Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 287: Anh gì ơi, tôi thấy ấn đường của anh biến thành màu đen này (28)




Edit: Ư Ư

"Dừng lại." Ông cụ giơ tay ngăn lại rồi đi đến bên cạnh thiếu niên, nâng chân lên đạp xuống khuôn mặt của cậu, "Nghe lời từ sớm không phải tốt hơn sao?"

Ông ta thu chân lại rồi nói: "Dẫn đi tắm rửa sạch sẽ rồi cho uống thuốc Trọng Tố."

Hạ nhân trả lời: "Vâng." rồi kéo thiếu niên đi

Thuốc Trọng Tố, tên như ý nghĩa, có thể làm yêu tinh trở thành mầm non, rồi hóa thành hình người một lần nữa.

Loại thuốc này cực kỳ tàn nhẫn, nó sẽ thu nhỏ gân cốt từng chút từng chút cho đến khi trở thành mầm non, cảm giác đau đớn này còn đau hơn cả khi bị băm thành nghìn mảnh.

Thiếu niên đau một ngày một đêm rồi bị ông cụ tặng cho một cậu bé,

Cậu bé rất tốt, nhưng thiếu niên lại sợ hãi mọi người, sợ hãi cậu bé,

Thiếu niên không dám trưởng thành, không muốn hóa thành hình người bởi cậu sợ, cậu không muốn trải qua cảm giác đau đớn đó một lần nào nữa.

Nhiệm vụ mà ông cụ giao cho thiếu niên là lấy được tình cảm của cậu bé này, nhưng thiếu niên cảm thấy mình không thể hoàn thành.

Cậu bé nhẹ nhàng chạm vào một cái lá, vui vẻ nhỏ giọng nói: "Xin chào, tôi tên là Uyên Thư Mặc."

Giọng nói kia làm thiếu niên càng sợ hãi co mình trong chậu hoa.

Cậu bé rất tốt với thiếu niên, còn đặt cho thiếu một cái tên, là Lạc Nhi.

Lạc Nhi biết yêu tinh sẽ không được đối xử tốt như vậy, chắc chắn đây chỉ là một giấc mơ, chắc chắn sẽ biến mất

Nhưng nó không biến mất, cậu bé dần trở thành một người rất cao rất đẹp, vẫn đối xử với cậu tốt như vậy, chưa bao giờ thay đổi

Lạc Nhi nghĩ nhiệm vụ mà ông cụ kia giao cho mình chắc đã hoàn thành.

Nhưng mà cậu cũng gần chết dưới tay hoàng đế, bởi vì ông không cho phép Thái Tử đối xử với một yêu tinh tốt như vậy.

Hoàng đế càng thêm tức giận, ông ta nâng chân lên đạp Uyên Thư Mặc, "Sau này con phải trở thành hoàng đế, sao lại có thể làm vậy vì một tên yêu tình?"

Uyên Thư Mặc ôm chậu hoa trong ngực, quỳ trên mặt đất để hoàng đế đá mình.

Lạc Nhi được hắn ôm vào trong ngực dần dần mở mắt đối diện với đôi mắt ôn nhu tràn đầy ý cười của hắn. 

"Ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ ngươi, Lạc Nhi."

Sau đó ông cụ kia tìm được cậu và bắt cậu đặt thuốc độc ở trong phòng ngủ và trên người hắn.

Uyên Thư Mặc phải tham gia yến tiệc, trước khi đi còn dặn dò cậu: "Nếu buổi tối ta không về thì Lạc Nhi hãy trốn ở dưới này, ở bên trong có rất nhiều đồ ăn, khi nào thấy ta về thì mới được đi ra, nhớ chưa."

Lạc Nhi muốn lắc đầu, muốn nói với hắn là đừng đi, nhưng nghĩ tới lời nói của người kia lại rũ đầu im lặng.

Người đó nói dù cậu không bỏ thuốc độc vào trong người Uyên Thư Mặc thì hắn cũng sẽ bị độc chết, nhưng nếu cậu bỏ thuốc độc vào trong người hắn thì hắn sẽ chỉ bị nhốt vào tù mà thôi.

Buổi tối ngày hôm đó, Uyên Thư Mặc không trở về nhưng cháu trai của ông cụ kia lại xuất hiện, chính là Nhị hoàng tử kia.

Hắn ta đưa cậu tới nhà lao gặp Uyên Thư Mặc, may mà hắn không sao, chỉ cần còn sống thì chắc chắn hắn sẽ thoát ra được.

Không ngoài dự đoán của cậu, Uyên Thư Mặc không chỉ thoát ra mà còn thiêu chết cả phủ của ông cụ kia.

Nhưng điều ngoài dự đoán của cậu là Uyên Thư Mặc cưới cậu.

Tối hôm đó cậu đau đến ngất xỉu.

Uyên Thư Mặc nói yêu tinh hạ tiện chỉ biết đi theo người có quyền lực, Lạc Nhi cũng như vậy.

Lạc Nhi sợ hắn, Uyên Thư Mặc trong trí nhớ đã biến mất và thay vào đó là một ác ma.

Thật ra hoàng đế đã chết từ sớm, Uyên Thư Mặc phái một yêu tinh biến thành hoàng đế để lên triều, thế lực của hắn đã bao phủ của triều đình. Ở trong mắt hắn, ông cụ kia chỉ là một con bọ chó đang nhảy nhót, hắn cũng biết cậu là người mà ông cụ phái tới, có một ngày sẽ phản bội hắn.

Nhưng vì sao hắn lại đối xử tốt với cậu như vậy?

Muốn nhìn cậu nhảy nhót như một trò cười sao?

Đúng vậy, yêu tinh là nô lệ ở cái đất nước này, mà cậu cũng chỉ là yêu tinh mà thôi thì cần gì nghĩ nhiều, chỉ cần còn sống là tốt rồi.

Chỉ cần còn sống là tốt rồi..

Bỗng nhiên, Lạc Nhi muốn chết, cậu cảm thấy tồn tại là một chuyện rất mệt mỏi.

Uyên Thư Mặc làm cậu đau đớn, cũng không thương cậu, không bao giờ cười với cậu mà lúc nào khuôn mặt cũng lạnh băng.

Cậu bé lúc trước đã biến mất thật rồi.

Lạc Nhi là yêu tinh hoa Lê Lạc, chỉ cần chồi non khô héo là cậu sẽ chết.

Ngày đó, sau khi Uyên Thư Mặc rời đi, cậu hóa thành một đóa hoa Lê Lạc nằm trên giường rồi khô héo từng chút từng chút cho đến khi chết đi.

Bạch Lạc đang bay trên không trung muốn nói với cậu rằng đừng chết, nhưng tốc độ khô héo của hoa Lê Lạc quá nhanh.

Buổi chiều Uyên Thư Mặc quay về phòng nhìn thấy đóa hoa đã khô héo đang nằm trên giường, hắn giống như người mất hồn đi tới nâng đóa hoa Lê Lạc điên cuồng chạy ra bên ngoài.

Thái y sợ hãi nhìn đóa hoa Lê Lạc đã khô héo rồi vội vàng quỳ xuống dập đầu xuống đất và nói rằng, hoa Lê Lạc đã khô héo nghĩa là linh hồn của yêu tinh đã biến mất.

Bạch Lạc nhìn Uyên Thư Mặc tìm tất cả thần y để cứu lại đóa hoa Lê Lạc, không biết ngày đêm không dừng lại.

Uyên Thư Mặc đã buông xuống chuyện ngày hôm đó, chỉ là vết thương trong trái tim lại khó có thể khỏi hẳn, hắn sợ mình sẽ làm cậu bị thương nên đành phải dùng vẻ ngoài lạnh lẽo để che giấu.

Ngày Lạc Nhi chết, hắn nghĩ không thể cứ tiếp tục như vậy, hắn muốn dẫn Lạc Nhi rời khỏi nơi này, đi ra ngoài kết giới, chỉ có hai người họ.

Uyên Thư Mặc tự thiết kế một ngôi mộ, dây leo bên quan tài thủy tinh có thể làm Lạc Nhi hóa thành hình người, hắn nằm vào trong đó, cắm dây leo vào trong cơ thể mình vì nó cần chất dinh dưỡng để vận chuyển, nhìn Lạc Nhi rồi nhắm hai mắt lại.

-

Bạch Lạc hốt hoảng lùi về phía sau, cả người như bị chìm trong hầm băng.

Thẩm Ngư thấy cậu như vậy thì định đi tới đỡ nhưng lại thấy Uyên Thư Mặc nhanh chóng bay tới bế người lên.

Bạch Lạc nhìn Uyên Thư Mặc bật khóc, cậu duỗi tay vòng lấy cổ hắn nức nở nói: "Ngươi... Ngươi đừng biến mất, Thư ca ca."

Uyên Thư Mặc kinh ngạc nhìn cậu, "Ngươi... Ngươi gọi ta là gì?"

"Thư ca ca......" Bạch Lạc khóc đến thở hổn hển, nói năng lộn xộn.

Thẩm Ngư nhìn bọn họ nhận ra nhau, chỉ cảm thấy thức ăn cho chó bay loạn tứ phía.

Không phải cô là người làm Bạch Lạc nhớ tới ký ức kiếp trước mà là trong quan tài thủy tinh có linh hồn còn sót lại của Lạc Nhi, chính là hoa văn màu đỏ trên trán kia.

Cô nâng tay lên vuốt ve mèo đen đang nằm ngủ trong lòng, càng sờ càng không kiêng nể gì, mẹ nó thật mềm mại thật thoải mái.

"Linh hồn của Uyên Thư Mặc sắp biến mất rồi, tôi có thể làm anh trở lại trong thân thể của mình." Thẩm Ngư lỗi thời đánh gãy bọn họ.

Dây léo dùng máu của Uyên Thư Mặc để làm chất dinh dưỡng cho thân thể của Lạc Nhi, theo thời gian trôi qua, dây leo dựa vào những viên đá kia để làm cho thân thể hai người không bị hư thối.

Đạo cụ của Thẩm Ngư có thể làm Uyên Thư Mặc đi vào trong thân thể của hắn nhưng lại mất khá nhiều thời gian.