Edit: Ư Ư
Thẩm Ngư ở nhà tĩnh dưỡng một tuần mới khôi phục một ít tinh lực, không giống lúc trước xuống giường cũng là một vấn đề.
Vừa mở mắt đã đối viện với một đôi mắt mèo bình tĩnh làm cô suýt nữa hét lên, ngồi dậy thở phào, "Mi ngồi ở đầu giường làm cái gì vậy? Sợ chết đi được."
Mèo đen không để ý đến cô mà gãi gãi lông, nhảy xuống đất lắc lư đuôi rời đi.
Thẩm Ngư đứng dậy vào trong phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi gọi một suất cơm hộp.
Chưa đến mười phút sau chuông cửa đã vang lên, cô kinh ngạc đi mở cửa, cơm hộp bây giờ ship nhanh thật, chưa đến mười phút đã tới nơi rồi.
Ai biết vừa mở cửa đã nhìn thấy Ninh Đồng và Mạc Bạch.
Mạc Bạch nhìn qua phía sau cô rồi nói: "Sau khi Ninh Đồng tỉnh lại thì muốn đi cảm ơn cô, hôm nay được xuất viện nên tới đây luôn."
Ninh Đồng đứng cạnh cúi đầu cảm ơn, tuy mấy ngày nay cậu giống như đã ngất đi nhưng khi tỉnh lại nghe mẹ và Mạc Bạch nói lại mọi chuyện, cậu cảm thấy rất biết ơn Thẩm Ngư, nếu cậu không còn nữa thì sẽ không còn ai chăm sóc mẹ cậu.
"Cảm ơn cô, ân nhân."
Thẩm Ngư lùi về phía sau một bước xua xua tay: "Không phải đâu, công lao lớn nhất thuộc về Mạc Bạch."
"Được rồi, hai người cũng gặp được tôi rồi, tôi còn có chút việc, tạm biệt." Nói rồi Thẩm Ngư định đóng cửa.
Lại bị Mạc Bạch ngăn lại, "Chờ một chút."
Thẩm Ngư khó hiểu nhìn hắn ta.
Mạc Bạch buông tay ra rồi nói: "Bọn tôi ngồi xe lâu như vậy mới tới được đây mà cô không cho uống cốc nước đã đuổi về à?"
Thẩm Ngư còn kỳ quái, "Mà sao cậu lại biết nhà tôi ở đây?"
Mạc Bạch nhún vai, "Học đạo thuật mà những thứ đơn giản này cũng không biết thì học làm gì."
Thẩm Ngư: "......"
"Được rồi, vào đi." Thẩm Ngư tránh người sang bên cạnh ý bảo bọn họ đi vào.
Cánh cửa đóng lại, so với Mạc Bạch thì Ninh Đồng có vẻ hơi ngại ngùng, phòng rất nhỏ, bên cạnh là phòng bếp và WC, nhìn ra đằng sau là phòng ngủ của cô, cửa không đóng lại nên có thể nhìn thấy hết.
Thẩm Ngư chỉ mặc một bộ đồ ngủ, lỏng lẻo, tóc lộn xộn, trên mặt không trang điểm nên trông trẻ hơn rất nhiều, đôi mắt trong suốt vì buồn ngủ mà ngập nước, cô dựa vào sô pha nói: "Uống nước thì đi đi, ở nhà tôi không có gì chiêu đã hai người."
Ánh mắt Mạc Bạch dời đi rồi dừng lại trên mấy lá bùa ở tường và cửa sổ: "Sao cô lại phải dán nhiều bùa như vậy?"
Thẩm Ngư thản nhiên nói: "Với thể chất của tôi mà không dán bùa thì buổi tối sẽ rất ồn ào."
Dứt lời cho hắn ta một ánh mắt cậu hiểu mà.
Lúc này Mạc Bạch mới nhớ tới chuyện mấy ngày hôm trước.
Thể chất cực âm sẽ hấp dẫn rất nhiều ác quỷ, mà máu của cô lại là thứ cực bổ với chúng nó.
Nếu không phải chuyện xảy ra trên người mình thì Ninh Đồng không bao giờ tin những chuyện này, nghe bọn họ nói chuyện bèn hỏi, "Trên đời này có rất nhiều quỷ sao?"
Thẩm Ngư nhìn cậu một cái, nói: "Có chứ, bên cạnh cậu đang có một con đấy."
Sắc mặt Ninh Đồng tái nhợt ngồi sát vào Mạch Bạch.
Mạc bạch đỡ trán: "Cô ấy lừa cậu thôi, trong phòng này dán nhiều bùa như vậy làm sao mà có quỷ được."
Nghe vậy Ninh Đồng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nói cả buổi hai người kia mới đi, Thẩm Ngư ném hộp cơm vào thùng rác, xoa xoa cái bụng rồi ngồi xuống giường.
Nhìn thiện ý giá trị còn thiếu 79 điểm, qua chuyện lần này Ninh Đồng cho cô 5 điểm.
Oán khí của Dư Trần vẫn còn 94.9%.
Thế giới này chắc sẽ rất lâu đấy.
Cô ngã xuống giường đi ngủ.
-
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Ngư ăn sáng xong lại tiếp tục ra ngoài bày quán.
Ông cụ bán bánh không thấy cô bày quán nên đi sang quan tâm hỏi thăm.
Thẩm Ngư ăn ngay nói thật: "Cháu đi bắt quỷ ạ."
Ông cụ bán bánh: "........."
Thẩm Ngư mua hai cái bánh nướng, cô một cái, mèo đen một cái.
Hôm nay cũng không có khách, chạng vạng cô thu quán về nhà, đang đi trên đường thì suýt nữa va vào một người.
Thẩm Ngư nhìn nam sinh kia, cô vừa bước sang bên trái thì nam sinh kia cũng bước sang trái một bước, "Xin lỗi, xin lỗi cô."
Người ta cũng đã xin lỗi, Thẩm Ngư vẫy vẫy tay, vừa định nói không sao thì lại thấy giữa mày cậu có một luồng khí đen.
Nếu cô đoán không sai thì loại khí đen này là bị quỷ quấn thân.
Nam sinh đứng lên định rời đi nhưng lại bị Thẩm Ngư gọi lại.
"Có phải gần đây cậu gặp phải rất nhiều chuyện kỳ quái không?" Thẩm Ngư hỏi.
Nam sinh đột nhiên dừng lại, xoay người kinh ngạc gật đầu: "Đúng... Đúng vậy, sao cô lại biết?"
Thẩm Ngư kéo tấm biển trong tay ra: "Công việc của tôi là trừ tà bắt quỷ."
Nam sinh cúi đầu rối rắm, thật ra cậu là người không tin vào ma quỷ nhưng những chuyện lạ mấy ngày này đã ảnh hưởng đến việc học và cuộc sống của cậu rất nhiều.
"Sao chị lại biết mấy ngày nay em hay gặp phải những chuyện kỳ quái?" Cậu tò mò hỏi.
Thẩm Ngư chỉ vào ấn đường của cậu, "Tôi thấy khí đen trên ấn đường của cậu."
Khí đen trên ấn đường được chia làm rất nhiều loại.
Có khí đen là vận đen, có khí đen là cái chết, có khí đen là sẽ xảy ra chuyện, còn có một loại khí đen là bị quỷ quấn thân.
Nam sinh thuộc về người sau.
Nam sinh dùng đầu ngón tay chạm chạm vào ấn đường, hoảng loạn nói: "Thật sự có sao?"
Thẩm Ngư cất lá cờ đi rồi nói, "Tôi nhìn thấy vậy, nếu cậu không tin thì thôi vậy, tôi đi đây."
"Từ từ!" Nam sinh đi tới gọi cô lại: "Em tin, chỉ có thể giúp em không? Em không muốn gặp phải những chuyện đó nữa."
Thẩm Ngư nhìn sắc trời rồi lấy một lá bùa ra đưa cho cậu, "Cậu hãy cầm lá bùa này, buổi tối cũng đừng tắm rửa, đi ngủ sớm một chút, tám giờ sáng mai đợi tôi ở đây."
Quá muộn thì sẽ có rất nhiều quỷ, cứ để ngày mai rồi nói sau.
Nam sinh đồng ý cầm lá bùa kích động nói, "Cảm ơn chị, đại sư."
Thẩm Ngư xua tay: "Tôi họ Lâm, cậu cứ gọi tôi là chị Lâm đi, cậu tên gì?"
Nam sinh: "Em là Bạch Lạc."
-
Năm này Bạch Lạc học lớp mười, gia đình giàu có, cha mẹ lại đi công tác thường xuyên, dì giúp việc thì nấu cơm tối cho cậu xong sẽ đi về nên buổi tối chỉ có một mình cậu ở nhà.
Căn phòng im ắng, Bạch Lạc ngồi xuống bàn học lấy sách ra bắt đầu làm bài tập.
Ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt cậu, căn phòng bỗng nhiên tràn ngập hơi thở lạnh lẽo đang chậm rãi tới gần Bạch Lạc.
Nhưng vừa đi tới gần lại bị ánh sáng vàng cản lại, dường như Bạch Lạc phát hiện ra, quay đầu nhìn về phía sau...
Tặng ___fly2512 nhé!