Tú bà thấy người đều đến đông đủ, bắt đầu để các nàng múa thử.
Mục Tuyết chưa từng học múa, chỉ có thể dựa vào trí nhớ bản năng nhảy theo mọi người, nhưng Mục Vũ lại không được, nàng quên mất tất cả ký ức, dừng nói khiêu vũ?
Tú bà bất mãn đi tới, khi nhìn thấy khuôn mặt của Mục Vũ, hơi sửng sốt, hỏi Mục Tuyết: “Đây là?”
Mục Tuyết hành lễ: “Đây là người tú bà bảo ta mang về học quy củ.”
Tú bà không thể tin được, sửu bát quái trước mặt là nữ hài lúc đí, không khỏi nhíu mày lui về phía sau một bước nói: “Làm nàng đứng cuối cùng.”
Lời nói của tú bà có nghĩa đã từ bỏ nàng, dứt lời bà ta đi về phía trước lại nhìn nữ hài vài lần, thầm nghĩ chẳng lẽ là ánh sáng quá mờ, xem lóa mắt, coi sửu bát quái thành mỹ nữ, thật là lãng phí bạc, sớm biết như vậy, bà ta cũng sẽ không mua nàng.
Mục Tuyết áp xuống chút áy náy trong lòng, nói với Mục Vũ vẻ mặt mờ mịt: “Muội muội, ngươi đừng nhảy, qua bên kia nghỉ ngơi đi.”
Dù sao nàng cũng là nữ chủ, kiểu gì về sau cũng sẽ sống tốt, nàng ta chỉ là cướp đoạt chút quang hoàn của nữ chủ mà thôi, nghĩ như vậy, trong lòng nàng ta cũng bình thường trở lại.
Mục Vũ đầy mặt tín nhiệm gật đầu, nghe lời ngồi vào một bên.
【 Ký chủ, Bạc Ngôn Thần cũng tới đây. 】
Ngồi ở trong một góc Mục Vũ cũng chính là Thẩm Ngư rũ xuống mí mắt, mái tóc che khuất khuôn mặt nàng, cũng che khuất độ cong khóe miệng.
“Nữ chủ này cũng thực sự có ý tứ.”
【 Ký chủ muốn tư liệu nhân vật đã chuyển cho cô, cô có thể trực tiếp xem xét. 】
Thẩm Ngư theo tiếng, click mở tư liệu nhân vật Mục Vũ.
Lão nhân kia nói thê thảm thật không phải thê thảm bình thường.
Kỳ thật Mục Vũ cũng không phải tên là Mục Vũ, mà là Đoạn Hinh, là con gái của tiểu thiếp sinh ra, chính thất ngang ngược bá đạo, lão gia không dám nạp thiếp, chỉ có thể lén ở bên ngoài, mẫu thân nàng lớn lên cực mỹ, vì lão gia sinh hạ nàng, vẫn luôn ở trong nhà không hỏi thế sự.
Nhưng sau lại này bị chính thất phát hiện, phái người tới bắt, cuối cùng mẫu thân nàng bị sống sờ sờ đánh chết, mà nàng bị bán vào thanh lâu.
Nàng bị bán tới đây, cũng gặp Mục Tuyết, Mục Tuyết là xuyên qua, tự nhiên sẽ không làm nữ hài đoạt ánh sáng của nàng ta.
Khi thi đấu tài nghệ, nàng không được quý nhân nào thích, mà là bị một biến thái mua, tra tấn đến chết.
Mục Tuyết tuy rằng áy náy, nhưng tính tình của nàng ta được bị Bạc Ngôn Thần coi trọng, trực tiếp bị mang vào hậu cung, lúc sau đó là cốt truyện.
Cả đời Đoạn Hinh không thể dùng hai chữ thê thảm để hình dung, nàng chưa từng hãm hại người nào, khi không có ký ức coi Mục Tuyết thành tỷ tỷ, chuyện gì cũng nghe nàng ta, nhưng cuối cùng được đến lại là tuyệt vọng và muốn sống không được muốn chết không xong.
Nữ chủ Mục Tuyết tuy rằng là người của thế kỷ 21, nhưng vẫn coi mình trở thành nữ chủ, những dân bản xứ đó chết đều không liên quan tới nàng ta.
Thẩm Ngư thực chờ mong kế tiếp, nàng sẽ làm nàng ta chịu hết thống khổ Đoạn Hinh đã phải chịu.
Sau khi kết thúc tập luyện, tú bà đi tiếp đón khách, Mục Tuyết đi đến bên cạnh nàng nói: “Sao vậy? Không thoải mái sao?”
Mục Vũ ngẩng đầu, con ngươi lộ ra buồn ngủ, “Muốn ngủ.”
Mục Tuyết vỗ vỗ bả vai nàng nói: “Đừng ngủ a, sắp thi tài nghệ rồi, chúng ta sắp kết thúc những ngày khổ cực rồi.”
Mục Vũ nhìn phía sau nàng ra, là một nữ tử dung mạo yêu diễm, hướng bên này nhìn thoáng qua, ánh mắt bất thiện.
Mục Tuyết cũng nhìn qua đi, cũng thấy nữ tử kia, kéo kéo khóe miệng, trợn trắng mắt nói: “Ngươi đừng quan tâm, nàng ta chính là ghen ghét chúng ta.”
Nữ tử kia là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của nàng ta, bộ dạng trong số nữ tử ở đây là thượng đẳng, nhảy một chi vũ càng là đế đô nhất tuyệt.
“Ân.” Mục Vũ vỗ vỗ ghế dựa ý bảo nàng ta ngồi xuống, “Mệt mỏi thì ngồi một chút.”