Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 285: Anh gì ơi, tôi thấy ấn đường của anh biến thành màu đen này (26)




Edit: Ư Ư

Ánh mắt Uyên Thư Mặc nhìn chằm chằm về phía quan tài thủy tinh, đó là ánh mắt nhìn về phía người mình yêu nhất.

Hắn lung lay bước từng bước về phía quan tài

Thẩm Ngư và Bạch Lạc cũng đi theo phía sau

Càng ngày càng gần quan tài, khuôn mặt của Uyên Thư Mặc cũng càng ngày càng đau khổ.

Cuối cùng cũng đi tới quan tài thủy tinh, Thẩm Ngư là người cuối cùng bước tới, cô khiếp sợ nhìn người đang nằm trong quan tài

Trong quan tài có hai người đang nằm, một người là Uyên Thư Mặc, người còn lại là một thiếu niên

Khuôn mặt của thiếu niên kia rất đẹp, dù đã mất đi những vẫn còn có thể nhìn ra vẻ linh động trên khuôn mặt đó.

Mà khuôn mặt của thiếu niên và Bạch Lạc lại giống nhau như đúc.

Khuôn mặt Bạch Lạc tái nhợt lùi về phía sau vài bước

Sự chú ý của Thẩm Ngư bị dòng chữ bên cạnh quan tài hấp dẫn, cô ngồi xổm xuống lẩm bẩm mở miệng: "Ôi mẹ ơi."

Uyên Thư Mặc ngồi bên cạnh quan tài thủy tinh cười nhạt: "Ta đã nhớ lại."

Người mờ mịt nhất là Bạch Lạc, cậu không nghĩ tới người trong quan tài lại giống mình đến vậy, giống như được đúc ra từ một khuôn, điểm khác biệt duy nhất là người này để tóc dài và có một hoa văn trên trán.

"Đã tìm được người anh ấy yêu rồi, chị Ngư, chúng ta về thôi." Bạch Lạc có cảm giác muốn chạy trốn, nơi này làm cậu cảm thấy rất không thoải mái

Thẩm Ngư không nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống, nghĩa là tâm nguyện của Uyên Thư Mặc chưa được hoàn thành, tâm nguyện của hắn không phải là tìm thấy người mình yêu, mà là muốn tìm thấy kiếp sau của người mình yêu và muốn ở bên cạnh cậu cả đời.

Mà người kia chính là Bạch Lạc.

"Bạch Lạc, cậu muốn biết chuyện về Uyên Thư Mặc và người anh ta yêu không?" Thẩm Ngư lẳng lặng hỏi cậu.

Bạch Lạc bắt đầu cảm thấy muốn lùi bước và bi thương, nhưng lại không khống chế được sự tò mò.

Thấy cậu gật đầu, Thẩm Ngư nhẹ giọng nói với cậu.

Ở phía Bắc một khu rừng có một đất nước nhỏ, dân chúng trong đất nước đó ai cũng biết pháp thuật, dù là trẻ con mới sinh hay là ông cụ sắp mất.

Kết giới mạnh mẽ nhốt họ trong khu rừng này, không ai biết nơi này có một đất nước, mà người bên trong cũng không bao giờ đi ra bên ngoài.

Đồng Nam Quốc rất lớn, phần lớn khu rừng là nơi bọn họ sống, mà phía bắc còn có một vùng biển rộng mênh mông, người bên bờ biển bắt cá mà sống, cung điện sừng sững tráng lệ, năm Uyên Thần thứ hai, Hoàng Hậu hạ sinh một vị hoàng tử, ban danh Uyên Thư Mặc.

Ngày hắn mười hai tuổi, hoàng thúc tặng cho hắn một cái chậu hoa nho nhỏ, bên trong là một cây non.

Uyên Thư Mặc ngày ngày chăm sóc, cho đến khi nó lớn lên, có thể nói có thể cười, còn lo lắng cho hắn, ngày nào cũng chờ hắn.

Cây non kia là hạt giống của hoa Lê Lạc, loài hoa này là hoa yêu mà hoàng thất hay trồng, hạt giống thưa thớt, sau khi lớn lên sẽ có dung mạo yểu điệu, dáng người quyến rũ, tính cách cũng dịu ngoan ngoan ngoãn, người hoàng thất mỗi người đều có một, nói không hay thì chỉ là đồ chơi tiết dục của bọn họ, kết quả đều sẽ bị vứt bỏ, rễ cây khô hé.

Mười tám năm sau, Uyên Thư Mặc học được ngụy trang, lòng dạ sâu đậm. Nơi duy nhất mà hắn có thể nở nụ cười chân thành là căn phòng ngủ đó, là Lạc Nhi mỗi ngày chờ hắn về.

"Thư ca ca, đã mười mấy năm rồi sao ta vẫn chưa hóa thành hình người?" Lạc Nhi lắc lắc thân cây uể oải nói.

Uyên Thư Mặc ôm chậu hoa lên trên đùi, ngón tay vỗ trên thân cây cười nói: "Không sao cả, Thư ca ca sẽ nuôi ngươi."

Lá xanh phiếm hồng cọ cọ vào đầu ngón tay hắn.

Hoa Lê Lạc chỉ cần năm năm đã hóa thành hình người, nhưng mười tám năm trôi qua, Lạc Nhi vẫn là một cây non.

Cơ thể hoàng đế càng ngày càng yếu, tế sư nói không quá một năm nữa hoàng đế sẽ cưỡi hạc về tây thiên.

Uyên Thư Mặc thân là Thái Tử tự nhiên cũng thành nơi mọi người chú ý tới.

Ngày sinh nhật của Uyên Thư Mặc, Nhị hoàng tử Uyên Hạo gán tội mưu hại hoàng đế cho hắn, bỏ thuốc độc vào nước uống.

Thuốc độc được tìm thấy trên người và trong phòng của hắn, hoàng đế giận dữ nhốt hắn vào trong ngục.

Chuyện này đột nhiên xảy ra, tất cả mọi người không đoán được cơ thể hoàng đế yếu đi là do Thái Tử hạ thuốc, Uyên Thư Mặc còn là người hoàng đế yêu thương nhất, ngôi vị hoàng đế này nhất định sẽ được truyền cho hắn thì vì sao phải hạ độc.

Nguyên nhân duy nhất mà mọi người có thể nghĩ ra là vì mẫu phi của hắn, là một nữ tử dân gian bị hoàng đế cưỡng đoạt, sau khi sinh Uyên Thư mặc thì tự sát.

Nhưng điều đầu tiên Uyên Thư Mặc nghĩ tới khi ở trong ngục lại là Lạc Nhi có chuyện gì không, có thể cậu vẫn còn đang chờ hắn về nhà.

Nhưng khi hắn đang chịu hình trong ngục giam thì nhị ca của hắn lại ôm một thiếu niên mặc bạch y đi tới trước mặt hắn.

"Cảm ơn Ngũ đệ đã chăm sóc iểu Lạc Lạc của bổn vương suốt thời gian qua, tiểu Lạc Lạc cảm ơn ân nhân nhanh lên." Nhị hoàng tử nắm cằm của thiếu niên mặc bạch y để cậu đối diện với Uyên Thư Mặc

"...... Cảm ơn ngươi." Bạch y thiếu niên rũ mắt xuống run rẩy nói.

Uyên Thư Mặc đối diện với đôi mắt trong suốt kia, hắn nâng tay tới trước mặt cậu: "Lạc Nhi?"

Hóa ra không phải cậu không thể hóa thành hình người mà chỉ là không muốn hóa thành hình người trước mặt hắn thôi

"Nếu không có tiểu Lạc Lạc và bổn vương nội ứng ngoại hợp thì ngôi vị hoàng đế này chắc chắn sẽ thuộc về Ngũ hoàng đệ rồi, nhưng dù gì bổn vương cũng phải cảm ơn đệ vì đã tin tưởng loại yêu tinh hạ đẳng này." Nói rồi Nhị hoàng tử ôm thiếu niên bạch y bước đi.

Để lại Uyên Thư Mặc nhìn chằm chằm bóng dáng hai người rời đi.

Nhưng khi Nhị hoàng tử cho rằng hắn ta sẽ được phong làm Thái Tử thì hoàng đế lại tìm kẻ gánh tội thành rồi thả Uyên Thư Mặc ra.

Phủ của Nhị hoàng tử bốc cháy suốt đêm, tất cả mọi người đến chết trong biển lửa.

Mà phủ của Thái Tử lại đang tổ chức hôn lễ, Thái Tử Uyên Thư Mặc cưới Thái Tử Phi.

Điều làm mọi người khiếp sợ là Thái Tử Phi là yêu tinh.

Đây là lần đầu tiên có chuyện người cưới yêu tinh làm chính thế, chuyện này làm cho tất cả đại thần trong triều đều phản đối Uyên Thư Mặc làm thái tử.

Hoàng đế giết chết người đầu tiên phản đối rồi treo trên đầu thành.

Từ nay về sau không ai dám phản đối nữa.

Đêm tân hôn, Lạc Nhi kéo khăn voan đỏ xuống ngồi co vào một góc, nghe tiếng bước chân dần tới gần, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười ôn nhu tới gần cậu, ngay khi ngón tay kia chạm vào khuôn mặt cậu thì cậu lại hoảng sợ né tránh.

"Thư... Thư ca ca?"

Ngón tay thon dài kia lại chuyển qua sau đầu giữ chặt lại, lạnh băng nói: "Ngươi bị hắn chạm qua?"

Lạc Nhi liều mạng đẩy hắn ra nhưng lại bị nam nhân đè xuống, đau đớn làm cậu không thể tự hỏi, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, ký ức lúc trước không còn tồn tại, chỉ còn lại sợ hãi và kháng cự.