Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 302: Tôi là người mù mà, tha cho tôi đi (4)




Edit: Ư Ư

Tiếng nhạc trong quảng trường truyền đến, cô không nhịn được mà cầm gậy dò đường gõ theo giai điệu nhạc.

Đi tới gần quảng trường, Thẩm Ngư ngồi xuống một cái ghế đá, bên cạnh là hai bác gái đang tám chuyện.

Thẩm Ngư đến gần hỏi hai người: "Sao hai bác không ra kia nhảy ạ?"

Hai bác gái nhìn về phía cô cười nói: "Bác không biết nhảy nên ngồi ở đây nói chuyện linh tinh thôi."

Thẩm Ngư lại nói: "Vậy à, bác......"

Một lúc sau, Thẩm Ngư và hai bác gái cũng thân thiết hơn nhiều, sau khi biết cô không nhìn thấy lại càng thêm đồng tình.

Thẩm Ngư rèn sắt khi còn nóng, "Bác ơi, bác có biết người ở phòng trên tầng năm của tòa nhà này không ạ?"

Một bác gái là người trong tổ dân phố, bà biết tất cả những người trong tòa nhà này nên gật đầu nói: "Biết, một người là cháu, còn có ba nam một nữ nữa."

Thẩm Ngư khổ sở thở dài, "Người ở phòng đối diện phòng cháu rất hung dữ, có lần cháu đi đổ rác gặp được người phòng đó cũng đi đổ rác nên hỏi có cần đổ hộ không, vậy mà anh ta còn nói cháu xen vào việc người khác."

Bác gái cũng hơi tức giận, "Bác biết người trong phòng đó, lần nào họp cũng không tới, gõ cửa thì không mở, tức chết mất."

"Người đàn ông trong phòng đó là ai vậy ạ?" Thẩm Ngư giả vờ không thèm để ý hỏi.

Bác gái nghĩ nghĩ mới nói: "Tên là Đường Tần, hình như là làm việc trong cục cảnh sát."

Thẩm Ngư lại khách sáo thêm vài câu rồi chào tạm biệt hai người, trên đường trở về, cô giật nhẹ khóe miệng, cảnh sát à? Nếu là cảnh sát thì có lẽ không phải đâu nhỉ?

Cũng không phải, cũng có khả năng là hung thủ cảm thấy nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất thì sao? Cho nên mới không bị bắt

"Tôi cảm thấy đầu sắp nứt ra đến nơi rồi." Không phải người mù thì tốt biết bao.

【 Cố lên ký chủ! Hệ hệ cổ vũ cho cô nhé ~】

"Ngứa đòn hả, hệ hệ."

【 Hố hố hố. 】

-

Trải qua mấy ngày không có manh mối, cuối cùng buổi chiều thứ bảy cũng có một chuyện xảy ra.

Thẩm Ngư đi siêu thị mua đồ ăn như bình thường nhưng lần này lại gặp phải trộm, thật ra cô đã sớm phòng bị, tên trộm không thành công bèn chuyển thành cướp túi.

Đương nhiên là Thẩm Ngư nắm lấy túi xách không buông tay, tuy trong túi chỉ có hơn một trăm đồng nhưng vẫn là tiền mà, thần kẹt xỉ bám vào người làm cô tranh giành túi xách với tên trộm.

Anh kéo tới tôi kéo đi, ăn trộm bực bội, gã móc ra một cái dao nhỏ định đâm vào mu bàn tay của Thẩm Ngư.

Còn chưa kịp đâm xuống thì một bàn tay đã nắm lấy cổ tay gã bẻ ngược ra đằng sau, tên trộm hét lên một tiếng rồi quỳ xuống xin tha,

Người nọ nhấc chân đá vào ngực gã rồi lấy còng tay ra khóa gã lại, tiếp đó là gọi điện thoại, một lúc sau có mấy người tới mang gã đi.

Thẩm Ngư mờ mịt, đợi đến khi người kia bỏ đi cô mới đuổi theo tươi cười nói: "Cảm ơn anh nhé."

Người nọ cũng chẳng thèm nhìn cô một cái, hai tay đút túi lạnh nhạt nói: "Đừng đi theo tôi."

Thẩm Ngư tự nhiên nghe ra người này là ai, còn không phải là cái mông lạnh... Phi, mặt lạnh hôm trước à, bác gái tên hắn là Đường Tần? Còn là cảnh sát.

"Tôi chỉ muốn cảm ơn anh mà thôi." Thẩm Ngư da mặt dày tiếp tục nói: "Nếu không phải có anh thì tôi đã bị mất túi xách rồi."

Đường Tần nhướng nhướng mày, "Bao nhiêu tiền?"

"120......" Thẩm Ngư sờ sờ mũi.

Khóe mắt Đường Tần giật giật, đúng là người mù, đầu óc cũng mù luôn, vì một trăm đồng mà không cần cả mạng.

Thẩm Ngư thấy hắn bước nhanh hơn, cô phải chạy chậm mới có thể đuổi kịo, "Anh đừng đi mà."

"Cút!" Giọng nói của hắn tràn đầy lạnh lẽo và không kiên nhẫn.

Thẩm Ngư hơi dừng bước, cô lẩm bẩm: "Xứng đáng độc thân."

Hắn xoay người lạnh lùng nhìn cô: "Cô nói cái gì?"

Thẩm Ngư khó khăn nở một nụ cười, xua xua tay, "Tôi đã nói gì đâu."