Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 267: Anh gì ơi, tôi thấy ấn đường của anh biến thành màu đen này (8)




Edit: Ư Ư

Thẩm Ngư dùng sức ôm cái hồ lô đang giãy giụa vào trong ngực.

Sau khi chạy về nhà cô mới đặt nó lên bàn, ôm mèo đen đến bên cạnh, "Sau này hãy làm mèo của tôi đi."

Cái hồ lô này không phải là vật bình thường mà là Thần Khí chỉ có ở thế giới tu tiên cô mua trong thương thành, linh hồn bị nhốt ở bên trong dù là ông trời cũng không thể thoát ra được.

Thẩm Ngư vuốt lông mèo, vừa niệm chú ngữ vừa dán bùa lên người mèo đen, mèo đen đã bị cô dùng thuốc ngủ, bây giờ đang ngủ say trên mặt bàn.

Niệm chú ngữ xong, lá bùa trên người mèo đen chậm rãi phát ra ánh sáng vàng, Thẩm Ngư mở hồ lô ra niệm chú ngữ độ hồn, một sợi khói trắng từ từ chui ra từ miệng hồ lô rồi đi vào trong cơ thể mèo đen.

Ở Nhân giới, mèo đen có một tên gọi khác, chính là vật liên kết âm dương, âm khí nặng nhất, mắt mèo có thể nhìn thấy quỷ và những thứ người thường không thể nhìn thấy.

Cũng càng dễ dàng bị quỷ bám vào người.

Chờ tới khi sợi khói trắng biến mất, Thẩm Ngư nhắm mắt lại rồi rút ra một lá bùa ném lên trên không khí, lá bùa bay lượn vòng quanh mèo đeo một lúc rồi dán lên trán nó.

Cả người mèo đen phát ra ánh vàng chói mắt chiếu sáng toàn bộ căn phòng.

Khi ánh sáng biến mất, mèo đen vẫn nằm trên bàn không nhúc nhích, Thẩm Ngư đi qua vuốt vuốt lông nó, nhưng chỉ trong chớp mắt trên mu bàn tay cô đã xuất hiện ba vết cào.

Cảm giác đau đớn làm cô rụt tay lại, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ lên thổi thổi mu bàn tay, vừa nhấc mắt đã đối diện với đôi mắt mèo lười biếng kia.

"Anh!!" Cô chỉ vào mèo đen, tức giận không nói lên lời.

Mèo đen lắc lắc cái đuôi không thèm để ý tới cô.

Thẩm Ngư rụt tay lại, có chút không thể tin tưởng, con quỷ này vất cả lắm mới thoát khỏi phong ấn mà lại bị cô nhốt lại trong thân xác của một con mèo, vậy mà chỉ cào cô một cái, xem ra còn rất lạc quan.

Cô đi về phòng bôi thuốc nên cũng không nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của con mèo đen phía sau mình.

-

Lão quỷ bị phong ấn trong cơ thể mèo đen nên không sử dụng được pháp lực, ngoại trừ cào người thì không làm được gì cả.

Thẩm Ngư nghỉ việc ở cửa hàng tiện lợi vì ở đó cũng không có thêm được giá trị thiện ý, mà ngày nào cũng phải làm ca đêm, quá mệt mỏi.

Ông chủ cũng không nói thêm gì, ngay lúc Thẩm Ngư vui mừng thì lại thở dài nói: "Không nghĩ tới Tiểu Lâm lại là người như vậy, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong."

Thẩm Ngư cúp điện thoại rồi đi tới nhà Tiểu Lâm.

Cửa nhà Tiểu Lâm đã bị vây xung quanh, cửa nhà cũng khóa nên không thể vào được.

Hàng xóm nhà bên cạnh mở cửa đi ra ngoài đổ rác nhìn thấy cô bèn vội nói: "Cô gái, cô cũng đừng tới gần chỗ này, cái nhà này vừa xảy ra chuyện đó."

"Cô gái trong căn nhà này giết bạn trai của mình, sau đó lột da phanh thây, đúng là đáng sợ, cô gái kia thoạt nhìn là người rất tốt mà, sao lại......" Người hàng xóm lắc lắc đầu rồi bỏ đi.

Thẩm Ngư xoay người đi tới cục cảnh sát.

Cảnh sát cho rằng cô là người thân của Tiểu Lâm nên được thăm tù mười lăm phút.

Ở giữa một tấm pha lê, Tiểu Lâm tiều tụy hơn trước rất nhiều, hai mắt trống rỗng, vừa nhìn thấy cô tới trong mắt mới có một tia tinh thần.

"Cô đã đến rồi." Tiểu Lâm cười yếu ớt.

Thẩm Ngư hỏi: "Vì sao cô lại giết bạn trai mình? Không phải anh ấy rất yêu cô sao?"

Mấy ngày hôm trước bạn trai Tiểu Lâm vẫn tới đưa đón mà.

Tiểu Lâm vừa nghe thấy hai chữ bạn trai đã bắt đầu kích động, trong mắt tràn đầy oán hận: "Anh ta xứng đáng! Cô biết không? Trong một lần lúc tôi tan làm sớm về nhà, thấy anh ta và người bạn thân nhất của tôi đang lên giường với nhau."

"Anh ta nói anh ta chán ghét tôi vì tôi bỏ học, lại còn làm trong cửa hàng tiện lợi, không giống Tiểu Lệ đi làm trong công ty lớn. Nhưng công việc của Tiểu Lệ là tôi giúp cô ta tìm, là tôi!"

"Hôm đó tôi cũng không muốn giết anh ta, nhưng anh ta nói anh ta muốn chia tay với tôi để ở bên con tiện nhân đó. Anh ta cũng không biết nó đã sớm bị ông chủ chơi, cũng chỉ là một cái giày rách!! Tôi nói với anh ta, nhưng anh ta lại nói tôi không biết xấu hổ."

Vành mắt Tiểu Lâm đỏ bừng, nước mắt uốn lượn chảy xuống, nhưng khóe miệng lại cong lên tạo thành một nụ cười điên cuồng: "Tôi giết anh ta, ha ha ha ha, ai bảo anh ta muốn chia tay, còn con tiện nhân kia nữa, sẽ có một ngày tôi giết được nó."

Thẩm Ngư: "Cho nên cô muốn tôi gặp ông chủ kia, để ông chủ kia đuổi việc cô ta, khiến cho cô ta không có việc làm đúng không."

Tiểu Lâm cứng người lại, bắt đầu khóc lóc thảm thiết lên, bụm mặt lắc đầu: "Cô xinh đẹp, ông chủ kia lại có rất nhiều tiền, tôi chỉ muốn tốt cho cô, muốn tốt cho cô thôi mà."

Thẩm Ngư đứng lên, nhìn sương đen trên người cô ta một lúc lâu rồi bỏ đi.

Ác chú sẽ xuất hiện lúc con người oán hận đến cực điểm, sẽ ký sinh trên người đó cho đến khi linh hồn bị cắn nuốt.

Ác chú sẽ thực hiện.

Ngày mai mà ngày Tiểu Lâm tử hình, hi vọng ác chú sẽ không hoàn thành nhanh như vậy.

-

Một tháng sau.

Lại là một buổi sáng không muốn dậy, Thẩm Ngư buồn ngủ đứng lên, mơ màng đi vào trong WC, đánh răng rửa mặt ngồi xuống bàn, đầu dần dần gục xuống, cho đến khi bộp một tiếng, Thẩm Ngư kêu một tiếng che lại trán, ngẩng đầu lên lại thấy mèo đen đang lẳng lặng nhìn mình.

Thẩm Ngư lườm: "Nhìn cái gì mà nhìn? Còn nhìn nữa sẽ không cho mi ăn!"

Cả tháng nay cô dùng mọi cách để lấy lòng nó, nó chẳng những không cho sờ lông sờ bụng mà còn cào cô, mu bàn tay cũng sắp bị cào nát rồi, con mèo xấu xa này!!

Không! Là con quỷ xấu xa!!!

Sống hai nghìn năm thì ghê gớm à? Còn không phải không có pháp lực chỉ biết cào người!

Thẩm Ngư làm nóng đồ ăn tối qua rồi đặt lên bàn, đối diện với đôi mắt của mèo đen, cuối cùng vẫn thỏa hiệp đi lấy thức ăn cho mèo rồi tung tăng ngồi ăn.

Đều do cô thích mèo nên không dành lòng bỏ đói nó.

Chờ một người một mèo ăn xong, Thẩm Ngư đeo ba lô định đi ra ngoài.

Ba lô nặng trĩu, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy mèo đen chui vào bên trong, vừa ngáp vừa vung đuôi.

Thẩm Ngư cũng đã quen, nhớ tới có một lần cô muốn bế nó xuống còn bị nó cào cho một cái, đau muốn chết!

Ra ngoài đi tới một con phố để bày quán, lúc trước cô phải tạo quan hệ với tất cả những người bày quán xung quanh đây mới chiếm được một vị trí, có thể nói tất cả người bày quán ở đây đều biết cô là ai.

Đại sư trừ tà nổi tiếng.

Thẩm Ngư sung sướng đắp mái che nắng, dọn một cái bàn và ghế dựa rồi ngồi xuống

【 Thần côn nổi tiếng thì đúng hơn. 】

Thẩm Ngư xì một tiếng khinh miệt: "Đi đi đi, thần côn gì mà thần côn! Tôi là đại sư chân chính."

Cả tháng nay cô đều bày quán ở đây, giá trị thiện ý đã thu thập được hơn hai mươi, đặc biệt hiệu quả.

Cô móc một viên kẹo ra bóc vỏ ăn, nhàn nhã vui vẻ nằm trên ghế nghe âm thanh ồn ào ở xung quanh.

Nếu bỏ qua con mèo đen đang nằm bò trên bày thì tất cả đều khá tốt.