Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 288: Anh gì ơi, tôi thấy ấn đường của anh biến thành màu đen này (29)




Edit: Ư Ư

Bạch Lạc vui mừng nói: "Thật sao ạ?" Nói rồi lại nhíu mày, "Chị Ngư, bả vai của chị còn đang bị thương."

Thẩm Ngư vừa nâng tay lên đã cảm thấy từng cơn đau ập đến, sắc mặt càng thêm trắng bệch, cười cười nói: "Chút đau này tôi vẫn còn có thể chịu đựng được, Uyên Thư Mặc nằm vào trong quan tài đi, để tôi bắt đầu."

Uyên Thư Mặc buông Bạch Lạc xuống rồi nằm vào bên trong quan tài thủy tinh, hắn nói: "Cảm ơn ngươi."

Thẩm Ngư phất phất tay rồi mua đạo cụ ném lên trên không.

Đạo cụ có thể làm linh hồn trở lại trong thân thể, khởi tử hồi sinh, nhưng có một tác dụng phụ, vì khi bắt đầu sử dụng nó sẽ hấp thu âm khí xung quanh gom lại xung quanh linh hồn, lúc đó sẽ xuất hiện rất nhiều ác quỷ. May mà trước khi đi vào cô đã dán bùa ở bên ngoài, cũng có thể ngăn cản được chúng trong một thời gian.

Âm khí có thể chữa trị linh hồn cũng có thể làm linh hồn cường đại, là thứ mà tất cả ác quỷ đều muốn có được.

Âm khí trong máu của Thẩm Ngư rất nặng nên có thể làm linh hồn của Uyên Thư Mặc dung nhập vào trong cơ thể nhanh hơn.

Cô lấy dao găm ra rồi nói với Bạch Lạc nói: "Bạch Lạc, cậu cầm lấy mấy lá bùa này, lát nữa những lá bùa bên ngoài sẽ bắt đầu cháy, cậu phải dán đè lên những lá bùa bị cháy và đừng để xuất hiện một lỗ hổng nào."

Bạch Lạc khẩn trương nhận lấy, thật ra cậu muốn hỏi tại sao lá bùa lại bốc cháy nhưng tình huống lúc này không có nhiều thời gian để giải thích.

Sau khi chuẩn bị xong, Thẩm Ngư thả mèo đen xuống đất nhưng hai tay của nó lại bám chặt lấy cánh tay cô không buông ra, nó yếu ớt thở dốc, "Cô muốn làm gì?"

Thái độ của Thẩm Ngư với mèo đen cũng đã thay đổi, tuy trong thân thể là vai ác nhưng dù gì cũng đã trải qua nhiều chuyện cùng nhau như vậy thì chắc cũng sẽ có tình hữu nghị, tình anh em chứ!

Cô xoa xoa đầu nó, biết mèo đen không có sức phản kháng nên xoa thêm vài cái rồi nói: "Ngủ đi, sắp về đến nhà rồi."

Nói rồi cô đứng dậy đi đến bên cạnh quan tài thủy tinh nhìn đám dây leo kia rồi lại nhìn viên trân châu đang phát sáng trên trần nhà, hy vọng trước khi đi có thể lấy được thứ này.

Đạo cụ đang bay trên không trung đã bắt đầu phát sáng chiếu xuống thân thể của Uyên Thư Mặc. Hắn cảm thấy buồn ngủ nhắm mắt lại.

Thẩm Ngư dùng dao găm cắt qua lòng bàn tay rồi bắt đầu niệm phù chú, khí đen trong máu bắt đầu đi vào trong cơ thể của Uyên Thư Mặc. Lúc này, căn phòng giống như một cục nam châm cực lớn bắt đầu hút tất cả khí đen vào bên trong.

Bạch Lạc đứng ngoài cửa khiếp sợ nhìn lá bùa bắt đầu bốc cháy. Cậu lấy lại tinh thần rồi nhanh chóng cầm lấy một lá bùa dán đè lên.

Thẩm Ngư cảm nhận được từng cơn gió lạnh thỏi vào, máu trong lòng bàn tay vẫn đang chảy vào bên trong quan tài thủy tinh, cô dùng sức rút tay lại rồi quấn khăn quanh lòng bàn tay, sắc mặt trắng bệch.

"Chị... chị Ngư, em không dán kịp tốc độ bốc cháy của nó, bây giờ phải làm sao đây?" Bạch Lạc cầm lấy một lá bùa dán lên trên nhưng tốc độ bốc cháy càng ngày càng nhanh làm cậu không thể đuổi kịp.

Thẩm Ngư nói: "Bạch Lạc, chạy tới đây, nhanh lên."

Trước khi thực hiện cô cũng đã nghĩ tới lực hấp dẫn của cô đối với ác quỷ trong ngôi mộ này, cách duy nhất là sử dụng lá bùa có giọt máu trong trái tim của cô để bảo vệ bọn họ đến khi Uyên Thư Mặc thức tỉnh rồi sử dụng đạo cụ đi lên mặt đất.

Bạch Lạc đã chạy tới, ngoài cửa không biết có bao nhiêu ác quỷ vội vàng bay vào, mà mục tiêu duy nhất của chúng là Thẩm Ngư đang ngồi trên mặt đất.

Thẩm Ngư kéo Bạch Lạc vào trong pháp trận rồi dùng dao găm cắm vào ngực, rút ta, cô dùng máu trong tim nhanh chóng vẽ bùa rồi ném lên trên không trung, lá bùa tạo thành một vòng sáng bảo vệ bọn họ.

Dưới ánh mắt của Bạch Lạc thì cậu chỉ nhìn thấy lá bùa trên đỉnh đầu đang điên cuồng rung động nhưng lại không rơi xuống dưới.

Uyên Thư Mặc phải mất thêm một phút nữa để linh hồn dung nhập vào trong cơ thể. Thẩm Ngư ôm ngực để máu chảy chậm lại, lúc này cô không thể cầm máu vì lá bùa trên đỉnh đầu cần pháp lực của cô để duy trì.

Khi linh hồn của Uyên Thư Mặc sắp dung nhập vào trong cơ thể thì đột nhiên có một cơn lốc bay vào, sương đen càng thêm mãnh liệt.

Bạch Lạc không nhìn thấy nhưng Thẩm Ngư lại nhìn thấy một con quái vật khổng lồ đang bay vào. Toàn thân nó bị sương đen bao phủ, nó mở miệng ra, vòng sáng của lá bùa bị nó làm cho xuất hiện một vết nứt, ngay cả đạo cụ trên đỉnh đầu Uyên Thư Mặc cũng suýt nữa bị vỡ nát.

Bạch Lạc bóp mũi, "Cái... cái mùi gì vậy? Hôi quá!"

Thẩm Ngư cũng muốn hỏi đó là cái quỷ gì!!

【 Con quỷ này làm ác oán, là vật hội tụ tất cả oán khí trong ngôi mộ này, độ nguy hiểm ba sao. 】

Thẩm Ngư đau đớn ôm ngực, "Trời muốn giết tôi rồi à??"

Lá bùa run rẩy mạnh mẽ, ác quỷ vây quanh vòng sáng bị nó cắn nuốt làm oán khí của nó càng tăng thêm.

Khí đen bao phủ lá bùa trên không trung, một lát sau lá bùa bắt đầu bốc cháy.

Lá bùa này làm từ máu trong tim của cô, nó vừa bốc cháy đã mang đi tất cả pháp lức trong cơ thể, Thẩm Ngư run rẩy che ngực phun ra một ngụm máu tươi.

Bạch Lạc lo lắng hỏi: "Chị Ngư...... Chị sao vậy??"

Thẩm Ngư nằm trên mặt đất, cả người vô lực, đầu đau nhức, ngay lúc cô đang định mua đạo cụ trong thương thành thị lại thấy mèo đen nhảy lên, liếm hết tất cả máu trên ngực cô.

Ngay sau đó hai mắt cô bị ánh sáng trắng chói mắt chiếu vào, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy vài sợ tóc đen rũ xuống ngực, khuôn mặt lạnh lẽo góc cạnh, đôi mắt hẹp dài tăm tối, thanh lãnh và lạnh nhạt giống như không có chuyện gì có thể làm hắn liếc mắt.

Thẩm Ngư mở to mắt nhìn Dư Trần, không thể tin tưởng định lên tiếng thì lại bị hắn che miệng lại.

Dư Trần nâng cằm cô lên, ngữ khí lạnh băng, "Ngươi muốn chết thì cũng chỉ có thể chết trong tay bổn tọa."

Dứt lời hắn thả tay ra rồi đi tới đối phó con ác quỷ kia,

Cảm giác đau đớn làm cô tỉnh táo lại vài phần, cô nhìn về phía vai ác rồi hỏi hệ thống: "Hệ ca, sao anh ta lại đi ra được?"

【 Âm khí trong máu của ký chủ rất nặng, mà đây còn là máu trong tim nữa chớ, vai ác uống vào chẳng những có thể thoát khỏi cơ thể mèo đen mà pháp lực của anh ta lại còn được tăng lên. 】