Bộ dáng nam hài thống khổ làm rắn nhỏ hoảng sợ, muốn dùng linh lực giảm bớt đau đớn cho hắn, lại không làm được gì, càng đáng sợ chính là, nó đưa linh lực vào cơ thể nam hài, linh lực lại bị hấp thu tất cả, cơ thể nam hài phảng phất như hắc động hút toàn bộ linh lực của nó.
Rắn nhỏ dùng hết sức lực mới miễn cưỡng tách được linh lực đang đưa vào, thân thể lay động vài cái, đau đầu biểu hiện linh lực đột nhiên hư không.
“A Ngôn!” Rắn nhỏ không rảnh lo cho mình, nam hài đã đau đến mữ quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, trên mặt không còn huyết sắc, nó vội nhảy đến gần nam hài, cọ cọ mặt hắn, “A Ngôn, ngươi tỉnh tỉnh! Đừng ngủ được không?”
Đáp lại nó lại là bóng đêm yên tĩnh không tiếng động.
Ngay lúc rắn nhỏ muốn tiếp tục đưa linh lực vào cơ thể nam hài, một bàn tay cầm thân thể nó, ôm nó vào trong lòng.
Rắn nhỏ trong lòng vui vẻ, vừa muốn lên tiếng, đỉnh đầu lại truyền đến giọng nói khàn khàn quen thuộc.
“Ngươi có biết ngươi lại đưa linh lực vào cơ thể hắn, toàn bộ linh lực của ngươi đều sẽ bị hút hết?” Nam hài vừa mở mắt đã cảm thấy linh lực dao động, nghĩ đến chuyện rắn nhỏ hết linh lực thiếu chút nữa mất mạng, sự tức giận bao phủ đôi mắt.
Rắn nhỏ chấn động, hoảng sợ lại không thể tin tưởng ngước mắt, xác định người này chính là A Ngôn vừa đau ngất xỉu.
“Ngươi…… Ngươi là A Ngôn?”
Nam hài không trả lời vấn đề của nó, mà là kiềm chế cổ rắn nhỏ, tới gần hai tròng mắt của hắn, trong mắt lạnh lẽo hóa thành thực chất, “Ngươi không quan tâm mạng sống của mình như vậy? Vì một cái phế vật?”
Rắn nhỏ sợ hãi run bần bật, sau khi nghe xong lời nói của hắn lại tức giận, “Mới, mới không phải! A Ngôn không phải phế vật! Ngươi…… Ngươi…… Hừ!” Nó thiếu chút nữa thì nói ngươi mới là phế vật, may mà lý trí tới kịp thời.
Ngón tay nam hài nhẹ nhàng vuốt ve đầu rắn nhỏ, lại nói những câu không hề cảm xúc, “Nếu ngươi lại vì phế vật này mà bị thương, ta sẽ cắn nuốt linh hồn của hắn.”
Đồ án yêu dị ẩn ẩn phát ra hồng quanh trong đêm đen, rõ ràng là cùng khuôn mặt, nam hài lại phát ra hơi thở làm người sợ hãi, sinh vật trong vòng phạm vi tám trăm mét im như ve sầu mùa đông súc vào trong động run bần bật.
Rắn nhỏ cũng như thế, sợ tới mức nhắm chặt mắt, cảm thấy ngón tay trên đỉnh đầu tựa ngàn cân, hận không thể chạy trốn.
“Không, sẽ không, cũng không dám nữa……” Hu hu hu thật là khủng khiếp.
Chỉ cần A Ngôn không có việc gì là được, không có việc gì là được.
Sắc mặt nam hài lúc này mới tốt hơn một chút, ôm rắn nhỏ nhảy lên nóc nhà, hai chân ngồi xếp bằng, đặt rắn nhỏ lên đùi, mới bắt đầu hấp thu thiên địa hắc ám.
Rắn nhỏ cũng không dám động, chỉ sợ đại ma đầu này không vui vặn gãy đầu nó, còn chẳng được bao lâu, từng trận linh lực mãnh liệt đi vào thân thể nó, dần dần bổ sung linh lực vừa bị hút hết, thoải mái đến nỗi làm nó nheo mắt ghé vào trên đùi nam hài, tùy ý những linh lực đó tràn vào thân thể.
Kỳ thật, ở bên cạnh đại ma đầu cũng khá tốt, chỉ hai ngày, linh lực đac tiến bộ vượt bậc, khả năng không lâu sau, là nó có thể hóa thành hình người.
Tưởng tượng đến khi hóa thành hình người là có thể chơi cùng A Ngôn, nó lại đặc biệt vui vẻ, thậm chí quên mất chính mình đang ở nơi nguy hiểm, ngốc hề hề cười.
Nam hài tự nhiên nhìn thấy bộ dạng ngớ ngẩn của rắn nhỏ, nhịn xuống ý niệm muốn xoa xoa, lẳng lặng nhìn nó hồi lâu.
Hắn không giống phế vật kia phải nhìn đôi mắt mới biết được suy nghĩ của rắn nhỏ, chỉ cần vận dụng một tia hắc ám chi lực, là có thể dễ dàng biết được trong lòng rắn nhỏ nghĩ gì.
Một người một rắn ở trên nóc nhà lẳng lặng đợi, ánh trắng nhàn nhạt chiếu rọi trên người bọn họ, tốt đẹp không đành lòng phá vỡ.