Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 306: Tôi là người mù mà, tha cho tôi đi (8)




Edit: Ư Ư

Cô hưng phấn thay quần áo rồi đeo ba lô ra ngoài, đồng thời phòng đối diện cũng mở cửa.

Nói thế nào thì Thẩm Ngư cũng phải cảm ơn Đường Tần, buổi sáng lại có duyên gặp nhau, cô đi tới cười nói cảm ơn, "Cảm ơn anh nhé."

Tối hôm qua Đường Tần không ngủ cả đêm để canh chừng phòng đối diện, chờ sắc trời ngoài cửa sổ thay đổi hắn mới phát hiện ra mình đã làm chuyện ngu ngốc gì nên bây giờ khuôn mặt trở nên âm trầm không muốn nói chuyện với cô gái trước mắt.

Hắn bước về phía cầu thang, Thẩm Ngư vội bước theo, "Tôi mời anh ăn sáng được không?"

"Không ăn!"

"Tôi thật sự chỉ muốn cảm ơn anh thôi, mấy hôm trước ngày nào tôi cũng cảm thấy không yên lòng, nhưng mà đêm qua nghĩ tới chuyện anh sẽ chú ý thì tôi không còn sợ nữa."

"Ồn ào!" Khuôn mặt Đường Tần cũng không còn âm trầm như lúc nãy nữa, hắn đạp dép lê đi xuống cầu thang, ngón tay lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra ngậm bên miệng nhưng lại không bật lửa.

Thẩm Ngư nghe ngữ khí của hắn dịu hơn, cô không nói gì nữa mà chỉ im lặng đi theo sai.

Đi vào cửa hàng quen, Thẩm Ngư mua mấy cái bánh bao và một cốc sữa bò, nghe người đàn ông bên cạnh gọi mười mấy cái bánh bao và sữa đậu nành.

Đường Tần vừa quay đầu đã thấy cô đang nhìn mình chằm chằm, hắn hơi nhướng mày hỏi, "Sao vậy? Đau lòng à?"

Thẩm Ngư vội vàng lắc đầu, nhưng sự kinh ngạc trên mặt lại không giấu được, "Không phải, tôi chỉ hâm mộ anh có thể ăn được nhiều bánh bao như vậy, tôi ăn rất ít, hai cái đã thấy no rồi."

Không sai, Thẩm Ngư đau lòng, mỗi cái bánh bao một đồng, mười cái bánh bao và một cốc sữa đậu nành đã là mười mấy đồng rồi, cô nghĩ tới tấm thẻ ngân hàng còn 500 đồng của mình, còn muốn sống tới tháng sau nữa.

Gia đình nguyên thân không kém, chỉ là nguyên thân không thích xin tiền của bố mẹ, tới cái trường tiểu học tàn tật này thì cô có thể kiếm được bao nhiêu tiền cơ chứ.

Đường Tần không nói gì, hắn cầm lấy túi bánh bao và sữa đậu nành rồi đi thanh toán trong sự ngây người của Thẩm Ngư

Lúc cô lấy lại tinh thần thì người nọ đã đi rồi.

"Này anh......" Cô gọi một tiếng.

Đường Tần không dừng lại mà chỉ nói, "Đừng tiếp tục quấn lấy tôi."

Thẩm Ngư than một tiếng, người đàn ông này ngoại trừ tính tình thì những thứ khác đều tốt.

Tối hôm qua không chết, Thẩm Ngư chỉ có thể nghĩ tới hai khả năng.

Thứ nhất, Giang Thanh chính là sát nhân cuồng, bởi vì cô theo dõi, cứu hắn nên hắn mềm lòng không giết cô.

Thứ hai, cô nhờ Đường Tần chú ý làm sát nhân cuồng tới nhưng không làm được gì, hoặc là Đường Tần là sát nhân cuồng, vì cô nhờ nên không thể giết cô.

Cả hai khả năng đều cực kỳ gượng ép.

Còn có một điều quan trọng nhất mà cô vẫn không thể hiểu được

Vì sao sát nhân cuồng lại giết cô? Động cơ giết người của hắn là gì?

Cho dù hắn biến thái đến mức nào thì chắc chắn cũng sẽ có động cơ giết người chứ, ví dụ như ngày 30 tháng 6 nguyên thân bị giết cũng vì nguyên thân đã nhìn thấy hắn giết người

Nhưng mấy ngày nay cô chẳng làm gì, cũng không nhìn thấy hắn giết người, cũng không đắc tội với ai cả.

Thật sự làm cô cực kỳ khó hiểu.

Thẩm Ngư đang suy nghĩ thì đột nhiên có một chiếc xe đạp dừng lại trước mặt, ngay sau đó là một giọng nói: "Thẩm Ngư?"

Thẩm Ngư không nhìn thấy, cô nghe thấy tiếng gọi nên ngẩng đầu hỏi hỏi: "Anh là......?"

"Tôi là Giang Thanh."

"Giang Thanh? À, là anh à." Thẩm Ngư bừng tỉnh nói.

Giang Thanh ngồi trên xe đạp, mặc một bộ quần áo thể dục, sáng sớm chạy bộ chưa kịp thay quần áo, tóc mái vì đi xe đạp nên bị gió thổi sang một bên lộ ra đôi mắt hẹp dài.

Gương mặt thật ra cực kỳ tinh xảo, tinh xảo giống như trong một nhóm nhạc thần tượng, nhưng đôi mắt kia lại cực kỳ có tính xâm lược.

"Trùng hợp quá, tôi chở cô tới trường nhé, dù sao cũng cùng đường mà."

Thẩm Ngư muốn từ chối, nơi này rất gần trường, đi bộ cũng chỉ mất mấy phút, căn bản không cần ngồi xe đạp, nhưng cô nghĩ tới một chuyện nào đó nên cười nói: "Vậy thì cảm ơn anh nhiều."

Giang Thanh vươn một tay để cô ngồi xuống, mở miệng: "Tôi chuẩn bị đi nhé, bám chắc vào."

Thẩm Ngư nắm lấy thanh sắt ở ghế sau, cô ngẩng đầu cảm nhận từng cơn gió lướt qua.

Giang Thanh đi vào bãi đỗ xe, Thẩm Ngư chưa từng tới đây nên không biết phải đi tới văn phòng bằng cách nào, đúng lúc này, hắn quan tâm nói: "Tôi dẫn cô tới văn phòng."

"...... Được rồi, cảm ơn anh."

Giang Thanh dẫn cô đi, nghe vậy hắn cười nói, "Cô đừng nói cảm ơn nhiều như vậy, tôi rất vui khi giúp cô, lúc trước cô cũng từng giúp tôi mà."

Giong nói như một dòng nước suối màu hè làm người nghe có ấn tượng tốt, Thẩm – thanh khống – Ngư cũng không ngoại lệ, đầu quả tim khẽ run lên, cô thấy hắn giống như một người bạn trai ấm áp tiêu chuẩn.

Nếu không phải Thẩm Ngư mà là nguyên thân được hắn đối xử như vậy thì chắc chắn sẽ rung động.

Đáng tiếc là linh hồn trong cơ thể này lại là Thẩm Ngư, ngoại trừ chút thanh khống thì cô không có cảm giác gì cả.

Đi vào trong văn phòng, hai người tách ra, cô tới phòng nhạc dạy hai tiết rồi lại quay về văn phòng, Khương Trà đi tới,

"Tiểu Ngư, cậu thân với Giang Thanh như vậy từ lúc nào thế?" Thật ra Khương Trà đã theo sau bọn họ được một lúc lâu, nhìn thấy cô thân thiết với Giang Thanh thì có chút kinh ngạc vì từ khi vào trường cô đã rất ít nói chuyện với mọi người, cũng không biết cách làm quen với người khác.

Thẩm Ngư nghe được một tia vội vàng trong giọng nói của cô ấy, cô cầm lấy bình nước trên bàn rồi trả lời: "Tôi giúp anh ấy một lần nên quen biết."

"Giúp chuyện gì?" Khương Trà cũng phát hiện ra ngữ khí có chút vội vàng nên hơi dừng lại rồi cười nói: "Anh ấy không hay nói chuyện với giáo viên nữ, tôi hơi ngạc nhiên nên mới hỏi vậy thôi."

Thẩm Ngư cũng không quá để ý, cô trợn mắt nói nói dối, "Giúp anh ấy nhặt tài liệu bị rơi nên quen."

"Vậy à." Khương Trà chống cằm.

Thẩm Ngư: "Cô thích anh ấy à?"

Khương Trà nghe vậy khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng, cô ấy đứng lên nói: "Đâu có, cô đừng suy nghĩ vớ vẩn."

"Ồ."

Khương Trà đi rồi, Thẩm Ngư cầm bình nước đứng dậy định đi rót nước thì có bốn năm người đứng dậy nhét bình nước vào tay cô.

"Giúp tôi rót nhé, cảm ơn."

"Tôi nữa tôi nữa."

Vài người nói xong định quay về chỗ ngồi thì lại nghe thấy tiếng bình nước rơi xuống mặt đất.

Vừa quay đầu lại đã thấy bốn năm bình nước rơi xuống mặt đất, mà đầu sỏ gây tội Thẩm Ngư ngạc nhiên a một tiếng, xin lỗi: "Tôi không cẩn thận, xin lỗi mọi người, hai mắt không nhìn thấy gì nên không biết có nhiều bình nước đến vậy, xin lỗi mọi người."

Mấy người kia tức giận cũng không làm được gì, họ nhặt chai lên định đưa cho co Thẩm Ngư thì cô đã đi từ lâu.

"Tôi cảm thấy cô ta cố ý làm rơi bình nước của chúng ta!"

"Thôi thôi, tự đi rót còn hơn, tức chết mất."