Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 229: Cô giáo muốn tẩy trắng (30)




Edit: Ư Ư

Không biết bao lâu, Thẩm Ngư đau hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ngồi trong một cái xe, xe xóc nảy run rẩy, tiếng gào thét và từng cơn gió nóng thổi tới, một cái bánh mì đặt bên môi, vừa quay đầu đã đối diện với đôi mắt ngây thơ vô tội của Kỳ Cừu.

Ngây thơ vô tội? Sợ là mắt cô bị mù rồi.

Từ từ, đây là đâu?

Không phải bây giờ cô nên ở trong nhà của Kỳ Cừu sao?

Hình như Kỳ Cừu biết cô đang nghĩ gì, giải thích nói: "Khi cô hôn mê, nhà bị rất nhiều zombie vây quanh, sau đó rất nhiều người tới, cứu chúng ta."

Nghe hắn nói xong, Thẩm Ngư quay đầu nhìn nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều người.

Thùng xe rất lớn, có thể chưa được hơn mười người, đều là người thường, tựa hồ trong mấy tháng này rất khó khăn, trên người dơ loạn rách nát, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi.

So sánh với Thẩm Ngư Kỳ Cừu ăn mặc sạch sẽ, hoàn toàn không giống nhau.

Trong đây còn có vài quân nhân, một thân quần áo quân đội, tay cầm dao, nhắm mắt lại dựa vào một bên ngủ.

Nếu Thẩm Ngư không nhìn nhầm, cô gái mặc quần áo màu đen bên kia là nữ chính Đoạn Thanh Dư, không nghĩ tới ở đây còn có thể gặp Đoạn Thanh Dư, thật đúng là không thể ngăn cản việc cốt truyện phát triển.

Đoạn Thanh Dư nhỏ hơn cô hai tuổi, hai mươi hai tuổi, trước mạt thế làm hộ sĩ, hộ sĩ phòng phẫu thuật, cho nên khi nhìn thấy cảnh zombie ăn thịt người, cũng không hoảng sợ như người thường, dị năng của cô ấy xuất hiện ở lúc này, bị nữ phụ đẩy nên bị zombie cào trúng.

Thẩm Ngư làm nữ phụ ác độc nhiều năm như vậy, tỏ vẻ cho nữ phụ kia một like, không có người này thì không có dị năng của nữ chủ a.

Bánh mì đặt bên môi chặn tầm mắt của cô, Thẩm Ngư nghiêng đầu, cái bánh mì kia cũng di động, cô cúi đầu, bánh mì cũng di động theo.

Làm gì đấy!

Thẩm Ngư trừng mắt nhìn người bên cạnh.

Kỳ Cừu quơ quơ bánh mì, nói: "Cô giáo, cô không ăn gì một ngày rồi, ăn một chút đi."

Người xung quanh và những người đối diện, đều nhìn về phía bọn họ, dừng trên cái bánh mì kia.

Sự tàn nhẫn của mạt thế không chỉ có zombie, mà còn có đói khát.

Không có nguồn điện, siêu thị cửa hàng tiện lợi chợ bán thức ăn quán ăn —— đều thành những địa điểm bị cướp đoạt.

Đồ ăn khuyết thiếu, dẫn theo việc xuất hiện đói khát, rất nhiều người vì đói khát mà lựa chọn đối mặt zombie, cướp đồ ăn.

Càng đáng sợ chính là, không có cảnh sát quản thúc, một vài người dần dần đánh mất tính người, gian dâm cướp đoạt, tụ tập cùng nhau.

Thẩm Ngư nhét bánh mì vào trong miệng, xem nhẹ tầm mắt của mọi người xung quanh, thong thả ung dung nuốt xuống, Kỳ Cừu thận trọng chu đáo đưa qua một lọ nước khoáng, cô nhìn hắn một cái, mở ra uống xong.

"Cầm túi cẩn thận, đừng để bị người ta cướp." Thẩm Ngư phát hiện ra thái độ của hắn thay đổi, thật giống như vách tường băng giữa bọn họ đã hòa tan.

Hẳn là do biểu hiện của cô ở siêu thị ngày đó làm hắn yên tâm.

Vẫn là một thiếu niên mười mấy tuổi, làm sao có thể vẫn luôn hận cô, trái tim làm bằng băng còn bị cô hòa tan đây nè.

Thẩm Ngư nhét lọ nước khoáng vào trong ngực hắn, xum xoe cũng vô dụng, đau đớn hôm qua cô vẫn nhớ, Thẩm Ngư tuyệt đối phải dạy dỗ người này một chút.

Kỳ Cừu vâng một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Ngư đang quay mặt nhìn về nơi khác, giơ tay mở nắp chai nước, đặt bên miệng, uống một ngụm, có hơi ngọt ngọt, lại uống một ngụm.