy làm sao sống nổi.

Hai người tiếp tục đi, bàn chân A Lộc đã không còn cảm giác đau, những bang trụ chậm rãi tan ra thành nước đá, không còn tiếng lạo xạo ma sát, mà có tiếng kẽo kẹt ướt át.

Cảm giác như vậy càng khó chịu.

Lão Ba không hỏi tên muội muội, A Lộc lại càng muốn nói.

Trên thực tế muội muội hắn còn không kịp đặt tên, cha mất rồi, mẹ tái giá, không có ai đặt tên cho muội muội, mất rồi đều không có ai biết tới.

A Lộc phải cho muội muội hiện tại một cái tên.

“Muội muội ta tên là Thần Hữu, chịu sự phù hộ của thần.” Không phải tai tinh, trong lòng A Lộc nói thêm một câu, hắn quật cường muốn cho muội muội một cái tên như vậy, về sau sẽ sống thật tốt.

A Lộc đi phía sau Lão Ba, không nghe được tiếng lão đáp lại, hắn liền không nói nữa, chính là đi một đoạn đường lại điều chỉnh lại tã lót trên lưng, muội muội giống như đã tỉnh, cảm giác được đang cử động.

Hai chân hắn thực lạnh, trên người lại thực ấm, muội muội bảo bối ở sau lưng, nóng hầm hập.

Mỗi lần A Lộc điều chỉnh lại tã lót sau lưng, Lão Ba lơ đãng thả chậm lạ bước chân, chờ hắn chuẩn bị tốt, lại tiếp tục đi như bay.



Hai người đi đã lâu. A Lộc có chút tò mò, vẫn không nhìn thấy ngựa. Năm nay mùa đông tới sớm, dê bò Tư gia sớm đã đưa trở về, A Lộc nghĩ ngựa ở núi xương khô chắc cũng bị đuổi tới nơi nào rồi.

Bỗng nghe được âm thanh ầm ầm vang lên.

Giống thiên quan vạn mã đuổi tới.

A Lộc theo bản năng dừng bước, Lão Ba lưng còng cũng dừng lại.

“Ngựa trong núi hoang dã, đặc biệt là mã vương, nếu ngươi không chú ý, bị đá chết cũng là bình thường” Lão Ba nói.

A Lộc càm thấy lời nói của Lão Ba kϊƈɦ động, bởi vì lúc trước lão nói thực điềm đạm, thời điểm ngựa chạy tới, lão duỗi về phía trước, cổ rất dài, lưng còng càng thêm rõ ràng.

“Đã biết, cám ơn Ba thúc.”

Thời điểm A Lộc chăn thả gia súc cho Tư gia chính là một tiểu tử linh hoạt thực lực, lời nói được nghe luôn là dỗ ngọt để hắn ra sức làm việc, sau đó vì tuổi quá nhỏ còn mang theo một cái muội muội bệnh tật, mới bị ném ra ngoài.

Lão Ba nghe đến cách xưng hô này, ngẩn người.

Lưng hắn còng, một đầu bạc trắng, thoạt nhìn khoảng 50 tuổi, tiểu tử này không kém hắn nhiều kêu hắn là thúc, trên thực tế tuổi của hắn còn chưa đến 30.

Lão Ba dáng người không cao, cùng thiếu niên choai choai như A Lộc không chênh lệch lắm, hai người đứng ở trên một cái ruộng dốc.

Giờ phút này nhìn bóng hai người, cực kì có nhiều điểm tương tự.

Lão Ba lưng còng trên lưng một khối thật lớn. A Lộc lại cõng một cái tã lót. Trên lưng hai người đến có một cái gì đó.

Ánh sáng mặt trời chiếu nghiêng xuống. Liền chiếu tới hai cái bộ dáng lưng còng. Hai cái bóng không sai biệt lắm kéo dài trên cỏ.

Đàn ngựa xuất hiện.

Đàn mã hùng tráng phi tới, phía sau không đếm được bao nhiêu con, cùng nhau từ bên người bọn họ phi qua.

A Lộc mở to mắt, rất là kinh ngạc.

Lão Ba xem bộ dáng thiếu niên lúc này, khóe miệng có chút tươi cười, hắn lần đầu tiên thấy nhiều ngựa như vậy, cũng hực kinh ngạc, ai có thể nghĩ đến núi xương trắng lại có nhiều ngựa như vậy.

Mà A Lộc nhìn nhiều ngựa như vậy, nghĩ đến lời Lão Ba nói mã vương kia có thể đá chết người, con ngựa dẫn đầu kia chính là hắc mã tối qua cùng chơi đùa với muội muội, không sai, trên đầu nó còn có cái bờm thật lớn, A Lộc tận mắt thấy tay muội muội kéo xuống vài lần.