Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 236: Cô giáo muốn tẩy trắng (37)




Edit: Ư Ư

Còn phải thay một bộ váy dài đắt đỏ, may mà cảnh đẹp trước ngực còn được che bằng cái áo choàng làm bằng lông, tóc của cô được dị năng giả hệ thủy gội sạch sau đó được dị năng giả hệ phong làm khô rồi búi lên.

Thẩm Ngư cảm thấy hơi không thoải mái và muốn từ chối, nhưng Lăng Mặc chỉ nói một câu liên quan đến sự an toàn của Kỳ Cừu làm cô ngậm miệng.

Thôi, chờ lát nữa tìm thấy Kỳ Cừu rồi chạy đi, thực lực của nam chính mạnh hơn cô rất nhiều và cái thiết lập đáng chết của Đồ Ngư Ngư, cô mà cự tuyệt cái đùi to như nam chính thì chắc chắn sẽ bị hệ thống tẩy trắng cảnh cáo.

Chờ cô chuẩn bị xong, khuôn mặt mịn màng được trang điểm nhẹ nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người, một thân váy lụa trắng tôn lên vòng eo mảnh mai và đường cong hoàn mỹ, nếu nói khuôn mặt kia giống như một yêu tinh quyến rũ thì đôi mắt trong suốt và một thân váy lụa kia làm cô càng giống một tiên nữ vừa xuống trần gian.

Hai khí chất không hợp nhau kia xông thẳng vào trong đôi mắt Lăng Mặc làm trái tim anh ta đập nhanh giống như một thiếu niên ngây ngô, chỉ muốn ôm chặt cô vào trong lòng rồi hôn cô làm cô mềm mại gọi tên anh ta.

Thẩm Ngư phất phất váy, cái váy quá dài làm cô đi rất không tiện, lại cảm nhận được tầm mắt nóng rực nào đó, cô nhìn theo thì lại đối diện với ánh mắt của Lăng Mặc

Lăng Mặc nói: "Tên của tôi, Lăng Mặc."

Đôi mắt nóng rực nhìn cô chằm chằm, giọng nói khàn khàn: "Còn em?"

Thẩm Ngư nhe răng: "Đồ Ngư Ngư."

Lăng Mặc nhìn cô, trong ngực như đang có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hít sâu một hơi, anh ta phát hiện ra nếu tiếp tục nhìn chắc mình sẽ đánh mất lý trí, nói: "Em cứ ở đây, nếu thấy chán thì tôi sẽ gọi một người tới nói chuyện cùng em, tối nay tôi sẽ tới đón."

Dứt lời lại vội vàng rời đi.

Thẩm Ngư thấy anh ta đi mới thở phào, nhất định phải tìm thấy Kỳ Cừu, nếu không hắn bị nhốt trong phòng tối nhất định sẽ muốn hủy diệt cả thế giới.

Tất cả công sức lúc trước đều mất hết.

Khi cô đang nghĩ làm cách nào để cứu Kỳ Cừu thì có một người đi tới, một thân quần áo người hầu, tóc búi sau đầu, giọng nói khá quen thuộc: "Phu nhân."

Đám người hầu vốn đã đi ra ngoài hết nên trong phòng chỉ còn một mình cô, thế mà bây giờ lại xuất hiện một người, nếu lát nữa chạy trốn thì sẽ khó khăn hơn.

"Cô đi ra ngoài đi, tôi không cần...... Là cô à?"

Người hầu ngẩng đầu lên làm Thẩm Ngư kinh ngạc mở to hai mắt, cô không nghĩ tới nữ chủ Đoạn Thanh Dư cũng ở đây.

Người hầu cũng chính là Đoạn Thanh Dư khom lưng nói cảm ơn: "Tôi nghe bọn họ nói cô là người cứu tôi, nếu không có cô thì bây giờ tôi đã biến thành zombie."

"Cảm ơn cô."

Đoạn Thanh Dư thành khẩn nói cảm ơn và coi Thẩm Ngư trở thành ân nhân cứu mạng.

Thẩm Ngư vẫy vẫy tay, "Không có gì không có gì, khi đó vừa lúc nhìn thấy cô còn sống, nếu là người khác cũng sẽ làm vậy thôi."

Đôi mắt Đoạn Thanh Dư bình tĩnh như nước nhưng lại nhìn rất xa xăm, giống như một bà lão đã nhìn rõ cuộc đời, "Không, không ai muốn mang một người bị căn lên xe." Nói xong, cô ấy vén tay áo lên để lộ ra hai vết sẹo trên cánh tay.

"Nhưng mà ông trời không muốn tôi chết sớm như vậy, tôi không biến thành zombie mà lại có được dị năng."

Thẩm Ngư cũng biết nữ chính không thể chết một cách dễ dàng như vậy, nếu nữ chính chết rồi thì cốt truyện phát triển thế nào được nữa.

Đoạn Thanh Dư sửa sang lại cổ tay áo, nói tiếp: "Tôi nợ cô một ân tình, nếu cô có yêu cầu gì thì hãy nói với tôi."

Bật mí là bạn nam chính là anh chàng Giản Túc nhưng không có trí nhớ (bác tác giả nói vậy)