Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 304: Tôi là người mù mà, tha cho tôi đi (6)




Edit: Ư Ư

Thẩm Ngư nắm chặt gậy dò đường, cô ôm bụng lắc lắc đầu, "Cảm ơn nhưng không cần đâu, tôi muốn đi WC, tạm biệt."

Nói rồi cô xoay người đi về phía WC.

Đi vào trong WC va phải một nữ sinh, nữ sinh kia đang ở rửa tay, bị cô va vào khuôn mặt lập tức trầm xuống, "Đi không nhìn đường à?"

Thẩm Ngư xin lỗi: "Xin lỗi." Nói rồi cô vào một căn phòng ngồi trên bồn cầu.

"Thay đổi, cốt truyện thay đổi." Thẩm Ngư lẩm bẩm.

【 Cái gì... Cái gì thay đổi? 】723 tạm dừng phim Hàn lại hỏi.

Khuôn mặt Thẩm Ngư tái nhợt, mím môi nói, "Ngày hôm đó, tôi té ngã gặp được Giang Thanh, nhưng mà tôi quên mất một chuyện, hôm đó nguyên thân cũng ngã nhưng lại không gặp được hắn."

【 Có thể... Có thể là hiệu ứng bươm bướm? 】

"Là hiệu ứng bươm bướm sao?" Thẩm Ngư nhắm mắt lại.

【 Ký chủ bình tĩnh lại đi, mới chết một lần thôi mà, cô có thể sống lại, đừng sợ. 】723 có chút đau lòng, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy Thẩm Ngư trở nên như vậy

Thẩm Ngư cũng biết mình có thể sống lại, không cần sợ, nhưng mà cô không nghĩ tới đêm đó mình sẽ chết.

Sự hoảng loạn này làm cô khó có thể bình tĩnh.

【 Ký chủ có muốn xem phim Hàn không? 】

Thẩm Ngư hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, cô dùng sức gật đầu, "Xem!"

【......】 quả nhiên chỉ có phim Hàn mới làm ký chủ tỉnh táo lại

-

Buổi chiều tan học, Thẩm Ngư không đi siêu thị mà lại an phận ngồi trong nhà, mãi cho đến buổi tối, bình bình tĩnh tĩnh giống như yên lặng trước giông bão.

Mà Thẩm Ngư – người vốn nên lo lắng lại đang nằm ườn trên giường xem phim Hàn, xem hết một bộ cũng đã tới 11 giờ đêm.

Một lúc sau, Thẩm Ngư chìm vào giấc ngủ.

【 Ký chủ sống lại vui vẻ. 】Âm thanh máy móc của 723 vang lên trong căn phòng yên tĩnh

Thẩm Ngư đột nhiên ngồi dậy chạm vào đồng hồ báo thức, ngày 3 tháng 6 năm 2018.

"Lại chết?" Thẩm Ngư gãi gãi tóc, vô lực thở dốc.

【 Không sai, ký chủ, cô lại chết. 】

"Mẹ nó...... Phải chết một cách rõ ràng chứ! Rốt cuộc là tôi đã đặc tội với ai mà lại bị giết giữa đêm khuya như thế!" Thẩm Ngư bực bội nhíu mày.

"Hệ hệ, lúc tôi chết không có cảm giác đau à?"

【 Có. 】

Cô chống cằm ngước mắt, "Có phải tên biến thái kia làm tôi hôn mê rồi mới giết không?"

【 Cái này......... Tôi cũng không biết. 】

"Có thể giết tôi hai lần mà không biết gì, tên biến thái này rất không tồi."

【......】

Cô xốc chăn lên đi vào trong phòng tắm, vừa đánh răng vừa tiếp tục nói chuyện với hệ thống: "Chắc chắn là tên Giang Thanh kia có điều mờ ám! Tám phần chính là anh ta!"

【 Ký chủ chắc chắn không? 】

"Từ từ!" Thẩm Ngư súc miệng, "Để tôi nhìn kỹ hơn đã."

Cô còn chưa chắc chắn 100%, nếu sai thì thế giới sau sẽ là thế giới trừng phạt.

Lại lặp lại một ngày mua bữa sáng, tới trường học.

Ra khỏi phòng học, cô không đi về phía hành lang luôn mà chờ đến khi tất cả học sinh đi qua mới đi tới WC.

Lần này không bị ngã, cũng không gặp được Giang Thanh, tất cả đều bình thường, nhưng cục đá trong lòng cô vẫn không thể thả xuống được.

Buổi chiều tan học, Thẩm Ngư về nhà xem phim Hàn, xem xong lại ngủ.

【 Ký chủ...... Cô không sợ lại chết một lần nữa à? 】723 tò mò.

Thẩm Ngư hừ một tiếng, "Tôi muốn xác định một chuyện, có phải Giang Thanh hay không!"

Một đêm qua đi.

Âm thanh máy móc quen thuộc lại vang lên 【 Ký chủ sống lại vui vẻ. 】

Thẩm Ngư ngồi dậy, cô vô lực lên tiếng: "Sao lại chết được nhỉ?"

Ngày hôm qua cô đã cố gắng tránh khỏi tất cả những sự kiện trong cốt truyện rồi mà, sao có thể chết được chứ?

"Chẳng lẽ là do tôi nghĩ sai rồi? Giang Thanh không phải là tên biến thái kia?"

【 Mỗi người đều có khả năng là sát nhân, ký chủ. 】

Thẩm Ngư thở dài, "Tôi biết rồi."

-

Thẩm Ngư ngồi trong văn phòng uống nước, suy nghĩ thật lâu bỗng nhiên nói: "Ngồi ở đây chờ chết không bằng chủ động xuất kích."

Theo cốt truyện, hôm nay nguyên thân không chết nhưng cô lại bị giết.

Người bây giờ cô nghi ngờ nhất chỉ có Giang Thanh và Đường Tần.

Phải loại trừ khả năng giết người của hai người này trước rồi mới đến những người khác.

Buổi chiều tan học, Thẩm Ngư cọ tới cọ lui thật lâu mới đi, cô dùng giới tệ để mua máy theo dõi, đạo cụ này làm cô có thể đi theo một người mà không bị phát hiện, nhưng mà trong thế giới này lại chỉ có tác dụng trong mười phút.

Giang Thanh đi ra ngoài công trường

Thẩm Ngư đi theo sau hắn, cũng không nhìn thấy hắn nên đành phải đi theo máy theo dõi.

Đoạn đường càng ngày càng phức tạp, người cũng càng ngày càng ít, nếu cô không đoán sai thì hắn đang đi về phía khu dân nghèo ngược hướng với tòa nhà nơi cô đang ở, giá nhà ở đó rất rẻ nhưng hoàn cảnh không tốt, cũng là nơi cảnh sát hay tới nhất.

Khi mười phút sắp kết thúc, Thẩm Ngư nhìn thấy hắn dừng lại.

Cô vội vàng trốn vào một lối rẽ nhỏ, may mà cô gầy nên có thể dễ dàng chui vào, nghiêm túc nghe tiếng động của bên kia.

Có rất nhiều tiếng bước chân, ngoại trừ của Giang Thanh thì còn có ba bốn người nữa.

"Lại gặp mặt rồi, lần này tao sẽ không để mày chạy trốn dễ dàng như vậy."

Giang Thanh: "Tôi thật sự không có tiền!"

"Không có tiền? Tao nghe nói mày là giáo viên ở trường tiểu học cơ mà, sao lại không có tiền được? Tao nói cho mày biết, đừng có mà rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt!"

"Mấy người muốn làm gì? Đánh người là phạm pháp!!" Giang Thanh run rẩy lên tiếng.

"Mày không đưa tiền thì ông sẽ đánh tới khi mày đưa thì thôi!"

"Cứu mạng! Cứu mạng!!"

Bên kia truyền đến tiếng đấm đá, Thẩm Ngư vội vàng chạy tới, đứng thẳng quát: "Cảnh sát tới! Cảnh sát tới rồi!!"

Mấy người kia nghe vậy lập tức dừng lại chạy đi.

Ở nơi này, cảnh sát bắt được lưu manh cũng không đơn giản là nhốt mấy ngày trong cục, trong đó có một người tên là Đường Tần xuống tay không nhẹ, cũng không ai dám kiện hắn ngược đãi phạm nhân, khóc lóc bò từ trong cục ra tới cũng không dám phạm tội nữa, phạm tội ở đâu thì phạm tội cũng không dám phạm tội ở nơi Đường Tần quản lý.

Vừa lúc nơi này cũng là nơi Đường Tần quản lý.

Thẩm Ngư cũng không biết, nàng này một tiếng kỳ thật cũng không nhiều lắm nắm chắc, nghĩ nếu là những người đó còn không đi, nàng liền mua thuốc tăng lực theo chân bọn họ dỗi.

Thẩm Ngư đi tới bên cạnh Giang Thanh, cô cúi người xuống hỏi: "Anh không sao chứ?"

Giang Thanh vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt của cô, nhìn càng gần, đôi mắt cô càng thêm thanh triệt thấy đáy, tròn xoe phản chiếu lại ánh hoàng hôn.

Hắn dùng tay che đầu nên dù bị đánh cũng không bị thương vào những nơi quan trọng, hắn thành khẩn nói cảm ơn, "Tôi không sao, cảm ơn cô."

Thẩm Ngư đứng thẳng, "Thật ra anh có thể cho bọn họ một ít tiền, những người đó có tiền thì sẽ không đánh anh nữa."