Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 249: Cô giáo muốn tẩy trắng (50)




Edit: Ư Ư

Đã bốn tháng trôi qua rồi sao thôn này lại có yên bình như thế? Không có con zombie nào?

Ánh sáng màu tím trong lòng bàn tay Lâm Thâm rung động, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía thôn bước chậm tới.

Ngay lúc này bỗng nhiên có tiếng động cơ xe máy truyền đến, Lâm Thâm kéo Nam Thanh về phía sau nâng tay lên sử dụng dị năng với chiếc xe đang tới gần

Tia sét màu tím từ trên trời giáng xuống chiếu sáng cả rừng cây cùng với chiếc xe máy màu đen kia, chỉ thấy có người nhảy xuống hét to: "Tôi là người! Người! Không phải zombie!"

Là một giọng nữ thanh thúy, ngay sau đó người nọ cởi mũ bảo hiểm ra, lộ ra khuôn mặt thanh tú, mái tóc ngắn, hai mắt đen nhánh, vỗ vỗ mông đứng lên nói: "Mẹ ơi, đau chết mất."

Lâm Thâm vẫn chưa hạ tay xuống, tia sét quấn quanh lòng bàn tay, mặt không biểu tình nhìn cô gái kia.

Nam Thanh vội vàng kéo tay anh xuống, đây rõ ràng là người, sợ Lâm Thâm giết người vô tội nên vội vàng thấp giọng nói: "A Thâm, cô ấy là người, không phải zombie"

Lâm Thâm quay đầu nhìn cậu, "Vùng núi rừng hoang vu này sao có thể có người được?"

Nam Thanh không hiểu ra sao, nơi này sẽ có người sao? Còn lái xe máy, tuy đối diện là thôn Lâm An, nói không chừng mọi người trong thôn đều đã biến thành zombie, chẳng lẽ cô gái này là người trong thôn không bị biến thành zombie?

Cũng không đúng, cô gái này ăn mặc giống như người thành phố.

Cô gái này thấy bọn họ nhỏ giọng nói chuyện, đánh gãy, "Ông bà tôi ở đây, tôi tới tìm bọ họ."

"Tôi là Bạch Nhiễm người tỉnh Mạnh Nham, 21 tuổi."

Nam Thanh nghe vậy cũng tin hơn một nửa nhưng vẫn hỏi: "Sao cô lại tới đây một mình? Không sợ nơi này có nhiều zombie à?"

Bạch Nhiễm nâng tay lên, đất dưới chân theo động tác của cô ấy mà nâng lên cao, "Tôi có dị năng, còn có xe máy, zombie không đuổi được tôi."

Cũng đúng, cô ấy là dị năng giả hệ thổ, có thể khống chế đất cát, cô ấy có thể đi xe máy như đi trên đất bằng, hợp lí.

Nam Thanh nhẹ nhàng thở phào nói: "Tôi là Nam Thanh, đây là bạn của tôi, Lâm Thâm, bọn tôi tới...... khảo sát."

Kỳ thật là tới giết zombie để lấy tinh hạch dị năng nhưng Nam Thanh cũng không muốn nói thật với cô gái này, tinh hạch dị năng đang được tranh giành, sợ là cô gái này cũng không phải tới tìm ông bà mà được căn cứ cử tới.

Thôn Lâm An là nơi thiết bị kiểm tra của bọn họ cho ra kết quả có nhiều tinh hạch dị năng nhất, tự nhiên cũng có những căn cứ khác tới để tranh giành.

Bạch Nhiễm cũng không hỏi lại, đôi mắt lướt qua bọn họ nhìn về phía thôn, thì thào nói: "Cũng không biết ông bà thế nào rồi."

Nam Thanh không nói tiếp, thôn này là nơi có nhiều tinh hạch dị năng nhất, chứng tỏ ở đây có rất nhiều zombie cấp một, sao có thể còn người sống.

Ba người cùng lên đường, Nam Thanh bên ngoài, Lâm Thâm ở bên trong, Bạch Nhiễm ở bên cạnh Lâm Thâm.

Từ lúc bắt đầu Lâm Thâm đã không nói một câu, đều là Nam Thanh và Bạch Nhiễm nói chuyện.

Nam Thanh biết tính cách của Lâm Thâm là như vậy, tích tự như kim, không thích nói chuyện, nhưng đây là lần đầu tiên anh không nói câu nào.

"Cậu làm sao vậy?" Nam Thanh nâng khuỷu tay khẽ chạm vào anh.