Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 223: Cô giáo muốn tẩy trắng (24)




Edit: Ư Ư

Thẩm Ngư không nghĩ tới ông ta sẽ tìm được nơi này, ngước mắt nhìn Kỳ Cừu, nghĩ thầm hắn tuyệt đối sẽ không để cho ông ta đi vào, trong lòng Kỳ Cừu căn bản không có hai chữ thân tình này.

Nhưng câu nói sau đó của hắn lại cho Thẩm Ngư một cái tát.

"Cô giáo, người đó là chú của em." Kỳ Cừu rũ đầu, bàn tay nắm chặt, nói tiếp, "Em muốn cho chú ấy đi vào."

723 hỏi Thẩm Ngư có đau mặt không.

Thẩm Ngư gật đầu, chẳng những đau mà còn sưng nữa.

Thẩm Ngư dời mắt, "Đây là nhà em, ông ấy là chú của em, em không cần hỏi tôi."

Cửa được mở ra, Kỳ Thủ chạy vào, cửa sắt lại đóng lại.

Kỳ Thủ rất cao, khuôn mặt rất giống cha Kỳ, đeo kính, nghe nói là thầy giáo cấp ba.

Cả người đầy máu, quần áo dơ bẩn rách nát, bộ dáng chật vật nào giống ngày xưa.

Gương mặt rất tuấn lãng, năm tháng cũng không để lại nhiều dấu vết trên mặt ông ta, đã hơn bốn mươi mà trẻ hơn tuổi khá nhiều.

Ông ta ngẩng đầu nhìn Kỳ Cừu và Thẩm Ngư, bình phục hơi thở, mới hỏi: "Cha cháu đâu?"

Kỳ Cừu mặt không biểu tình, "Đã chết."

Kỳ Thủ kinh ngạc, "Đã chết? Chết như thế nào?"

"Biến thành tang thi."

Kỳ Thủ mặt xám như tro tàn, eo giống như bị đè xuống, cuối cùng thở dài, ngồi xuống ghế, suy sút kêu một tiếng, "Anh."

Thẩm Ngư không nghĩ tới Kỳ Thủ còn rất có tình cảm với anh trai mình, kéo kéo vạt áo, nhìn bọn họ nói chuyện.

Kỳ Cừu tích tự như kim(*) trả lời, Kỳ Thủ nói rất nhiều, phần lớn đều nói bây giờ đã là mạt thế, người nhà ông ta đều đã chết, bây giờ bọn họ là người thân duy nhất của nhau, phải giúp đỡ lẫn nhau sống sót.

Không hổ là thầy giáo, cách nói năng này có thể làm Kỳ Cừu sửng sốt.

Cũng chỉ có Thẩm Ngư nghe rõ ràng, ông ta chỉ muốn ở lại đây, có người giúp đỡ chăm sóc.

Cuối cùng đến lượt Thẩm Ngư giới thiệu bản thân, "Tôi là chủ nhiệm lớp của Kỳ Cừu, Đồ Ngư Ngư."

Đôi mắt giấu dưới cặp kính của Kỳ Thủ nhìn chằm chằm Thẩm Ngư, đánh giá một phen, mới cười nói: "Hóa ra là người cùng nghề, tôi cũng là thầy giáo cấp ba, dạy Văn."

Thẩm Ngư không quá thích đôi mắt của ông ta, kéo kéo cổ áo, đôi mắt nhìn về phía khác, giọng nói không nóng không lạnh: "Thật trùng hợp."

Kỳ Thủ thấy thái độ của Thẩm Ngư, quay đầu tiếp tục nói chuyện với Kỳ Cừu.

Tới buổi tối, bởi vì không có điện, chỉ có thể ăn chút bánh mì chắp vá, sau khi mấy người ăn xong chỉ còn vấn đề tối nay ngủ thế nào.

Phòng của cha Kỳ và bà nội đều không ở được, bên trong toàn máu, qua mấy ngày, thời tiết lại nóng bức, bên trong đã sớm hư thối, đứng ở phòng khách đều có thể ngửi thấy mùi trong đó, đặc biệt kinh tởm

Nơi có thể ngủ chỉ còn lại phòng của Kỳ Cừu và phòng khách.

Cuối cùng Kỳ Thủ và Kỳ Cừu ngủ một phòng, Thẩm Ngư một người ngủ phòng khách.

Màn đêm buông xuống, phòng khách đen nhánh bị ánh nến mờ nhạt làm sáng lên, ánh nến trên bàn trà chợt lóe chợt lóe.

Thẩm Ngư hơi mất ngủ, nhắm mắt lại là nhớ tới giấc mơ lúc nãy, xúc cảm trên môi và cánh tay kia, rõ ràng chân thật, trái tim đều không khống chế được đập nhanh.

Bỗng nhiên lúc này, một cánh tay sờ soạng bên hông, Thẩm Ngư quay người lại người kia đã đè lên người cô, hơi thở nóng bỏng phun bên tai cô, thấp giọng khàn khàn, "Hồ ly nhỏ, buổi chiều vẫn luôn quyến rũ tôi, bây giờ tôi sẽ làm em ở đây!"

Thẩm Ngư giơ tay để trước ngực, lạnh lùng nhìn người nọ cũng chính là Kỳ Thủ, nhíu chặt mày, "Anh nói cái gì? Thỉnh tự trọng! Anh Kỳ!"

Kỳ Thủ ngửi mùi hương trên người cô, bên dưới cứng rắn khó chịu, "Theo tôi đi, tôi là chú của Kỳ Cừu, mạt thế đã đến, chỉ có tôi mới có thể bảo vệ em!"

(*) Tích tự như kim: Tiết kiệm lời nói, tích chữ như vàng.